Giản lược trọng điểm tình huống trước đó: Tom quân nổi máu ghen không rõ lý do kéo Tiểu Long trở về phòng ngủ, nhào tới tỏ tình xong liền ăn sạch sẽ, đương nhiên, không làm tới bước cuối cùng. Hai người bắn ra là hết chuyện rồi. Kế hoạch phẫn trư ăn lão hổ của Tom vẫn tiếp tục. Cậu ta chỉ “không cẩn thận” làm đổ thuốc mỡ Snape dùng để chỉnh cậu ta, làm ngứa chết cậu ta, tức chết cậu ta, đổ lên chỗ/mẫn/cảm của Tiểu Long, sau đó...
“What? Draco, anh muốn em giúp anh... Dù em biết cách đó, nhưng mà loại chuyện này chỉ có tình nhân mới làm với nhau được hoi...” Tom uất ức nói, “Anh vừa nói chúng ta không có khả nẳng bên nhau mà?”
Một câu không khả năng của Draco chọc giận Tom quân, cho nên Tom làm bộ bị đả kích nặng nề, lã chã – chực khóc – nên “lỡ tay” đánh ngã thuốc mỡ trong trạng thá bán dịch thể... rớt xuống cái chỗ bạn biết mà của Draco. Vì vậy mới xuất hiện đoạn đối thoại bên trên.
Draco còn chưa biết chuyện gì xảy ra, chỉ có thể nội trận lôi đình trừng Tom, tức giận yêu cầu Tom giúp mình... Ặc, chỉ có thể nói rằng Tiểu Long tuổi còn quá bé sao?
“Tôi... Tôi thích cậu còn không được à?” Tiểu Long vừa tức vừa gấp, nước mắt cũng rơi xuống luôn. Hư, thật là khó chịu, không chịu nổi rồi!
“Okey! Vậy sau này anh không được tùy tiện quyến rũ nữ sinh khác đó!” Bạn học Tom dùng vẻ mặt vô tội thành khẩn chân thành tha thiết nhìn Draco.
“Okey okey okey! Làm làm làm, cậu nhanh lên coi!” Bạn học Tiểu Long với mấy loại chuyện này chỉ có hiểu biết nửa vời thôi, mười hai tuổi thôi mà, Lucius còn chưa định giáo dục gì gì đó cho con của gã sớm vậy đâu.
Vì vậy... Vào lúc mà Lucius không hề hay biết, Tiểu Long của gã cứ vậy bị người ta bắt cóc mất tiêu...
Cho nên nói, giáo dục gì gì đó rất cần thiết nha!
Tom quân gian trá còn nhân tiện lừa Tiểu Long giúp mình giải quyết một lần...
(muốn biết quá trình cụ thể... nhìn văn án bạn hiểu mà...)
Đương nhiên, hai người sát vách dù nói là thoải mái hơn so với hai bọn họ, làm toàn/bộ, nhưng… vào thời khắc mấu chốt…
Vừa xong việc, Snape hôn lên thái dương phủ một lớp mồ hôi mịn của Harry, tiếp theo là trán, mắt, mũi, cuối cùng là đôi môi mà anh yêu nhất. Yêu thương liếm nhẹ lên môi Harry, đầu lưỡi hai người lần nữa quấn quít lấy nhau.
Đúng lúc này, trong phòng vang lên hai tiếng nổ làm hai người cứng cả người.
“Hi! Harry, Severus, chúng ta về rồi đây… Đến đây nào, sặc, hai đứa…” Âm thanh Godric từ hưng phấn biến thành lúng túng. Nhưng trong lòng lại thầm sảng khoái. Làm tốt lắm, đồ nhi!
“No! Severus Snape! Cậu dám ăn Harry nhà tôi!” Đây là giọng nổi trận của Salazar.
Snape kéo áo khoác gói Harry lại, bất mãn nhìn hai người đột ngột xông vào. Ăn thì sao? Nhóc quỷ khổng lồ anh yêu, anh bảo vệ mấy chục năm muốn ăn thế nào thì ăn thế nấy!
Harry nghĩ không còn mặt mũi nhìn ai nữa rồi! À không! Mặt bọn họ còn…
Harry trực tiếp chui vào làm ổ trong lòng Snape, đầu cũng không thèm lú ra.
Đêm nay đã định sẽ không yên tĩnh rồi.
Chẳng qua, dù thế nào thì quan hệ tình lữ của hai người xem như nửa dỗ nửa lừa mà được xác nhận.
Sáng sớm hôm sau, Passy nhìn thấy hình thức ở chung cực kỳ tự nhiên của Draco và Tom, tư thế ngồi kỳ quái của Harry, ánh mắt liên tục chạy tới dãy bàn bên này của viện trưởng nhà mình. Pansy nhướng mày, xem ra kế hoạch tác chiến của mấy cô đã thắng lợi bước thứ nhất rồi.
Bước tiếp theo… Chính là làm sao để hai bên bước lên cảnh giới yêu nhau chết đi sống lại, tình cứng tựa sắt vững như sơn, thiên địa hợp nhất không khoảng cách, cẩu huyết ngọt ngào, người người oán thán…
Đương nhiên, chuyện quan trọng nhất hiện giờ của Pansy là giảm bớt khả năng Hermione bị Viện trưởng nhà mình giận chó đánh mèo, cùng với việc nhanh chóng thuyết phục bama nhà mình giải trừ hôn ước với nhà Malfoy. Thật là, vì sao cô cứ phải nhét chung với tên Draco dụ thụ kia chứ…
Cô muốn đàn ông! Nhất định không thể lớn lên xinh đẹp như vậy, không thể âm nhu được! Dù cô không thích mấy thằng cơ bắp, nhưng… nhưng… ít nhất… đừng có đẹp hơn cả cô chứ! Ờ… cũng không thể quá xấu, gia thế… ít nhất… cũng phải là quý tộc…
Pansy Parkinson vừa ăn sáng như chả có chuyện gì xảy ra, vừa đảo tròn hai mắt, truy tìm mục tiêu của mình trong cả đại sảnh…
Zabini cũng được đó. Nhưng mà… làm một hủ nữ thâm niên, cô liếc qua cái là biết Zabini thích Draco rồi o(︶︿︶)o Ai yo ~ Tam giác luyến thật đáng buồn.
Mãi đến khi bữa sáng kết thức, Pansy phát hiện… Cô không thể tìm ra ông xã tương lai làm mình hài lòng từ Slytherin nổi.
Oa oa, lẽ nào đây chính là nguyên nhân hủ nữ bị ế?
Đừng mà!!! Dù cô là hủ nữ, nhưng… cô vẫn vô cùng cần một anh bạn trai nha…
Pansy cúi đầu ai oán, nhất tâm nhị dụng rẽ sang lối lên lầu ba, phòng học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.
Không ngờ rằng, Pansy bị một người chạy không kịp phanh đâm sầm vào người.
“Ôi chao, đau quá!” Cả mông lẫn đùi Pansy đều bẹp dí dưới dất, ai không có mắt đụng vô cô vậy hả!
Tức thời, trước mặt Pansy xuất hiện một gương mặt tròn vo, ác, đây không phải là Neville Longbottom nhà Gryffindor sao?
“Xin lỗi! Xin lỗi! Tui, tui hong có cố ý đâu. Chỉ vì, chỉ vì sắp vào học nên… xin lỗi!” Cả gương mặt Neville đỏ bừng.
“Chậc, không sao! Nhưng trò có thể kéo tôi lên không?” Thật ra trong lòng Pansy hiện giờ đang gào thét, mặt tròn bé bé này đáng yêu quá đi!!!
“Éc, được.” Neville khẩn trương kéo Pansy đứng dậy.
“Trò là Neviile Longbottom đúng không?” Pansy cười híp cả mắt hỏi, “Tôi là Pansy, Pansy Parkinson. Trò có thể gọi tôi là Pansy. Tôi nghĩ, chúng ta có thể trở thành bạn tốt, đúng không?” Là một nửa ngự tỷ… Ni mã, Pansy cực yêu mấy cậu bé trai mặt tròn manh manh đó!!!
“Ừ, tui là, ặc, trò có thể gọi tui là Neville.” Neville sờ đầu, hóa ra nữ sinh Slytherin cũng không có hư hỏng lắm nha!
Ron nói không đúng rồi…
Pansy nhặt đũa phép bị rơi dưới đất, “Đi thôi, mình biết một con đường khá gần. Là Harry nói cho mình biết.”
“Ớ, được.” Neville cảm kích cười cười. Nếu đi bằng con đường bình thường, cậu cần ít nhất tám phút mới tới nơi, nhưng giờ cách giờ vào học chỉ còn năm phút nữa thôi.
Hiện giờ, Neville đỡ Pansy mà chỉ cần ba phút đã tới phòng học.
“Kia, cảm ơn trò nhé, Pansy!” Neville đỏ mặt, nói cám ơn với Pansy xong liền chạy về chỗ ngồi của Gryffindor.
Pansy nở nụ cười ưu nhã, sau đó đi tới chỗ ngồi nhà Slytherin.
Chương trình học của Lockhart luôn làm cho người ta nghĩ… giáo sư này chính là một tên ngu não tàn!
Quả nhiên, sau hơn nửa tiết dùng để khoe khoang sự tích anh dũng của mình, Lockhart tuyên bố, gã đã trưng cầu ý kiến của đại diện hiệu trưởng – Minevar McGonagall và nhận được sự đồng ý cho gã thành lập một câu lạc bộ quyết đấu.
“Là như vầy, giáo sư McGonagall cho phép tôi thành lập một câu lạc bộ quyết đấu nho nhỏ huấn luyện cho các trò, để ngừa trường hợp các trò cần tự vệ. Khi đó, các trò có thể áp dụng những phương pháp giúp tôi trốn thoát vô số lần tiếp cận tử vong — muốn biết tỉ mỉ cụ thể những tình huống ứng dụng phương pháp này, mời xem tác phẩm tôi đã xuất bản.” Nói xong, Lockhart lần nữa đỏm/dáng khoe tám cái răng sáng bóng của gã.
Harry nở nụ cười khinh bỉ, có thể nhìn thấy con công luôn lãng phí thời gian học tập bị xấu mặt thêm lần nữa, Harry nghĩ, vì sao không được?
Chẳng qua, nghĩ tới đây Harry lại nhớ tới Snape. Chẹp, đêm qua… bỏ qua khoảnh khắc bị Salazar với Godric bắt gặp tương đối xấu hổ, ờm, thiệt là một đêm nóng/bỏng mờ!
Harry đỏ mặt, hôm qua, hôm qua Snape nói thích mình, là thật chứ? Harry nghĩ, cậu không có chút bày xích nào với lời thổ lộ của Snape cả. Bởi vì hiểu lầm ngày hôm qua, quan hệ hai người nhoáng cái đột ngột tăng mạnh. Chẳng qua, hình như lão sư không thích mình với Snape bên nhau thì phải!
Harry có chút lo lắng. À không, kỳ thực là cậu không muốn xa Snape đó. Cậu thích cảm giác được bên cạnh Snape cơ.
Có thể cậu cần phải đổi một cách gọi khác? Severus, hay là Sev?
Harry chỉ mới nghĩ thôi mà mặt đã đỏ bừng. Chẹp, okey, cậu nghĩ mình hình như yêu rồi!
Loại cảm giác tim đập rộn ràng này, còn có nhiệt độ nóng bỏng trên mặt, còn có… còn có nhiệt tình đêm qua. Okey, mông cậu còn hơi đau.
Nhưng mà, điều này không hề cản trở cậu thừa nhận rằng, chuyện mới lạ đêm qua rất đáng tán dương!
Sống qua hai đời, dù không phải lần đầu nói chuyện yêu đương, nhưng Harry nghĩ, lần này mới là tình yêu thật sự của cậu.
Trước là tham lam quyến luyến ấm áp đó, sau lại… yêu người kia.
Ơ mà, có phải hơi nhanh rồi không nhỉ!
Harry che mặt, không được rồi, trên mặt nhất định siêu đỏ luôn.
Harry đắm chìm trong thế giới của chính mình nên không hề chú ý tới Lockhart đang gọi mình rất nhiều lần, Zabini ngồi bên cạnh đạp Harry một cước Harry mới phát hiện mình đã thất thần rất lâu.
“Hê, Đấng Cứu Thế bé nhỏ của chúng ta đang nghĩ gì mặt đỏ bừng thế này? Thân ái, đừng ở trên lớp của tôi mà nghĩ tới bạn gái nhỏ chứ hê ~”
Lockhart tự cho rằng rất hài hước, thật chất là bám theo tiếng cười của đám sư tư nhỏ nhà Gryffindor. Chẳng qua, đám rắn con nhà Slytherin vẫn giữ gương mặt nghiêm túc, rất chi là cho nhau mặt mũi và ủng hộ Đấng Cứu Thế của Nhà mình mà im lặng không cười. Dù sao, Đấng Cứu Thế có thể là gia tộc bọn chúng sẽ hợp tác đó!
Harry đứng lên híp mắt đảo qua một vòng đám sư tử con đang cười, phóng ra khi thế sắc bén đặc hữu của người từng trải qua chiến tranh.
Trong phòng lập tức im bặt, đám sư tử con cảm thấy lạnh buốt toàn thân. Ặc, Đấng Cứu Thế quả nhiên ngây người bên lão dơi già quá lâu rồi…
“Ha ha,” Lockhart cười gượng hai tiếng, tự hạ thang cho mình. “Harry, xem như một khiển trách nho nhỏ, tối nay trò phải đại diện cho toàn bộ học sinh lên sân thí luyện đấy nhé ~”
“Okey!” Harry yên lặng phun tào. Quả nhiên cậu không thể trốn thoát kịch bản đại thần sao?
Buổi tối chẳng mấy chốc đã tới.
Draco bị Tom lôi kéo, bán tín bán nghi xuất hiện. Trên thực tế, Tiểu Long đối với việc giáo sư bao cỏ thành lập câu lạc bộ quyết đấu không hề có chút hứng thú nào cả.
Chẳng qua, theo tin tức đáng tin cậy (lấy từ Harry) trong miệng Tom, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tối nay Viện Trưởng của bọn chúng sẽ quyết đấu với tên ngu kia, “Chẳng lẽ anh không muốn nhìn con công ngu ngốc kia bị Viện trưởng hung hăng quật ngã sao?”
Chỉ một câu vậy thôi, Draco lập tức buông tay ôm cứng giường, ngoan ngoãn để Tom mang tới.
Lockhart mặc một bộ áo choàng đỏm dáng, áo ghi-lê màu xám tro, sơ mi trắng, đã tới nơi, sau đó…
Vung tay cởi áo choàng, “Để tôi giới thiệu trợ thủ của tôi ngày hôm nay, giáo sư Snape!”
Mặt Snape u ám vô tận, vì sao thằng ngu này không thể buông tha cho mình chứ…
“Thầy ấy nguyện ý mạo hiểm vì một thí nghiệm nho nhỏ của tôi. Dĩ nhiên, đừng lo lắng! Nhất định tôi sẽ trả lại cho các trò một giáo sư độc dược hoàn chỉnh.”
Lockhart treo một nụ cười đắc ý lên miệng, Snape như cũ không nói lời nào.
Dưới dài, nhóm tiểu nữ phù thủy bắn tim hồng phấp phới, thật đẹp trai quá đẹp trai!!
Chỉ là…
Ba phút sau.
Harry thầm sảng khoái. Không hổ là Snape, người đàn ông của mình (Tiểu Har đủ rồi đấy!), quá đẹp!
Đám rắn con Slytherin đã sớm bất mãn vì tên giáo sư ngu ngốc đầu nhét đầy cỏ lát thế này, cho nên nhiệt liệt hoan hô cho Viện trưởng nhà mình.
Snape mắt lạnh nhìn Lockhart chật vật đứng lên, cũng không chờ gã mở miệng, dù sao tên này muốn nói gì anh cũng biết, khỏi lãng phí thời gian đi.
“Tôi nghĩ, giờ chúng ta nên dạy học trò làm sao ngăn cản ác chú, chắc sẽ cần trợ giúp?”
Lời Lockhart định nói chỉ đành nghẹn ngay yết hầu, ngượng ngùng phụ hoa, “Đúng vậy, dĩ nhiên, chẳng qua vừa rồi là tôi…”
“Potter, Riddle, lên làm mẫu trước đi!” Snape trực tiếp cắt ngang giải thích của Lockhart.
Hai người bất đắc dĩ liếc nhìn nhau. Okey, tuy rằng đã sớm đoán ra sẽ là hai bọn họ, nhưng, hai tên này thật chất đều là hai tên lười đó!
Harry đã sớm thương lượng với Tom, nếu như bắt đầu hợp tác với Tom, vậy hôm nay nên để mọi người biết, cậu là Xà Ngữ.
Từng bước một theo kế hoạch của Harry mà thuận lợi phát triện, quả nhiên, lúc mọi người phát hiện Đấng Cứu Thế là Xà Ngữ mặt đều biến sắc.
Mặc kệ Gryffindor bên kia, phản ứng của Slytherin tuyệt đối có lợi với Harry.
Đám rắn nhỏ sẽ không quan tâm ba cái chính nghĩa nhất định chiến thắng tà ma rỗng tếch đó, thứ bọn chúng muốn thấy là thực lực tuyệt đối chân chân chính chính.
Đấng Cứu Thế và Dark Lord là như nhau, đều lấy Xã Ngữ làm kỹ năng của mình. Như vậy đại biểu rằng Đấng Cứu Thế vĩ đại và Slytherin vĩ đại nhất định có liên quan nào đó.
Chẹp, còn có thân phận nào thuyết phục hơn người thừa kế Slytherin?!
Chí ít, đối với Slytherin thì điều này càng làm tăng quyết tâm đứng về phía Đấng Cứu Thế.
Nhưng đám Gryffindor bên này vẫn chưa bình tĩnh sau khủng hoảng đâu.
Salazar ẩn thân trong góc bất mãn đạp Godric một cước: “Này, bọn nhỏ chết tiệt Nhà anh làm sao vậy! Là Xã Ngữ rất đáng hổ thẹn hả?!!”
“Đau! Shi —- Oh no! Dĩ nhiên không phải rồi thân ái, em đừng tức giận!” Godric vội cười làm lành, sư tử con chúng bây hại thảm người sáng lập Nhà chúng bây rồi này!
Rowena đứng bên cạnh che miệng cười khẽ, mặc kệ qua bao nhiêu năm, hai người kia vẫn luôn ầm ĩ như vậy, thật tốt!
Thật ra cô cũng muốn có người cùng mình như Salazar và Godric, có thể bên mình, bất kể chuyện gì xảy ra, bất kể vì nguyên nhân gì, có thể cùng đi tiếp như bọn họ.
We have sticked for a long time but finally defeated by eternity.
Chúng ta kiên trì lâu như vậy, kết quả lại bại bởi thiên trường địa cửu.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Snarry] Công Thụ Dưỡng Thành Kế Hoa
Chương 41: Câu lạc bộ quyết đấu
Chương 41: Câu lạc bộ quyết đấu