DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đừng Nói Yêu Tôi
Chương 52

Lang thang suốt cả ngày, có nước ấm rửa trôi một thân mệt mỏi, đó là bao nhiêu hưởng thụ ah! Bạch Hy lau khô bọt nước trên người, sau đó đối với hình ảnh của mình trong gương cười cười.

Mà ngay cả chính Bạch Hy, cũng có thể phát hiện trong đôi mắt sâu như biển kia có bao nhiêu cô đơn cùng tịch mịch. Đêm nay chính là giao thừa, lại chỉ có một mình lẻ loi trải qua. Từ ngày cùng Diệp Ý Tiêu nói chia tay, y cũng từng xuất hiện qua. Quả nhiên là chán ghét thất vọng rồi a, cái gì yêu hay không yêu, đều là biểu hiện giả dối mà thôi.

Bản thân, hẳn là càng phải kiên cường.

Bạch Hy bỏ khăn tắm xuống, mặc vào đồ ngủ, lại một lần nữa hướng người trong gương cười cười rồi mới ra khỏi phòng tắm. Trong phòng có hệ thống sưởi hơi, không lo lắng sẽ bị lạnh.

Vừa rồi, vội vào tắm rửa, cũng không có cẩn thận nhìn kỹ căn phòng này. Hiện tại xem ra, cái này quả là không hổ danh “Phòng trăng mật ”. Trong phòng bày đầy hoa hồng đỏ tươi, tại đầu giường vị trí còn có hai bó Bách Hợp mới nở mở thập phần rực rỡ, tản mát ra mùi thơm nhàn nhạt.

Chăn trên giường, gối đầu đều là một màu hỷ đỏ thẫm, trên mặt còn hết sức truyền thống, thêu hình uyên ương nghịch nước. Bạch Hy chần chờ một hồi lâu mới nằm vật xuống giường, nghĩ thầm mình sẽ phải ngủ qua một đêm giữa hương hoa nồng đậm này a?

Nghĩ nghĩ, hắn vẫn là gọi điện thoại đến đại sảnh, muốn gọi phục vụ phòng đem hoa chuyển đi.

“Thật xin lỗi, tiên sinh, ngài ở chính là phòng trăng mật, những cái kia là khách sạn chúng ta tặng nhân dịp giao thừa, không thể chuyển đi.” Lễ tân tiểu thư rất ôn nhu cự tuyệt yêu cầu của Bạch Hy.

Bạch Hy cúp điện thoại, sau đó đem chính mình nhét vào mềm mại ổ chăn, được rồi,  bỏ đi a, dù sao… mấy thứ hoa lá này cũng không ảnh hưởng gì.

Dính chút ít không khí vui mừng năm mới cũng tốt, hi vọng năm sau mình không cần cô đơn như vậy a. Mang theo hi vọng nho nhỏ, đèn cũng không tắt Bạch Hy chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Ngủ đến nửa đêm, Bạch Hy cảm thấy có người chui vào trong chăn, hơn nữa lại còn trắng trợn cởi đồ ngủ của hắn, nụ hôn ướt sũng rất nhanh đã in xuống.

“Ân –” Bạch Hy càng hoảng sợ, mở mắt ra liền thấy được khuôn mặt vô cùng quen thuộc, kinh ngạc đến nói năng lộn xộn: “Diệp… Diệp…. Ý Tiêu, làm sao ngươi…… Đến đây? Không đúng! Ngươi…… Ngươi…… Là ngươi vào bằng cách nào!”

“Ta là dùng chân đi tới, bảo bối.” Diệp Ý Tiêu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Bạch Hy, mang theo ôn nhu vui vẻ trả lời.

“Ta là hỏi, làm sao ngươi có thể vào phòng!” Nơi này chính là tầng hai mươi mấy, trèo cửa sổ là không thể nào! Chẳng lẽ —

“Ta có thẻ phòng a, đây là phòng trăng mật, không có lão công, lão bà sẽ rất cô đơn nha. Cho nên, ta liền đến cùng ngươi.” Diệp Ý Tiêu ôm lấy người dưới thân, đầu đặt tại hõm cổ Bạch Hy, còn dùng cái mũi cọ xát lỗ tai hắn, thoả mãn hít vào hương vị đặc biệt chỉ có ở ái nhân.

Bạch Hy bị hành động mờ ám của Diệp Ý Tiêu làm cho nhột nhạt. Có thể nhiệt độ cơ thể quen thuộc kia khiến hắn cảm thấy rất an tâm, nhiều ngày chia lìa làm cho hắn đối với người này càng thêm nhớ nhung sâu đậm. Hắn yêu người này, yêu đến không cách nào tự kềm chế bản thân. Nhưng là, hắn lại theo đuổi loại tình yêu chân thành, một lòng một dạ tha thiết, cho nên Diệp Ý Tiêu nhất định không phải là người  có thể bầu bạn suốt kiếp với hắn.

“Diệp Ý Tiêu, ngươi cút ra ngoài cho ta, chúng ta đã chia tay!” Bạch Hy lấy tay đẩy người phía trên, phần eo cũng dùng sức nâng lên. Nhưng vừa động đậy, lại đụng phải đại gia hỏa đã bừng bừng phấn chấn của ai đó, gò má không khỏi nóng lên. Bởi vì, động tác kia của mình, cùng chủ động đón ý nói hùa theo đối phương không khác nhau là mấy.

Diệp Ý Tiêu cúi đầu hôn lên môi của hắn, triền miên thật lâu mới buông ra, sau đó nhìn chằm chằm vào hai cánh hoa đỏ thẫm kia nói: “Ta chưa từng đề cập đến việc  chia tay, là ngươi ở đó tự biên tự diễn.”

“Ngươi rõ ràng đã phiền chán ta!” Bạch Hy đương nhiên biết rõ y không có đề cập qua. Chính là, vào lúc đó, từ sâu trong tiềm thức hắn đã không muốn nghe Diệp Ý Tiêu nói chia tay, cho nên mới cố ý cắt đứt lời nói của y, chạy trối chết.

“Ta không có.” Diệp Ý Tiêu dù bận vẫn ung dung ngẩng lên đầu nhìn người dưới thân, lại tiếp tục nói: “Nguyên nhân ngươi có thái độ bất thường ta đã điều tra  được. Tô Vân Khởi, cái thứ tai họa kia ta cũng đã chỉnh lý xong.”

Sau khi biết được lý do Bạch Hy hành động kỳ lạ, Diệp Ý Tiêu liền đem đầu sỏ Tô Vân Khởi gọi vào văn phòng, hung hăng giáo huấn một hồi, còn trừ hết tiền thưởng của hắn, đuổi khỏi tổng công ty. Sau đó mới bắt đầu cẩn thận tính toán, thề đem người yêu kéo trở về.

“Hừ! Giấu đầu hở đuôi, ngươi cùng Tô Vân Khởi những chuyện kia ta cũng đã biết rõ, ngươi có chỉnh lý hắn thế nào cũng vô pháp xóa đi!” Nhắc tới cái này Bạch Hy liền sinh khí, nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn tới Diệp Ý Tiêu.

Diệp Ý Tiêu tốt tính ngoài dự liệu, nắm cái cằm Bạch Hy, buộc hắn nhìn mình: “Bảo bối, ngươi cũng không hỏi rõ ràng liền vội vàng kết luận, phán ta tử hình rồi? Đối với ta như vậy thật sự rất không công bằng! Đêm đó ta cùng Tô Vân Khởi cái gì cũng không có làm, nhiều lắm cũng là tùy ý hàn huyên vài câu mà thôi.”

“Vậy dấu hôn trên người ngươi –” Bạch Hy vẫn không quên trước ngực tên kia đầy dẫy ấn ký đặc trưng.

“Bảo bối, đó là ngươi lưu lại được không?” Diệp Ý Tiêu vô cùng bất đắc dĩ, mấy cái dấu hôn trước ngực kia rõ ràng lúc ở bãi đá ngầm, Bạch Hy nhất thời hưng phấn làm ra. Nguyên lai, “nhà sản xuất” cư nhiên lại quên sạch sẽ.

Bạch Hy ngây người, hắn hoàn toàn không nhớ rõ mình ở trên người Diệp Ý Tiêu làm ra mấy thứ này.“Cái kia, trên người Tô Vân Khởi cũng có một ít –”

“Ta làm sao biết hắn từ chỗ nào lấy được? Buổi tối hôm đó ta rời phòng, mới vừa đi tới đại sảnh liền gặp họ Tô kia, hắn nói là vài vị  phó tổng trong công ty ở đàng kia chờ, khuyên ta đến quán bar. Cuối cùng ta thoái thác, muốn ra bãi biển hóng gió, lúc trở về lại gặp Tô Vân Khởi tại đại sảnh khách sạn cùng một người nam nhân dây dưa. Ta không muốn xen vào việc của người khác liền vào thang máy, không nghĩ tới hắn lại đi theo. Chúng ta tùy tiện hàn huyên vài câu. Lúc về phòng, ta nhận được điện thoại trong nhà gọi tới, sợ đánh thức ngươi nên đành ra bên ngoài nói chuyện. Bởi vì sự tình trong nhà rất căng thẳng, ta phải gọi vài cuộc điện thoại xử lý những việc kia. Mọi việc xong xuôi thì trời đã sáng, bảo bối ngươi liền không chịu hiểu cho ta. Bình giấm chua thật quá lớn đi!” Diệp Ý Tiêu một bên giải thích một bên nhéo nhéo mũi Bạch Hy: “Tô Vân Khởi quả thực là có nói muốn cùng ta lên giường. Bất quá, hắn sao có thể so với ngươi? Ở trên bờ biển đáp ứng, bất quá chỉ là muốn trêu chọc hắn thôi.”

Hiểu lầm? Kế hoạch mình mấy ngày qua tỉ mỉ bày ra lại là dư thừa! Bạch Hy lúc này chính là dở khóc dở cười, hắn như thế nào cũng không có nghĩ đến, nguyên lai hết thảy đều đơn giản là hiểu lầm!

“Bảo bối, ngươi tin tưởng ta a, ta thật sự là không có làm bất luận chuyện gì có lỗi với ngươi. Ba năm sống như hòa thượng ta đều đã trải qua, như thế nào lại nhịn không nổi chút hấp dẫn kia a?” Bàn tay Diệp Ý Tiêu lướt xuống phía dưới, dừng lại trên tiểu đậu đỏ trước ngực Bạch Hy, nhẹ nhàng mà vuốt ve xoa nắn.

“Ngươi…… Ngươi……” thân thể không khống chế được mà run rẩy, khoái cảm mãnh liệt trước ngực làm hô hấp của Bạch Hy có chút bất ổn.

“Bảo bối ngoan, kiên quyết theo ta náo loạn suốt một tuần, còn bỏ rơi ta nha.” Diệp Ý Tiêu cười đến mê hoặc lòng người, ở bên tai Bạch Hy đầu độc.

“Cái kia, trúng thưởng gì đó đều là ngươi sắp xếp?” Bạch Hy thở hổn hển, đẩy đẩy người bên trên.

“Đúng, phòng trăng mật này chính là ta cố ý gọi người bố trí, bảo bối thích không?” Diệp Ý Tiêu rất hài lòng giở trò, nhẹ nhàng cắn cắn vành tai ái nhân, tay cũng đã chụp lên hạ thân yếu ớt của hắn.

Bạch Hy khó nhịn giãy dụa thân thể, hai mắt mơ màng: “Ngươi đã sớm…… Ân, đã sớm chuẩn bị tốt…… Để cho ta…… Để cho ta mắc lừa…”

“Ai kêu ngươi trăm phương ngàn kế muốn làm ta tức giận? Cư nhiên lại dám can đảm dùng đủ loại thủ đoạn để cho ta nói chia tay trước, bảo bối ngươi rất có tiến bộ nha. Bất quá, đạo hạnh không đủ, không nghĩ qua ta rất nhanh đã phát hiện sơ hở.” Diệp Ý Tiêu hơi nâng lên khỏi người Bạch Hy, nhướng mày: “Đã như vậy, có phải là nên có chút trừng phạt, làm cho ngươi nhớ kỹ, từ nay về sau không dám có loại ý niệm này trong đầu.”

Bạch Hy tự biết mình đuối lý, đành phải gật đầu. Trong lại  tin tưởng vững chắc, Diệp Ý Tiêu sẽ không thật sự muốn trừng phạt mình.

Chứng kiến Bạch Hy ngoan ngoãn gật đầu, Diệp Ý Tiêu rất vui vẻ, lột quần áo trên người, nằm xuống cạnh Bạch Hy, đôi mắt  mang theo tươi cười nói: “Đêm nay ngươi phải ở phía trên, hiện tại liền liếm nó.”

Đọc truyện chữ Full