DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Thúc Đích Hạnh Phúc Nhân Thê Sinh Hoạt
Chương 6-1: Bạn bè (1)

Bị người đẩy một cái, Thẩm Trác Hi tỉnh táo lại từ trong hồi tưởng lần đầu tiên gặp An Dật, mới nhớ được mình bị người ta kéo đến KTV rồi. Chuyện là từ sau khi bắt đầu chung sống cùng An Dật, Thẩm Trác Hi đã từ chối tất cả các cuộc hẹn tiệc tùng buổi tối, chỉ muốn nấu cơm cho An Dật ăn. Nhưng hôm nay bị mấy người bạn già tìm tới công ty, ăn vạ ở phòng làm việc, sống chết nhất định phải kéo y ra ngoài chơi, trách y đã sắp cách biệt với thế giới rồi. Nghĩ mình đã từ chối rất nhiều lần, từ chối nữa thì không hay, đương nhiên quan trọng nhất là, An Dật gần đây khá bận, đều phải đến sau bốn giờ sáng mới có thể về nhà, dù cho y về nấu cơm cũng không ai ăn, cho nên y cũng đồng ý cùng họ ra ngoài chơi.

Sau khi cùng họ ra ngoài, ăn cơm xong, tới KTV, sau đó y liền hối hận, bởi vì họ gọi điện kêu rất nhiều bạn gái ra. Ngồi ở đây đều là nhân sĩ tinh anh có máu mặt trong thương giới, muốn mời bạn gái tới đây, tự nhiên là sẽ không ai chối từ. Đến lúc một đám phụ nữ trang điểm cầu kỳ đều đến ngồi xuống, Thẩm Trác Hi đã cảm thấy đầu bắt đầu đau âm ỷ rồi, trước kia sao không cảm thấy những người phụ nữ này ồn ào như thế chứ, nào giống An Dật, an tĩnh ôn nhu, không nói quá nhiều, nhưng chỉ cần ở bên cạnh hắn đã cho người ta một loại cảm giác an tâm.

Thẩm Trác Hi vô thức ngồi xuống bên cạnh, đến sát góc, nhưng hiển nhiên những cô gái vào đây, đều giống như mèo ngửi thấy thịt, liếc mắt một cái đã nhìn thấy y, tranh nhau muốn ngồi kế bên y. Đại khái là nhìn ra sắc mặt Thẩm Trác Hi khá là khó coi, bạn y giúp y giải vây, hai người đàn ông ngồi bên cạnh y, những cô gái này cũng sẽ không cần giành vị trí kế bên y nữa. Đầu kia một đám trai trai gái gái đã bắt đầu hát, đột nhiên người kế bên sáp lại, nói vào bên tai y, Thẩm Trác Hi biết hắn không phải cố ý, là bởi vì ở KTV, không sát vào nói chuyện căn bản nghe không rõ lắm, nhưng vẫn là vô thức không thoải mái, muốn tránh ra.

“Làm sao vậy? Đột nhiên không thích phụ nữ, ôi chao, tụi này thấy cậu gần đây vẫn cô đơn chiếc bóng, đặc biệt kêu mấy em tới tiếp cậu đó”.

Thẩm Trác Hi cười khổ không thôi, y hiện tại rất tốt, không hề cần ý tốt của họ, y cũng không muốn mang một thân đầy mùi nước hoa phụ nữ về nhà, y thật chẳng hề muốn dùng cái này để thử xem An Dật có thể biến sắc mặt hay không. (ngoan wá ^^)

“Này này, cậu định không chơi thật đấy à? Vừa ý cô nàng nào rồi? Chẳng có hứng thú với mấy cô khác?”

“Cậu tự lo cho mình đi, tôi muốn tìm phụ nữ, còn phải cần các cậu giới thiệu”. Thẩm Trác Hi tức giận nói.

“Phải rồi phải rồi, cô em đó câu mất hồn vía Thẩm tổng rồi, kêu ra đây tụi này nhìn một chút a, nếu thật có mị lực như vậy, tụi này cam đoan lần sau không bao giờ tìm cậu tham gia loại hoạt động này nữa đâu”.

Kêu ra đây nhìn một chút? Y bằng lòng An Dật cũng không nhất định bằng lòng. Huống hồ y căn bản không thích mang An Dật ra cho họ nhìn, giống như tham quan động vật, ai biết An Dật có thể tức giận hay không, mặc dù y chưa từng thấy An Dật tức giận, y cũng không muốn được biết cơn giận dữ của An Dật, một người ngày thường nói chuyện dễ chịu, tức giận lên chắc cũng kinh khủng lắm.

Huống chi, y phải nói với An Dật thế nào, bạn tôi muốn gặp cậu?

“Người ấy không thích ồn ào”. Thẩm Trác Hi quét mắt khắp bao sương lộn xộn, An Dật xem ra đại khái là đầu cũng không quay lại đã đi mất rồi.

“Hả, thật sự có người câu trái tim Thẩm tổng câu đi mất rồi hả”. Người bạn kế bên làm bộ ngạc nhiên, bắt đầu bát quái, đáng tiếc Thẩm Trác Hi dù lằng nhằng y thế nào cũng vô dụng, kiên trì không chịu nhả ra, nói là con gái nhà ai, vì vậy mọi người nhao nhao bị người tình trong mộng thần bí của Thẩm Trác Hi hấp dẫn, bắt đầu suy đoán, chẳng lẽ là gia đình bình thường?

Thẩm Trác Hi lắc đầu cười khổ, họ đúng là hăng hái ghê, đáng tiếc là vô luận họ nói kiểu gì y cũng không đồng ý dẫn hắn ra đây, vì người trong lòng y vốn không phải phụ nữ, là một người con trai, mặc dù y không có ý định giấu diếm, bị người ta biết thì biết, nhưng nếu như bị đám người này biết, y còn không dám tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì.

Thừa dịp bọn họ thảo luận sôi nổi, Thẩm Trác Hi thoát ra ngoài trước thông khí, đã lâu không hút thuốc lá, bây giờ ngửi thấy mùi khói tự nhiên hơi buồn nôn, đứng ở cửa sổ cuối hành lang, phát hiện mình một khoảng trống rỗng, bắt đầu nhớ An Dật, không biết hắn bây giờ đang làm gì, chắc đang nhìn chăm chú vào máy tính theo dõi mức biến động của thị trường chứng khoán, nhìn nhìn đồng hồ, hơn mười giờ, phỏng chừng đang theo dõi mức biến động của chứng khoán Mỹ.

Thẩm Trác Hi vừa ra khỏi cửa, bên trong đã bắt đầu hành động, mời hết các cô gái vừa gọi tới ra ngoài, người vừa rồi ngồi kế bên Thẩm Trác Hi, vẻ mặt cười đắc ý móc điện thoại di động của Thẩm Trác Hi ra, thì ra mới rồi thừa dịp y không chú ý tóm được. Một đám người sáp lại ồn ào, cũng không biết nên gọi cho ai, nhìn tên lại nhìn không ra người nào mới là người trong lòng của Thẩm Trác Hi.

“Xem nhật ký cuộc gọi đi, ngốc”. Một lời bừng tỉnh người trong mộng, vì vậy bắt đầu vội vàng lục nhật ký cuộc gọi, cuộc gọi gần đây nhất là của người tên An Dật, hơn nữa số lần gọi cho cô này hoàn toàn chiếm ưu thế tuyệt đối nha. Cả đám người cười, chính là cô này rồi, mặc dù tên này hơi trung tính chút.

“A lô, An Dật sao? À, thật ngại quá, là Thẩm Trác Hi uống rượu không thể lái xe, cậu ta dọn nhà tới gần đây, chúng tôi cũng không biết cậu ấy ở đâu, có thể phiền cô lại đây đưa cậu ấy về không?…Ờ, được… Chúng tôi ở bao sương tổng thống KTV đường XXX”.

Gọi xong làm điệu bộ thắng lợi, thế là một đám bạn xấu cười như kẻ trộm, hừ hừ, tưởng rằng không dẫn ra đây là có thể giấu diếm sao.

“Mà tôi nghe giọng nói thế nào lại giống như là nam a?” Người vừa rồi phụ trách gọi điện lừa An Dật đi ra nghi hoặc nói.

“Nam cái gì, đại khái tương đối trung tính”.

“Cũng phải, cô ta chỉ nói vài chữ”. Người kia gật đầu đáp lại. Một đám người chờ mong mà đợi người tình trong mộng của Thẩm Trác Hi đến, không biết là bộ dáng gì nữa, dám chừng xinh đẹp như tiên, nếu không làm sao mê đảo Thẩm Trác Hi đến hồn cũng sắp không còn.

Cảm thấy mình còn nghĩ nữa, sẽ không nhịn được lái xe đến dưới lầu An Dật, Thẩm Trác Hi lúc này mới đi vào bao sương. Vừa đẩy cửa bao sương ra, đã cảm thấy bầu không khí hơi quỷ dị, các cô gái cũng không thấy, chỉ còn lại có mấy người bạn tốt đang vui cười, có điều biểu cảm trên mặt mỗi người đều rất kỳ quái, Thẩm Trác Hi nhất thời cảm thấy trong bụng không ổn, chuẩn bị chuồn mất.

“Đừng đi chứ, cậu không phải thích thanh tĩnh, ngại các em ầm ĩ sao, vậy thôi, vì Thẩm lão tổng ngài, đều đuổi đi, đủ chí cốt rồi chứ”.

“Hay hay, đây là đủ chí cốt rồi nhá. Còn không thành thật nói rốt cuộc là ai câu cậu đi đến thần hồn điên đảo, ngay cả nguyên đám tụ họp cậu cũng không tham gia, tan tầm là về nhà gấp”.

Thẩm Trác Hi sờ sờ mũi, cảm thương họ còn chưa hết hy vọng, đây là chuẩn bị đến tam đường hội thẩm rồi. “Tôi đây không phải nghe mấy người tìm người ổn định sao, là ai ruồng bỏ tôi lớn tuổi không có ai muốn”. Thẩm Trác Hi tức giận, lúc y không kết bạn liên tục phê phán y, bây giờ y quyết định đi tới, cũng phê phán y.

“Sao có thể chứ, Thẩm tổng của chúng ta có tài lại có tiền, sao lại không ai muốn, giành giật còn không kịp, tụi này không phải tò mò chị dâu bộ dáng gì sao? Sau này gặp mặt cũng biết mà chào hỏi, đỡ phải thất lễ”.

Thẩm Trác Hi đảo mắt, họ càng như thế này, y càng không dám gọi An Dật ra cho họ nhìn một chút, nếu như bọn này biết y thích chính là một người đàn ông vậy còn không ầm ĩ ngất trời?

Đọc truyện chữ Full