DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Snarry] Công Thụ Dưỡng Thành Kế Hoa
Chương 32: Chào! Bạn nhật ký

Edit: Liễu Quân

___oOo___

Lăn qua lăn lại hết một ngày, cuối cùng cũng đến giờ cơm.

Nhịn đủ các loại ánh mắt từ hiếu kỳ tới khó hiểu, hai người đã thành quan hệ đạo sư học đồ trực tiếp kêu Gulf dọn bữa trưa tới hầm luôn, không xuất hiện trên Đại sảnh đường.

Hai người không yên mắt lớn mắt nhỏ trừng nhau ăn cơm trưa, đột nhiên có hai tiếng Độn thổ, là Salazar với Godric.

“Chào! Harry. Hôm nay sao con không đến Đại sảnh ăn cơm mà ở đây ăn cơm riêng với... Snape?”

“Ách, lão sư, con có việc muốn nói với người.” Salazar kinh ngạc nhìn gương mặt lạnh băng vạn năm không đổi của Snape xuất hiện biểu tình thấp thỏm?!

“Ngu xuẩn!”

Godric cũng bị dọa rồi, tiểu học đồ của tiểu thân thân nhà anh, trên mặt nó lại ó thể xuất hiện biểu tình châm chọc đặc trưng của đồ nhi nhà anh.

“Cái kia...”

Salazar biểu thị không thu được biểu cảm của tiểu đồ nhi nhà anh xuất hiện trên mặt Viện trưởng của nó.

“Nghe tôi nói.”

Godric nghi ngờ nhìn sang Salazar, loại giọng điệu mang tính chất cứng rắn ra lệnh này chắc là thuộc về...

“Bởi vì nguyên nhân không rõ nào đó, ở... lúc, tôi và Potter bị hoán đổi linh hồn.

“Ách? Cậu nói vào lúc cái gì? Tôi không nghe được.” Salazar hỏi.

Snape co rút khóe miệng, “Miệng chạm miệng.”

“Yêu ôi! Không tệ nha, cố gắng lên!” Godric vỗ vai học đồ của mình, có lẽ nên nói, vai Harry: “Động tác thật nhanh nha!”

Snape mặt không đổi sắc né tránh móng vuốt của tên nào đó.

Harry trưng ra gương mặt đau khổ, “Lão sư, người xem có... cách nào giải quyết không?”

Salazar suy nghĩ một hồi, đột nhiên mặt đỏ ửng, nghĩ đến chuyện gì đó, “Harrry, gần đây con có... đi gặp mấy bức họa tổ tiên không? Có lẽ... có phải đã xảy ra chuyện kỳ quái gì không?”

Làm ơn cho nó đừng làm ra chuyện tốt gì nha...

“Hình như là có... Ngày đó con đặc biệt về trang viên, không cẩn thận khởi động ma pháp trận trong phòng gia tộc truyền thừa... Chẳng lẽ là...” Harry ngẫm nghỉ một hồi, nhớ tới lời của tổ tổ... tổ gia gia, “Nhưng mà, không phải nói tuổi còn nhỏ sẽ không có tác dụng sao?”

“Ách, trên lý thuyết là vậy. Nhưng mà, nếu như linh hồn bầu bạn của con đã được xác định... trong tính huống đặc biệt mà các người hôn môi khi đó linh hồn sẽ bị hoán đổi.” Salazar yên lặng rơi lệ, anh không thể thốt ra khỏi miệng là, ma pháp trận đó do chính anh đưa cho Manichaean Potter...

Manichaean Potter là bạn tốt của Salazar, hắn với Meluoke Malfoy quen nhau, hiểu nhau, yêu nhau... Sau đó lăn-lên-giường, Manichaean... nằm dưới tên kia.

Meluoke là đại thiếu gia bị chiều hư từ bé, cũng không thèm thông cảm cho “thống khổ” của tiểu thụ Manichaean, không biết tiết chế. Cho nên, làm Manichaean vô cùng phiền muộn, chẳng qua...

Bên dưới là – thời gian quảng cáo:

Sản phẩm của Salazar, pháp thuật hoán đổi linh hồn, thần khí phản công của tiểu thụ! Có nó, từ nay về sau hi vọng phản công không quá xa vời nữa! Có nó, từ nay về sau tiểu công sẽ biết săn sóc tiểu thụ! Có nó, không bao giờ sợ... tiểu công không biết tiết chế nữa! Chỉ cần một cái hôn nồng nhiệt, công thụ lập tức hoán đổi! Hiện giờ, bạn chỉ cần nhất điện thoại, 998, chỉ cần 998, đúng, bạn không nghe lầm đâu, không phải ba bốn ngàn, không phải hai ngàn, chỉ cần 998, có thể mang ma pháp trận hoán đổi linh hồn về nhà ngay lập tức! Sản phẩm của Salazar Slytherin, lấy phẩm chất bảo đảm!!

“Ách, đừng lo, Harry, theo nghiên cứu của ta, hẳn là ma pháp này chỉ có hiệu quả kéo dài hai bốn tiếng đồng hồ thôi.”

“Ách, đại khái còn bốn tiếng mấy, đúng không?” Harry quay sang nhìn Snape. Harry quyết đoán lãng quên hai từ linh hồn bầu bạn trong lời Salazar.

“Làm sao ngài biết được? Tôi giả thuyết, ngài còn chưa nhìn thấy ma pháp trận kia mà?” Snape không có ngu ngốc như Harry, tuy rằng cũng lựa chọn bỏ qua một từ, nhưng mà, nhoáng cái đã tìm ra lỗ hỏng.

“Khụ khụ, quá rõ ràng, hiểu biết rộng rãi tự nhiên nhận ra, sao hả, học đồ cậu có ý kiến à?” Đại khái Godric cũng đoán ra, giải vây hộ Salazar.

Đương nhiên khi Salazar muốn dùng ma pháp trận này...

Godric 【yêu thương】: Ác, thân ái, anh sao nỡ để tay em chảy máu! Thân ái, nếu em nhất định phải phản công... Đến đây đi, nhưng mà, anh không nỡ để em vì anh mà chảy máu!

Salazar 【có chút cảm động】: Em... 【nhưng động tác lật mình thì không hề chậm trễ】

Vừa mới động một ngón tay...

Godric 【nước mắt đã lập tức lưng tròng】: Ác, không sao đâu, đừng lo cho anh, anh không đau...

Salazar 【cau mày】: Quên đi, không có tâm trạng, anh tới đi, hầu hạ cho tốt vào!

Godric 【lén quay đầu cười tới hèn mọn】: Thân ái, tuân mệnh.

Một ít bí mật không thể nói ra, hãy cứ để cho nó theo lớp bụi mờ của dòng lịch sử, theo gió bay đi đi ~ đi thôi ~ đi ~ a!

Snape lặng lẽ ngậm miệng, được rồi, đối phương chính là ngài Salazar mà Slytherin sùng bái nhất.

“Ác, được rồi, hôm nay ta tới đây, là vì cái này.” Salazar rút ra thứ gì đó từ trong túi không gian, là quyển nhật ký!

Quyển nhật ký bất ngờ “xạc xạc” mở ra, một quầng sáng hình người xuất hiện, đường viền dần hiện ra rõ nét, ngũ quan đó, rõ ràng là Tom Riddle mười hai tuổi.

“Harry, ta nghĩ, ta cần tha thứ của con.” Salazar nhìn Harry.

“Con, con tha thứ gã.” Ánh mắt Harry trở nên phức tạp... Chẳng qua, nếu là mặt Snape, dù có phức tạp hay không thì đều một kiểu... Mặt không biểu cảm!

Harry vừa dứt lời, thân hình Tom bắt đầu dần dần ngưng kết. Sau đó... Cứ như vậy... Biến thành thực thể!

Harry (⊙_⊙), cái này... Chỉ một câu tha thứ của cậu là đủ rồi hả....

Xương cha Tom đâu! Máu có huyết thống bảo vệ của Harry đâu! Còn có thịt của con chuột chết kia đâu!

Nội tâm của Harry đang đất bằng dậy sóng... Đây là tài năng làm bừa của Salazar hả?

Godric Gryffindor tỏ vẻ, có Độc dược của ta, tại sao phải dùng máu mới có thể hình thành một thân thể mới?

Tom Riddle chớp chớp mặt, gương mặt vô tội.

Ách, không thể không nói, bạn học Riddle có một vẻ ngoài vô cùng tốt (Salazar: Đó là, hậu đại Slytherin!), đôi mắt to phát sáng, lông mi mảnh dài, làn da trắng nõn, tóc đen mắt đen, so với cái tên chủ hồn cuồng xắt lát không hiểu vì sao kia quá tốt rồi, biến mặt mình thành mặt rắn... (Salazar: Cái kia là một tên ngu xuẩn không phải hậu đại của ta!)

“Tom, giơ tay con ra!” Là giọng điệu không cho cự tuyệt.

Tom Riddle chậm rãi giơ tay lên, mặt khẽ xụ xuống.

“Harry, giơ tay ra, lời thề Bất Khả Bội, ta nói rồi, ta sẽ để con được an tâm.” Salazar dịu dàng nói với Harry.

Harry rất nghe lời. Chỉ là, lúc giơ lên lại là tay Snape! Được rồi, kỳ thực vấn đề này không có ai quan tâm cả, mặc kệ lời thề Bất Khả Bội có tác dụng lên thân thể hay linh hồn, nếu hai người bọn họ đã là linh hồn bạn lữ, như vậy, mọi thứ đều là của chung rồi, không phải sao?

“Tom Riddle, con bảo đảm sẽ không trở thành Dark Lord lần nữa, làm tổn hại Giới pháp thuật (vốn muốn nói là nguy hại nhân gian...) chứ?” Salazar làm nhân chứng, đọc lời thề.

“Con đảm bảo.” Giọng non nớt của Tom. Tom mười một mười hai tuổi là Harry rất khó liên hệ tới ông chú mặt rắn thô bỉ kia. Một luồng sáng quấn vào chỗ giao nhau của bàn tay hai người.

“Tom Riddle, con cam đoan sẽ giúp Harry Potter, tiêu diệt Voldemort, chuộc lại lỗi lầm của mình?”

“Con cam đoan.” Luồng sáng thứ hai chậm rãi lóe lên.

“Tom Riddle, con cam đoan sẽ giữ vững tâm tính thiện lương của mình, sẽ không sinh ra bất kỳ ý niệm không nên nào nữa chứ?”

“Con cam đoan.” Luồng sáng thứ hai xuất hiện, sau đó ba luồng sáng chậm rãi biến mất.

“Severus, Tom là học sinh chuyển trường vào Hogwarts, ta nghĩ, nếu không xảy ra chuyện gì bất ngờ, cậu là Viện trưởng của nó.” Godric nói với Snape.

“Vâng.” Snape nhíu nhíu mày. Còn lão ông mật Dumbledore kia vứt đâu...

“Yên tâm, bên chỗ Dumbledore, chúng ta sẽ thu xếp.” Salazar cười quỷ dị, “Ta đã sớm muốn nói chuyện với hắn rồi, dám đối đãi với học viện của ta như thế... Hừ hừ.”

“A, còn nữa, ta nghe nói, Severus cậu thu Harry làm học đồ à? Thế thì Harry nên ở cùng với cậu, như vậy phòng ngủ Harry trống ra rồi, nên cứ để Tom vào đó đi!” Godric nói một cách đương nhiên.

Sớm biết chỉ kéo dài hai mươi tư giờ, ai muốn thu cái tên đầu óc quỷ khổng lồ làm học đồ đâu chứ?! Snape khinh bỉ trong lòng, còn nữa, Draco dù thế nào cũng là con đỡ đầu của anh, bây giờ phải làm sao, để Dark Lord... Ok, là mảnh hồn của tiền Dark Lord, cùng một phòng với con đỡ đầu của anh, cái kia, sao lại cảm thấy là lạ.

Ách, tạm thời không thể nói với Lucius, bằng không con công già kia có khả năng trực tiếp tài trợ cho Slytherin tách một phòng hai người thành một người một phòng không chừng.

Loại chuyện này, Lucius tử khống nhất định làm được.

Vừa nghĩ đến đám rắn con đã học trong một học viện có điều kiện cực tốt còn được hưởng thụ chế độ một mình một phòng như lúc ở nhà, cho sợ bản tính thối của chúng sẽ y chang như ở nhà luôn quá.

Lúc này, một thần thủ hộ hình dáng phượng hoàng từ bên ngoài hần xuyên tường bay vào, “Severus, đến phòng làm việc Hiệu trưởng một chuyến đi, nhớ, đừng kinh động Harry!”

Người nào đó bị nhắc tới không được kinh động, khóe miệng co quắt, ách, đã kinh động rồi làm sao giờ?

“... Lão ông mật không đầu óc...” Qua một hồi thật lâu, Snape mới phun ra một câu phá vỡ trầm mặc.

“Chọn ngày không bằng vừa vặn, đi thôi, ngay ngày hôm nay đi.” Salazar một tay kéo Harry, một tay kéo Tom, “Bụp” một tiếng biến mất.

Godric nhún nhún vai, tất cả yêu cầu không quá đáng của Salazar, anh sẽ luôn làm theo, kéo Snape, nối gót theo sau.

Đối với Godric mà nói, yêu câu vô lý của Salazar, kỳ thực cũng chỉ có... phản công... mà thôi.

Phòng làm việc Hiệu trưởng, Dumbledore vốn đang uống nước bí đỏ của mình, đột nhiên, trong phòng làm việc không có bất kỳ dấu hiệu nào đã vang lên hai tiếng “Bụp”, ngay sau đó, xuất hiện năm người.

“Ách, ba vị có chuyện gì không?” Dumbledore nuốt một ngụm nước bí đỏ, quay đầu sang nhìn Harry với Snape bằng ánh mắt nghi hoặc, ba người xa lạ này là?

Còn nữa, từ lúc nào Hogwarts có thể tùy tiện dùng Độn thổ như vậy?!

“Không có gì, làm thủ tục nhập học cho con của bạn thôi.” Salazar bước tới trước bàn làm việc hiệu trưởng, hai tay chống bàn, cảm giác tuyệt đối áp bách. “Còn nữa, thuận tiện, tìm ngươi tâm sự.” Salzar nói đến là thoải mái, cười đến là quỷ dị.

“Các người, rốt cuộc là ai?” Dumbledore mặt đổi sắc. Người trước mặt, thực lực tuyệt đối hơn mình mấy chục lần, có thể, không chỉ có vậy.

Godric: Ngươi đã thành tâm đặt câu hỏi...”

Salazar: “Chúng ta sẽ vì lòng từ bi cho ngươi biết.”

Godric: “Để đề phòng thế giới ma pháp bị phá hoại...”

Salazar: “Để bảo vệ Hogwarts đoàn kết không vị chia rẽ...”

Godric: “Quán triệt dũng khí chính nghĩa của Sư tử.”

Salazar: “Cơ trí vĩ đại của cự xà.”

Godric: “Godric Gryffindor!”

Salazar: “Salazar Slytherin!”

Godric: “Chúng ta là người sáng lập Hogwarts...”

Salazar: “Một tương lai Hogwarts huy hoàng đang chờ đợi chúng ta!”

Fawkes hưng phấn kêu: Chiếp chiếp chiếp! (chính là như vậy!)

Dumbledore & Harry & Snape & Tom, hóa đá tập thể.

“Khụ khụ, hai người nói, hai người là Gryffindor và Slytherin?!”

Hai người không nói gì cả, chỉ thả ra hai quả cầu ánh sáng, bên trong là huy hiệu Hogwarts có thêm sư tử và rắn.

Dumbledore đương nhiên rõ ràng, đây là dấu tích của người sáng lập, được ghi lại trong sách.

“Ừm, được rồi, làm thủ tục nhập học cho nó.” Salazar chỉa chỉa Tom đang đứng ngẩng người một góc.

“Ách, tên?” Dumbledore nghĩ một chút, bổ sung thêm một câu, “Chỉ tên thôi.” Đừng đưa ra một chuỗi dài thòng nha.

“Tom Riddle. Hiệu trưởng, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Tom cười đến là vô tội.

“Phụt —” Dumbledore bị sặc nước bí đỏ. “Cái gì?”

“Ngươi có ý kiến?” Salazar liếc Dumbledore.

“Người sáng lập, ngài không biết...” Dumbledore muốn giải thích.

“Ừm?” Giọng Salazar chìm xuống, “Chuyện này để lát bàn lại. Ngươi vừa nói, có chuyện gì cần báo?”

“Ách, đúng rồi.” Dumbledore cứng ngắc quay sang Snape, “Severus, đứa nhỏ của tôi, Black vượt ngục rồi.”

“Hả? A.” Harry bị Snape ngầm véo một cái, mới phải ứng kịp, vội đáp lại.

“Ta nghĩ, nếu là chuyện này, vậy, ngươi cũng nói xong rồi, bọn họ cũng nên về nghỉ ngơi rồi. Ta nghĩ, ngươi cũng biết Độc dược đại sư vừa thu Harry làm học đồ ngày hôm nay chứ? Bọn họ mệt rồi, nên đi nghỉ.” Salazar chính là muốn nói, không cho phép cự tuyệt.

“Ách, vâng, người trẻ tuổi, nên chú ý nghỉ ngơi nhiều chút, về đi về đi.” Dumbledore cứng nhắc lặp lại.

“Ừm, phần phía sau, là đề tài của người lớn tuổi chúng ta.” Salazar dùng cái bản mặt không có miếng thuyết phục nào, vô sỉ lên tiếng.

Đọc truyện chữ Full