Mọi người đều biết Slytherin có một điểm vừa là ưu vừa là khuyết.
Bao che khuyết điểm.
Nói tới đêm qua, đó là một đêm đen mịt mùng, một đêm rất tốt để giết người phóng hỏa, trèo tường vượt ngục. Xà Vương đại nhân vừa tắm xong cùng bạn học Hanks ngồi trong phòng khách mắt to trừng mắt nhỏ. Bất đắc dĩ vì bất đồng ngôn ngữ, cho nên hai tên không thể cãi nhau này vô cùng chán nản, cho nên bất cứ tên nào hay thứ gì nhào đến vào lúc này đều là tới tìm xui xẻo... a, a, a.
Trời làm bậy có thể thứ, tự làm bậy không thể sống!
Nói thật, khi nhìn thấy con đỡ đầu nhà mình hốt hoảng mém khóc chạy vào vào, Snape quả thật có chút khẩn trương. Nhưng khi nghe con đỡ đầu kể lể chuyện ném quyển sách làm mặt Tom bị thương, máu chảy không ngừng, mặt mày hốc hác dọa hoảng thì...
Xà vương đại nhân hừ lạnh, có chỗ trút giận, không dùng quá đáng tiếc.
Tiện tay lấy một lọ thuốc sâu răng đặc chế dành cho lão ông mật, chú ý, là làm riêng cho lão ông mật nhớ ~ Mùi vị thỉnh tự tưởng tượng.
Nghĩ nghĩ, lại vớt thêm một lọ dược thoa mặt làm cho Lucius-chọc tức mình-Malfoy, được rồi, hiệu quả trị liệu dĩ nhiên xuất chúng. Chỉ là, khi thoa lên mặt sẽ có cảm giác như vạn con kiến bò qua, ngứa nhột nhập sâu vào tim. Thích hợp nhất để đối phó với mấy kẻ sĩ diện thích trang B.
Ui chao, nếu mà để Xà Vương chỉ đạo cặp song sinh, phải chăng sẽ còn nhiều trò đùa dai kỳ quái độc nhất vô nhị?
Ném một đống thuốc cho Draco, áo chùng của Snape lại vô cùng khí thế lượn sóng!
“Nghe nói, trò Rillde bị thương?” Snape dùng giọng nói không mấy quan tâm, làm vị “bệnh nhân” nào đó đánh cái rùng mình, “Ác, viết thương nhỏ, không đáng ngại.”
“Cậu đừng có xấu hổ, cha đỡ đầu, máu trên mặt cậu ấy cứ chảy miết!” Draco hiểu nhầm là Tom thẹn thùng, vội quay sang cường điệu tình hướng nghiêm trọng với cha đỡ đầu nhà mình.
“Đúng đúng, dĩ nhiên, tôi chỉ cần nhìn một cái đã thấy. Nghiêm trọng cỡ này mà... đúng không?” Snape nở nụ cười xấu xa, nhìn chằm chằm bạn Tom nào đó đang đổ mồ hôi lạnh, “Thật là... đáng thương!”
“Draco!” Một cái cười mỉm làm da đầu Tom tê rần.
“Có!” Tiểu Long – khẩn trương muốn chết – quay phắt sang nhìn cha đỡ đầu nhà mình, chỉ sợ đến cả cha đỡ đầu nhà mình cũng bất lực.
“Ba lọ dược màu tím trong lòng trò, mỗi ngày một lọ, phải nhìn trò ấy uống hết. Lọ dược thoa màu vàng, mỗi ngày một lần, thoa lên mặt, đến khi nào trên mặt không còn sẹo thì thôi.”
“Rillde, uống nhanh đi!” Mặt Draco nhìn sao cũng thấy thấp thỏm, dâng thuốc lên.
Khóe miệng Tom co rút, màu sắc thật quỷ dị, nhưng,vẫn cố bày ra bộ dáng thẹn thùng thẹn thùng, “Không sao, gọi Tom được không?” Lợi dụng áy náy trong lòng bánh bao bạch kim, Tom quyết định nhân cơ hội này kéo gần khoảng cách giữa hai người.
“Okey okey okey, Tom uống nhanh lên!” Tiểu bạch kim mặt nhăn mày nhíu, kiên nhẫn khuyên giải Tom uống cho hết thuốc.
Tom cố gắng duy trì vẻ mặt tiếu thiếu niên ngượng ngùng của mình, nhận lọ dược, cẩn thận nhấp một miếng...
FML!!!!!
Trong nháy mắt, nội tâm Tom như có mười vạn con thảo nê mã chạy qua. Mùi thật, thật là tởm!
Mắc ói quá!
Biểu tình thiếu niên ngượng ngùng nháy mắt vỡ nát, gương mặt vo thành một cục, buồn nôn.
“Phải uống hết mới có hiệu quả.” Snape lành lạnh mở miệng, cho mi đương không chạy đi dọa con đỡ đầu nhà ta.
“Tom, Harry từng nói với tui, Trung Hoa có câu, thuốc đắng đã tật.” Draco lo lắng nhìn Tom, “Tom, cậu lớn rồi! Đừng có làm liều, uống hết vô!”
Tom trưng vẻ mặt có khổ không thể nói, cố gắng nuốt cho bằng hết. Thật sự rất kinh tởm, nhất là dư vị sau khi uống, mùi thuốc còn đọng lại trong khoang miệng, lưu luyến không tan.
Vất vả lắm mới uống xong, Tom không thể nào kiềm nén nổi, phát ra một tiếng nôn. Draco bị bộ dạng Tom-uống thuốc xong-Rillde dọa hoảng, lùi lùi thẳng ra sau.
Tom dùng vẻ mặt bảy tỏ oán niệm siêu cấp trong lòng và lệ rơi lả chả trên mặt nhìn Draco.
Draco xấu hổ, “Ờ, Tom, tui mang nước súc miệng của mình cho cậu.”
Snape cố nén vành miệng đang có xu hướng nhích lên, lặng lẽ thi một bùa cầm máu không tiếng động không đũa phép lên mặt “bệnh nhân”.
“Oa! Tom, cậu xem nè, máu trên mặt cậu hết chảy rồi!” Draco vốn đang lúng túng vội lảng sang chuyện khác.
Snape nhếch mép, cũng không có gì. Dù là thuốc sâu răng thì sao? Chỉ cần cầm được máu thì coi như xong chuyện rồi.
“Ác, phải rồi, cám ơn thầy, giáo sư Snape.” Tom lúng túng mỉm cười với Snape, quả nhiên bị nhìn ra ngay rồi đúng không?
“Không cần.” Snape cho người nào đó một cái nhìn sâu xa, sau đó... nụ cười càng đáng sợ thêm mấy phần!
“Draco, thuốc này dùng cho ngoài da, mau sức cho trò Tom đi.”
“Ác, không cần! Con khỏe rồi! Anh xem nè, máu hết chảy rồi! Cảm ơn giáo sư Snape!” Tom luống cuống từ chối.
“Hử?” Cảm nhận được mệnh lệnh không cho làm trái, Draco liếc mắt nhìn sang gương mặt biến đen trong nháy mắt của cha đỡ đầu nhà mình, sợ đến mức không ngừng thoa thoa sức sức thuốc lên gương mặt cứng đờ của Tom.
“Kiên nhẫn chút.” Snape lành lạnh mở miệng, “Có thể sẽ... có chút ngứa.”
Nào chỉ có một chút!
Tom đang cố kiềm nén cho biểu cảm trên mặt bình thường hết mức có thể liền gào thét đả đảo!
Ngứa quá!
“Draco, coi chừng trò ấy, đừng cho trò ấy gãi... Dù sao, nếu lưu sẹo sẽ không tốt đâu, đúng không? Ta nghĩ, Lucius nhất định sẽ không muốn biết con từng phạm phải sai lầm nghiêm trọng đến mức nào đâu ha?”
Một câu nói, định đoạt ba ngày cực hình của Tom.
Lưu lại một Draco biểu tình cảm kích và một Tom mặt co rút liên tục, Snape được giải tỏa tâm tình nên vui vẻ về hầm.
Kỳ thực, ở nơi xa, hai vị nào đó cũng đang dùng biểu tình xoắn xuýt hết cỡ.
Vốn dĩ, Salazar và Godric nghĩ, dù sao cũng không tìm được Rowena với Helga ngay được, thôi thì thả chậm hành trình, đi dạo xung quanh một vòng, vừa mua sắm vừa thăm bạn cũ luôn thể.
Chỉ là, ai đến nói với bọn họ vì sao hai bà cô chết bầm đáng lẽ nên ngủ trong Cổ Bảo chờ bọn họ lại tự mình chạy đi ăn ngon uống đẹp trong bộ lạc Thần Tộc của người ta không?
Đại Tế Tư là một lão quái vật bất tử ngàn tuổi (Theo đánh giá của Salazar), thậm chí lão còn chả cần bảy trăm năm ngủ say như bộ tứ đầu sỏ, nghìn năm nay vẫn cứ thức vậy thôi đó.
Ngàn năm trước, Đại Tế Tư lỡ đi nhầm vào kết giới của đôi phu phu mới quen biết, sau đó phát hiện ba tên đều thuộc tộc miệng lưỡi biến thái nên nhất kiến như cố, trở thành bạn vong niên.
Vì sao nói là bạn vong niên? Bởi vì… căn bản chả có ai biết Đại Tế Tư được bao nhiêu tuổi sất!
Bộ lạc Thần Tộc, mỗi người đều có ít nhất ba trăm năm sinh mệnh, nhưng bất kể là người nào trong bộ lạc, bắt đầu từ khi có ký ức là biết đến sự tồn tại của Đại Tế Tư.
Cho nên, dù lão Đại Tế Tư này có bề ngoài của lão già thô bỉ, đầu tóc rối nùi, nhưng mà... Mấy thứ đó vẫn không cản trở tộc nhân sùng bái Đại Tế Tư y như thần.
Có Đại Tế Tư tồn tại! Ta có thiên hạ!
Helga và Rowena vì mới thức tỉnh nên ba ngày nay ma lực vẫn chưa khôi phục toàn bộ, ở lại đây xem như tương đối an toàn. Bởi vì, đôi song sinh hình như có địa vị khá cao trong bộ lạc Thần Tộc, hơi có cảm giác chim rán...
Helga thích ngắm giai đẹp, nhiều năm qua vẫn không sửa nổi, cũng không xác định, cuối cùng y như thặng nữ thần*.... có lẽ vậy.
Ibbior trước mặt, đúng lúc lớn lên mi thanh mục tú, vô cùng hợp chuẩn của Helga. Thêm nữa, nam giới trong bộ lạc Thần Tộc trên cơ bản vóc người đều không tệ, là vì phong thủy hả?
Helga và Ibbior cả ngày chìm trong du sơn ngoạn thủy các loại, Đại Tế Tư đối với Ibbior vừa từ rừng sương mù về cũng một mắt một mắt mở, mặc kệ hai người.
Chẳng qua, dù nói là Ibbior lừa Helga về tiến hành kế thừa nghiệp lớn... Nhưng với sở thích đặc thù của Helga (trực tiếp nói mê trai được rồi, uyển chuyển vậy làm gì!), giờ nhìn một đám trai ưu tú mỗi ngày lắc lư trước mắt, liền có cảm giác như đang đi dạo trong hội chợ hoa vậy ấy, vì thế... làm Ibbior rất khó chịu. Một chữ hoi, hắn ăn sai rồi! (ớ, là một chữ hả...)
Chỉ có thể nói, rốt cuộc là ai đang bắt ai còn rất khó nói.
Rawena thì khác, dù sao cũng từng kết hôn, còn có một đứa con gái (tuy rằng đã thành hồn ma rồi), cho nên chững chạc hơn rất nhiều. Nhưng khi đứng trước mặt Tony cũng khá chững chạc, Rowena luôn có cảm giác rất quái. Cô cảm thấy, Tony làm cô nhớ tới một người nào đó. Cũng vì vậy, Rowena mới đồng ý theo Tony đến nơi này.
Dù tình trạng hiện tại của cô và Helga rất suy yếu.
Nhưng mà, trực giác nói cho cô biết, nhất định phải tìm hiểu rõ ràng.
Mà sau ba ngày đến đây, Rowena bất giác nhớ ra Tony rốt cuộc giống ai rồi!
Khí chất giữa hai hàng lông mày, độ cung nơi khóe miệng, hành động giơ tay nhấc chân, toàn bộ cực giống cha của Helena, Offin Louci!
Cái gã không có trách nhiệm, khi đi liền đi một mạch mấy trăm năm bặt vô âm tín!
Khi Rowena phát hiện ra chuyện này, chính mình cũng bị dọa hoảng!
Thực sự không thể trách cô đến giờ mới nhớ ra. Helena thành hồn ma biết bao lâu rồi, huống chi là gã đàn ông thúi tha vừa quen cô một tháng đã kết hôn, sau một tháng liền mất tăm mất tích thật lâu về trước, làm gì còn mấy ấn tượng!
Chẳng qua, vì quá giống mới kích thích vết thương sâu trong lòng cô, làm Rowena nhớ tới phong thư ngắn ngủn một câu “Trong nhà xảy ra chuyện, đừng nhớ” kết thúc phần tình cảm kỳ diệu chớp nhoáng trong lòng cô.
Đáng cười cỡ nào!
Ngay đến cả chuyện gì đang diễn ra, cô cũng không biết!
Là tượng đài của trí tuệ, vậy mà trong tình cảm cô lại ngu xuẩn như thế.
Mà nếu giờ, một kẻ có xác xuất giống nhau gần chín mươi phần trăm xuất hiện, vậy không điều tra rõ, còn không phải làm thất vọng những ấm ức cô phải chịu năm đó sao?!
Hai người vẫn tỏ ra nho nhã lễ độ, thật ra là đang ngầm tra xét lẫn nhau.
Vì, không chỉ mình Rowena xuất hiện cảm giác quen thuộc kỳ quái đó, Tony cũng có. Chỉ có điều, Tony nghĩ mãi đến hôm nay vẫn chưa nghĩ ra.
Hắn cũng từng mang chuyện này đến hỏi Đại Tế Tư, mà Đại Tế Tư lại cười thần bí, nói thời cơ chưa tới.
Lão già chết tiệt này!
Tony hận tới mức trừng lão biến thái cái gì cũng biết mà cái gì cũng không chịu nói nọ.
Hắn dầu gì cũng là một trong những người kế thừa chức Đại Tế Tư tiếp theo, lỡ như hắn cưới phải một người phụ nữ có gì không thích hợp, lão già có thể phụ trách được không! (Rowena: Khụ, nói, ai muốn gả cho anh?)
Salazar và Godric yên lặng xem phim hết ba ngày, đến ngày thứ bảy mới chịu xuất hiện.
Hôm nay là ngày Rowena và Helga hoàn toàn khôi phục.
Godric mang tới dược ổn định linh hồn, tinh thuần ma lực. Với một người, ngày thứ bảy sau khi thức tỉnh, độ thống khổ và nguy hiểm không thua gì một phù thủy nhỏ bị bạo động ma lực, không có độc dược duy trì, rất có thể sẽ kết thúc tất cả ngay lập tức.
Rowena và Helga cũng mơ hồ cảm nhận được biến hóa trong cơ thể, cho nên khi nhìn thấy hai người xuất hiện, Rowena bình tĩnh mỉm cười, nhận dược Godric mang đến.
Helga siêu vui vẻ ôm chầm Salazar, “Tui biết Salazar là tri kỷ nhất mà!”
Godric mang vẻ mặt ghen tuông lột Helga-gấu không đuôi-Hufflepuff đang bám trên người thân ái nhà mình xuống, ném cho cô nàng lọ dược, sau đó kéo thắt lưng Salazar ôm vào lòng.
Xí! Helga không chút hình tượng trừng Godric. Đàn ông gì mà nhỏ mọn!
Salazar bất đắc dĩ cười cười, hai tên dỡ hơi này, thật là...
Helga và Rowena, mỗi người vào một căn phòng đơn, tiến hành khế hợp ma lực.
Salazar và Godric ngồi yên ngoài cửa cùng Đại Tế Tư trò chuyện, vừa chờ đợi. Căn phòng nọ nhanh chóng tản ra hai luồng sáng nhu hòa.
Mọi thứ vẫn nằm trong dự tính... tựa như...
Nhưng vào đúng lúc này, phía sau bọn họ đột ngột vọng ra một tiếng gào.
Đó là tiếng gào thét thống khổ phát ra từ tận sâu linh hồn.
============
Note:
*Thặng nữlà một từ của giới trẻ Trung Quốc dùng để chỉ mấy cô gái già vẫn ế ấy. Còn “thặng nữ thần” ở đây muốn nói, Helga ế thuộc cấp bậc thần gòi =]]]
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Snarry] Công Thụ Dưỡng Thành Kế Hoa
Chương 38: Ai lừa ai?
Chương 38: Ai lừa ai?