Đêm trước giáng sinh, mảnh đất hoàng kim ngay giữa trung tâm thành phố kia rốt cục bị Diệp Ý Tiêu thành công đoạt được, nghe nói còn mượn cơ hội này đem đám sâu mọt bên trong Diệp gia đào ra, quang minh chính đại thanh lý gia môn. Mà cái công ty Nhật Bản kia, sau khi sự việc bại lộ đã bị người Cung gia bao vây chặn đánh, về sau cũng tương đối phối hợp, mai danh ẩn tích, không dám liều lĩnh khai thác bất động sản ở thành phố này nữa.
Tất cả mọi việc đều kết thúc, mọi uy hiếp tiềm ẩn cũng theo đó mà biến mất, Bạch Hy liền chuyển khỏi Cung gia, dọn về chung cư cao cấp của Diệp Ý Tiêu.
Bởi vì sắp đến cuối năm, Diệp Ý Tiêu quyết định tận dụng thời gian nghỉ lễ trước tết một tuần, dẫn theo cán bộ cao cấp trong công ty ra ngoài du, hơn nữa còn cho phép mang theo người nhà. Thân là “người nhà” Bạch Hy chính là một trong những người có tên đầu tiên trong danh sách, rất sớm liền đem giấy tờ tùy thân cho Diệp Ý Tiêu đi làm thủ tục.
Diệp Ý Tiêu mấy ngày nay tâm tình không tệ, trong đôi mắt luôn hàm chứa ý cười thản nhiên, nhất là ở trước mặt Bạch Hy, càng không hề thu liễm. Cái này lại khiến cho Bạch Hy có chút không giải thích được.
“Diệp đại tổng tài, ngươi đào được vàng rồi hả? Hay là công ty buôn bán lời được mấy tỷ? Những ngày này luôn thấy ngươi tủm tỉm cười nha.” Bạch Hy rốt cục nhịn không được, khi Diệp Ý Tiêu đưa hắn đi làm liền lôi việc ra hỏi.
Diệp Ý Tiêu vươn tay đem người ôm vào trong ngực, cúi đầu cho đối phương một nụ hôn nóng bỏng, sau đó mới mang chút chuyện vui nói ra: “Đáp án muốn tạm gác lại, đêm nay mới công bố, bảo bối phải kiên nhẫn chờ đợi một chút.”
“Chỉ cần không phải là chỉ có kinh không hỉ thì tốt rồi.” Ký ức về tiết trung thu không mấy vui vẻ ngày đó bất giác nổi lên trong lòng, Bạch Hy không khỏi thấp giọng nỉ non.
“Ngươi nói cái gì?” Trùng hợp, đúng lúc tiếng loa từ một cỗ xe bê tông vang lên, làm Diệp Ý Tiêu không thể nghe rõ Bạch Hy đang nói cái gì.
Bạch Hy cười cười, từ trong ngực y ngồi thẳng người, lén lút liếc tài xế đang lái xe phía trước, phát giác người ta chính là hết sức chăm chú nhìn đường, tình huống mới không có quẫn bách như vậy. Hắn cũng không có ý định lại đem câu nói giống như phàn nàn kia lặp lại, thuận miệng nói: “ Ta nói, nguyên lai, đêm nay chính là đêm giáng sinh.”
“Đúng vậy a, thời gian trôi qua nhanh nhất là lúc người ta bận rộn.” Diệp Ý Tiêu ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ mũi Bạch Hy, hơi sủng nịch: “Đêm nay nhớ rõ đúng giờ tan tầm, không cần phải theo Vương Duy Duệ tăng ca, ta tới đón ngươi.”
Tăng ca? Có cái tên yêu nghiệt, dục vọng độc chiếm siêu cấp mạnh mẽ Cung Huyền Nguyệt kia, Vương lão bản không trốn về sớm đã là chuyện may mắn ah! Mà sự thật chính là, Vương Duy Duệ chỉ vẻn vẹn làm hết buổi sáng, buổi chiều đã bị Cung Huyền Nguyệt lôi kéo đến sân bay, bảo là muốn ngồi hai giờ đồng hồ trên máy bay đến Nhật Bản, trải qua lễ Giáng Sinh màu trắng.
Cấp trên không ở công ty, lại là ngày lễ, hơn nữa Vương tổng trước khi đi đã nói buổi chiều có thể tan tầm sớm 2 tiếng. Vì vậy sau 4:00, người trong công ty đã về gần hết, chỉ còn lại Bạch Hy cùng hai gã trai trẻ phụ trách bảo hành cùng lắp đặt thiết bị. Lại đợi nửa giờ sau, hai người này cũng rời đi.
Bạch Hy đang thẩm tra đối chiếu sổ sách công ty kế toán đưa trước, thấy con mắt hơi có chút mỏi liền đứng lên đến gian để trà nước, pha một ly cà phê hòa tan. Lúc bưng cà phê về bàn làm việc, vô tình nhìn thoáng về phía cửa lại nhìn thấy một nhân ảnh quen thuộc, vì vậy lập tức ngây người.
“Ý Tiêu? Làm sao ngươi lên đây?” Bạch Hy chớp mắt mấy cái, vội vàng đem cà phê đặt lên mặt bàn gần nhất, bước nhanh về phía người kia.
“Tới đón ngươi tan tầm.” Diệp Ý Tiêu mặc một bộ tây trang cắt may đặc biệt, đem khí chất cao nhã mà độc tôn của hắn tô đậm, phát huy vô cùng tinh tế. Diệp Ý Tiêu vươn tay ôm lấy eo Bạch Hy, sau đó quan sát văn phòng trống không: “Những người khác đều đi, chỉ mình ngươi lưu lại a? Thật sự là tiểu ong mật chăm chỉ.”
Tuy đang mặc một thân quần áo khá dày, Bạch Hy vẫn có thể cảm nhận được cánh tay bên hông kia truyền đến khí lực cùng nhiệt độ quen thuộc. Người này luôn bá đạo như vậy, muốn làm cái gì thì làm cái đó, hoàn toàn không kiêng dè ánh mắt người khác. Cũng được, hiện tại cả tầng lầu đều không có người. Tất cả mọi người đã nghỉ lễ, cái gì mà tránh người hiềm nghi các loại, cũng không cần quan tâm nữa.
Ngươi là lần đầu tiên lên đây đi? Muốn hay không đi thăm phòng làm việc của ta?” Bạch Hy nhích lại gần trong ngực ái nhân, cười hỏi.
“Không có hứng thú.” Diệp Ý Tiêu ngữ khí lãnh đạm, mục đích tới nơi này của y cũng không phải là đi thăm quan.
Bạch Hy gật đầu: “Ta biết rõ, một cái công ty gia đình quy mô nhỏ như vậy, sao có thể lọt vào mắt xanh Diệp đại tổng tài ni? Là ta tự mình đa tình mà thôi.”
“Chớ nói nhảm, mau thu dọn đồ đạc.” Diệp Ý Tiêu cũng không giải thích. Bởi vì đây là sự thật. Y vốn cũng có chút xem thường công ty nhỏ mà Vương Duy Duệ vất vả sáng lập. Rõ ràng đã là Cung gia nhị thiếu phu nhân, cư nhiên còn trông chờ vào một công ty đại lý nho nhỏ, có ý gì? Tùy tiện tìm một công ty dưới trướng Cung gia đều lớn hơn chỗ này nhiều. Cũng thật không hiểu, gia hỏa Cung Huyền Nguyệt cái đầu chỉ để mọc tóc kia đánh chủ ý gì? Cư nhiên lại bỏ mặc người của mình bên ngoài một mình dốc sức làm việc. Vạn nhất thật sự có việc gì ngoài ý muốn, khẳng định hối hận chết hắn!
Bạch Hy trở lại trước bàn làm việc của mình, rất nhanh đã đem mọi thứ thu thập xong, lưu lại file tài liệu rồi tắt máy. Sau đó cùng Diệp Ý Tiêu rời khỏi văn phòng.
Trên đường rất náo nhiệt, khắp nơi đều thấy người mặc quần áo mới, khuôn mặt tràn đầy tươi cười vui vẻ. Bởi vậy, có thể thấy được, các ngày lễ phương tây vẫn rất dân chúng nước ta hoan nghênh.
Vì là Giáng sinh, nhà hàng Tây trong thành phố cái nào cái nấy cũng đều chật ních. Bất quá, dùng thân phận cùng địa vị của Diệp Ý Tiêu, cũng không đến mức rơi vào hoàn cảnh phải đợi bàn.
Bạch Hy ngồi ở một vị trí có tầm nhìn vô cùng tốt trong nhà hàng, từ góc độ này nhìn xuống, có thể đem toàn cảnh thành phố thu vào trong mắt. Bên ngoài là đèn hoa rực rỡ, tỏa ra vô vàn ánh sáng lấp lánh đan xen vào nhau, tựa như một dải ngân hà lộng lẫy.
Hai người mới ngồi được một lát, di động Diệp Ý Tiêu đã vang lên. Lấy điện thoại nhìn thoáng qua, lông mày Diệp Ý Tiên khẽ động, không hề do dự bắt máy: “Đêm nay ta có việc, ngươi không cần phải tìm ta.” Một câu nói xong liền quyết tuyệt cúp máy, không để cho đối phương chút cơ hội nói chuyện.
Bạch Hy quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài, trầm mặc không nói. Trong lòng ẩn ẩn biết rõ cú điện thoại này là ai gọi tới. Tối nay là ngày gì? Đêm giáng sinh a, một trong những ngày lễ được các cặp tình nhân yêu thích nhất. Vốn là thời gian cùng người yêu ngọt ngào ôm ấp, mà người kia……
“Tiểu Hy?” Thẳng đến khi gọi xong món ăn, Diệp Ý Tiêu mới phát giác Bạch Hy đang ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, liền nhẹ giọng kêu mới kéo được thần trí hắn trở về. Bạch Hy mang theo áy náy hướng Diệp Ý Tiêu cười cười: “Thật có lỗi, vừa rồi đã thất thần.”
“Theo ta cùng một chỗ cũng chỉ có thể nghĩ tới ta.” Diệp Ý Tiêu rất bất mãn nói, đôi con ngươi sắc bén chăm chú nhìn vào Bạch Hy: “Ngươi vừa rồi đang suy nghĩ gì?”
“Ta nghĩ tới Nghiêm Huyễn Hi.” Bạch Hy thành thật nói ra đáp án: “Ngươi ở cùng ta, vậy hắn làm sao bây giờ? Dù sao, các ngươi chính là đã công khai qua lại.”
Nghe được cái tên thoát ra từ trong miệng Bạch Hy, Diệp Ý Tiêu đột nhiên có chút nổi cáu, ngữ điệu hơi lãnh đạm: “Vì cái gì ngươi phải suy nghĩ cho hắn? Ta cùng một chỗ với ngươi không tốt sao?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đừng Nói Yêu Tôi
Chương 43
Chương 43