(*) Bôi cụ (bēijù) đồng âm với Bi kịch (bēijù)
–
“Chú Tào chào buổi sáng…” Hai đứa bé trai từ trên lầu chạy xuống phòng bếp, nhào tới bên cạnh Tào Nhất Lâm, ngọt ngào chào buổi sáng. Sau khi rời giường thì đến phòng bếp, ăn sáng, xem cún con, đây là lịch trình hằng ngày phải làm của hai đứa.
“Chào buổi sáng… Rửa mặt chưa? Đánh răng chưa?” Từ lúc cậu giúp hai đứa nhóc nuôi dưỡng cún con trở đi, hai đứa gần gũi với cậu không ít, dần dần khôi phục bản tính trẻ con ở độ tuổi của bọn chúng, không còn cái bản mặt “ông cụ non” nữa.
“Dạ, rửa rồi đánh rồi.” Từ Trình dài giọng nói, “Làm rất sạch sẽ.”
Tào Nhất Lâm khích lệ vỗ vỗ đầu bọn nhỏ, “Ăn đi.”
“Anh Tào chào buổi sáng…” Từ Vân chẳng biết từ nơi nào nhẹ nhàng đi tới, đứng trước bàn cơm, tóc tai bù xù, mặt mũi tiều tụy, dùng tay cầm lấy mấy cái bánh bao ngọt.
“Cô…” Tào Nhất Lâm còn chưa nói hết lời, Từ Vân đã xoay người lướt về phía cầu thang.
“Cô nhỏ đêm qua khẳng định lại xem phim nam nam.” Từ Trình căn bánh bao thịt nói.
“Phim nam nam?” Đó là cái gì?
“Chính là phim về hai người đàn ông đó.” Từ Trình giải thích.
Hớ… Chẳng lẽ là bộ phim hai người đàn ông hôn môi kia? Tào Nhất Lâm trợn tròn mắt nhìn vẻ mặt tỉnh bơ của Từ Trình, “Cháu xem qua rồi?”
“Tụi cháu lúc chơi máy tính của cô nhỏ thì phát hiện.” Từ Trình thấp giọng, giống như là đang nói tới một bí mật nào đó.
Tào Nhất Lâm cảm thấy có chút nhức đầu, Từ Vân coi như là vị thành niên, cô ấy biết bản thân đang làm cái gì, nhưng cặp song sinh chỉ mới mấy tuổi mà thôi… Xem ra mình thật sự cần phải nói với ông chủ vài câu.
Hai ngày nay Từ Uy cảm thấy ánh mắt Tào Nhất Lâm thỉnh thoảng dừng lại trên người mình, còn có dáng vẻ như đăm chiêu điều gì đó.
Tào Nhất Lâm đang trong lúc giằng xé nội tâm, nói? Không nói? Nói? Không nói?
“Có chuyện gì sao?” Đợi mọi người đều rời khỏi bàn ăn, Từ Uy ở lại hỏi, cảm thấy câu thoại này mình thường nói lắm thì phải.
“À, không có gì, mà cũng có chút chuyện… Không phải chuyện gì lớn, cũng không tính là chuyện gì.” Tào Nhất Lâm nhìn xuống bên trái Từ Uy, nhìn xuống bên phải, lại nhìn xuống dưới chân, nhưng ánh mắt nhất quyết không dám đối diện với Từ Uy.
Từ Uy trực tiếp dùng tay cố định lại đầu cậu, “Chuyện gì?”
Nhìn thấy khuôn mặt đột nhiên phóng đại của ông chủ, Tào Nhất Lâm muốn cúi đầu lại không động đậy được, chỉ có thể rũ mắt xuống, ậm ừ nói, “@#$%^&…”
“Nói lớn chút.” Từ Uy chỉ thấy miệng cậu mấp máy, nhưng nửa chữ cũng không nghe được.
“Bỏ… đầu.” Như vậy sẽ làm cậu khẩn trương.
“Trước tiên nói có chuyện gì đã?” Nhìn gương mặt nghẹn đỏ của Tào Nhất Lâm, tựa như muốn rơi lệ, khiến người khác có loại xúc động muốn hành hạ.
“Bỏ ra… đầu.” Tào Nhất Lâm cố chấp nói, cậu khi khẩn trương đầu óc sẽ trống rỗng. Chỉ có thể phản ứng ngay tức thì.
Từ Uy buông tay ra, vứt đi những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, gần đây mình có chút khác thường, chẳng lẽ là dạo này tinh lực nhiều quá, Từ Uy tự lay tỉnh bản thân.
Vừa được tự do, Tào Nhất Lâm lui về phía sau hai bước, đợi sau khi đầu óc mình vận hành lại bình thường, cậu mới nghĩ hôm nay ông chủ có hơi kỳ quái, chầm chậm ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Chúng ta… đổi một nơi khác nói chuyện đi.” Nơi này là phòng ăn mở, bất cứ lúc nào cũng sẽ có người đi vào, ở chỗ này nói chuyện không tiện lắm.
Từ Uy gật đầu. Theo Tào Nhất Lâm đi ra sân sau, nói chuyện… đến phòng sách không phải tốt hơn sao? Đương nhiên hắn cũng không có nói ra, chỉ là muốn để Tào Nhất Lâm sớm nói cho xong chuyện, hắn cần phải giải phóng tinh lực, để bản thân bình thường lại.
Tào Nhất Lâm nhìn bên trái một chút lại nhìn bên phải một chút xác định không có ai, ho nhẹ một tiếng, nói, “Ông chủ, tôi biết đây là việc nhà anh, tôi không nên lắm lời xen mồm, chỉ là tôi nghĩ mấy nhóc còn nhỏ, như vậy ảnh hưởng không tốt đến bọn chúng lắm…”
Từ Uy có hơi khó nghĩ, “Nói vào trọng điểm.”
“Chuyện này… Lúc tôi đưa cơm cho Từ Vân, thấy cô ấy đang xem… xem hai người đàn ông… Anh hiểu ý tôi không?” Tào Nhất Lâm dùng một vẻ mặt “Anh hiểu không? Anh hiểu đúng không?” nhìn Từ Uy.
Từ Uy theo thói quen xoay xoay chiếc nhẫn ở ngón giữa, nhìn vẻ mặt lúng túng của Tào Nhất Lâm, hắn đã nghĩ ra phía sau muốn nói là cái gì. Có điều… “Cậu cho rằng rất kỳ quái?” Ngày nay đàn ông “come out” cũng khá nhiều mà.
“Ặc, không kỳ quái sao?” Một cô gái lại thích xem hai người đàn ông ấy ấy…
“Cậu không thể chấp nhận được?” Không biết vì sao khi Từ Uy nghĩ rằng cậu không thể chấp nhận việc hai người đàn ông ở bên nhau lại cảm thấy mất mát khó hiểu, nhưng nghĩ đến ý nghĩa sâu xa đằng sau cái mất mát đó, Từ Uy lập tức có cảm giác bị xử bắn.
“Tôi… phải chấp nhận sao?” Vấn đề này… phi thường kỳ quặc, hay là cậu đã hiểu lầm cái gì, Tào Nhất Lâm bắt đầu nhớ lại đoạn đối thoại vừa rồi, không nhầm a.
“Tôi sẽ đi nói với nó.”
“Tôi không phải…”
“Không có chuyện gì thì tôi vào trước.”
Tào Nhất Lâm không rõ vì sao ông chủ đột nhiên tức giận, có phải là cậu lắm mồm quá hay không.
“Ông chủ…”
Từ Uy dừng lại đưa lưng về phía cậu, “Còn chuyện gì sao?”
“Tôi, tôi không phải muốn nhúng tay vào chuyện nhà các anh…” Tào Nhất Lâm cảm thấy mình phải giải thích một chút.
“Ừm, sau này đồ ăn của Tiểu Vân cứ để Thư Vệ đưa đến phòng đi.”
Nhìn dáng lưng ông chủ, hắn hình như giận thật.
Từ Uy trở lại phòng sách, ngồi trước máy tính ngây ngẩn tròn mười phút, “Reng reng… Reng reng…”
Lúc này hắn mới thôi ngẩn ra, nhìn vào chuỗi số, sau đó nhận điện thoại, “Chuyện gì?”
“Ừm… Tôi biết rồi.” Cúp điện thoại, Từ Uy bóp bóp đầu mày, hắn thất thường nghiêm trọng, vậy mà lại bởi vì cái tên kia mà ngồi ở đây ngây ngẩn. Cậu ta rõ ràng không phải là loại hình mình thích, không thông minh cũng không lanh lợi, ngược lại còn rất là ngu ngốc, quan trọng hơn cậu ta là thẳng. Lẽ nào là bởi vì hắn chưa từng thấy qua người nào đần như vậy nên mới nảy sinh hứng thú?
Từ Uy quyết định phải tìm một việc đó để chuyển lời lực chú ý, mặc dù bẻ cong trai thẳng, đối với hắn mà nói không phải chuyện khó, thế nhưng cũng không thể vì hứng thú nhất thời mà bẻ cong người ta, có hơi thất đức. Hơn nữa, cậu ta lại là người nắm quyền phụ trách chuyện cơm nước trong nhà họ… Xem ra thật đúng là không thể đơn giản ra tay được.
–
“Anh hai… Em van anh, say này em sẽ không xem ở nhà nữa được không, anh đừng mang máy tính của em đi…” Từ phòng trên lầu vọng ra tiếng than khóc của Từ Vân, âm thanh lớn đến nỗi Tào Nhất Lâm ở dưới phòng bếp cũng có thể nghe được rõ ràng.
Lý Thư Vệ đứng cạnh cầu thang, do dự có nên đi lên hay không, nhưng chủ nhân đã ra lệnh, không ai được quản. Bây giờ hắn mà đi lên chính là trực tiếp đâm đầu vào họng súng.
Tào Nhất Lâm một tay cầm khoai tây một tay cầm dao đứng phía sau Lý Thư Vệ, nghe thấy tiếng khóc của Từ Vân, cậu có chút hối hận.
“Đừng, máy tính của tôi, đó là của tôi, mấy người đừng có động vào…” Tiếp đó là một nhân viên công tác ôm máy tính đi xuống lầu.
Lý Thư Vệ quay đầu nhìn người kia đi khỏi, ặc, “Cậu đứng sau lưng tôi từ lúc nào vậy, muốn hù chết người a.” Oán giận một câu xong, cũng không truy cứu nữa quay đầu trở lại tiếp tục nhìn lên lầu.
Sau đó liền vọng đến tiếng Từ Vân quát tháo, “…Mấy người từ nhỏ chưa từng quản tôi, dựa vào cái gì bây giờ lại hạn chế này hạn chế kia… Mấy người đều là đồ tồi. Đi ra ngoài, đi ra ngoài…” Sau đó chính là một tiếng đóng cửa “rầm rầm”.
Lý Thư Vệ xoay người kéo Tào Nhất Lâm rón rén về phòng bếp, việc riêng nhà chủ nhân vẫn là biết ít mới tốt. Có điều… “Thực sự là kỳ quái, tiểu thư Tiểu Vân đã xem nhiều năm, sao bây giờ lại bị phát hiện nhỉ?”
Tào Nhất Lâm đứng bên cạnh thoáng sửng sốt, sau đó cầm dao gọt khoai tây, cậu gọt, cậu gọt, cậu tiếp tục gọt…
“Ê ê ê… Cậu đang gọt vỏ khoai tây, hay là luyện đao công vậy?” Lý Thư Vệ thấy khoai tây trong tay Tào Nhất Lâm chỉ còn lại khoảng một quả bóng bàn.
“Ấy, xin lỗi.” Nói xong, vội vàng đổi một củ khoai tây khác gọt tiếp. “Chuyện đó… Tiểu thư Tiểu Vân sao lại thích…” Trong đầu Tào Nhất Lâm đang cố lục lọi chút hy vọng có thể tìm được một từ ngữ thỏa đáng để hình dung.
“Cậu là nói đam mỹ sao?”
“Hả? Cái gì là đam mỹ?”
“Là đàn ông đàn ông với nhau đó.” Lý Thư Vệ ném cho cậu một ánh mắt “cậu OUT rồi”.
“À, đúng, ý tôi chính là cái này.” Thì ra gọi là đam mỹ a… Không phải là đồng tính luyến sao?
“Tiểu thư Tiểu Vân xem như là hủ nữ, thích những thứ này kinh khủng luôn, máy tính kia tương đương với mạng cô ấy, tôi nhớ rõ hồi trước có một lần cái máy tính kia bị hư, lúc cô ấy mang đi sửa, khóc mất hai ngày… Có điều may là mọi thứ bên trong đều được khôi phục, lần này trực tiếp bị cậu hai dọn đi…” Lý Thư Vệ lo lắng lắc đầu, “Ầy… Sao lại bị phát hiện nhỉ…”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trù Sư Đích Thất Ngộ Trọng Sinh
Chương 17: Bộ ly(*) của Từ Vân
Chương 17: Bộ ly(*) của Từ Vân