Không lâu sau đó, chúng tôi lại làm hòa. Tôi nghĩ Lam Vũ đúng, giữa chúng tôi ngoài chuyện tình dục cũng không nên bàn đến chuyện gì khác! Tôi cảm thấy chúng tôi dường như đã thực sự chia tay, hoàn toàn, mãi mãi biệt ly.
Một lần ở chỗ em gọi điện thoại cho người bạn, cần ghi lại một số điện thoại, tôi hỏi Lam Vũ bút ở đâu, em nói ở trong ngăn kéo. Tôi mở ngăn kéo, ra sức lục lọi bên trong, không tìm được bút nhưng lại tìm được vài tấm ảnh, đa số là ảnh một chàng trai, nhìn qua rất giống người tôi thấy từ trong xe chạng vạng hôm đó. Cậu ta không tính là khôi ngô, nhưng trông nghiêm túc, thanh tú; đeo kính mắt, đặc chất trí thức. Chỉ có một ảnh là bọn họ chụp chung, hai chàng trai phong độ ngồi trên hai phiến đá lớn cười tự nhiên, tim tôi lại như bị dao cắt.
Một chiều thứ sáu, Lam Vũ hẹn tôi đến chỗ em. Em luôn rất ít hẹn tôi vào cuối tuần, tôi tự lấp liếm, mình chính là bồ nhí cuối tuần của em. Tôi bảo buổi tối có một bữa tiệc quan trọng phải đi. Em hỏi tôi ở đâu, tôi nói ở “Phảng thiện”.
Sau khi xã giao xong đã là mười giờ, tôi uống đến đầu váng mắt hoa, gắng gượng đi tới cạnh xe, đang chuẩn bị mở cửa:
“Trần Hãn Đông.” Là Lam Vũ gọi.
Tôi kinh ngạc nhìn em đứng ở trước xe:
“Sao em lại ở đây?” Tôi thấy kì lạ.
“Em chờ anh lâu lắm rồi!” Em cười nói…
Đã là cuối tháng mười, trời rất lạnh, Lam Vũ đứng bên ngoài đợi tôi hai ba giờ đồng hồ. Em có ý gì? Em không phải đã không còn thích tôi nữa sao? Em đang chơi trò gì đây?
Tôi để tài xế tự đi về, chúng tôi cùng tới “Khánh Hạ”, tôi hỏi em vì sao đứng chờ, em nói thực ra cũng chẳng có gì để làm. Sáng Chủ nhật, chúng tôi cuộn mình trong chăn, hệ thống sưởi hơi trong phòng nhỏ của em rất tệ. Tôi ôm em, ghì sát vào lòng.
…
“Anh muốn chúng ta như trước đây! Anh không có “người khác”, chỉ có hai chúng ta thôi.” Tôi muốn thử nỗ lực cuối cùng.
Em cứ im lặng nằm trong lòng tôi.
“Cho anh một cơ hội, cho chúng ta một cơ hội, tình cảm của anh với em… chỉ tăng chứ không giảm, anh nói thật đấy!” Tôi đúng là đang nói thật.
“Anh cũng không phải thật sự là…, anh có thật vậy không?” Em nói.
“Anh là thế! Giờ anh chẳng có cảm giác gì với phụ nữ nữa!” Tôi khẳng định.
“Anh bây giờ không có cảm giác, biết đâu sau này lại có thì sao! Hơn nữa anh còn mẹ già, còn sự nghiệp.” Em bình thản nói.
“…” Tôi có thể nói gì đây?
“Em có bạn, cậu ấy đối tốt với em, tình cảm của chúng em không tồi. Em đã rất có lỗi với cậu ấy rồi, không thể làm tổn thương cậu ấy thêm nữa.” Em đột nhiên nhẹ giọng nói.
Lam Vũ, em nằm trong lòng tôi như vậy, nói với tôi rằng em muốn đối tốt với một người đàn ông khác. Tôi hận!
“Hai năm nay, em chỉ quen mình cậu ta thôi?” Tôi buông em ra, nằm thẳng người nói.
“Hừ! Cũng không ít, đa số là bắt đầu đã làm, thật con mẹ nó!” Em cười.
“Hai người quen nhau thế nào?” Tôi hỏi.
“Ở “Hoa đại”, hôm đó em ngồi cả ngày trên ghế ở “Cô đảo”, em biết có người chú ý mình. Đến tận khuya, cậu ấy mới tới hỏi có phải em thất tình không, đưa cho em điếu thuốc.”
“Hai người là bạn học?”
“Không phải. Nhưng chúng em chơi rất thân, cậu ấy cho em rất nhiều…” Em cũng nằm thẳng người, mắt nhìn trần nhà.
“Trước đây ở cùng anh, dù trong lòng rất sợ hãi nhưng vừa nghĩ đến anh là chẳng còn sợ gì nữa. Sau khi xa nhau, mới biết được người giống chúng ta như vậy… quá khó!” Em nói tiếp. “Em lúc đó hận anh kết hôn, nhưng giờ đã hiểu rồi, như anh thật là tốt, sống cùng nam nữ đều được.”
“Nếu em muốn cũng có thể kết hôn.” Tôi nói.
“Em sẽ không!” Em nói rất kiên quyết.
Tôi không muốn nói tiếp, không muốn nghe em kể người kia tốt đến thế nào nữa, tôi vuốt ve thân thể em, ngắm khuôn mặt mê người của em, cậu bé xinh đẹp này, để tôi tới cùng em mặc sức điên cuồng một phen đi!
Tôi để em nằm thẳng trên giường, lấy cà vạt của mình trên bàn, chúng tôi cười với nhau, tôi kéo hai tay em lên, trói vào đầu giường sắt, đó là cách chơi tôi thấy trong “mao phiến”. Lam Vũ vừa kinh ngạc vừa hưng phấn nhìn tôi, tôi nhìn theo mắt em:
“Ngoan ngoãn nghe lời! Nếu không anh sẽ không khách khí đâu!” Tôi nói.
Em mỉm cười nhìn tôi.
Tôi cầm vỏ gối che mắt em lại, sau đó bắt đầu hôn em. Tôi hôn rất thô bạo, như một con mãnh thú cắn xé con mồi của mình. Tôi không chỉ hôn mà còn cắn em, vừa đau khổ vừa hưng phấn nhìn những dấu răng của mình trên người em. Tôi tiến đến dương cụ của em, như thấy mĩ vị mà một ngụm nuốt vào, tham lam hút, tôi thấy hạnh phúc không gì sánh được. nhưng mắt lại chua xót… “Thằng nhỏ” của em trong miệng tôi cũng không chịu nổi nữa… hai tay em nắm chặt khung giường…
Tôi cởi tấm vải che mắt em ra, em kích động nhìn tôi, chắc chắn đã thấy được nước mắt trong suốt trong mắt tôi, em có chút giật mình, nhưng rất nhanh cũng lại giống như tôi…
“Xoay qua!” Tôi ra lệnh.
Em nghiêng người xoay qua, cà vạt cột trên tay đã lỏng ra từ lâu, nhưng em vẫn nắm khung giường không buông…
Tôi ôm lấy em, chậm rãi đưa dương cụ tiến vào…
Tôi cao trào, nhưng đó là một loại hưng phấn thống khổ. Ôm chặt cơ thể em, tôi khóc: “Anh thực sự không chịu nổi như vậy!! Chúng ta kết hôn đi! Anh có thể kết hôn với người khác, sao không thể cùng với em chứ!… Anh cái gì cũng bỏ hết! Em muốn anh làm gì? Nói đi! Chỉ cần anh có thể làm được!… Con mẹ nó nam nữ cái gì, anh yêu người này!! Anh biến thái, lưu manh, nhưng anh yêu người này!” Tôi khóc rống lên như phát điên…
Thân thể Lam Vũ trong lòng tôi run lên: “Em chẳng cần gì cả! Chỉ cần anh!” Tôi nghe em vừa nói vừa khóc…
Khi ra khỏi phòng, đi trên đường, chúng tôi giống như hai người bạn bình thường, thậm chí còn không được như thế, tựa như giữa hai người chưa từng xảy ra chuyện gì…
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bắc Kinh Cố Sự
Chương 25
Chương 25