Thứ mà Hàn Trọng Viễn để Mạnh Ân kí tất nhiên không phải giấy bán thân. Trên thực tế, Mạnh Ân kí xuống mấy chữ kia, là đã có được năm mươi phần trăm cổ phần của công ti Duyên Mộng mà Hàn Trọng Viễn sắp thành lập. Đương nhiên, cậu còn tiện thể kí luôn một loạt các giấy uỷ thác, uỷ thác toàn quyền về cổ phần và chia lợi nhuận cho Hàn Trọng Viễn xử lí.
Duyên Mộng chính là cái tên mà Hàn Trọng Viễn đặt cho công ti của mình. Hắn cho Mạnh Ân năm mươi phần trăm cổ phần, còn lại năm mươi phần trăm, hắn lấy bốn mươi phần trăm, Tiền Mạt lấy mười phần trăm. Đồng thời, hắn còn kí một hợp đồng với Tề An An, chỉ cần Tề An An còn giúp hắn quản lí Duyên Mộng, mỗi năm hắn sẽ chia cho Tề An An năm phần trăm hoa hồng.
Theo suy nghĩ của Tiền Mạt, Hàn Trọng Viễn nên cho Tề An An một phần cổ phần. Nhưng hiện giờ Hàn Trọng Viễn rất khó lòng tin tưởng người khác, vậy nên cuối cùng hắn vẫn chỉ cho Tề An An quyền chia hoa hồng mà thôi.
Tất nhiên, nếu Tề An An chăm chỉ làm việc ở Duyên Mộng thì hàng năm chia hoa hồng, tuyệt đối có thể khiến cô trở thành phú bà trong phú bà.
Công ti cổ phần trách nhiệm hữu hạn Duyên Mộng với số vốn đăng kí mười triệu, cứ như vậy mà thành lập. Cổ đông lớn nhất của công ti lại chẳng hề hay biết chuyện này, còn đang chăm chỉ học hành ngày ngày tiến lên, vì phần học bổng nhiều nhất cũng chỉ hai nghìn tệ mà cố gắng.
Sau khi Mạnh Ân thả lỏng tâm tình, một lòng học tập thì cũng hoàn toàn thích ứng với cuộc sống ở trường chuyên ngữ. Dù rằng ở đây, bạn học thường sẽ nói mấy lời kì quặc, nhưng chẳng phải quan hệ với cậu rất chừng mực à? Cậu chỉ cần cố gắng học tập là được rồi.
Hàn Trọng Viễn cho cậu ăn cho cậu mặc, còn cho cậu cơ hội học tập tốt như vậy, cậu nhất định không thể dễ dàng từ bỏ.
Không để ý đến chuyện nào khác, Mạnh Ân một lòng chỉ đọc sách thánh hiền, ở trong lớp càng ngày càng khiến người khác chú ý, thậm chí trong năm khối của cả trường còn có chút tiếng tăm.
Bối cảnh cậu bí ẩn, cư xử lạnh lùng, không cần tham gia tiết tự học buổi tối… Đủ loại biểu hiện bên ngoài đều khiến người khác cảm thấy cậu chính là “vương tử bá đạo” bước ra từ tiểu thuyết ngôn tình. Vậy mà cậu lại rất chăm chỉ học hành, mấy cuốn sách bài tập dày cộp kia… người khác nhìn thôi đã thấy mệt rồi.
Tinh thần học tập của Mạnh Ân rất tràn trề, Hàn Trọng Viễn hàng ngày lại bận không tả xiết. Có điều dù hắn bận thế nào, thì cũng sẽ cố gắng hết sức để ở chung với Mạnh Ân.
“Công việc của bọn họ cứ sắp xếp như vậy đi, tôi về trước.” Hàn Trọng Viễn sắp xếp ổn thoả cho những người mà mình vừa kéo đến từ mấy trường Đại học danh tiếng ở thành phố S, xem thời gian bèn dự định về nhà.
Hắn vẫn còn nhớ rõ vài nhân tài, nhưng một số đang ở nước ngoài hoặc chính là người nước ngoài, một số đã phát đạt không có khả năng sẽ đến nhà máy nhỏ này, có người còn đang học cấp hai cấp ba, cuối cùng ngẫm nghĩ, hắn chỉ chọn ra ít người từ những trường Đại học mình ưa chuộng mà thôi.
Về phần ưa chuộng của Hàn Trọng Viễn… Không thể nghi ngờ, hắn thích người biết nghe lời hơn, không chỉ thế, hắn còn thích người không có dã tâm. Một mặt là vì hắn từng nghiên cứu qua, thời gian đầu mở công ti không cần người có quá nhiều suy nghĩ. Một mặt khác, cũng bởi hắn đã từng trải qua việc kĩ thuật viên mình vất vả bồi dưỡng bị chỗ khác giành mất.
Trước đây ở Hoa Viễn, khi kĩ thuật viên mà hắn tốn tiền, tốn tài nguyên, vất vả bồi dưỡng bỏ đi, dù hắn khó chịu, nhưng vì chuyện không gây ảnh hưởng lớn nên cũng chẳng mấy để tâm. Nhưng giờ đã khác, nếu kĩ thuật viên nào đó mà tiết lộ thông tin thì…
“Sớm vậy đã về rồi?” Tiền Mạt bước từ ngoài vào, có phần hiếu kì.
“Đâu còn sớm nữa.” Hàn Trọng Viễn nói. Vì trường chuyên ngữ không ở trung tâm thành phố, trước đấy hắn lại đặc biệt cân nhắc nơi làm việc, nên giờ văn phòng của họ cách chỗ ở cũng không xa, nếu không tắc đường thì bình thường chỉ cần lái xe mười lăm phút. Nhưng nếu có thể đi sớm một chút, thì cớ gì hắn lại không đi?
“Để mẹ đưa con về.” Tiền Mạt bảo.
“Vâng.” Hàn Trọng Viễn đồng ý. Hắn lái xe không giỏi lắm, trước đều là tài xế của Tiền Mạt đưa hắn đi, giờ ngồi xe của Tiền Mạt cũng chẳng hề gì.
Mấy ngày nay Tiền Mạt ở cùng Hàn Thận, tuy trong lòng còn khúc mắc, nhưng rốt cuộc cũng chẳng còn “mặt không đổi sắc” như ban đầu nữa. Dù sao lúc này Hàn Thận cũng chưa làm mấy việc bạc đãi con mình kia, lại còn sẵn lòng sửa đổi nữa.
Tới mức này, cô li hôn sẽ gây ra ảnh hưởng quá lớn, vậy nên sau khi suy nghĩ thật kĩ, cuối cùng cô vẫn quyết định không náo loạn nữa. Về sau cô cứ bình bình thản thản mà sống là được rồi, mai này gia nghiệp của Hàn Thận, con trai cô cũng không thể thiếu phần!
Vừa nghĩ như vậy, Tiền Mạt ngược lại thoải mái hơn nhiều, bèn muốn đến thăm con trai, tiện thể hỏi han một chút tiến độ của Duyên Mộng.
Nói chút chuyện về nhà máy của Duyên Mộng với Hàn Trọng Viễn, Tiền Mạt cười trêu: “Con cho Mạnh Ân năm mươi phần trăm cổ phần, là xác định quan hệ với thằng bé rồi?” Giờ Hoa Viễn là một trong những hãng sản xuất điện gia dụng hàng đầu cả nước, Tiền Mạt lại từ Hàn Trọng Viễn mà biết được tương lai Hoa Viễn phát triển vẫn băng băng, nên ngược lại cũng chẳng mấy để ý tới số cổ phần này, chỉ là ngạc nhiên khi thấy con mình hào phóng với Mạnh Ân như thế mà thôi.
“Vâng.” Hàn Trọng Viễn trực tiếp thừa nhận. Thật ra đời trước, tiền mà sau này hắn kiếm được đều đặt trên danh nghĩa của Mạnh Ân, có điều Mạnh Ân không biết.
“Mẹ biết ngay mà…” Tiền Mạt nói.
“Mẹ, mẹ về nhà ăn cơm à?” Bỗng nhiên Hàn Trọng Viễn hỏi.
“Con đang mong mẹ về nhà ăn cơm đừng quấy rầy tụi con chứ gì? Cơ mà đúng là mẹ muốn về nhà ăn cơm thật… Tay nghề của Mạnh Ân, mẹ quả thực ăn không quen.”
“Cậu ấy đang tiến bộ mà.” Nét mặt Hàn Trọng Viễn dịu đi. Dù hiện giờ vì bận học nên Mạnh Ân không thể lên mạng xem thực đơn để cải thiện tay nghề như đời trước, nhưng sau nhiều lần nấu cơm, cậu nấu đã ngon hơn nhiều so với lúc đầu rồi.
Thấy gương mặt đầy dịu dàng của con mình, Tiền Mạt chợt có cảm giác nổi da gà.
Khi Hàn Trọng Viễn về tới nhà, Mạnh Ân còn chưa thấy đâu. Không bao lâu sau thì Mạnh Ân cũng về, sau đó vội vội vàng vàng bắt đầu nấu cơm.
Tôm chiên, canh xương rong biển, trứng hấp… Mạnh Ân làm ba món, hai người ăn là vừa đủ.
“Sau này rong biển có thể cho ít tỏi giã, rồi thêm ít giấm và rau vào.” Hàn Trọng Viễn ăn hơn phân nửa cơm canh, tiếp đó đưa ra ý kiến.
“Vâng.” Mạnh Ân đáp.
Hàn Trọng Viễn bóc hai con tôm đặt vào bát cậu: “Tôm hơi tanh, trước hết cậu có thể cho gừng tỏi, rượu gạo, dùng nước trần qua rồi mới xào.” Thật ra hắn hoàn toàn mù tịt nấu ăn, nhưng đời trước, sau này Mạnh Ân chính là làm như vậy, ăn ngon hơn hiện tại nhiều.
“Vâng.” Mạnh Ân lại đáp, cố gắng ghi nhớ.
Hàn Trọng Viễn trông sắc mặt của Mạnh Ân thì biết lần sau cậu nhất định sẽ cải thiện, lập tức hài lòng nhìn Mạnh Ân một cái: “Thật ra cậu nấu đã rất ngon rồi.”
“…” Mạnh Ân hơi xấu hổ cúi đầu.
Hôm sau trong trường có nữ sinh oán giận đồ ăn của căng tin khó ăn, nói đồ ăn ở nhà mình ăn ngon hơn, cậu bèn phá lệ đứng lại nghe, sau đó nổi lên ý định đi mua thực đơn.
Nhưng cũng chỉ là ý định mà thôi, kỳ thi tháng sắp đến khiến cậu căn bản không chừa ra được thời gian tới hiệu sách.
Ở Hồng Tài, thành tích của Mạnh Ân vẫn luôn là hạng trung. Dù trường chuyên ngữ có rất nhiều mặt vượt trội hơn Hồng Tài, nhưng chuyện thi cử này ngược lại cũng chẳng khác Hồng Tài là mấy. Cậu thiếu mất một khoảng thời gian trên lớp, mấy ngày này lại phá lệ cố gắng, cuối cùng ngược lại duy trì thành tích hạng trung như trước.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ân Hữu Trọng Báo
Chương 28: Một nửa
Chương 28: Một nửa