Trạch Phương trở về phòng ngủ của Hải Uyên cùng A Trà, thần tình không vui cùng tức giận.
Hắn ở trong phòng đi qua đi lại, tay chống thắt lưng, càng nghĩ càng giận, tùy tay cầm lấy gì đó trên bàn liền điên cuồng ném đi.
“Rõ ràng kế hoạch đều tốt lắm, vì cái gì lại biến thành như vậy. Hẳn là ông nội bị đụng xe sau đó mất ý thức linh hồn rời đi, sau đó ta lập tức trở về mới đúng. Tại sao hắn chỉ có chút trầy da, chuyện gì cũng không có!” Trạch Phương ném xong túi sách trên bàn, lại ném đến cái ly sứ A Trà dùng để pha trà.
“Ngươi không phải rất dễ dàng xuất linh hồn rời thân sao? Mỗi lần đều phải nhờ người khác mang ngươi trở về, như thế nào lần này đến phiên ta, ngươi liền như vậy dũng mãnh phi thường, bị đụng trúng còn có thể đứng lên, ngay cả chớp mắt một cái cũng không có!” Trạch Phương tức giận cực kỳ, hiện tại và kế hoạch của hắn kém quá xa.
Hắn vốn cái gì đều tính tốt, hơn nữa còn nắm rõ thời gian A Trà đụng xe. Hắn cũng lo lắng thân thể chính mình, chỉ cần lực va đập quá mạnh sẽ chạy đến kéo thân xác lại, miễn cho bị đâm biến thành bùn nhão. Nhưng con mèo trong lòng ông nội thật sự phiền phức, chưa gì đã nhắc nhở có xe đến, còn nhảy xuống trước để xe đụng, như vậy người lái có tâm cảnh giới, tự nhiên sẽ phanh xe.
Chỉ cần phanh xe, lực đạo sẽ không đủ.
Lực đạo không đủ, ông nội hắn sẽ vô pháp bị đụng đến linh hồn cùng thân thể tách ra.
Trạch Phương ở trong phòng phóng yết hầu, phát ra đê-xi-ben cao khủng bố thét chói tai.
“Vì cái gì muốn ngăn cản ta, thân thể là của ta, chẳng lẽ ta muốn về cũng không được sao!” Trạch Phương không ngừng hét, chân giẫm trên đất.
“Không được, ta phải nghĩ phương pháp khác mới được. Bằng không chờ ông nội càng quen cơ thể của ta, vậy muốn làm gì cũng không kịp.” Trạch Phương cắn đầu ngón tay, ở trong phòng đi qua đi lại, liều mạng suy nghĩ kế tiếp nên làm thế nào. Trên hành lang kí túc xá truyền đến đủ loại thanh âm, có người đang thảo luận A Trà đã trở lại chưa.
“Vậy ngươi đi xem hắn có ở trong phòng hay không a!” Đệ tử bên ngoài vừa nói xong.
“Mới không cần, vạn nhất người mở cửa là Diệp Hải Uyên thì sao bây giờ!”
Thanh âm thoáng chốc trầm mặc, nghĩ đến Hải Uyên âm trầm bất định cá tính đáng sợ, vốn đám đồng học thi xong còn muốn tìm A Trà cùng đi ăn nói chuyện phiếm thả lỏng một chút, tất cả đều xóa bỏ chủ ý.
Trạch Phương “Hừ” một tiếng.
“Thời điểm ta ở các ngươi cũng chưa đối ta tốt như vậy quá, chờ ta trở lại các ngươi liền thảm, tuyệt đối đem các ngươi chỉnh chết.” Hắn đối với đám người ngoài cửa nói.
Trạch Phương càng không ngừng ở trong phòng đi tới đi lui, nghĩ bước tiếp theo nên làm như thế nào.
Là thử một lần nữa khiến ông nội bị xe đụng hảo, hay nên trực tiếp kêu người lấy gậy đánh ông nội nhanh hơn? Trạch Phương nghĩ hẳn có thể kêu Nhật Thanh đến hỗ trợ, có Nhật Thanh giúp đỡ, xác xuất thành công chắc chắn tăng rất nhiều đi!
“Đúng vậy, tìm Nhật Thanh đến giúp ta tốt lắm.” Hắn mỉm cười.
Ngoài cửa sổ, chậm rãi thổi vào một trận gió.
Hơi thở đồng dạng âm trầm, khiến phòng ngủ “Một O chín” vốn đã u ám, trong đêm hè oi bức, càng lạnh lẽo như tủ lạnh.
Nghĩ đến mưu kế hoàn hảo Trạch Phương cao hứng chuyển đầu, liền thấy trận gió ở cửa sổ chậm rãi thành hình, sau đó dần dần ngưng tụ thành một thân ảnh nữ nhân.
Cúi đầu, mái tóc suông dài nhẹ nhàng xả xuống, nữ nhân chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Trạch Phương, mũi chân nàng treo giữa không trung, thân hình mơ hồ bất định.
Khi nàng nhìn Trạch Phương, nguyên bản gương mặt xinh đẹp trở nên âm trầm, hé miệng tươi cười lộ ra hàm nanh sâm bạch (nhiều và trắng), cành thêm khủng bố khiến người ta sợ hãi.
Mái tóc dài bị gió thổi trúng phiêu a phiêu, ánh đèn trong phòng ngủ ‘ba’ một tiếng toàn bộ tắt hết, ánh trăng từ sau đầu chậm rãi tiến nhập, chiếu rọi trên người nàng, tản ra hơi thở khiến kẻ khác không rét mà run.
Trạch Phương nguyên bản mặt đã tái nhợt, sau khi nhìn thấy nữ nhân xuất hiện, từ trắng chuyển xanh, sợ tới mức không ngừng run rẩy.
“Mẹ......” Trạch Phương liên tục lui vài bước, ngập ngừng nói.
“Mẹ nói với ngươi bao nhiêu lần.” Nàng sâu kín nhìn đứa con của mình. “Bảo ngươi phải an phận, đừng giở trò hại ông nội ngươi. Nhưng ngươi cho tới bây giờ không đem lời mẹ nói để vào tai......”
Trạch Phương sợ tới mức cả người đều nhuyễn, hồn phách thất linh bát lạc, càng thêm run rẩy.
Hắn thấy mẹ cười đến dị thường khủng bố, chậm rãi hướng hắn tới gần, ai kêu một tiếng liền lao ra bên ngoài, chạy trốn mẹ hắn truy đuổi.
Đời này hắn sợ nhất chính là mẹ, bình thường vẻ mặt ôn hoà, nhưng khi nóng giận so với quỷ cái còn khủng bố hơn.
Trạch Phương liều mạng chạy, nhưng quay đầu nhìn, mẹ vẫn cứ đuổi sát phía sau, âm trầm hướng hắn cười.
Hắn càng không ngừng thét chói tai. Hắn nghĩ đến mẹ hắn đã đầu thai sẽ không trở về, cho nên mới mạnh tay đi phá ông nội. Chẳng lẽ là con mèo vừa mới bị xe đâm vào, cho nên xuất hồn sao?
Đại thất sách a!
Vận khí của hắn sao kém như vậy, ông nội không xuất hồn, nhưng mẹ hắn lại xuất.
Lần này thật sự chết chắc rồi!
Trạch Phương càng không ngừng thét chói tai.
Chết chắc rồi!
Trải qua mấy giờ giải phẫu, bác sĩ rốt cục bế mèo nhỏ đi ra.
A Trà lập tức khẩn trương tiến tới, Hải Uyên đi theo phía sau hắn, bọn họ cùng bác sĩ đem mèo nhỏ đưa vào phòng bệnh động vật, đó là một cái ***g sắt không tính quá lớn, tiếp theo truyền nước biển vào tay mèo nhỏ. Mắt mèo nhỏ vẫn cứ nhắm, ngực phập phồng thật mỏng manh.
“Nàng thế nào, sao vẫn chưa tỉnh?” Lòng bàn tay A Trà run rẩy đầy mồ hôi, cả người cũng lạnh thấu.
“Chúng tôi vừa mới giải phẫu xong, giúp nó đem đoạn xương đùi gãy phía sau nối lại. Bởi vì nội tạng nó có dấu hiệu bị vỡ, giống như tiểu miêu bị đụng xe, chỉ có thể xem nó có hay không tự mình hồi phục, bộ phận giải phẫu có thể bang trợ cũng không lớn.” Bác sĩ kéo khẩu trang xuống, nói.
“Ta nghe không hiểu, ngươi có thể nói rõ ràng chút hay không. Nàng khi nào thì có thể tỉnh lại?” A Trà hỏi.
“Chính là......” Bác sĩ rất không muốn nói lời khiến chủ nuôi thương tâm, nhưng A Trà không ngừng truy vấn, hắn đành phải mở miệng.
“Những gì có thể giúp được ta đã làm, hiện tại chỉ có thể đợi. Nó nếu tỉnh, liền sẽ tỉnh, nếu vẫn chưa tỉnh, vậy không có biện pháp.”
“Cáp? Nếu vẫn chưa tỉnh sẽ thế nào, giống như người sống đời sống thực vật sao?” A Trà ngôn ngữ kích động, lại bổ thêm một câu: “Biến thành thực vật miêu?”
“Này...... Còn phải quan sát......” Bác sĩ cũng không rõ có thành thực vật miêu hay không, mèo nhỏ mới sinh ra mấy tháng là yếu ớt nhất, nói không chừng sẽ chết.
A Trà ngơ ngác nhìn bác sĩ, bộ dáng thực bi thương. “A là quan sát như thế nào? Phải quan sát thật lâu sao? Nếu vẫn thấy không tỉnh lại, kia phải làm sao bây giờ?”
Bác sĩ lúc này mới nhanh chóng bồi thêm một câu: “Buổi tối hôm nay là mấu chốt, nếu có thể bình an vượt qua đêm nay, kia hẳn là sẽ không có chuyện gì.” Nghe được bác sĩ nói như vậy, A Trà mới yên tâm.
Bệnh viện thú ý là mở cửa hai mươi bốn giờ, bác sĩ giải phẫu xong, còn có các động vật khác cần chiếu cố.
A Trà si ngốc nhìn mèo nhỏ, nghĩ thầm bác sĩ nói có thể làm đều đã làm, hiện tại chỉ còn cách chờ nó tỉnh lại mà thôi. Tâm tình trầm trọng của A Trà rốt cuộc thả lỏng một nửa, hắn biết con dâu nhất định sẽ nhanh chóng tỉnh lại, sau đó giống như trước mỗi ngày khoái hoạt đối với hắn “Yêu yêu ” kêu, cùng hắn trở về ký túc xá.
Đứng phía sau A Trà Hải Uyên càng không ngừng đánh hắt xì, cái mũi cũng đỏ cả lên.
Trong bệnh viện thú ý tiếng chó mèo kêu thật ồn, làm cho hắn cả đầu đều đau.
A Trà nhìn tình hình Hải Uyên, cảm thấy để Hải Uyên chờ cùng hắn thật sự không tốt, vì thế liền mang theo Hải Uyên đi đến bên ngoài quầy tiền so ra có chút thông gió.
Bệnh viện thú y này cũng có làm đẹp cho vật nuôi cùng gửi phục vụ, bên trong còn trưng bày một đống lớn sản phẩm liên quan đến vật nuôi, có đồ ăn, đồ dùng tắm rửa, khay đựng thức ăn chó mèo.
Sau khi không khí đi vào tương đối lưu thông, hiện tượng dị ứng của Hải Uyên cũng tốt hơn một chút. Bọn họ ngồi ở khu nghỉ ngơi bên cạnh, Hải Uyên uể oải cùng A Trà chờ mèo nhỏ tỉnh.
Bệnh viện tối nay còn rất vội, có một con chó đốm bị một nam một nữ cùng ôm vào, nữ chủ nhân khóc nói: “Nó vừa mới vọt tới đường cái liền bị xe đụng trúng.”
Chó đốm cả người phát run, đại tiện vẫn từ mông đi ra, còn một đống lớn nước tiểu, người trong bệnh viện nhanh chóng đưa nó vào phòng giải phẫu, mọi người xung quanh vội thành một đoàn.
“Ngươi có muốn về ký túc xá nghỉ ngơi trước? Ta ở lại chờ là được rồi. Ngươi xem ngươi vẫn còn chảy nước mũi, trở về uống thuốc đi ngủ sớm một chút sẽ tốt hơn.” A Trà cảm thấy Hải Uyên bồi hắn một đêm cũng đủ mệt mỏi, còn lại chính hắn tự lo liệu, không cần Hải Uyên cùng hắn thức đêm.
“Không muốn.” Hải Uyên nói xong, lại rút thêm mấy tấm khăn giấy.
A Trà thở dài một hơi, nhìn chằm chằm đồng hồ báo thức trên tường, tiếp tục chờ.
Kia con chó đốm bị đẩy ra, hướng trong phòng đi, hẳn là không có việc gì, A Trà nhìn đôi nam nữ kia đến quầy tính tiền, sau đó lại hỏi khi nào thì có thể xuất viện, nữ chủ nhân cũng không khóc, vẻ mặt yên tâm.
“Hôm nay là có thể xuất viện.” Trợ lý bác sĩ đi ra nói: “Nó chính là bị kinh hách nên đại tiểu tiện không thể khống chế, miệng vết thương trên đầu cùng mông chỉ là trầy da, nếu các ngươi lo lắng muốn nó lưu lại quan sát một ngày cũng có thể.”
Đối phương cùng nhân viên y hộ nói chuyện với nhau, thời gian bất tri bất giác cũng qua mười hai giờ.
Hải Uyên vẫn chảy nước mũi không ngừng.
A Trà nói: “Ta thấy ngươi vẫn nên về trước, đã trễ thế này, ngươi đi ngủ sớm một chút tốt hơn.”
“Trở về cũng không biết làm gì.” Hải Uyên như trước từ chối, hắn vẫn muốn lưu lại bồi A Trà.
Lại qua nửa giờ, A Trà nói: “Trở về đi.”
Hải Uyên lúc này nhìn mắt A Trà, thanh âm không quá cao hứng. “Làm gì cứ phải đuổi ta trở về, ngươi là cảm thấy ta thực phiền thực chướng mắt ngươi sao?”
Nghe được thành phần không thoải mái trong giọng nói Hải Uyên, nguyên bản nhìn chằm chằm vào đồng hồ báo thức A Trà lúc này mới quay đầu.
“Ta là cảm thấy ngươi không cần theo giúp ta như vậy, hai người ngồi ở trong này sự tình gì cũng không thể làm, rất nhàm chán.” A Trà nói.
“Ta rất cao hứng.” Hải Uyên đáp một câu, thanh âm có chút lớn.
“Ngươi tức giận cái gì! Chính là như vậy, cho nên ta mới muốn ngươi trở về, dù sao nơi này cũng không cần tới ngươi, trở về ngủ không khỏe hơn sao?” A Trà chính là không muốn Hải Uyên liên tục chảy nước mũi còn muốn ngạnh lưu lại bồi hắn, trở về uống thuốc ngủ một chút, nói không chừng nước mũi lập tức ngừng.
“Ta không có sinh khí.” Hải Uyên thấp giọng gào thét.
“Hiện tại không phải đúng rồi sao? Thanh âm lớn như vậy, còn nói không có sinh khí.” A Trà nói: “Ta biết ngươi rất không thích ta đi tìm Nhật Thanh, nên mới ném đồ vật của ta, sau đó mấy ngày mấy đêm đều không trở về. Cho nên ngươi cũng không cần từ mình lưu lại với ta, bác sĩ đã nói Tiểu Đào không có việc gì, chỉ cần chờ nó tỉnh là tốt rồi. Ngươi không muốn nhìn thấy ta. Ta cũng không phải không hiểu, nên sẽ không miễn cưỡng ngươi lưu lại chờ cùng ta!”
Vừa nghe A Trà nhắc tới tên Nhật Thanh, khuôn mặt Hải Uyên lại thêm lạnh lẽo.
“Xem đi, khuôn mặt ‘ tái ’ thành như vậy, ngươi vẫn là trở về tốt lắm.” A Trà thở dài, mạnh lắc đầu. “Ta cũng không biết hiện tại phải như thế nào nói chuyện của hắn với ngươi, tưởng tượng đến hắn có thể là lão bà của ta, ta liền một cái đầu hai cái đại, không hiểu phải như thế nào!” A Trà thập phần bất đắc dĩ nói.
“Ngươi có thể quên hắn đi, làm như không có việc gì. Tên kia cả ngày đều một bộ dáng thối tử, kiếp trước sao có thể là lão bà của người khác.” Hải Uyên hừ một tiếng, khó chịu nói.
“Ai u, các ngươi rõ ràng là hai huynh đệ, vì cái gì muốn nhìn đối phương khó chịu. Nếu ta thật sự tìm được lão bà của ta, vậy ngươi cũng phải vì ta cao hứng một chút a, bằng không ta thương ngươi đau ngươi như vậy đều uổng công a!” A Trà cảm thấy bản thân đối Hải Uyên tốt lắm, Hải Uyên sẽ thay hắn suy nghĩ một chút.
Như vậy Hải Uyên về sau phải như thế nào cùng Ngọc Thiền ở chung?
“Ta sao phải cao hứng a!” Hải Uyên đứng lên, đối với A Trà điên cuồng hét, đôi mắt đen tức giận hung ác tựa như sắp phun ra lửa, mọi người chung quanh đều bị động tác của hắn dọa.
Đôi nam nữ đang ở quầy tính tiền, nhân viên quầy thu ngân, cùng trợ lý bác sĩ cầm thức ăn cho mèo vừa đi ra, còn có bác sĩ đang nghiên cứu ca bệnh của vật nuôi, những người này đều hướng tầm mắt đến Hải Uyên cùng A Trà, lăng lăng nhìn hai người bọn họ, sợ hãi lát nữa sẽ có người nóng nảy đánh nhau.
“Hĩ (ôi)......” A Trà dừng một chút. “Ngươi rốt cuộc là sinh khí cái gì, ta tìm được lão bà không tốt sao? Ta cùng Ngọc Thiền cách vài chục năm chưa gặp, lần này thật vất vả có thể chạm mặt, ngươi không phải muốn thay ta cao hứng sao?”
“Dù sao ta chính là rất khó chịu!” Hải Uyên nhìn chằm chằm A Trà, căm giận nói.
A Trà nghĩ nghĩ, lúc này mới hiểu rõ. “Ngươi chẳng lẽ cảm thấy ta cùng lão bà của ta nhận thức, sẽ ít thời gian tìm ngươi?” A Trà đứng lên, vỗ bả vai Hải Uyên, đối với hắn sang sảng cười: “Ai u, đứa ngốc này, A Trà ông chú là loại người này sao? Cho dù Nhật Thanh chính là lão bà của ta, chúng ta cũng sẽ như trước cùng nhau đến trường, sau đó ở trong ký túc xá a, chúng ta nhất định mỗi ngày đều chạm mặt, ngươi là đang phiền não cái gì!”
“Dù sao lão bà ngươi cùng ta, ta cũng không phải kẻ tối trọng yếu.” Hải Uyên lắc đầu, siêu cấp khó chịu.
“Cái gì, ngươi đang nói cái gì ta sao lại nghe không hiểu.” A Trà ngẩn ngơ. “Ngươi cùng Ngọc Thiền căn bản không giống nhau a, ngươi là ngươi, lão bà của ta là lão bà của ta, sao có thể cùng so sánh. Mặc kệ như thế nào, cũng không quản Nhật Thanh có phải Ngọc Thiền hay không, ta vẫn là như trước kia thích ngươi a, một chút cũng không thay đổi a!”
A Trà ở bệnh viện thú y trước mặt công chúng, làm ra đại thông cáo chính mình một chút cũng chưa nhận thấy được, đám người bên cạnh tuy rằng nghe như sương mù (không hiểu ra sao), nhưng vẫn rất bội phục A Trà không kể mặt mũi dũng cảm bày tỏ tình cảm. (hoa viên hạnh phúc a)
Nữ chủ nhân của chú chó đốm nhịn không được nhẹ nhàng vì A Trà vỗ tay. “Hảo ngọt ngào a......” Nàng nhẹ giọng đối lão công của mình nói. Hải Uyên nghe lọt lời này của A Trà, tức giận trong lòng nhất thời tiêu hơn phân nửa.
A Trà chính mồm hứa hẹn vô luận như thế nào chính mình ở trong cảm nhận của hắn địa vị đều sẽ không dao động, điều này làm tâm tình bất ổn của Hải Uyên cũng bình tĩnh một chút.
“Còn đang sinh khí?” A Trà hỏi.
Hải Uyên hừ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác, tiếp theo nhẹ nhàng lắc đầu một cái. (Viêm: dễ thương quá ah ^0^)
“Ngươi này tiểu hài tử, thật là! Về sau không cần loạn phát tính khí như vậy, bằng không ta có một ngày nhất định sẽ bị ngươi dọa đến trái tim vô lực.” A Trà dùng sức vỗ bả vai Hải Uyên, vừa là oán giận, vừa là bất đắc dĩ.
Chính vì cảm tình bọn họ tốt như vậy, cho nên tiểu hài tử Hải Uyên này mới vì hắn chạy tới quan tâm Nhật Thanh, sau đó ăn dấm chua (ghen). A Trà nhớ tới trước kia đầu bóng lưởng (là bác Vương ấy ^^) cũng từng mang cháu gái mình đến nhà hắn, khi đó hắn cảm thấy tiểu cô nương kia đáng yêu vô cùng, hắn hảo muốn tặng nàng cái gì đó, dùng để biểu hiện hắn thích nàng, cho nên phải đi mua một con kêu cái gì ‘cáp bỉ oa oa’ hay ‘bát bút oa oa’, đưa cho tiểu cô nương kia.
cáp bỉ oa oa hay bát bút oa oa: đều là búp bê Baby, tại A Trà không rõ tên nên đọc sai.
Sau Trạch Phương thấy liền khóc, nói ông nội không thương hắn, ông nội yêu người khác.
Một lần đó Trạch Phương ăn nhiều dấm chua cũng giận A Trà thật lâu, mấy ngày liền, Trạch Phương không nhìn hắn, không ăn cơm, cũng không cùng hắn nói chuyện, hại hắn lo lắng vô cùng, dạ dày đau ngực cũng đau, thiếu chút nữa vào bệnh viện.
Thẳng đến hắn chạy đi mua một con cáp Bỉ Oa Oa giống vậy, nhưng lại có thêm nhà ở trở về, Trạch Phương mới chịu cười với hắn.
Cho nên nói đám tiểu hài tử này, thật là khó dỗ dành. Một đứa so với một đứa tính tình càng không tốt, rồi lại cực thích làm nũng.
Mệt chết người.
A Trà vô lực lắc đầu, thật sâu thở dài.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hạ Nhật Ngọ Hậu Đích Lão Nhân Trà
Chương 28
Chương 28