DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bắc Kinh Cố Sự
Chương 9

Thực sự là một năm không bình yên. Mười lăm tháng tư, Lam Vũ hưng phấn bảo tôi bọn em bãi khóa tuyệt thực.

“Làm bậy cái gì nha! Chán ngày lành quá rồi phải không!” Tôi rất xem thường nói với em.

“Anh trước đây cũng là sinh viên, hẳn cũng phải có ý thức không ngại khó sợ khổ chứ.”

Nghe câu nói hồn nhiên của em, tôi không nhịn được muốn cười:

“Bọn em nếu như thực sự lo lắng cho nước nhà thì nên hảo hảo học tập, bọn anh á, hảo hảo làm ăn.” Tôi chọc em cười.

“Các anh như thế mới là sâu mọt của quốc gia!”

“May mà không phải là “Văn cách”, nếu là “Văn cách”, em còn không phải bắt anh đi thi bơi.” Tôi một bên lái xe, một bên cười nói với em.

Em cũng cười, sau đó lại lo lắng hỏi: “Ầm ĩ lên, có ảnh hưởng tới anh không?”

“Có chứ, nếu sau này anh không làm ăn được, lại chẳng có bản lĩnh gì khác, này không phải là phải lên phố ăn xin sao!”

“Em nuôi anh nha!” Em đắc ý cười.

“Coi như xong! Anh thà đi ăn xin.” Tôi dừng lại một chút, ngữ khí tương đối nghiêm túc nói: “Em đừng hãm quá sâu, có khi rủi ra. Em xem “Văn cách”, mấy người có được kết cục tốt.”

“Em sẽ không thế đâu, em ngay cả đoàn tuyệt thực cũng không tham gia, xem như là người ngoài cuộc nhất.”

Khi đó đại đa số học sinh đều tham gia “cách mạng”, cũng có một số ít nhân cơ hội làm chuyện riêng của mình. Lam Vũ nói trong trường học, “thác phái” (những người chuẩn bị thi TOEFL), “ma phái” (những người chơi mạt chược) và “hồ điệp uyên ương phái” (những người đang yêu) là những người được lợi nhất từ cách mạng. Tôi bảo em thì được tính là người “hồ điệp uyên ương phái” rồi, thế nhưng em nói không phải, đó là chỉ những chuyện yêu đương nghiêm chỉnh thôi. Em nhất định cho rằng chúng tôi là vui vẻ vụng trộm không nghiêm túc.

Chúng tôi bên nhau tính là gì đã không còn quan trọng, quan trọng là chúng tôi hầu như ngày nào cũng được ở cạnh nhau. Trường học đã cho nghỉ hoàn toàn, em chẳng có việc gì để làm. Trừ những lúc vui vẻ trên giường, tôi sẽ dẫn em đi khách sạn chơi, lại phải chú ý thường xuyên thay đổi địa điểm. Tôi biết mấy chỗ dành cho gay, nhưng chưa bao giờ dẫn em đi, em như một khối ngọc hoàn mỹ không tì vết, tôi chỉ e em sẽ bị người khác nhúng chàm. Có một lần chúng tôi đi một phòng hát có “tam bồi” (~ tay vịn) tôi cố ý chọn một cô gái còn trẻ, thoạt nhìn khá thanh thuần tiếp em, thế nhưng cả tối em đều có vẻ câu nệ. Sau khi rời đi, tôi cười hỏi:

“Làm sao thế? Sợ à?”

“Không, không thú vị, em không thích!”

“Em hẳn là phải tập ở cùng con gái đi, nếu không sau này lấy vợ thế nào?”

“…”

Tôi giờ đã cực kì hiểu em, trầm mặc thường là biểu hiện của mất hứng.

“Em giờ vẫn còn nhỏ, sau này sẽ phải lo mấy vấn đề này.” Tôi lại bổ sung một câu.

“Vì sao nhất định phải kết hôn? Chúng ta như vậy không phải rất tốt sao!” Em nói.

Tôi mỉm cười, không nói gì.

“Anh muốn kết hôn à?” Em dừng lại hồi lâu, đột nhiên hỏi tôi.

“Muốn nha! Biết đâu mấy ngày nữa là tìm được vợ rồi!” Tôi có ý đùa em.

Đã là nửa đêm, chúng tôi đứng ở một bãi đỗ xe tối đen, vắng vẻ. Xung quanh chẳng có ai. Trong bóng tối, không nhìn được, tôi vẫn có thể cảm thấy ánh mắt em vô cùng u buồn.

“Hãn Đông, em đã không còn đường lui nữa rồi!” Em thấp giọng nói.

Chúng tôi đứng rất gần nhau, tôi ôm mạnh lấy em, thật chặt “Anh cũng thế.” tôi nghĩ trong lòng. Tôi sớm đã điên lên vì em rồi, tôi vừa thấy mùi vị của em đã kích động không ngớt… Tôi dán lên môi em, điên cuồng hôn em… Đây là lần đầu tiên chúng tôi ở bên ngoài, tại nơi công cộng ôm, hôn nhau… Đáng tiếc khi đó không có ánh mặt trời rực rỡ, chỉ có màn đêm trải dài…

Ngày ba tháng sáu, vừa vào cửa công ty, tôi đã nhận được điện thoại của Thái Minh, hắn ta vừa thần bí vừa hưng phấn bảo tôi, buổi tối sẽ có đánh nhau. Tin tức của hắn chuẩn xác đến chín mươi chín phần trăm. Tôi cũng cho rằng sớm đã nên động thủ.

Tới chiều, tôi nhận được điện thoại của mẹ, bà bảo tôi tối nay nghìn vạn lần không thể ra ngoài, tôi cười hỏi bà tôi sao lại muốn ra ngoài chứ? Tôi cũng không định làm loạn. Gác điện thoại của mẹ, tôi gọi điện đến “Lâm Thì thôn” bảo Lam Vũ buổi chiều không nên ra ngoài, ở nhà chờ tôi về. Nhưng mấy giờ sau em gọi điện bảo tôi tối nay có tình huống khẩn cấp, em muốn cùng một bạn học đi “Đại tiền môn”, tôi nóng nảy:

“Tối nay tuyệt đối không thể ra ngoài!”

“Chúng em chỉ đi xem, buổi tối nhất định sẽ về.”

“Không được! Anh nói cho em biết, tối nay khẳng định sẽ có chuyện!”

“Anh làm sao mà biết được?”

Tôi đã phiền lắm rồi, vẫn phải nhẫn nại giải thích cho em: “Trăm phần trăm chuẩn xác, em cũng đừng có hỏi nữa!”

“Vậy em nhất định phải đi!” Em trở nên hưng phấn, nói.

“Em nha nước vào đầu rồi hả?!!” Tôi bắt đầu khẩn trương.

“Mười giờ em nhất định sẽ về. Em sẽ cẩn thận!” Ý em đã định. Tôi thấy lạ, tại sao có lúc em lại cố chấp đến vậy.

Tôi bỏ mọi chuyện đang làm, vội vã lái xe về “Lâm Thì thôn”, thế nhưng em đã đi rồi.

“Đây là chỗ “tốt” của việc thích một cậu bé đây!” Tôi vừa lo vừa tức nghĩ.

Tôi lái xe loạn lên khắp Bắc Kinh, chỗ nào cũng hỗn loạn ầm ĩ, bầu không khí tràn ngập khẩn trương. Đã hơn mười một giờ đêm, tôi mệt mỏi ngồi trước cửa vườn trường “Thiên đại”, loa công suất lớn liên tục phát “Quốc tế ca” cùng “Quốc ca”, càng không ngừng phát một giọng nữ, muốn mọi người tới ủng hộ ở “Đại tiền môn”. Không khí ẩm ướt, bầu trời không sao khiến người ta cảm thấy vô cùng áp lực. Tôi liên tục gọi về “Lâm Thì thôn” nhưng không ai bắt máy.

Tôi không thể không trở về. Về đến nơi, tôi không vào nhà mà ngồi ngay trên vệ đường, đó là con đường nếu muốn vào “thôn” nhất định phải đi qua. Tôi liên tục hút thuốc, hết điếu này đến điếu khác. Từ chiều đến giờ vẫn chưa ăn gì nhưng tôi cũng chẳng thấy đói… Nhìn trời đã sắp sáng, tôi cực kì tuyệt vọng. Tôi không nhịn được lẩm bẩm một mình:

“Lam Vũ, Lam Vũ…”

“Tôi phải đi, có chết cũng phải đi!” Tôi nghĩ như vậy, chuẩn bị khởi động xe.

Xa xa, một người nửa đi nửa chạy tới đây, là Lam Vũ, cảm giác này tôi không cần nhìn cũng nhận ra.

Bộ đồ trắng của em đầy vết máu, trên mặt cũng loang lổ vết máu. Tôi kinh hoảng một câu cũng không nói nên lời…

“Đúng là phát xít, lũ súc sinh!” Em căm giận mắng.

“Em làm sao thế?” Tôi choáng váng.

“Em không sao.” Em vừa nhìn quần áo mình vừa nói: “Đều là máu người khác!”

Nghe em nói vậy, tôi cảm thấy mình đã đầu váng mắt hoa…

Em vừa từ “Bắc Hà” trở về. Em liên tục kể lại với tôi tất cả mọi chuyện đã xảy ra:

“Lần bắn đầu tiên, tất cả mọi người đều chạy về phía sau, em cũng quỳ rạp trên mặt đất, súng ngừng, em thấy một người ở cửa trước không động đậy nên đến kéo người đó đi, nhưng chỉ nắm được một tay đầy máu… Bên cạnh em có một cô gái, em muốn kéo cô ấy đi, nhưng cô ấy đã sợ đến bất động đờ ra ở đó, lúc này súng lại nổ, em nhào tới đè lên, để cô ấy ở bên dưới…”

Theo lời kể của Lam Vũ, trong đầu tôi cũng dần hiện ra bức tranh máu me đầm đìa. Tôi nhìn em… Thật khó tưởng tượng, em một người nhu thuận, văn nhã, đa tình (giàu tình cảm) trong mưa bom bão đạn lại đi bảo vệ người khác.

Tuy rằng đã lo lắng cả đêm, chúng tôi vẫn hưng phấn không sao ngủ được. Em nằm trong lòng tôi:

“Em còn tưởng mình sẽ chết, không được gặp anh nữa.” Em nói.

“Hừ! Em cũng thật ích kỉ, anh thiếu chút đã đi “Đại tiền môn”, cho dù em không chết chỉ sợ anh cũng phải chết rồi!”

“Anh thực sự như vậy… thích em?” Chữ “thích” em nói thật nhẹ, giống như xấu hổ.

“Anh hận em! Muốn giết em luôn!”…

Vừa qua sợ hãi trước cái chết, chúng tôi bắt đầu xoa dịu cho nhau. Chúng tôi dùng thân thể tương hỗ để chứng minh sự tồn tại của đối phương. Tôi cọ mặt lên da thịt khêu gợi của em, là da thịt ấm áp, có sinh mệnh, tôi vẫn còn em! Em cũng cọ xát tôi như vậy, không thì lại ngẩng đầu nhìn tôi, em thích như vậy. Ánh mắt xinh đẹp của em tràn ngập vô hạn say mê. Em quỳ gối trên thảm, tôi cũng từ trên giường đi xuống, đi qua, em đưa tay ôm mông tôi, dùng miệng mút dương v*t tôi… Tôi nắm tóc em, nhìn khuôn mặt sinh động của em, trong đầu chỉ có một ý niệm:

“Tôi không thể mất em! Tôi không thể! Không thể!” Tôi gần như đã kêu lên. Tôi thuận thế đè ngã em xuống đất, hai tay nâng mặt em lên. Tôi nhìn vào mắt em:

“Anh yêu em!” Tôi chưa từng nói như vậy với cô gái nào, bởi tôi cho rằng thật buồn nôn. Nhưng lần này tôi nói rất tự nhiên, đó là điều duy nhất tôi nghĩ đến… Chúng tôi lại lần nữa chìm đắm trong yêu đương kích tình…

Đó thực sự là “yêu”, tuyệt không chỉ là “tính” (tình dục). Mặc kệ người đời thấy thế nào, nhưng tôi đã từng thực sự cảm thụ được những điều này, mỗi khi nhớ lại, tôi vẫn kích động không ngớt.

Tình yêu của tôi là thấy được, nghe được, nhưng tình yêu của Lam Vũ, tôi chỉ có thể cảm giác được.

Đọc truyện chữ Full