Hôi tiểu thư cần mẫn phân phân chia chia ba loại đậu, sau cũng đã có phần mệt mỏi, vọt thẳng vào bồn tắm hoa hồng (ặc…), rồi mới bò lên giường tính ngủ.
Chính là nằm trên giường, lật qua lật lãi mãi vẫn ngủ không được.
Nhớ tới lúc còn nhỏ, mẹ luôn nhẹ nhàng hát “ánh trăng sáng, chiếu rọi phòng, bé Hôi ngoan ngoãn nghe lời ngủ ngon…” tới khi dỗ hắn say giấc mới thôi. Sau khi mẹ mất, mẹ Mỹ Na cũng sẽ hát “hai cái lão hổ cong đuôi chạy trốn nhanh thật là nhanh, một con không mắt lại một con không tai, kỳ quái vẫn thực là kỳ quái…” (vâng, sự khác biệt giữa ‘mẹ’ và ‘mẹ kế’ =.=)
Chính là…
Hiện tại bên cạnh một người cũng không có, tất cả đều kéo nhau đi yến hội, chỉ có hắn một mình lẻ loi ở đây, hảo tịch mịch a!
Càng nghĩ lại càng mất ngủ…
Bỗng nhiên nghe có tiếng người ồn ào ngoài cửa sổ, mở ra cửa sổ liền thấy.
Cư nhiên là Tiên Nữ giáo mẫu!
[Tiên Nữ giáo mẫu: yeah, ta rốt cục cũng đã có đất diễn!]
Tuy rằng Tiên Nữ giáo mẫu của chúng ta là hỗn xã hội đen, là phần tử bất lương, chính là nàng chưa có kết hôn, cho nên vẫn là được mời dự yến hội.
Mẹ Tiên Đế buộc Tiên Đế phải mặc bộ lễ phục phi thường lộng lẫy phi thường sang trọng, này lại chẳng khiến Tiên Nữ giáo mẫu thiếu chút lên cơn điên sao chứ, chính là cự tuyệt không được, bởi vì đối với nàng ta…đáng sợ nhất…là mẹ đó.
Mẹ đã nói: “Tiên Đế, dù dự yến hội vẫn phải về nhà trước nửa đêm nghe không. Trẻ ngoan thì không có việc quá 12 giờ đêm vẫn chưa ở nhà.”. Mẹ Tiên Đế thì cũng giống bao bà mẹ khác thôi, yêu con rồi lúc nào cũng lo lắng không ngớt.
Hôi tiểu thư thấy bộ lễ phục Tiên Nữ giáo mẫu mặc cực đẹp, miệng liền lắp bắp kinh hãi. Phải biết rằng, Tiên Nữ giáo mẫu ghét nhất là cái loại y phục rườm rà lằng nhằng này a? Thứ duy nhất nàng mặc luôn là siêu siêu cool cool áo da quần da…
“Tiên Nữ giáo mẫu, đang làm gì đó?” Hôi tiểu thư nhịn không được hỏi.
“Hôi tiểu thư?” Tiên Nữ giáo mẫu đối với Vương Tử tuyệt không chút hứng thú, lại không thể về nhà, đang tản bộ nghĩ ngợi nên đi chỗ nào giết thời gian… Khổ nỗi vác cái thân quần áo cổ quái kỳ lạ này còn đi chỗ nào được, lũ bằng hữu chẳng cười đến chết sao. Vừa nhìn thấy Hôi tiểu thư, nàng cũng một phen lắp bắp kinh hãi, “Ngươi không phải cũng đi dự yến hội sao?”
“Mẹ không cho ta đi.” Tiểu Hôi thở dài.
“Vậy có muốn đi không?” Tiên Nữ giáo mẫu – nhãn châu xoay động.
“Đương nhiên muốn!”
“Vậy vì cái gì không đi?”
“Này… là tại…không có y phục đẹp.”
“Hôi tiểu thư, ta nghĩ ra một cách, xuống đây, ta bày cho.” Có chủ ý. Tiên Nữ giáo mẫu cười thực gian trá.
“Có chuyện gì?” Tiểu Hôi hỏi, có phần run rẩy, không phải là tính đánh hắn đó chứ
“Dông dài, mau xuống, bằng không ta đánh!” Tiên Nữ giáo mẫu giương nắm tay lên uy hiếp.
Tiểu Hôi sợ bị đánh, đành phải đi xuống. Tiên Nữ giáo mẫu sợ người qua đường nhìn thấy, lôi Tiểu Hôi ra phía sau khu rừng nhỏ. Tiểu Hôi sợ tới mức toàn thân run lẩy bẩy.
“Đừng đánh ta mà, đừng có đánh ta…!”
“Ha, ai thèm đánh ngươi!” Tiên Nữ giáo mẫu mặt trắng không còn hột máu, gạt hai tay Tiểu Hôi đang chắn mặt xuống, “Tiểu Hôi, ngươi xem, váy ta có đẹp hay không?”
“Đẹp, rất đẹp!” Tiểu Hôi không biết Tiên Nữ giáo mẫu tính giở trò gì, bất quá, mặc kệ như thế nào, cứ gật đầu thuận theo đã.
“Ta vốn không có muốn đi, giờ đem cho ngươi thuê.” gia đình Tiên Nữ giáo mẫu làm nghề buôn bán, tiểu Tiên Nữ giáo mẫu ngay từ nhỏ đã có tư duy kinh tế.
“Này…”
“Ngươi rất muốn đi nhưng lại không có váy đẹp, ngươi xem, váy cực đẹp nha, thiết kế, cắt may, chất liệu đều là loại hạng nhất nga, là Italy hàng hiệu lận nga! Mặc ở trên người của ngươi nhất định lại càng thêm phần xinh đẹp nga!” làm đại tỷ lâu nay, cư nhiên tài ăn nói cũng khá.
Tiểu Hôi tâm có điểm động.
“Bao nhiêu?”
“1000!”
“Oa, mắc như vậy, ngươi ăn cướp sao chứ!” kỳ thật không mắc, chỉ là Tiểu Hôi muốn giảm giảm giá một chút.
“Muốn hay không?” Tiên Nữ giáo mẫu cau cau lông mày, mặt lộ vẻ nguy hiểm.
“Muốn!”
“Thành giao. Điều kiện là không được quá 12 giờ đêm, nếu không ta tính phí gấp đôi.”
“Nhưng ta không có xe ngựa a, đến nơi thì yến hội cũng tan rồi.” Hôi tiểu thư vừa hưng phấn trong chốc lát lại gặp phải một nan đề khác.
“Chuyện nhỏ, 3000, mọi thứ đều OK!” có tiền mọi việc chỉ như trở bàn tay. Tiên Nữ giáo mẫu có cái bằng hữu nhà cho thuê xe ngựa, chiếu cố huynh đệ làm ăn một chút.
“OK!”
Sau cả hai kéo vào nhà Tiểu Hôi thay đổi y phục, cuộc hẹn giao dịch cũng hẹn phía sau rừng cho thuận tiện.
Chỉ chốc lát sau, Hôi tiểu thư ăn mặc cực xinh đẹp kiều diễm ra sau rừng, vừa lúc xe ngựa cũng đã tới.
“Nhạ...” Tiên Nữ giáo mẫu tay cầm một cái hũ, có hình con bướm rất xinh lại còn có cả hai cọng râu nho nhỏ đưa ra…
“A, đây là cái gì? Dễ thương…!” Hôi tiểu thư thích nhất vật gì đó dễ thương, hiếu kỳ nhận lấy, đưa lên đưa xuống lật qua lật lại xem xem ngó ngó, còn có thể rớt ra một phấn nữa, phấn lại còn phát sáng nga…
“Trời, ngươi lạc hậu quá vậy? Nhập từ Phi Châu a, được bình chọn ‘nữ nhân yêu thích nhất’ – phấn dậm phát sáng! Thật sai lầm! Nhạ, roi ngựa, giao ngươi…” Tiên Nữ giáo mẫu một phen đoạt lại hũ phấn, bởi vì dùng hơi quá sức, phấn rơi ra khá nhiều, lại rơi trúng ngay người Hôi tiểu thư, giống như được tạo ‘ma pháp’ thần kỳ thú vị.
“Tiên Nữ giáo mẫu...”
Đến lúc này, Đại Tây tiểu thư vừa vặn bị đau bụng, dù đang trên đường hướng yến hội cũng đành lộn ngược trở về.
[Độc giả: a…]
[Tác giả: cái gì nữa, người ta Đại Tây tiểu thư cũng là ‘thiếu nữ’ chưa kết hôn đó nha!]
Như vậy vừa vặn trông thấy một màn thần kỳ, kích động nhảy dựng lên. Tiên Nữ giáo mẫu? Yeah! Yeah! Có Tiên Nữ giáo mẫu hỗ trợ đa! Người tốt được phù hộ nga! Vội vàng vội vàng chạy về viết lại.
“Sao?”
“Ta…ta không có người lái xe ngựa sao?”
“Lắm chuyện quá! Ngươi thực phiền, thêm 500!”
Tiểu Hôi giao tiền, Tiên Nữ giáo mẫu liền kiêm luôn chức vụ mã phu, điều khiển xe ngựa chở Hôi tiểu thư của chúng ta thẳng tiến hoàng cung dự yến hội.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Điên Phúc Đồng Thoại
Chương 11: “Ma pháp” của Tiên Nữ giáo mẫu
Chương 11: “Ma pháp” của Tiên Nữ giáo mẫu