DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ân Hữu Trọng Báo
Chương 31: Bạt tai

Hàn Trọng Viễn bắt lấy cánh tay Lý Hướng Dương, trong mắt tưởng kết một tầng băng dày – kẻ này lại dám ôm Mạnh Ân!

Nằng nặc bắt Mạnh Ân đến tham gia tiệc sinh nhật, vừa tới nơi bèn muốn ôm Mạnh Ân, kẻ này tuyệt đối chẳng tốt lành gì!

Nhất thời Hàn Trọng Viễn chỉ hận không thể tẩn cho kẻ này một trận, nhưng chú ý tới vẻ mặt lo lắng của Mạnh Ân, rốt cuộc vẫn buông tay. Dù sao kẻ này cũng là bạn học của Mạnh Ân, sau này Mạnh Ân còn phải học tập trong trường… Chỉ là, hình như kẻ này nhìn hơi quen quen?

Hàn Trọng Viễn đảo mắt qua tôm hùm, cua hoàng đế và cá hồi trên bàn, lại liếc thấy những người ở mấy bàn cách đấy không xa, ánh mắt càng lúc càng lạnh, trong lòng cũng hiện lên phán đoán.

Trên người Hàn Trọng Viễn toả ra khí lạnh dày dặc, Lý Hướng Dương được buông tay ra thì tức giận nhìn hắn, rất nhanh lại không kìm được mà rời tầm mắt đi, còn nảy sinh vài tia e ngại.

Hồi thần lại, nhận ra điều này, nhất thời Lý Hướng Dương cảm thấy vô cùng mất mặt: “Mày là ai, muốn làm gì?”

“Tao là bạn của Mạnh Ân, cậu ấy không thích người khác chạm vào mình, mày đừng có động tay động chân!” Hàn Trọng Viễn chẳng chút nể tình nói.

Hắn nhận ra kẻ này. Trước đây khi nghe Mạnh Ân nhắc đến cái tên Lý Hướng Dương này, hắn không có ấn tượng gì, giờ gặp mặt, lại nhớ ra rất nhiều việc.

Lý Hướng Dương là con trai của một quan chức ở thành phố S này. Trong cả đám quan chức ở thành phố S thì vị quan chức họ Lý kia cũng chỉ thuộc hạng phổ thông mà thôi. Nhưng ông ta lại rất biết “kiếm tiền”, còn “kiếm” được đặc biệt nhiều. Nhiều năm sau khi bị bắt, mới khiến cả nước càng thêm kinh hãi.

Tất nhiên, nếu chỉ có vậy thì chưa chắc Hàn Trọng Viễn đã nhớ rõ con trai của người này. Nhưng Lý Hướng Dương này chẳng biết bằng cách nào lại dính dáng quan hệ với nhà họ Lý nơi thủ đô. Ở thành phố S, khi bố của gã đem bán một công viên và cả bãi đỗ xe gần đấy cho thương nhân bất động sản, về sau gây thiệt hại khiến giao thông ở khu vực đó vô cùng tắc nghẽn, gã bèn đến thủ đô tìm nhà họ Lý. Nhà họ Lý không biết gì cả nên đã giúp đỡ, vậy nên sau này nhà họ Lý cũng bị liên luỵ, tiện thể lan sang cả nhà họ Hàn.

Lại nói, nhà họ Hàn có thể phát triển được như vậy, ông nội hắn có thể một tay sáng lập nên Hàn Thị rồi mở rộng lớn mạnh trong những năm kia, thật ra cũng có nguyên nhân.

Ông nội Hàn Trọng Viễn tên là Hàn Quảng Đào. Lão là nông dân chân đất, cũng chẳng đọc được bao nhiêu sách, về lí thì không thể có danh vọng như ngày hôm nay, nhưng lão lại có một người chị tốt số.

Người chị gái Hàn Giang của Hàn Quảng Đào lớn hơn Hàn Quảng Đào mười tuổi, từ bé đã rất có chính kiến. Năm mười hai mười ba, sau khi vào xưởng dệt thì lại học thêm được càng nhiều kiến thức, về sau còn lấy được Lý lão gia tử – ông lớn hiện tại của nhà họ Lý… Mặc dù bây giờ Lý lão gia tử đã nghỉ hưu, nhưng vẫn quyền cao chức trọng như trước, bản thân bà Hàn Giang cũng giữ chức vụ không nhỏ, có họ nâng đỡ thì Hàn lão gia tử sao có thể không phát đạt? Mà Hàn lão gia tử cũng không quên cội, cổ phần của Hàn Thị, lão tặng mười phần trăm cho anh rể mình.

Tất nhiên, chỗ dựa của nhà họ Hàn cũng không chỉ có mình nhà họ Lý. Hàn lão gia tử nếm ngon nếm ngọt ở chỗ chị gái mình, sau này bèn gả con gái Hàn Ngữ Lan đến nhà họ Thiệu. Mặc dù bây giờ nhà họ Thiệu không bằng nhà họ Lý, nhưng cũng chẳng kém cạnh là bao. Cứ như vậy, Hàn Ngữ Lan cũng giữ mười phần trăm cổ phần của Hàn Thị.

Hàn Trọng Viễn cũng chẳng để tâm chuyện Lý Hướng Dương liên lụy đến nhà họ Hàn hay không. Giờ hắn chỉ mong những người trong nhà họ Hàn phải trải đau khổ, nhưng nhà họ Lý thì khác.

Ông nội bà nội và cả bố của hắn vẫn luôn thiên vị anh họ hắn, người nhà họ Thiệu cũng thân thiết với Hàn Hành Diểu hơn, nhưng người nhà họ Lý thì vẫn đứng về phía hắn. Dù đấy là vì người nhà họ Lý xem trọng khả năng kiếm tiền của hắn hơn Hàn Hành Diểu, nhưng hắn vẫn rất cảm kích, cũng sẵn lòng làm vài việc cho người nhà họ Lý, tốt nhất là có thể nhận được trợ giúp của nhà họ Lý…

Tất nhiên, nghĩ nhiều như vậy chứ quan trọng nhất là hắn đã phát hiện, mình có thể xả cơn tức này…

Mạnh Ân coi kẻ này là bạn, mà lúc kẻ này nhìn Mạnh Ân, trong mắt lại có mưu tính, hơn nữa kẻ này còn dám chạm vào Mạnh Ân! Hàn Trọng Viễn cảm thấy nội tâm hừng hực lửa cháy – Mạnh Ân ở trường không bị người khác ôm đấy chứ?

Nhiệt độ xung quanh Hàn Trọng Viễn càng lúc càng thấp, nhất thời Mạnh Ân không biết phải làm sao, có phần hối hận vì đã đến chúc mừng. Hàn Trọng Viễn có thể cho cậu đi học thì đã vô cùng tốt rồi, những chuyện khác, sao có thể làm phiền hắn nữa?

“Động tay động chân gì chứ? Tao động tay động chân lúc nào?” Lý Hướng Dương cũng nhận ra mình đã quá mất mặt rồi, xoa cổ tay bị Hàn Trọng Viễn siết, lại càng thêm tức giận. Quỷ tha ma bắt mà động tay động chân, Mạnh Ân cũng không phải con gái, gã mà phải động tay động chân chắc? – “Các người đến phá đúng không? Mạnh Ân, cậu lại còn dẫn người đến đánh tôi!”

“Ai bảo mày cho tay lên vai Mạnh Ân?” Hàn Trọng Viễn khinh thường hừ khẽ một tiếng.

“Hàn Trọng Viễn, đây là Lý Hướng Dương bạn học của em, hôm nay là sinh nhật cậu ấy, cậu ấy chỉ hơi nhiệt tình thôi, chứ không có ác ý gì đâu.” Mạnh Ân lo Hàn Trọng Viễn giống như khi trước, sẽ chẳng nói chẳng rằng mà đánh người, vội vàng giải thích giúp Lý Hướng Dương, rồi lại quay sang Lý Hướng Dương, “Lý Hướng Dương, đây là bạn của tôi, tôi thay anh ấy xin lỗi cậu.”

Mạnh Ân lại đi xin lỗi cái thằng này? Hàn Trọng Viễn nhìn chằm chằm Mạnh Ân, tàn khốc đã được cuộc sống bình lặng mấy ngày trước áp chế giờ lại trào dâng, chỉ hận không thể kéo Mạnh Ân tới chỗ không người để chỉnh đốn một phen.

“Xin lỗi thì có ích gì? Các người đánh rồi thì cứ thế là xong chắc?” Lý Hướng Dương thấy Mạnh Ân xin lỗi, ngược lại bạo dạn hẳn. Dáng vẻ xin lỗi liên tục kia của Mạnh Ân thật sự không giống người có chống lưng chút nào, người bạn này của cậu lại càng giống như tên điên vậy, gã cảm thấy chẳng có gì phải sợ họ cả.

Cắn người miệng mềm, bắt kẻ tay ngắn, hôm nay bạn bè trong lớp đều ăn đồ của gã, bạn của Mạnh Ân lại đánh gã, chắc chắn sau này Mạnh Ân sẽ không được chào đón trong lớp nữa.

Nữ sinh mà gã thích cả ngày chỉ để ý đến Mạnh Ân, còn hỏi thăm gã chuyện của Mạnh Ân nữa chứ, gã thật không chịu nổi mà!

Lý Hướng Dương đang nghĩ phải định tội của Mạnh Ân thế nào, lại chẳng ngờ Hàn Trọng Viễn giơ tay, trực tiếp cho gã một bạt tai: “Nãy chẳng qua là tao cản mày một chút, mày đã nói tao đánh mày, tao cũng không thể để mày nói sai sự thật được, chi bằng cứ đánh mày thật là được rồi.”

Lý Hướng Dương chịu một bạt tai, tràn đầy khó tin: “Mày dám đánh tao!”

“Tao đánh mày thì sao?” Hàn Trọng Viễn hỏi vặn, đổi tay lại cho Lý Hướng Dương một bạt tai nữa.

Toàn thân Hàn Trọng Viễn khí thế kinh người, khiến Lý Hướng Dương có cảm giác chẳng dám tranh đoạt với hắn, nhưng chính vì như vậy mới khiến gã càng thêm tức giận. Cùng lúc đó, đánh lộn bên này cũng gây chú ý cho bạn học trong lớp và thậm chí cả những người ở bàn khác.

Tuy rằng Mạnh Ân rất bí ẩn, khiến rất nhiều nữ sinh trong lớp để ý, nhưng dù sao Lý Hướng Dương mới là người có quan hệ tốt trong lớp, hơn nữa người đang bị đánh cũng là Lý Hướng Dương…

“Mạnh Ân, cậu làm gì thế?”

“Mạnh Ân, cậu dẫn người đến đánh nhau là có ý gì?”

“Lý Hướng Dương, cậu không sao chứ?”

Tất cả mọi người trong lớp đều vây quanh Lý Hướng Dương, tiếng động bên này cũng càng lúc càng lớn.

Bố của Lý Hướng Dương tên là Lý Mẫn Học, thật ra lần này ông ta tổ chức tiệc sinh nhật cho con, chủ yếu là để kết thân với một người đến giải quyết công việc ở đây. Nhưng ông ta không ngờ, ông ta chỉ mượn danh nghĩa tiệc sinh nhật của con trai, cuối cùng con trai ông ta lại gọi tất cả bạn bè trong lớp đến.

Mấy đứa bạn kia thì cùng lắm là gọi bốn bàn mà thôi, ông ta cũng chẳng để bụng, nhưng mấy đứa nhóc con nói chuyện nhao nhao ầm ĩ, rốt cuộc lại ảnh hưởng đến ông ta kết thân với người khác. Mà quan trọng hơn là, con trai của công ta lại bị người ta đánh.

Chú ý tới đánh lộn bên kia, Lý Mẫn Học vừa tức vừa bực, mà ông lão ở bên cạnh vốn đã được ông ta nịnh hót một phen, cái ông lão khoảng sáu mươi kia, lại đang hứng thú nhìn Hàn Trọng Viễn bạt tai người khác.

Lý Mẫn Học cũng sĩ diện như Lý Hướng Dương vậy, nhận ra điều này hiển nhiên nổi giận, càng mất cảm tình với người đã huỷ đi bữa tiệc của ông ta, vội đi tới: “Dương Nhi, chuyện gì thế này?”

“Bố! Hắn ta đánh con!” Lý Hướng Dương lập tức nói, tố cáo xong lại căm phẫn nhìn Hàn Trọng Viễn – gã lớn thế này rồi, đây vẫn là lần đầu tiên bị người khác bạt tai! Nhưng Hàn Trọng Viễn rất to con, ở đây lại có rất đông người, gã thật sự không dám, cũng chẳng có mặt mũi đứng ra đánh tay đôi với Hàn Trọng Viễn.

“Bảo vệ đâu? Các người còn không mau gọi bảo vệ đến? Chẳng lẽ ai cũng có thể làm bừa trong nhà hàng của các người à?” Lý Mẫn Học nhìn nhân viên phục vụ gần đấy, nếu là khi trước, ông ta nhất định sẽ dạy dỗ đám người dám đánh con mình. Nhưng tình hình bây giờ đặc biệt, ông ta cũng chỉ định bụng đuổi người gây sự đi trước đã, đợi sau này từ từ rồi trừng trị sau.

“Thưa ngài, chúng tôi đã tìm người rồi.” Nhân viên phục vụ kia cúi người, trưng ra một nụ cười tiêu chuẩn.

“Xin lỗi…” Mạnh Ân vội nói, càng cảm thấy hẳn là mình đã liên luỵ đến Hàn Trọng Viễn, tính tình Hàn Trọng Viễn vốn không tốt lắm, vậy mà cậu lại chẳng can ngăn…

“Cậu xin lỗi gì chứ!” Hàn Trọng Viễn trừng Mạnh Ân một cái, sau đó kéo cậu đến cạnh một chiếc bàn, nhìn ông lão mặc áo Tôn Trung Sơn ngồi đó, gọi một câu: “Bác cả.”

Lý Nghị Nam là con trai cả vị bà cô rất có bản lĩnh kia của Hàn Trọng Viễn. Ông ngang hàng với Hàn Thận nhưng lại lớn tuổi hơn rất nhiều, giờ đã ngoài sáu mươi. Chuyện trong nhà họ Lý bây giờ, về cơ bản thì hiện đều do ông làm chủ. Cũng chính vì vậy nên sau khi đến thành phố S, ông được rất nhiều người hoan nghênh.

Hàng năm Hàn Thị đều sẽ chia cho nhà họ Lý một khoản hoa hồng, hiện giờ hai vợ chồng Hàn Thận còn ngày một phát triển sự nghiệp nên tất nhiên, ấn tượng của Lý Nghị Nam với gia đình em họ mình rất rốt. Có điều, ông lại không ngờ, khi ông còn đang định ngày mai sẽ đi thăm Hàn Thận đã về thành phố S được mấy ngày, thì lại gặp được Hàn Trọng Viễn trong bữa tiệc sinh nhật của con trai Lý Mẫn Học, còn trông thấy Hàn Trọng Viễn đánh nhau.

Hàn Trọng Viễn bây giờ khác hoàn toàn với người mà ông từng gặp năm ngoái, chẳng còn đâu dáng vẻ cởi mở lễ phép khi ấy… Thế này là thế nào?

Đọc truyện chữ Full