DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đừng Nói Yêu Tôi
Chương 28

Sau khi dùng xong bữa tối phong phú, Bạch Hy bắt đầu giúp đệ đệ thu thập hành lý, nhét đầy cả hai cái rương to. Chỉ thấy Bạch Nhiên bên cạnh oa oa kêu lớn, một lát là cái này không cần mang, một lát lại cái kia không cần mang. Tiếc là toàn bộ đều bị Bạch Hy coi như gió thoảng ngoài tai, thậm chí còn gõ đầu hắn kêu im miệng.

Nhìn thấy Bạch Hy cùng đệ đệ thu thập hành lý, Diệp ý Tiêu ẩn ẩn cảm thấy không ổn. Bởi vì thái độ của Bạch Hy giống như chỉ hận không thể đem bản thân nhét vào trong rương, mà Bạch Nhiên, đương sự thì lại không thèm vào phòng một bước.

Đợi đến lúc Bạch Nhiên bĩu môi làu bàu tắm rửa đi ngủ, Diệp Ý Tiêu mới kéo lấy Bạch Hy đang chuẩn bị đi tắm về phòng hai người, không nói hai lời liền trực tiếp áp người lên giường.

Bạch Hy cũng không giãy dụa, tùy ý Diệp Ý Tiêu giở trò, lộ ra bộ dáng nhu thuận nghe lời. Thực phi thường không đúng, Diệp Ý Tiêu dừng lại, tách đôi chân thon dài của Bạch Hy sang hai bên, cúi người, mặt đối mặt, mắt đối mắt hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

“Cái gì mà làm sao vậy?” Bạch Hy chớp chớp đôi mắt trơn bóng ánh nước, nhàn nhạt hỏi người phía trên. Cái tên đại hỗn đản Diệp Ý Tiêu này, mỗi lần làm ra chuyện xấu đều giả bộ hồ đồ, làm như cái gì cũng chưa thừng phát sinh, thật đúng là hèn nhát mà!

“Bởi vì ta đêm qua không trở về, cho nên ngươi sinh khí?” Diệp Ý Tiêu trong đầu sẽ cực kỳ nhanh kiểm nghiệm hành vi của bản thân, cuối cùng xác định chỉ có chuyện này là sẽ làm Bạch Hy để tâm.

Bạch Hy nở nụ cười, đôi mắt bởi vì tươi cười mà cong cong, con ngươi trơn bóng linh động lóe ra hào quang mê người: “Diệp Ý Tiêu, ngươi vẫn còn diễn kịch à? Có mệt hay không? Muốn làm liền làm, không muốn làm thì nói để cho ta đi tắm rửa. Ngày mai sáng sớm còn phải tiễn tiểu Nhiên đến trường, trong công ty công tác cũng chồng chất không ít —— “

“Diễn kịch?” Diệp Ý Tiêu nhíu mày, vì cái gì Bạch Hy lại dùng đến từ này, y một chút cũng không hiểu. Chẳng lẽ đã phát sinh việc gì mà bản thân y không biết hay sao?

“Tiểu Hy, ngươi đem lời nói cho rõ ràng, ta đến cùng làm gì lại chọc giận ngươi tức giận?”

Bạch Hy đem đầu quay sang hướng khác: “Ngươi không trêu chọc ta.” Dù sao, ban đầu ở bệnh viện đáp ứng cùng Diệp Ý Tiêu cùng một chỗ cho tới bây giờ, Bạch Hy cũng chưa từng tự cho mình dùng thân phận người yêu của y. Cho nên, bọn hắn chính là không có hứa hẹn, không có ràng buộc, chỉ là đơn thuần quan hệ thân xác. Khó nghe mà nói…,chính là hảo hợp hảo tản[vui thì ở dở thì đi]. Cho nên, hắn không cần phải sinh khí.

Diệp Ý Tiêu tâm thẳng một đường chìm xuống, bộ dáng này của Bạch Hy lại làm y phát cáu. Rõ ràng chính mình rất để ý, vì cái gì lại không chịu nói ra ra, không làm cho đối phương biết rõ! Chẳng lẽ những ngày điềm mật, ngọt ngào ở chung đều là phù vân yên lãng, hơi có gió thổi sẽ tan thành mây khói sao?

“Nói cho ta biết, ngươi gặp chuyện gì.” Diệp Ý Tiêu hai tay bưng lấy mặt Bạch Hy, nhìn thẳng vào đôi mắt trong sáng của hắn, tựa hồ muốn từ trong con ngươi xinh đẹp kia tìm được đáp án.

Bạch Hy thản nhiên địa nhìn lại: “Ngươi tối hôm qua là qua đêm tại nhà Nghiêm Huyễn Hi a? Không, phải nói là ngươi cùng Nghiêm Huyễn Hi chung nhà. Biệt thự Áo Viêm nguyên lai là cho Nghiêm Huyễn Hi ở, khó trách ta không thể trở về chỗ ấy. Căn hộ này cũng là ngươi tạm thời mua a? Ta tính toán cái gì? Tiểu Tam[ aka vợ bé] ngươi giấu ở bên ngoài? Khó trách người ta chính thất sẽ tìm tới cửa. Nguyên lai, ta bất tri bất giác biến thành Tiểu Tam mọi người đều muốn hô đánh. Nhưng buồn cười nhất chính là, lúc nghe ngươi nói Nghiêm Huyễn Hi chỉ là thế thân của ta, ta lại có thể  cao hứng biết bao. Ai, làm người ah, vẫn là không thể cứ tự cho là đúng, nếu không đau lòng rồi, tan nát cõi lòng rồi, cũng không có ai thương.”

Diệp Ý Tiêu sắc mặt thay đổi hoàn toàn, ánh mắt ngoan lệ như điện, một tay nắm cằm bạch Hy: “Ai nói với ngươi những…này!”

“Đây chính là sự thật, ngươi không cần quan tâm là ai nói cho ta biết.” Bạch Hy bắt được cổ tay Diệp Ý Tiêu, muốn thoát khỏi thứ đang làm đau mình.

“Tiểu Hy, ngươi chỉ cần biết rõ, ta chỉ có một mình được rồi.” Diệp Ý Tiêu xoay người xuống giường, mở tủ quần áo tiện tay chọn lấy bộ đồ ngủ rồi tiến vào phòng tắm. Bị bỏ lại, Bạch Hy giơ tay gác lên trán nhìn trần nhà, bắt đầu ngẩn người. Cái gì chỉ có một mình ngươi! Hiện tại, Diệp Ý Tiêu rõ ràng rất ưa thích chơi trò nói mấy lời thâm tình này.

Hắn cũng biết, cái gọi là yêu, cái gọi là ưa thích, nếu như không phải xây dựng trên cơ sở hai người tín nhiệm lẫn nhau…, cái kia, tất cả đều là mây bay khói nhẹ, gió thổi liền tan. Mà tình lữ ở giữa tín nhiệm, chỉ dựa vào trên miệng nói là mơ hồ không đủ, còn phải có hành động thực tế.

“Diệp Ý Tiêu, ta nghĩ ta đã mệt mỏi, không có năng lực cùng ngươi chơi trò này nữa, cho nên thỉnh ngươi nhanh chóng chấm dứt. Tân hoan đều đã có, vậy làm gì còn muốn kéo lấy người cũ như ta không buông? Muốn tra tấn ta cũng không cần dùng cách này a? Giữa chúng ta, thật sự không nên có bất luận cái gì liên quan…” Bạch Hy nằm ở trên giường thì thào tự nói, như là lời lúc mê sảng.

Đợi lúc Diệp Ý Tiêu tắm rửa xong đi ra, trên giường Bạch Hy đã ngủ rồi. Bất quá, hắn ngủ cực kỳ không an ổn, hai hàng lông mày thanh tú nhíu chặt lại một chỗ, mi tâm tạo thành một chữ  “川”, cả khuôn mặt lộ ra ưu sầu, lại làm cho người thương yêu không dứt.

Người này… Vì cái gì lại có thể làm cho trái tim mình trở nên mềm mại thế này? Diệp Ý Tiêu ngồi xuống, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa nếp nhăn giữa hai đầu lông mày Bạch Hy. Có một số việc không thể để cho hắn biết sớm biết như vậy, nếu không chỉ biết thành sự không có bại sự lại dư. Chỉ là hy vọng lần này, Bạch Hy có thể đợi đến ngày đó, không thể  cứ thế bỏ trốn.

“Tiểu Hy, tỉnh, đi tắm rửa trước.” Diệp Ý Tiêu sờ đến cổ Bạch Hy, phát giác một mảnh đổ mồ hôi, vội vàng nhẹ nhàng mà kêu lên.

Đang mơ mơ màng màng ngủ, Bạch Hy chỉ là bĩu môi lắc đầu, căn bản không có mở mắt, tay vô ý thức quơ quơ, tựa hồ là muốn đem người đang làm phiền đuổi đi.

“Ngươi thật sự là ——” Diệp Ý Tiêu bất đắc dĩ nhìn người trên giường, chỉ có thể tới phòng tắm chuẩn bị nước, lại tốn hết sức lực đem quần áo Bạch Hy cởi hết, cuối cùng mới ôm người đến bỏ vào trong bồn tắm.

Thân thể bỗng nhiên đụng phải nước ấm, Bạch Hy đang chìm trong mộng có chút thanh tỉnh, vừa hé mắt, liền thấy Diệp Ý Tiêu cẩn thận từng li từng tí đem mình bỏ vào trong bồn tắm, không khỏi cười cười, thò tay chủ động ôm cổ của y, đầu liền tiến đến trước ngực, hôn điểm nhô lên, đầu lưỡi vây quanh đậu đỏ rồi  đảo quanh. Đầu lưỡi ấm áp làm Diệp Ý Tiêu không khỏi hít một hơi lãnh khí.

“Đừng làm rộn, trước tắm đã.” Bị Bạch Hy đùa dai, chỗ này ngon lại muốn xơi chỗ khác[chắc là em Hy ăn bên này thấy ngon nên gặm nốt hạt kia], Diệp Ý Tiêu phải rất cố gắng mới khiến bản thân bảo trì được thanh tỉnh —— tối thiểu trước tiên cũng phải đem người tắm rửa sạch sẽ. Nhưng là, Bạch Hy trong đôi mắt điểm điểm tinh quang vô cùng hấp dẫn, dục hỏa bốc lên liền cúi đầu hôn xuống.

Bạch Hy ngồi trong bồn tắm, ngẩng đầu lên phối hợp với Diệp Ý Tiêu, hôn cho đến hô hấp của hai người bắt đầu hỗn loạn mới buông ra.

Vẫn là Diệp Ý Tiêu tỉnh táo trước, thoáng nâng lên thân thể, kéo ra khoảng cách giữa hai người, tay cầm tiểu đệ đang gắng gượng ngẩng đầu của Bạch Hy an ủi, thấp giọng hống: “Ngoan, chờ một lát cho ngươi thêm.”

Bạch Hy vẫn đang mơ màng, híp mắt gật đầu, hai chân duỗi thẳng, cả người cứ như vậy trực tiếp chìm vào trong nước. Diệp Ý Tiêu sợ chết khiếp, vội vàng mò nửa người hắn lên, thở dài, người này làm sao lại có thể hồ đồ thành bộ dạng như vậy? May mắn là mình đi theo, nếu không thật đúng là sẽ chết chìm trong bồn tắm.

Diệp Ý Tiêu phí không ít công phu mới giúp Bạch Hy tắm rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài, thuận đường ăn vô số đậu hũ, nghĩ đến chờ một lát còn phải lại tắm rửa một lần mới bỏ qua. Vì vậy liền dùng khăn tắm đem Bạch Hy bọc lại, nửa vịn nửa ôm đem người mang về giường.

Bởi vì cách vách còn có trẻ chưa đủ tuổi thành niên, Diệp Ý Tiêu động tác phóng nhẹ rất nhiều. Ngược lại, đã quen với thói bá đạo cuồng dã, Bạch Hy lại thấy không thoải mái, liên tiếp đem chính mình chui vào lồng ngực, nâng người gần sát y, còn bất mãn vặn vẹo thân thể đòi hỏi càng nhiều.

“Lúc mơ hồ vẫn là đáng yêu nhất.” Diệp Ý Tiêu rất hài lòng nhìn người dưới thân, đem cự vật cứng rắn đến phát đau của mình nhắm ngay cửa huyệt kia, từng chút từng chút đi vào.

Bạch Hy hừ nhẹ một tiếng, đem hai chân hoàn toàn khai mở, làm cho Diệp Ý Tiêu càng thêm tiến sâu vào chính mình. Hắn lúc này, đã hoàn toàn sa vào biển sâu dục vọng, theo khoái cảm cuồn cuộn như thủy triều phập phồng, hoàn toàn quên cái gọi là trò chơi, cái gọi là ghen tuông, chỉ biết nắm chặt người  phía trên, cầu đối phương cho mình thêm nữa… Thêm nữa……

Đọc truyện chữ Full