DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cha Nuôi Và Các Con Nuôi
Chương 2

“Tôi đáp ứng!” Ân Triệu Lan đột nhiên lớn tiếng đánh gãy lời nói Trịnh Liệt.

Trịnh Liệt cùng An Thế Duy cùng lúc nhìn về phía hắn, Trịnh Liệt thì kinh ngạc, An Thế Duy thì nhướn mi.

“Tôi đáp ứng! Chỉ cần anh giúp tôi!” Ân Triệu Lan kịch liệt nói, giống như một con thú nhỏ bị dồn đến đường cùng. Y nhìn thẳng Trịnh Liệt, con ngươi màu nâu sẫm phảng phất như có một ngọn lửa đang bốc cháy, cực kỳ xinh đẹp.

Trịnh Liệt vốn không hề có hứng thú với nam hài bỗng cảm giác được trái tim mình đập mạnh liên hồi.

Hắn không phải là dạng nam nhân thiếu thốn kinh nghiệm, tự nhiên là biết chính mình có chút động tâm. Này quả thực là ngoài dự tính!

“Hảo! An Thế Duy tôi nói lời giữ lấy lời! Chỉ cần cậu hầu hạ bạn tôi khiến nó thích, tôi sẽ không truyền bá tin tức của Ân gia nữa” An Thế Duy vỗ tay nói, nâng cằm lên đầy ngạo khí.

Ân Triệu Lan cắn răng nói: “An Thế Duy, tôi nhất định sẽ làm được!”

“A Liệt, mày thì như thế nào?” An Thế Duy quay đầu hỏi Trịnh Liệt.

Trịnh Liệt cũng là không kiêng nể gì, nếu biết chính mình động tâm hắn cũng không cần làm trái lương tâm làm gì, sờ cằm nói: “Nếu đã đến nước này mà còn từ chối thì đúng là ngốc rồi.” Dù sao so với tư tưởng trêu đùa ban đầu của An Thế Duy vẫn là khác biệt, lần này là một cuộc trao đổi, cho dù về sau có muốn so đo thì cũng không có gì để nói.

An Thế Duy cười ha hả, đánh vai hắn: “Tao biết là mày thích mà!”

Trịnh Liệt tà tà liếc hắn, hừ một tiếng.

Ân Triệu Lan sắc mặt lúc hồng lúc trắng, hít một hơi sâu nói: “Khi nào bắt đầu?”

“Oa, gấp gáp đến vậy sao?” An Thế Duy thở ra một hơi cười nhạo. Hắn tuy rằng đáp ứng điều kiện trao đổi, thế nhưng vẫn là không xem vừa mắt Ân Triệu Lan, vẫn tìm cơ hội đâm chọt y.

Ân Triệu Lan cắn răng không nói gì, móng tay càng đâm sâu vào lòng bàn tay.

Cuối cùng An Thế Duy cười xấu xa đưa cho Trịnh Liệt một thẻ phòng, mặt trên có in nhãn phòng đôi của khách sạn xa hoa Cảnh Dật. Hắn còn cố ý dẫn Trịnh Liệt cùng Ân Triệu Lan đi ăn một bữa cơm, tại bàn ăn không kiêng nể gì chỉ bảo Trịnh Liệt một ít kiến thức khi làm cùng nam hài, sau đó dưới bộ mặt xấu hổ và giận dữ như hận không thể xông ra cửa của Ân Triệu Lan mà thưởng thức bữa cơm.

Trịnh Liệt để mặc hắn nói. An Thế Duy là kẻ điên, càng khuyên giải hắn lại càng cố tình gây rắc rối, không bằng để mặc hắn nói đến cao hứng, không có người đáp lại hắn không cảm thấy thú vị liền sẽ câm miệng.

“Trong phòng kia có nhiều thứ hay ho lắm, hảo hảo mà hưởng thụ, bạn hiền!” An Thế Duy ân cần đưa Trịnh Liệt cùng Ân Triệu Lan đến khách sạn Cảnh Dật, ghé vào tay lái hướng về phía Trịnh Liệt nhếch mép lộ ra nguyên hàm răng trắng bóc, một bộ mặt chờ xem kịch vui vô cùng đê tiện.

Ân Triệu Lan đã từng rất cao ngạo. Hoặc cũng là y không cố ý biểu hiện như vậy, nhưng gia thế cùng giáo dưỡng đã khắc sâu vào xương tủy y, y lại như vậy tài giỏi, dù ở trước mặt là một đám hoàn khố lớn tuổi diễu võ giương oai, y vẫn có thể trưng ra một mặt khinh miệt. Ngày trước Ân Triệu Lan có Ân gia chống lưng, bọn chúng đều biết không thể đắc tội, nhưng Ân gia đã bại, Ân Triệu Lan liền thành phượng hoàng gãy cánh, ai gặp y cũng muốn giẫm đạp hòng tiêu trừ vẻ cao ngạo trên mặt y.

An Thế Duy chính là một trong số đó, hơn nữa không phải duy nhất. Cho nên khi Ân Triệu Lan đến tận cửa cầu cạnh, An Thế Duy mới không hề khách khí như vậy.

Trịnh Liệt đối với Ân Triệu Lan không có quá nhiều ác cảm, nhưng nhìn y cắn cắn môi một bộ biểu tình chịu khổ chịu nhục thấy chết không sờn, hắn vẫn là thấy khó chịu.

Không có ai ép buộc y a! Nếu đã đáp ứng thì còn trưng ra biểu tình này cho ai xem? Kỹ nữ còn muốn lập bàn thờ trinh tiết?

“Có làm hay không? Không làm thì thôi, không có ai cưỡng bức cậu.” Trịnh Liệt khó chịu nói.

Ân Triệu Lan cúi đầu, tay run run cởi quần áo.

Thiếu niên mười bảy tuổi dáng người cân xứng thon gầy, làn da trắng nõn nhẵn nhụi, đường cong lưu sướng tuyệt đẹp. Cho dù là đã nhìn quen qua không thiếu người đẹp, Trịnh Liệt cũng không thể không thừa nhận là Ân Triệu Lan có một khối thân thể xem rất được.

“Quần đâu?” Trịnh Liệt dần dần nổi lên hứng trí.

Hắn đối với nam hài tử không có hứng thú, nhưng Ân Triệu Lan quả thật khơi dậy hứng thú của hắn.

Ân Triệu Lan run lợi hại hơn, run run tay mở dây thắt lưng nhưng lại nửa ngày không có cởi bỏ.

Trịnh Liệt nhịn không được giúp một tay. Hắn đã quen cởi quần áo nữ nhân, giờ cởi quần áo nam hài cũng thập phần linh hoạt, rất nhanh liền khiến Ân Triệu Lan toàn bộ trần trụi trước mặt hắn.

Đôi chân thon dài rắn chắc, ở giữa là khí quan hồng nhạt tinh xảo đến mê người…

Trịnh Liệt hầu kết có chút khô nóng, tay hắn nâng cằm Ân Triệu Lan lên, thiếu niên đôi mắt đỏ hoe không có tiêu cự nhìn Trịnh Liệt, giống như viên lưu ly tinh xảo, tựa hồ chỉ cần chạm nhẹ liền sẽ ngay lập tức tan vỡ.

“…Tính” Hứng trí đang tràn ngập của Trịnh Liệt nháy mắt mất đi phân nửa. Hắn buông tay ra, khó chịu vò vò tóc. Hắn phát hiện chính mình thực sự đối Ân Triệu Lan động tâm. Nhìn Ân Triệu Lan trong bộ dạng này hắn cư nhiên không có tư tưởng bỏ đá xuống giếng hung hăng khi dễ, mà lại thấy ngực hơi hơi co rút đau đớn, cảm thấy không đành lòng.

“Không! Tôi có thể!” Ân Triệu Lan nghe hiểu lời này, giống như được gì xúc tác, mạnh nhảy dựng lên về phía Trịnh Liệt, Trịnh Liệt trọng tâm không ổn định ngã về phía sau. Hai người cùng nhau tại trên giường lăn một vòng.

Phảng phất giây tiếp theo chính là hội dùng hết dũng khí của mình, Ân Triệu Lan không hề có quy luật sử dụng cả tay lẫn chân hòng khiêu khích Trịnh Liệt.

Trịnh Liệt để mặc hắn loạn sờ thân mình trong chốc lát, cảm được bộ vị thân kinh bách chiến cư nhiên có phản ứng, không khỏi thầm than một hơi, đảo khách thành chủ.

Thể trạng mười bảy tuổi của Ân Triệu Lan tự nhiên không thể so sánh với Trịnh Liệt đã hai mươi bốn tuổi, không cần phí sức liền đem Ân Triệu Lan phản chế dưới thân. Hắn có ý đối với Ân Triệu Lan, vì thế dùng đủ mọi thủ đoạn trên thân thể thiếu niên ngây ngô. Ân Triệu Lan rất nhanh thở hồng hộc, sắc mặt ửng hồng, ánh mắt ướt át mê ly, lộ ra biểu tình yếu ớt xấu hổ khiến người ta muốn dùng sức khi dễ.

Trịnh Liệt đã tận lực ôn nhu. Hắn làm đủ khúc dạo đầu, để Ân Triệu Lan trước tiết một lần, lại nghe theo chỉ bảo của An Thế Duy, lật Ân Triệu Lan lại, từ trong ngăn kéo lấy ra dịch bôi trơn để khuếch trương mặt sau – về mấy cái đạo cụ SM, Trịnh Liệt không có để ý.

Toàn bộ quá trình Ân Triệu Lan không nói tiếng nào, mười ngón tay gắt gao nắm chặt gối đầu, cả người run rẩy, vừa quật cường lại vừa yếu ớt, nếp nhăn kia khi sắp dung nạp bộ vị nam nhân co rụt rồi lại buông lỏng, vô cùng mê người.

Cảm giác mặt sau Ân Triệu Lan đã trơn ướt, Trịnh Liệt khẩn cấp động thân đi vào. Một cảm giác tiêu hồn lập tức xông lên đầu não, khiến hắn dù là thân kinh bách chiến cũng thoải mái dong dài suýt chút nữa phát tiết.

Sau khi lấy lại bình tĩnh Trịnh Liệt rất nhanh trầm mê trong đó, tìm mọi góc độ kịch liệt đâm xuyên…

Thời điểm chấm dứt Trịnh Liệt vô cùng thống khoái rống lên một tiếng. Ân Triệu Lan bị đè nặng sớm đã hôn mê, một thân xanh tím chật vật, bị ép buộc quá mức, khóe mắt còn mang theo một đạo nước mắt, bộ dáng vô cùng thê thảm.

Trịnh Liệt không tự giác sờ sờ khóe mắt y, lần đầu tiên có lương tâm mà vụng về ôm y vào phòng tắm sơ tẩy.

Ân Triệu Lan nửa tỉnh nửa mê mệt mỏi nhìn hắn, khàn khàn cố chấp hỏi: “… Thích sao? Chịu giúp tôi sao?”

Trịnh Liệt lòng tràn đầy khó chịu, đột nhiên nghĩ đến có phải hay không về sau chỉ cần có người có thể giúp đỡ Ân gia, Ân Triệu Lan đều sẽ nguyện ý lên giường cùng đối phương?

Ý tưởng này khiến hắn thực chán ghét.

Lúc Ân Triệu Lan vừa tỉnh táo lại, Trịnh Liệt đối y nói một câu khiến cả hai trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Hắn nói: “Ân Triệu Lan, tôi giúp cậu”.



Trịnh Liệt nói được làm được. Hắn không chỉ khiến An Thế Duy giúp Ân Triệu Lan, còn mua một đống biệt thự cho Ân Triệu Lan, hắn muốn giúp Ân Triệu Lan tránh xa mấy kẻ muốn tìm y gây phiền toái.

An Thế Duy hoảng sợ, hướng Trịnh Liệt nói: “Huynh đệ, mày không phải đang đùa chứ! Nhà y kia mày giải quyết không tốt coi chừng đem chính mình bị họa lây.”

Trịnh Liệt nói: “Không kịp rồi, tao coi trọng y!”

An Thế Duy nhất thời lộ ra biểu tình gặp quỷ.

Nhưng Trịnh Liệt không có nói sai. Hắn hoa tâm phong lưu nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên động tâm với một người, nghiêm túc chân chính theo đuổi một người, đối tốt với một người. Trịnh Liệt hắn nói trắng ra là kẻ ăn chơi nhiều năm nhưng vẫn chưa từng nghiêm túc theo đuổi ai khi nào, đến khi thực sự động tâm thì chỉ sợ là nhất mực chuyên tình, không bằng đối Ân Triệu Lan nói thẳng.

Ân Triệu Lan không có nói đồng ý cũng không có cự tuyệt, thái độ vô cùng thản nhiên. Đêm hôm đó, hắn cảm giác có thứ gì đó trên người tan biến.

Trịnh Liệt một khi nhận chuẩn việc gì liền kiên trì làm đến cùng. Hắn quả thực đối đãi tốt với Ân Triệu Lan, thu hồi hoa tâm phong lưu toàn tâm toàn ý giữ lấy y, đem hết khả năng bang trợ Ân gia, nếu không có cái gật đầu của Ân Triệu Lan liền nhịn xuống không đụng y. Trịnh Liệt như thế đều là ngoài dự kiến của đám hồ bằng cẩu hữu, An Thế Duy càng là hối hận không ngừng la hét không nên dẫn Ân Triệu Lan đến bên Trịnh Liệt, khiến hắn đến cả hồn phách cũng đều bị tiểu yêu tinh Ân Triệu Lan này câu đi mất.

Những kẻ đang yêu chỉ số thông minh luôn là âm vô cùng, Trịnh Liệt không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn dương dương tự đắc, dõng dạc nói: “Tao là theo đuổi vợ! Chỉ cần y làm vợ tao, tao khẳng định mọi thứ tốt nhất đều cho y!”

Hao tổn tinh lực cùng Ân Triệu Lan một năm, rốt cuộc Ân Triệu Lan tại thời điểm Trịnh Liệt đưa hắn hồi biệt thự kéo hắn vào phòng, từ đó hai bắt đầu quá trình sinh hoạt bình thường. Tuy rằng Ân Triệu Lan thủy chung không đồng ý ở chung, Trịnh Liệt vẫn là mừng rỡ như điên, hắn tình nguyện tin tưởng rằng Ân Triệu Lan đã bắt đầu chậm rãi chấp nhận hắn.

Thẳng đến lúc Ân Triệu Lan đối hắn làm một việc, nháy mắt đem hắn từ thiên đường rớt xuống địa ngục.

Đọc truyện chữ Full