“Ý anh là, người bị anh đặt ở dưới thân mình là bạn thanh mai trúc mã của anh, tình huống vừa rồi là vì tên kia tắm rửa xong đi ra ngoài, vừa buồn ngủ vừa đói nên té xỉu mà anh lại không đỡ được nên mới thành một màn kia?” Cố Tự Do lạnh lùng ngầm quan sát Đào Nhiên (1) đang lắp bắp rong dài kể lể, tổng kết lại một câu.
“Đúng đúng đúng…” Đào Nhiễm đáp lại gấp gáp, đôi mắt trông mong nhìn Cố Tự Do. Cố Tự Do tiếp tục trầm mặc không lên tiếng.
Hai người đứng ở đầu ngõ sau quán bar, mưa vẫn đang rơi xuống tí tách từng giọt, đèn đường mờ nhạt và làn mưa phùn lất phất bám trên mái tóc màu đỏ của Cố Tự Do, khiến khuôn mặt y thoạt nhìn càng trắng nõn.
Trong lòng Đào Nhiễm tựa như có một chiếc dùi trống gõ mạnh một cái, nhìn Cố Tự Do khóe miệng nhếch lên một độ cong nhỏ, ý cười hiện rõ.
“Nhưng anh giải thích cho tôi làm gì? Chuyện này và tôi có liên quan gì đến nhau?” Cố Tự Do quay đầu nhìn anh.
Đào Nhiễm im lặng. Đúng vậy, vì cớ gì lòng tôi lại như lửa đốt, sợ em hiểu lầm mà chạy đến giải thích cho em. Là vì sao chứ? Chỉ là vì gần đây em luôn trốn tránh tôi không để ý đến tôi, tôi không vui chút nào.
Em chẳng qua cũng chỉ là một ca sĩ ở quán bar của tôi mà thôi, thêm nữa cũng chỉ là mối quan hệ bạn bè không tệ lắm. Tôi sao lại phải giải thích cho em.
Trong nháy mắt lúc Đào Nhiễm do dự, Cố Tự do đã cất bước quay trở lại quán bar.
Vào lúc Cảnh Triệt đang tự mình bưng rượu đến cho khách liền nhìn thấy Cố Tự Do không biểu lộ vẻ mặt gì đi vào quán, nhanh chóng lên sân khấu hát. Đào Nhiễm đi theo sau, cũng trưng ra một bộ không có vẻ mặt gì. Cảnh Triệt thầm nghĩ, lại một lần nữa không bùng nổ rồi. Cái đồ hai con rùa đen rụt đầu.
Đào Nhiễm đến bên cạnh Cảnh Triệt: “Người trên tầng sao rồi?”
Cảnh Triệt mắt cũng không ngước lên mà trả lời: “Ăn một bát mì rồi. Chắc là không có việc gì nữa. Anh với Tự Do…”
“Chờ chút nữa đi, Tự Do vẫn không muốn để ý đến anh.” Đào Nhiễm ủ rũ lên tầng.
Cảnh Triệt âm thầm trợn trắng mắt, gì mà không để ý đến anh, người kia buổi tối ở trong phòng nghiến răng nghiến lợi nhắc tên anh cũng mất cả trăm lần.
Sau khi đóng cửa lại, Cảnh Triệt nhìn Cố Tự Do cột mái tóc màu đỏ dài ngang vai lên, thay bộ đồ màu đen bó sát ngực, liền hỏi: “Không về hả? Còn muốn đi đâu?”
“Còn một chỗ nữa phải đi hát.” Cố Tự Do cười thản nhiên, “Trên đường về cẩn thận một chút. Bên ngoài trời vẫn còn mưa, thuê xe mà về, đừng vì chút tiền này mà đau lòng.”
Cảnh Triệt mỉm cười: “Cậu cũng đừng gắng sức quá, mỗi ngày đều như vậy thân thể cũng chịu không nổi đâu, đã mấy ngày rồi tớ còn không gặp được cậu, buổi tối cậu có về ngủ không?”
“Biết rồi. Tớ đi đây.” Cố Tự Do cười khẽ, xoa nhẹ tóc Cảnh Triệt, ra khỏi cửa.
Cảnh Triệt thở dài, cậu ấy trong nội tâm cũng kiêu ngạo đến cùng cực, còn khuyên mình đừng vì chút tiền này mà đau lòng, trong khi chính cậu ấy cũng không phải là vì tiền mà cạn kiệt tinh lực hay sao.
Thay quần áo xong, chuẩn bị đi, ngay tức khắc đã nhìn thấy Đào Nhiễm đi xuống tầng, người kia đi theo sau, mặc áo sơ mi màu trắng của Đào Nhiễm, áo sơ mi trắng dù rất đơn giản, nhưng lúc hắn mặc lại mang theo cảm giác mạnh mẽ tự nhiên.
“Tiểu Triệt Triệt, lại đây anh giới thiệu cho cậu. Đây là bạn tốt của anh, Chu Diệc Trạm.” Đào Nhiễm nói lớn.
“Chào cậu, cảm ơn cậu vừa rồi đã chiêu đãi tôi.” Chu Diệc Trạm đạm nhạt nói.
“Không cần cảm tạ không cần cảm tạ… Tôi tên là Cảnh Triệt.” Cảnh Triệt vẫn không dám nhìn thẳng mặt hắn, chỉ thoáng cúi đầu đáp lời.
“Tự Do đâu rồi?” Đào Nhiễm nhìn quanh quán bar.
“Đi rồi, tiếp tục một buổi diễn nữa.” Cảnh Triệt trả lời.
“Em ấy sao lại không muốn sống như vậy chứ?” Giọng nói Đào Nhiễm trở nên nôn nóng.
Tôi nói này ông chủ, nếu anh ra tay trước thì cậu ấy cũng không cần phải liều mạng như vậy. Trong lòng Cảnh Triệt âm thầm suy nghĩ. Nhưng xét theo tính tình kiêu ngạo đó của Cố Tự Do mà nói, nếu Cảnh Triệt mà ở sau lưng y kể với Đào Nhiễm tâm tư cùng hoàn cảnh khó khăn kia, thì e rằng ngay cả làm bạn bè của Cố Tự Do, Cảnh Triệt cũng đừng nghĩ tới.
“Ông chủ, tôi đi về trước.” Cảnh Triệt bày ra một bộ dáng ngoan ngoãn, trong lòng lại hoàn toàn không yên nổi, sợ Đào Nhiễm sẽ tâm huyết dâng trào mà lôi cậu cùng anh đi tìm Cố Tự Do. Miệng vừa nói câu kia xong, chân đã bắt đầu bước ra hướng cửa.
“Chờ chút, Tiểu Triệt Triệt, cậu bảo Cố Tự Do đi chạy sô đến Nhất Gia gì đó. Cậu dẫn tôi đi nhìn xem đi…” Đào Nhiễm quả thật chạy lại bám dính. Trong lòng Cảnh Triệt khóc than một tiếng.
“Ông chủ anh để tôi đi đi, sáng mai tôi còn có lớp, tôi cũng có biết cậu ấy ở đâu đâu, về trước ha!” Cảnh Triệt bỏ chạy.
“Cảnh Triệt! Trừ luôn liền lương đêm nay!” Đào Nhiễm tức giận thở gấp.
Quả nhiên Cảnh Triệt dừng chân lại, xoay người ai oán nhìn Đào Nhiễm, trong lòng lấy Đào Nhiễm ra mắng một trăm lần, vừa chậm chạp tiến đến chỗ Đào Nhiên trưng ra vẻ mặt đáng thương nói: “Tôi đây cùng anh đi tìm cậu ấy, vậy tiền tăng ca sẽ được cộng thêm ha.”
“Được! Muốn tiền tăng ca thì tăng tiền tăng ca luôn, chỉ cần cậu giúp anh tìm được em ấy!” Đào Nhiễm lớn tiếng cam đoan.
“Ài, vậy chúng ta đến chỗ Nhất Gia tìm đi, nơi cậu ấy đến rất nhiều, nhưng không ngờ đêm nay lại là ở nơi đó.” Cảnh Triệt khoác ba lô to lên vai, vẻ mặt bi tráng.
Chu Diệc Trạm ngầm nhìn Cảnh Triệt biến hóa khôn lường các loại biểu tình trên khuôn mặt nhỏ nhắn, trong lòng không khỏi vì vậy mà cười rộ lên. Vì thế vỗ vỗ bả vai Đào Nhiễm nói: “Đi thôi, để tớ xem đó là người như thế nào mà lại có thể khiến Tiểu Đào Tử cậu phải nhẫn nhịn đến thế!”
Đào Nhiễm nghe hắn nói ra nhũ danh của mình liền thất kinh, lúc này Cảnh Triệt đã nghe được, quay đầu nín cười nhìn Chu Diệc Trạm và Đào Nhiễm, tiếc rằng cậu ngại ông chủ sẽ uy hiếp đến tiền tăng ca của mình, chỉ có thể quay đầu lại cười trong im lặng, Chu Diệc Trạm nhìn thấy bả vai gầy yếu của cậu run run lên, bản thân cũng không nhịn được mà lộ ra nụ cười mỉm trên môi.
Đi qua mấy con phố, cuối cùng lại ở KING nơi phố Vĩ tìm được Cố Tự Do. Y đang ngồi ở trên sân khấu hát một bài tiếng anh, bài gốc vốn là của một nữ ca sĩ, nhưng lúc âm thanh trầm khàn của y cất lên lại mang theo một loại tình cảm khác.
Ba người tìm một góc ngồi yên ắng, Cảnh Triệt đi đến làm tổ trên sô pha cạnh lối rẽ, chuẩn bị ngủ gật. Dù sao đêm nay cũng đừng hi vọng có thể về ngủ, không bằng tranh thủ chút thời gian mà ngủ đi.
Kết thúc một bài, Đào Nhiễm ngoắc tay với Cố Tự Do, Cố Tự Do thản nhiên nhìn thoáng qua, cũng không làm ra cử chỉ gì đáp lại. Đào Nhiễm tức giận đến mức nhảy dựng lên, vọt lên trên sân khấu kéo Cố Tự Do xuống dưới.
Khách hàng trong quán rượu bắt đầu chú ý tới bọn họ, Cố Tự Do phất tay cười nói: “Không có gì đâu, bạn cũ ngồi tâm sự ấy mà” đồng thời giơ tay lên làm kí hiệu cho phía hậu trường, vì thế một cậu trai khác lại đi ra tiếp tục bài hát tiếp theo.
Cố Tự Do cau mày đi theo Đào Nhiễm đến trước bàn.
“Sao anh lại tìm được nơi này, có chuyện gì?” Đào Nhiễm liếc mắt sang Cảnh Triệt, người đã dựa vào ghế sa lon tiến vào trạng thái ngủ một nửa, “Ngày mai Tiểu Triệt buổi sáng phải đi học, anh kéo cậu ấy đến làm gì?”
“Hai người các cậu là cùng một ban, cậu ấy đi học thì cậu lại không cần đi hả? Sao lại còn đi chạy sô như vậy, lần trước không phải đã nói sau này sẽ không đi đến mấy buổi diễn rạng sáng như thế này nữa hay sao?” Đào Nhiễm kéo y ngồi xuống bên cạnh mình, lấy cho y một cốc nước.
“Nhớ không lầm thì tôi có nói sau này tan ca ở Vân Luyến xong là có thể tới được, đây là chuyện riêng của tôi, ông chủ ngay cả chuyện riêng của nhân viên cũng muốn quản sao.” Cố Tự Do uống một hớp nước, giọng điệu lạnh lùng.
“Tôi…” Đào Nhiễm bị chặn họng đến mức không biết nói cái gì cho phải.
“Tôi còn phải lên sân khấu, bên này chưa đến lúc tan tầm, mọi người mau đi về đi. Phiền anh gọi một chiếc taxi hộ Tiểu Triệt, cậu ấy chắc chắn sẽ không tự thuê đâu.” Cố Tự Do nói xong liền đứng lên.
Đào Nhiễm lại giữ chặt y, ngẩng đầu lên nói: “Tự Do, tôi sai rồi… Mặc dù tôi không biết mình sao lại sai… Cậu ngồi lại đây chút nữa, đây là bạn tốt của tôi Chu Diệc Trạm, mới từ Mĩ trở về, cậu ta muốn nhìn cậu xem…”
“Cậu đừng nhầm, là cậu muốn cho tớ nhìn mặt y.” Chu Diệc Trạm thản nhiên nói. Cố Tự Do cười lạnh một tiếng: “Sao tôi lại muốn để anh ta thấy mình làm gì, tôi cũng không quan tâm anh ta là gì của anh!”
“Tôi nói chứ, hai người có mệt hay không vậy. Có chuyện thì mau làm rõ đi, nói xong về nhà ngủ.” Cảnh Triệt vẫn đang nhắm mắt lại đột nhiên chậm rãi phát ra tiếng.
“Tôi không có ý kiến. Mọi người mau về đi.” Cố Tự Do rút cánh tay bị Đào Nhiễm ôm lấy.
“Không có ý kiến cái gì chứ, để rồi mỗi ngày ở nhà nghiến răng nghiến lợi mắng tên họ Đào nào đó hả, hay là tớ nghe nhầm rồi… Tên khốn ấy không phải tên là Đào Nhiễm hả? Hay là Đào Nhiên… Cậu ngày nào cũng nhắc tới, chắc là tớ không nhớ nhầm đâu…” Cảnh Triệt mở mắt trầm tư.
Mặt Cố Tự Do đỏ lên: “Cảnh Tiểu Triệt cậu chán sống rồi hả!”
“Tớ không có chán sống, tớ chỉ muốn ngủ thôi! Muốn ngủ đó cậu có hiểu hay không. Ba người các cậu ở đây mà đánh Thái Cực, có chuyện không hay thì nói ra đi, vì sao lại lôi tớ vào cùng làm gì? Tớ quả thật rất mệt mỏi…”
Chu Diệc Trạm cảm giác khuôn mặt nhỏ nhắn kia sắp sửa rơi lệ đến nơi, không hiểu sao lại động lòng, kéo bả vai của Cảnh Triệt áp vào ngực mình, thấp giọng nói: “Tôi đưa cậu về nghỉ ngơi, để hai người đó giải quyết vấn đề của bọn họ đi.”
Cảnh Triệt cả kinh, còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy mặt mình đang dán trên một lồng ngực ấm áp, sau đó có một cánh tay hữu lực vòng qua ôm lấy cậu, nhanh chóng đứng lên.
“Tuy rằng miệng lưỡi lợi hại, nhưng xem ra không phải loại người đùa giỡn lung tung, cố gắng mà nắm chắc đi.” Nhẹ nhàng bỏ lại một câu bên tai Đào Nhiễm, Chu Diệc Trạm đưa Cảnh Triệt ra quán bar.
Cố Tự Do thấy hắn mang Cảnh Triệt đi, sốt ruột muốn ra ngoài đuổi theo, lại bị Đào Nhiễm kéo lại.
“Anh sao lại có thể để hắn mang Tiểu Triệt đi!”
“Em yên tâm, hắn là bạn thân của tôi, sẽ không đối xử với Tiểu Triệt Triệt như thế đâu.”
“Là bạn của anh mới nguy hiểm. Rắn chuột một giuộc.” Cố Tự Do nói xong, không có ý định chạy ra ngoài đuổi theo nữa, thuận tiện ngồi đối diện với Đào Nhiễm.
“Tự Do, tôi thích em, chúng ta đến bên nhau đi.” Đào Nhiễm nói xong câu đó, nhìn người con trai tóc đỏ trước mặt đôi mắt mở to, hai má dần dần hiện lên hai rặng màu đỏ ửng.
Sau khi Chu Diệc Trạm tha Cảnh Triệt ra ngoài quán bar liền nhanh chóng buông ra. Kỳ thật khoảnh khắc lúc đưa tay ra hắn đã cảm thấy không nên làm như vậy.
“À này, để tôi đưa cậu về”, Chu Diệc Trạm hiếm khi không biết phải làm sao.
Cảnh Triệt nhìn thấy người vừa rồi bỗng nhiên lôi mình ra ngoài, bây giờ lại biểu hiện ra bộ dạng không biết nên làm như thế nào, đột nhiên nở nụ cười: “Không cần đâu, tôi tự mình về cũng được. Hẹn gặp lại!” Anh không có xe thì đưa tôi về kiểu gì, tất nhiên là sẽ thuê xe ha, nhưng đến lúc đó trong hai người chúng ta ai sẽ bỏ tiền ra? Tôi vẫn nên tự mình đi về còn tốt hơn. Trong lòng nghĩ nghĩ, Cảnh Triệt gật đầu với Chu Diệc Trạm, xoay người bước đi.
Chu Diệc Trạm nhìn áo sơ mi kẻ ô vuông cùng ba lô lớn của Cảnh Triệt, mỉm cười đi theo.
“Này, tôi mới về nước hiển nhiên chỗ ở cũng không có, tên Đào Nhiễm kia tạm thời cũng không thể trông cậy vào, cậu nói xem đêm nay tôi nên nghỉ ngơi ở chỗ nào đây?”
Cảnh Triệt bị những lời này làm cho nghẹn một chút, vừa định nói: “Đại gia tôi quan tâm anh nghỉ ở đâu làm gì chứ!”, lúc nhìn thấy đôi mắt tối đen của Chu Diệc Trạm lại nuốt xuống, miệng lắp bắp nửa ngày phun ra một câu: “Nếu không thì đêm nay anh cứ nghỉ tạm ở nhà tôi cũng được.” Nói xong giật mình hận không thể vả miệng một cái, là người kia thôi miên mình chứ gì! Nếu không mình không phải Cảnh Triệt nữa mà sẽ đổi tên thành Kim Hi Triệt! (Kim Hi Triệt nghe cũng rất êm tai, ha ha ha)
Chu Diệc Trạm nghĩ thầm: Nhóc con này cũng thật dễ gạt, xem ra sau này phải giám sát chặt chẽ, nếu không sẽ bị người khác lừa đi.
Rốt cuộc vẫn là thuê xe đi về, Chu Diệc Trạm đã chuẩn bị mở ví ra, bởi lúc vừa lên xe liền nhìn thấy Cảnh Triệt đang nhìn chằm chằm đồng hồ công tơ mét đến mức hai mắt đều tròn lên, vẻ mặt cực kỳ căng thẳng như muốn làm cho những con số đang biến hóa kia ngừng lại.
Chu Diệc Trạm yên lặng quan sát khuôn mặt của Cảnh Triệt, mái tóc đen mượt tựa hồ muốn che khuất ánh mắt, trên khuôn mặt trắng nõn là đôi môi phấn hồng đang cắn chặt, khóe miệng ngẫu nhiên động đậy một chút, trên gương mặt có má lúm đồng tiền hiện lên mờ nhạt, hơn nữa hai mắt to tròn lúc này đang nhìn chằm chằm vào đồng hồ công tơ mét hiện ra sự lo âu. Người này sao lại là sinh viên năm ba chứ, đây rõ ràng chỉ là một cậu bé ba tháng tuổi thôi.
Về đến nhà đã là rạng sáng quá 3 giờ, Cảnh Triệt vừa vào cửa xong liền gục xuống ghế sa lon, cậu nâng tay lên phất phất chỉ chỉ trong không trung nói: “Anh vào phòng ngủ của tôi mà ngủ đi, Tự Do không thích người khác ngủ trên giường của cậu ấy đâu. Phía bên phải là phòng tôi.” Nói xong liền nặng nề ngủ thiếp đi.
Chu Diệc Trạm nhìn thân thể gầy yếu của cậu cuộn tròn trên sô pha, không nhịn được mà cười rộ lên. Cúi người xuống nhẹ nhàng ôm cậu lên, đầu nhỏ màu đen lại còn cọ cọ trong ngực hắn hai cái, tựa như rất vừa lòng. Chu Diệc Trạm đặt Cảnh Triệt nằm trên giường thay cậu đắp lại chăn, đóng cửa lại, đứng trước cửa sổ phòng khách lấy ra một điếu thuốc.
Bên ngoài là một màu đen kịt, trong lòng lại tựa như có ánh sáng le lói tiến vào, chậm rãi lan rộng.
————————————————————–
Tác giả nói lên suy nghĩ của mình:
Tự nhủ bản thân cố lên, nhất định phải kiên trì viết tiếp, chỉ sợ không có ai xem…
CHÚ THÍCH:
Phần chữ màu xanh lá đều là của tác giả nha
(1) Ở đây chỉ là một biệt danh khác của Đào Nhiễm, nếu nói đúng ra Đào Nhiên này có ý nghĩa là Vui vẻ, vui sướng, nhưng mình để tên Hán Việt thôi
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đi Trên Mây, Nhìn Xuống Mây
Chương 2: Em là người anh hằng tìm kiếm
Chương 2: Em là người anh hằng tìm kiếm