DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đừng Nói Yêu Tôi
Chương 40

Bởi vì đã gặp phải sự kiện tập kích kia, hơn nữa những kẻ này còn nhắm về phía Bạch Hy, cho nên hắn bị cưỡng chế ở lại Cung gia nghỉ ngơi. Cung Huyền Nguyệt tạm thời thay thế vị trí của hắn, cùng Vương Duy Duệ đi làm.

Ban ngày Cung gia an tĩnh đến dọa người, bốn phía đều là một mảnh im lìm. Ngẫu nhiên cũng có người cầm dụng cụ làm vệ sinh, phó dong[ người giúp việc nam] vội vàng đi qua, bất quá đều là mang theo khuôn mặt nghiêm túc. Nhưng là, lại rất quy củ, đối với Bạch Hy nói: “Biểu thiếu phu nhân hảo.” Khiến cho Bạch Hy đang tản bộ trong đại đình viện[sân lớn] buồn bực không thôi.

Người trong Cung gia đối với việc nam nhân yêu mến nam nhân tựa hồ đã quá quen thuộc. Bất luận là lời nói, hành vi hay thái độ cũng không hề có chút kinh ngạc cùng kỳ thị.

Cung gia đình viện thật lớn, khắp nơi đều có thể thấy được cầu nhỏ tinh xảo bắc qua khe nước cùng đại thụ tán to che trời. Thời điểm cuối thu, trên đường nhỏ lát đá phủ kín những mảnh lá rụng. Vài cây quế cao lớn, toàn thân  được bao phủ bởi những đốm hoa vàng nhạt nhỏ li ti, tản mát ra từng trận hương thơm nhàn nhạt.

Ở chính giữa hồ lớn, lưa thưa vài nhánh lá sen khô vàng rách nát. Nước hồ ngược lại rất trong, có thể nhìn thấy các loại cá đủ màu tự do chơi đùa trong nước. Bạch Hy đi dạo một vòng, thiếu chút nữa còn tưởng rằng mình đã chạy đến công viên rồi.

Bởi vì nhàm chán, hắn chạy đến bên hồ trêu chọc kim ngư [cá vàng]. Người phụ trách sân vườn nhìn thấy “Biểu thiếu phu nhân” muốn chơi như vậy, dứt khoát để lại mấy bịch thức ăn cho cá, còn chuyển đến một cái ghế màu trắng mang phong cách Châu Âu, để cho hắn ở hành lang bên hồ chậm rãi chơi.

Cá vàng trong hồ đều đã được nuôi nhiều năm. Ban đầu, đối với hành vi đùa giỡn của Hạch Hy hoàn toàn ngó lơ, chẳng thèm quan tâm. Về sau lại đột nhiên nhiệt tình, vui vẻ tranh cướp thức ăn hắn thả xuống. Có mấy con đặc biệt khỏe mạnh, thậm chí còn nhảy dựng lên, làm bọt nước tóe lên thật cao, Bạch Hy vui vẻ cười ha ha.

Tâm trạng đang hồ hởi, chợt nghe phía sau lưng truyền tới một thanh âm cực kỳ khinh bỉ: “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi, cư nhiên còn giống như trẻ con, ngươi thấy buồn nôn hay không a?”

Bạch Hy quay đầu nhìn, chỉ thấy Nghiêm Huyễn Hi hai tay đút trong túi quần, vẻ mặt ngạo mạn bước lên hành lang. Loại tác phong sặc mùi đại minh minh tinh này làm cho Bạch Hy bất mãn nhíu mày, khẽ hừ nhẹ một tiếng không nói cái gì, tiếp tục chòng ghẹo đám kim ngư hoạt bát đáng yêu trong hồ.

Trong lòng lại âm thầm kinh ngạc, Cung gia chỗ này, vì cái gì Nghiêm Huyễn Hi có thể đến? Chính là, trạm kiểm soát ở cầu lớn kia rất khó thông qua. Ngày hôm qua, có nghe Vương Duy Duệ đề cập qua, Cung gia tổ trạch, ngoại trừ con cháu cùng thân thích bên ngoài, cho dù là bằng hữu cũng không thể mang về. Như vậy, Nghiêm Huyễn Hi này lấy thân phận gì đi vào?

Không, với bên ngoài mà nói, Nghiêm Huyễn Hi mới chân chính là biểu thiếu phu nhân! Bỗng nhiên, Bạch Hy nhớ tới một lý do. Từ tối hôm qua, tới Cung gia, theo căn dặn của Cung Huyền Nguyệt cùng Diệp Ý Tiêu, mọi người liền đem Bạch Hy nhận định là Diệp phu nhân. Tất cả đều làm cho Bạch Hy trong vô thức, cũng tự cho mình chính là biểu thiếu phu nhân. Nhưng là, trong mắt người bên ngoài, Nghiêm Huyễn Hi mới chân chính là biểu thiếu phu nhân!

Thấy Bạch Hy không để ý tới mình, Nghiêm Huyễn Hi đại hỏa, mấy bước đã đi tới, một đường túm lấy túi thức ăn cho cá trong tay Bạch Hy, thuận tay giơ lên, toàn bộ rót vào trong hồ, dẫn tới các loại cá rất nhanh đã tụ tập, tranh dành thức ăn

Bạch Hy giận dữ, rốt cục cũng nhìn Nghiêm Huyễn Hi: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì!”

“Những lời này nên là ta hỏi ngươi a? Ngươi dựa vào cái gì xuất hiện ở Cung gia? Cư nhiên lại dámchiếm lấy danh xưng biểu thiếu phu nhân, còn làm ra mấy hành vi đáng xấu hổ!” Nghiêm Huyễn Hi khẩu khí cũng bất thiện.

Vừa đúng lúc, một gã phó dong đi tới, đối với Bạch Hy cung kính cúi đầu, sau đó nói: “Biểu thiếu phu nhân hảo. Cơm trưa đã chuẩn bị xong, mời ngài đi dùng cơm.”

Không đợi Bạch Hy đáp lại, Nghiêm Huyễn Hi liền một bước tiến lên, đối với người kia hỏi: “Chuyện này là sao? Hắn như thế nào lại là biểu thiếu phu nhân của các ngươi? Ta mới chính là vị hôn phu của Diệp ý Tiêu!”

“Thật có lỗi, Nghiêm tiên sinh, Nhị thiếu gia phân phó chúng ta, chỉ cần nhận định Bạch Hy tiên sinh là biểu thiếu phu nhân. Nếu như ngài đối với cái này có ý kiến gì, thỉnh đối với Nhị thiếu gia hoặc Ý Tiêu biểu thiếu gia đưa ra câu hỏi. Chúng ta chỉ biết tuân theo lệnh chủ nhân mà làm, những thứ khác  hết thảy đều không biết. Biểu thiếu phu nhân, mời bên này.” Phó dong trên mặt mang theo tươi cười giải thích, thái độ khiêm hòa, ngôn ngữ cung kính, làm cho người ta tìm không ra chút tỳ vết nào.

Nghiêm Huyễn Hi tức giận không chỗ phát, chỉ có thể lạnh lùng trừng mắt nhìn Bạch Hy, xoay người  giận giữ hướng nhà chính bên kia đi tới.

Bạch Hy tâm tình thật tốt, mỉm cười theo sát sau lưng phó dong. Sau khi vào tới nhà chính mới phát hiện, mấy người sáng nay đi làm như Cung Huyền Nguyệt, Vương Duy Duệ, Diệp Ý Tiêu đều đã trở về, đang ngồi quanh bàn tròn cực lớn, cười cười nói nói. Mà Nghiêm Huyễn Hi thì đang dính sát bên cạnh Diệp Ý Tiêu, vẻ mặt vô cùng ủy khuất. Hơn mười người mặc chế phục nữ dong đứng một bên phục vụ, mang thức ăn lên. Mỗi người đều là gương mặt trầm tĩnh. Đối mặt mấy vị siêu cấp soái ca cư nhiên lại có thể mặt không đổi sắc, rõ ràng không phải vì nghiêm chỉnh huấn luyện, mà do đã quá quen thuộc.

Nhìn thấy Bạch Hy đi tới, Vương Duy Duệ vội vàng đứng lên nghênh tiếp, lôi kéo hắn khẽ nói: “Chúng ta trên đường về gặp được Nghiêm Huyễn Hi, chờ một lát ngươi cần phải khống chế tốt tâm tình, không cần nổi giận. Huyền Nguyệt nói đêm nay Cung gia có một yến hội lớn, Diệp Ý Tiêu là muốn cùng Nghiêm Huyễn Hi tham dự.”

Bạch Hy giương mắt nhìn bộ dạng thân mật của Diệp Ý Tiêu cùng Nghiêm Huyễn Hi, trong lòng một ngụm buồn bực, tâm trạng sung sướng vừa nãy không biết đã vứt đến địa phương nào rồi. So với có tiếng không có miếng, chân thật mới là trọng yếu nhất a!

Siết chặt nắm tay, Bạch Hy đi theo phía sau Vương Duy Duệ nhập tọa. Vừa ngồi vào chỗ của mình, Diệp Ý Tiêu phía đối diện liền nhìn tới, ánh mắt trong trẻo, lạnh lùng như tuyết lại phảng phất lo lắng. Bạch Hy không để lại dấu vết dời tầm mắt, quay đầu hỏi Vương Duy Duệ: “Trong công ty không có gì chuyện gấp gáp a?”

“Có thể có chuyện gì! Bất quá, nếu như Tiểu Hy ngươi có thể thay thế tên kia là tốt nhất.” Nhắc tới cái này, Vương Duy Duệ đã muốn rơi lệ. Sáng nay, công tác của hắn chính là rối tinh rối mù, thời thời khắc khắc đều rơi vào trạng thái bị quấy nhiễu tình dục, đầu sỏ gây nên chính là gia hỏa mang theo nụ cười tuyệt mỹ, đang ngồi ở vị trí chủ nhà kia.

Nghe được Vương Duy Duệ  lên án, Cung Huyền Nguyệt bộ dáng không chút xấu hổ, ngược lại, thân hình cao lớn nghiêng qua một nửa, cả người tựa như treo trên người Vương Duy Duệ, ngữ khí trêu chọc: “Không cần phải vô tình như vậy nha, ta yêu nhất tiểu Duệ Duệ. Ngươi kề sát Bạch Hy như vậy, ta sẽ ăn dấm chua nha. Hơn nữa, người ta nhìn thấy ngươi liền không cách nào khống chế bản thân, ngươi phải thông cảm nhiều hơn a!” Cái trợ từ “A” cuối câu kia, dư âm kéo dài đến mức Vương Duy Duệ cùng Bạch Hy đều nhịn không được, nổi lên một thân da gà.

Yêu nghiệt chính là yêu nghiệt, cho dù có pháp sư cao tay ấn cũng không thể thu phục được. Bạch Hy rũ mắt, âm thầm thở dài, cảm giác khó chịu ban nãy bị Cung Huyền Nguyệt nháo như vậy, ngược lại tán đi không ít.

“Huyền Nguyệt, ngươi vẫn là nên thu liễm một chút đi.” Sau một lát, Bạch Hy mới ngẩng đầu, nhìn hai người ân ân ái ái, không tự chủ cười cười. Ân ái triền miên là tốt, nhưng nếu như ảnh hưởng tới hiệu suất công ty, vậy thì cũng thật phiền toái.

Cung Huyền Nguyệt đối với Bạch Hy chen ngang, chớp chớp mắt, sau đó càng ngày càng bám dính trên người Vương Duy Duệ, giống như một tên không có xương sống, khiến cho Vương Duy Duệ đỏ bừng cả khuôn mặt.

Nghiêm Huyễn Hi rất đắc ý, nhất là từ lúc Bạch Hy tiến vào đến giờ, Diệp Ý Tiêu cũng chưa từng nói với hắn một câu, lòng của Nghiêm Huyễn Hi liền muốn bay tung tăng như chim sẻ. Cho nên, nghe thấy lời Cung Huyền Nguyệt, nhịn không được vừa cười vừa nói: “Huyền nguyệt thật đáng yêu.”

Lời vừa nói xong, Cung Huyền Nguyệt liền chấn chỉnh tư thế, vui vẻ trên mặt trong nháy mắt toàn bộ đều thu liễm, toàn thân tản mát ra khí tức lạnh như băng. Hắn ngồi thẳng người, lạnh lùng liếc Nghiêm Huyễn Hi, sau đó mới lên tiếng: “Nghiêm tiên sinh, mời ngươi chú ý ngôn từ của mình. Tại Cung gia, ngươi chỉ là khách nhân. Nếu như ngươi không thể nhớ kỹ thân phận của mình, ta sẽ không chút khách khí mà ném ngươi ra ngoài!”

“Ngươi –” Nghiêm Huyễn Hi bị Cung Huyền Nguyệt đột nhiên thay đổi thái độ hù sợ, một cử động nhỏ cũng không dám làm.

Diệp Ý Tiêu thấy thế có chút thở dài, mở miệng nói: “Huyễn Hi, ở Cung gia phải tuân thủ quy củ Cung gia. Hiện tại, người chủ sự Cung gia, chính là Huyền Nguyệt.”

“Ta…… Ta……” Nghiêm Huyễn Hi vô cùng ủy khuất, cảm thấy mình gọi thẳng tên Cung Huyền Nguyệt không có chỗ nào là sai. Hơn nữa, vừa rồi Bạch Hy không phải cũng kêu như vậy sao?

“Nghiêm tiên sinh cũng là minh tinh điện ảnh, chắc hẳn cũng đã từng tới  qua nhiều nơi. Hi vọng ngươi sau này không cần phải tự cho là đúng. Còn có, Cung gia không chào đón ngươi. Hôm nay, là nể mặt Ý Tiêu biểu ca liền không so đo với ngươi. Từ nay về sau nếu còn mạo phạm, ta cũng không cần biết ngươi là thứ minh tinh gì!” Cung Huyền Nguyệt lạnh lùng nhìn Nghiêm Huyễn Hi, mục quang hung ác ngoan lệ.

Vương Duy Duệ cùng Bạch Hy nhìn thấy liền trợn mắt há hốc mồm, như thế nào cũng không dám tưởng tượng, Cung Huyền Nguyệt cư nhiên lại có thể trở mặt nhanh như vậy. Bạch Hy lén lút lôi kéo góc áo Vương Duy Duệ, thấp giọng hỏi: “Lão công của ngươi có phải là loại người đa nhân cách không a? Tốc độ trở mặt thật con mẹ nó dọa người.”

“Ta làm sao biết?” Vương Duy Duệ cũng là bị dọa sợ, hạ giọng nói: “Bạch Hy, ta đột nhiên phát hiện mình đối với Cung Huyền Nguyệt hiểu biết quá ít, ở bên cạnh hắn thật đáng sợ.”

“Đêm nay hảo hảo hỏi hắn một chút, nếu như thật sự sợ hãi, tìm cơ hội trốn ah. Dù sao hôn nhân của các ngươi tại nước ta cũng không có hiệu lực –” Bạch Hy vừa đề nghị, liền thấy Cung Huyền Nguyệt vẻ mặt bất mãn, lại một lần nữa tựa vào trên người Vương Duy Duệ, khí ngữ mang theo hiếu kỳ: “Các ngươi đang thì thầm cái gì a?”

“Không có gì.” Hai người trăm miệng một lời, động tác lại nhất trí, cầm thìa  ăn canh súp, ý đồ đem đối thoại vừa rồi che dấu triệt để.

Cung Huyền Nguyệt nhìn Bạch Hy, cười đến đặc biệt diễm lệ. Hừ! Đừng tưởng rằng hắn nghe không được, cư nhiên lại dám giật dây ái thê nhà hắn chạy trốn? Xem ra, phải nhắc nhở biểu ca tập kích ban đêm, sau đó đem tiểu gia hỏa dám chia rẽ vợ chồng người khác kia làm cho hư thoát! Xem có còn dám hay không xúi Duệ Duệ  bỏ trốn!

Trong khoảng thời gian ngắn, cả đám người ngồi ở trước bàn cơm, mỗi người đều có tính toán riêng.

Đọc truyện chữ Full