DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Thúc Đích Hạnh Phúc Nhân Thê Sinh Hoạt
Chương 20-5: Công khai – 5 –

An Dật nhìn Thẩm Trác Hi đang cúi đầu nhận lỗi, lại nhìn nhìn dấu vết đỏ trên mặt y đã bắt đầu phát tím, cau mày, cảm giác dấu vết này thật chướng mắt vô cùng, lấy tay sờ sờ.

“Si” Thẩm Trác Hi rụt rụt cổ.

“Đau lắm?” Thu tay hỏi.

Vội vàng lắc đầu, nhìn màu xanh tím có vẻ dữ tợn, kỳ thật cũng không đau lắm, chỉ sợ sẽ để lại sẹo, về sau An Dật nhìn không thoải mái.

An Dật hung hăng trừng y, đã sưng phù lên rồi, không đau mới là lạ đấy, nhưng một cái tát này có thể nói là vì hắn mà chịu, lời trách cứ y cũng nói không ra, cuối cùng chỉ đành đau lòng hôn hôn khuôn mặt ấy.

Thẩm Trác Hi bị An Dật hôn làm hơi ngứa, lại không dám trốn, chỉ sợ An Dật sẽ càng giận hơn, ngoan ngoãn mặc hắn hôn hít khinh bạc.

“Anh về nhà chúc tết, sao đột nhiên lại nói ra quan hệ chúng ta với mẹ anh?” An Dật không tức giận gì khác, chỉ giận y điểm này, cư nhiên im hơi lặng tiếng, một mình về nhà, cứ như vậy công khai. Chuyện này y cũng không thương lượng với mình, muốn một mình đối mặt với áp lực gia đình sao?

“Bởi vì… Bởi vì em…” Thẩm Trác Hi ấp úng không biết nói thế nào, vì An Dật thú nhận quan hệ của hai người họ với người nhà, thậm chí dẫn y về nhà, mà mình lại có vẻ che che giấu giấu, khiến y cảm thấy mình có lỗi với An Dật.

“Anh đó.” Nhìn thấy Thẩm Trác Hi vẻ mặt này, An Dật nghĩ lại nghĩ, nào còn không hiểu, buồn cười cắn chóp mũi y, liếm liếm, “Đã vậy sao không đưa em về luôn? Chẳng lẽ em xấu xí lắm sao?” Ngữ khí có chút ai oán.

“Không phải, anh chỉ sợ mẹ làm khó em.” Nghe thấy An Dật nói vậy, vội giải thích, sao hắn lại xấu xí chứ, hắn ưu tú đến nỗi mình chỉ muốn giấu hắn ở nhà, không cho ai nhìn thấy, vậy sẽ không ai tới tranh với y.

Thẩm Trác Hi khẩn trương ôm lấy An Dật ngồi ngang người y, ánh mắt dao động chung quanh cũng nâng lên, nhìn về phía An Dật, phát hiện ý cười trong mắt An Dật, mới biết An Dật đang nói đùa với y.

“Không làm khó em, vậy làm khó chính anh sao?” Người này thật sự coi hắn như bảo bối mà che chở, lại không thèm quan tâm chính mình đầu rơi máu chảy, hắn cũng đâu phải búp bê dễ vỡ, chẳng lẽ y nghĩ rằng y chịu tổn thương gì, mình sẽ không đau lòng sao? Mỗi một điểm Thẩm Trác Hi nỗ lực vì mình, từng chút một hắn đều nhìn trong mắt, nhớ trong lòng, mình nào phải trái tim sắt đá, sao có thể không chút động lòng trước nỗ lực của y, ái mộ của y chứ. Tính tình mình vốn là như thế này, hắn không làm được như Thẩm Trác Hi yêu nồng nhiệt cháy bỏng, tình yêu của hắn chỉ có thể như một ly nước ấm bình đạm. Nhưng vậy không có nghĩa là hắn có thể nhìn người yêu mình ủy khuất làm khó chính mình a.

Bất đắc dĩ thở dài, đau lòng mà xoa xoa gương mặt y, “Rốt cuộc anh có hiểu vì sao em… tức giận hay không?” Kỳ thật An Dật không phải tức giận thật, hắn cũng không rõ nên hình dung tâm lý hiện tại của hắn như thế nào, có chút tức giận, lại pha lẫn đau lòng.

“Anh muốn cùng Tô tiểu thư… Đính hôn?” Thẩm Trác Hi nhìn sắc mặt An Dật suy đoán, trừ chuyện này ra hình như An Dật không có lý do gì tức giận phát hỏa.

“Anh dám.” Vốn hắn đã quên vụ này, Thẩm Trác Hi lại nhắc tới, híp mắt hung tợn nói, “Anh mà dám đi đính hôn, em cũng dám đi cướp người, vừa lúc cho cả thế giới biết anh là người của em!”

Nghe thấy An Dật nói bá đạo như thế, Thẩm Trác Hi chẳng những không tức giận ngược lại cực kỳ hạnh phúc, ôm An Dật càng chặt, lần đầu tiên nhìn thấy An Dật biểu hiện ra ý muốn độc chiếm y mãnh liệt đến thế.

An Dật còn đang tiếp tục “Đời này anh đã là người của em rồi, muốn chạy đi kết hôn với phụ nữ hả, kiếp sau hãy nói đi. Có nghe thấy không?” Nhéo nhéo tên ôm hắn cười ngây ngô, xụ mặt giả vờ tức giận nói.

“Ừ, kiếp sau anh cũng muốn bám lấy em.”

Nghe thấy Thẩm Trác Hi trả lời, hài lòng hôn hôn người đang dán lên cổ hắn cọ cọ.

“Sao điện thoại em lại tắt máy, anh gọi hoài không được.” Đột nhiên nhớ tới chuyện vì gọi cho An Dật không được mà sốt ruột cả một ngày, ngẩng đầu hỏi An Dật.

“Chắc tại ven biển không có tín hiệu, sau đó không cẩn thận làm rớt điện thoại xuống biển rồi không mở lại.”

“Hèn chi.” May phước không phải An Dật tức giận đến nỗi không muốn nghe y giải thích.

An Dật đột nhiên túm lấy y cười xấu, “Anh gọi điện cho em còn làm cái gì?”

Thẩm Trác Hi nhất thời không phản ứng lại, còn ngây ngốc ngẩng đầu ngó An Dật hỏi câu này là có ý gì, chẳng phải là giải thích không phải y muốn đính hôn sao, đều là ý của mẹ y, đến khi nhìn thấy nụ cười An Dật có ý khác, mới bừng tỉnh phản ứng lại, ý An Dật chính là…

Mặt “bùm” một tiếng đỏ lên, nhớ tới cuộc điện thoại hôm qua và mình làm chuyện hoang đường, lí nha lí nhí giả làm đà điểu, vùi mặt vào vai An Dật, làm An Dật phá lên cười, chấn động không ngừng từ trên người truyền đến, Thẩm Trác Hi hận đến nghiến răng, thật muốn cắn xuống một phát, tên này thật đáng ghét mà, lần nào cũng thích chọc đến khi y không còn mặt mũi nào mới dừng tay.

An Dật rốt cuộc cười đủ rồi dừng lại, cảm nhận được khuôn mặt trên vai nóng lên, tâm tình cực tốt, nhưng vẫn không cho phép cứ như vậy buông tha y, “Ừm, câu hỏi vừa rồi anh còn chưa trả lời đó, không được đổi đề tài nha.”

“Hả?” Thẩm Trác Hi vẻ mặt đau khổ, cau mày, hắn còn nhớ rõ a, nếu không phải vì chuyện mình sắp đính hôn, vậy vì sao phải tức giận chứ, chẳng lẽ là…

“Anh không đưa em về nhà?” Thử hỏi.

“Đáp đúng phân nửa, có điều không phải em giận anh không đưa em về nhà.” Thấy Thẩm Trác Hi không rõ nguyên do, tiếp tục giải thích, “Có chuyện gì không thể cùng em đối mặt, anh muốn một mình giải quyết chứ? Người nhà em cũng làm khó anh không ít, thậm chí em có thể đoán trước được ông nội chắc chắn sẽ làm khó anh, nhưng em vẫn đưa anh về, lẽ nào anh vì vậy mà trách em sao?”

“Không có.” Thẩm Trác Hi lắc lắc đầu, “Em đồng ý đưa anh về, anh rất vui.”

“Đúng vậy, nhưng còn anh? Tự một mình ngả bài với mẹ anh, hả?”

Thẩm Trác Hi cuối cùng cũng hiểu rõ An Dật đang giận cái gì, nghĩ lại cũng phải, nếu An Dật tự mình về nhà giải quyết chuyện của hai người họ, mình chắc chắn cũng sẽ khó chịu, sẽ nghĩ lung tung, phải chăng vì mình không được cần, giống như một người phụ nữ vô dụng, chỉ có thể được bảo vệ ở nơi an toàn, không thể cùng tình nhân mình gánh vác trách nhiệm. Cũng vậy, An Dật không phải phụ nữ, mặc dù nhìn ôn nhu, nhưng tuyệt không phải một cô gái yếu đuối cần y chăm sóc bảo vệ, mà có năng lực cùng y đối mặt với tất cả hiện thực và khó khăn.

“Xin lỗi…”

“Không cần xin lỗi, anh hiểu là tốt rồi, không có lần sau.” An Dật che miệng y muốn tiếp tục xin lỗi, cười tít mắt nhìn y, “Nếu anh muốn xin lỗi, chi bằng…”

Còn chưa phản ứng lại tình huống, đã bị An Dật đè ngã xuống sopha, trong ngôi nhà kính nồng đậm ý xuân, hương diễm đến mức những đóa tường vi xinh đẹp xung quanh cũng ủ ê phai sắc.

Sau tường hoa, cụ Tô đi một vòng lại len lén mò về, cười tủm tỉm chuẩn bị xem kịch vui, ế, ai bảo An Dật luôn không chịu cho ông hay hắn rốt cuộc sư thừa vị cao nhân nào, làm ông ngứa ngáy trong bụng, cố tình An Dật sống chết không mở miệng, vậy ông đành phải đê tiện một lần, chuẩn bị túm điểm yếu của An Dật. Cụ Tô cười đến vẻ mặt gian xảo chuẩn bị rình coi trò hay của đám An Dật, nào ngờ tới, giữa sân ngay cả cái bóng cũng không có, nhất thời mắt choáng váng, tên này chạy đi đâu rồi, uổng công ông còn tưởng có trò hay trình diễn, đi một vòng vẫn không gặp hai người họ, thầm hận mình ban nãy không nên lang thang lâu như vậy mới về.

Nào ngờ thấp thoáng sâu trong những khóm tường vi đang trình diễn một màn nồng nhiệt, chỉ tiếc cụ Tô đã định trước là vô duyên nhìn thấy.

Giờ ăn tối, vì cụ Tô ở đây, bữa tối hiển nhiên là tương đối chính thức, bà Thẩm nghĩ cả một buổi chiều, đối với lựa chọn của hai người con trai cũng thật bất đắc dĩ, nếu không thể chia rẽ họ, vậy hy vọng họ thật sự có thể hạnh phúc, điều đáng tiếc duy nhất chính là chẳng những không thể ôm cháu, cả An Dật cũng không có con luôn, thở ra thật dài, đúng lúc nhìn thấy An Dật và Thẩm Trác Hi đi vào, An Dật đi phía trước thì vẻ mặt tự nhiên, trái lại Thẩm Trác Hi đi theo phía sau có vẻ rất kỳ quặc, Bà Thẩm trái phải quan sát không nhìn ra Thẩm Trác Hi bất thường chỗ nào, nhưng cứ có cảm giác giống như rất không tự nhiên, cũng không biết An Dật nói với y cái gì, con mình hình như đỏ mặt. Thẩm Trác Hi bị mẹ mình nhìn thì phát hoảng, sợ bà nhìn ra điểm gì, vậy mình thật không còn mặt mũi nữa.

Bà Thẩm khó hiểu nhìn hai người họ, cảm thấy hay mình lầm chỗ nào rồi, sao An Dật ngược lại còn tự tại hơn Thẩm Trác Hi, tốt xấu gì cũng là nhà của Thẩm Trác Hi a, chẳng lẽ con mình thật sự đã xa cách mình đến nước này.

Mà cụ Tô mặt ngoài nghiêm trang, ánh mắt lại từ trên xuống dưới quan sát An Dật và Thẩm Trác Hi hai người, thầm nghĩ rốt cuộc cả buổi chiều hai người này đi đâu lêu lổng, ông thiếu điều lật tung Thẩm gia lên vẫn không tìm được hai người. Nhìn kỹ thần sắc hai người, muốn từ trên người họ nhìn ra chút đầu mối, trong bụng còn rất không lương thiện mà suy đoán vấn đề trên dưới của hai người, nhìn hình dáng bề ngoài, liếc qua đại khái đều cho rằng Thẩm Trác Hi là người ở trên, cao lớn khoẻ mạnh, sự nghiệp xuất sắc, khôn khéo giỏi giang, hoàn toàn không cách nào tưởng tượng dáng vẻ y ở dưới thân đàn ông, mà An Dật tính tình ôn nhu, dáng vẻ không nóng không lạnh như vậy, nhìn thế nào cũng như người phía dưới.

Cụ Tô sờ sờ cằm, bất quá theo sự hiểu biết của ông đối với An Dật, chuyện ván đã đóng thuyền, tới An Dật thì thành mơ hồ. Tầm vóc An Dật mặc dù không cường tráng như Thẩm Trác Hi, nhưng nếu bàn về công phu, e rằng mười Thẩm Trác Hi cũng không phải đối thủ của An Dật, nếu Thẩm Trác Hi định cường thượng (cưỡng bức thượng =..=) An Dật, sợ là không có quả mà ăn, ngược lại An Dật muốn dùng vũ lực áp đảo Thẩm Trác Hi ấy lại là chuyện dễ như chơi. Lại nhìn nhìn Thẩm Trác Hi thích An Dật thích đến mức thiếu điều viết lên mặt mấy chữ to “tôi yêu An Dật”, nói y ở dưới thân An Dật hình như cũng không phải không thể a.

Ê, vậy là cái gì, cụ Tô đột nhiên nhìn chằm chằm cổ Thẩm Trác Hi, Thẩm Trác Hi bị ông nhìn làm cả người sợ hãi, nhìn thấy ánh mắt cụ Tô, vô thức lấy tay che cổ, tưởng An Dật để lại dấu hôn trên cổ y.

Hắc hắc, cụ Tô bộ dáng cười đến vẻ mặt bỉ ổi, kỳ thật trên cổ Thẩm Trác Hi cái gì cũng không có, chẳng qua ông nhử y mà thôi, quả nhiên bị lừa, Thẩm Trác Hi chột dạ lắm a, vẻ mặt đắc ý nhìn An Dật, thế nào bị tôi biết rồi đi.

An Dật thấy cụ Tô vẻ mặt đắc ý, khẽ nhíu mày, lộ ra biểu cảm không hề gì. Cụ Tô tức thì thổi râu trừng mắt, mặc dù ông có chút già mà không nên nết, nhưng cũng không vô lý mà thật sự khinh khi Thẩm Trác Hi, như quả bóng cao su trút giận, thật không có biện pháp với An Dật, tiểu hồ ly này đúng là quá giảo hoạt mà, Thẩm Trác Hi bại bởi hắn đúng là thiên kinh địa nghĩa a, e là bị người ta ăn còn vui vẻ vô cùng ấy chứ. Cụ Tô hận quá cầm con tôm hùm lên trút giận, đem vỏ nhai cạp cạp ra tiếng, thấy vậy Bà Thẩm lo lắng, đừng làm rụng răng nha.

Đọc truyện chữ Full