Tổng kết của ngày hôm nay chủ yếu tập trung vào lựa chọn của Alvin. Sau khi chuyện này được giải quyết, Tạ Hoan cho phát video đối chiến của đối thủ tiếp theo, chỉ ra vài chỗ cần chú ý tới, sau đó tuyên bố giải tán để mọi người đi về nghỉ ngơi.
Các tuyển thủ đều nằm vào khoang giả lập trong phòng đã được trường tổ chức sắp xếp sẵn. Khi các học viên trường quân sự Đệ Nhất đi ra khỏi phòng liền gặp ngay đội trường quân sự Thủ đô ở ngay bên cạnh. Hai bên hiển nhiên đều sững sờ. So với trường quân sự Đệ Nhất, trạng thái tinh thần của trường quân sự Thủ đô nhìn qua đều căng thẳng hơn nhiều.
Huấn luyện viên hai bên hàn huyên vài câu với nhau. Bản lĩnh xã giao của Angus tương đối ổn, thêm vào việc bề ngoài của hắn rất có tính lừa dối, chỉ nói mấy câu thôi đã khiến cho vẻ mặt cứng ngắc vì thi đấu thất bại của huấn luyện viên dẫn đội của trường quân sự Thủ đô chuyển sang mặt mày hớn hở, cuối cùng chủ động yêu cầu học viên của mình giao lưu thêm với học viên trường quân sự Đệ Nhất, tiếp đó lại mời đám Angus cùng đi, hoàn toàn không để ý tới lòng tự ái cần che chở của các học viên vốn đấu bại của mình.
Các huấn luyện viên đi ở phía trước trò chuyện vui vẻ, đội viên hai đội đi phía sau lại không nói lời nào, một đội đi bên trái một đội đi bên phải, phân biệt rõ ràng. Cuối cùng Antonio đánh vỡ trầm mặc, “Xin hỏi, quý giáo hôm nay là ai dẫn dắt chiến đội cơ giáp? Tôi rất bội phục kỹ thuật của đối phương, hy vọng có thể kết giao làm bạn.”
Bởi vì không muốn quá đả kích những học viên này làm ảnh hưởng tới trận đấu tiếp theo, huấn luyện viên của họ cũng không phát video đối chiến trong lúc tổng kết mà lại đặt trọng điểm ở trên đối thủ kế tiếp của họ, yêu cầu tạm thời đem thất bại trong trận này bỏ qua, tranh thủ kiếm thêm điểm ở trận đấu sau. Vì thế mà hiện tại Antonio cũng không biết đối thủ của bản thân mình lúc đó là ai, có điều xem ra cũng không phải Hình Chiến, mà Cố Khâm cấp bậc thể chất tương đối thấp, hẳn cũng không phải là hắn. Antonio nhớ rằng trong mấy trận đấu lúc trước, chiến đội cơ giáp được một cặp sinh đôi dẫn đội, nhưng hắn đại khái hiểu rõ được phương thức tác chiến lợi hại nhất của họ là phối hợp, nếu tách riêng thì thực lực sẽ không mạnh như vậy, vậy cái người kia rốt cuộc là ai?
“Có ba người đây, anh tìm ai?” Alvin chớp mắt một cái, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, “Khụ, lẽ nào anh chính là người bị Cố Khâm rút hết đầu…”
Antonio nhất thời cảm nhận được ánh mắt tràn ngập đồng tình của các học viên trường quân sự Đệ Nhất, “Không sai.” Hắn cũng không giấu diếm gì cả, chỉ kinh ngạc mà nhìn về phía Cố Khâm, “Hóa ra là cậu.” Lẽ nào thể chất của Cố Khâm không chỉ ở cấp D như trong tình báo nói? “Không ngờ trình độ đối kháng cơ giáp và năng lực chỉ huy của cậu đều mạnh như thế. Sau này tôi có thể thường tìm cậu thảo luận không?”
Ánh mắt Hình Chiến lập tức trở nên lạnh lẽo, lập tức nắm chặt lấy tay Cố Khâm. Cố Khâm không hiểu gì mà liếc y một cái, giãy một chút nhưng không rút tay ra được, ngược lại còn bị siết chặt hơn. Cố Khâm không thể làm gì khác ngoài tạm thời không để ý tới y, trước hết trả lời lời mời của Antonio, “Xin lỗi, thực lực của anh yếu quá, chúng ta không cần thiết phải thảo luận với nhau.”
Lời từ chối thẳng thừng không chút nể mặt nào của Cố Khâm khiến tâm tình của Hình Chiến khoan khoái hơn không ít, lực đạo trên tay cũng buông lỏng ra, nhưng vẫn không buông ra, nắm như vậy cũng rất tốt. Mà ánh mắt đám người Alvin nhìn Antonio càng trở nên thêm đồng tình hơn. Antonio đã ngờ tới Cố Khâm sẽ không đồng ý, còn nghĩ ra một đống lời thuyết phục chuẩn bị để thuyết phục đối phương, chỉ không nghĩ tới Cố Khâm sẽ dùng lý do gây tổn thương như vậy để từ chối khiến cho hắn nhất thời không biết nói gì hơn, hai bên lại một lần nữa rơi vào trầm mặc đầy xấu hổ.
Người của trường quân sự Thủ đô cũng không tiếp tục tự chuốc lấy nhục nhã nữa. Khi đi hết hành lang dài dằng dặc, hai đội cuối cùng cũng tách ra. Tạ Hoan rõ ràng mà thở phào nhẹ nhõm, hiển nhiên cũng rất không thích trò hàn huyên này. Hắn vung vung tay, “Các cậu đều quay về đi.”
Khác với bầu không khí nặng nề khi nãy, lúc này đoàn người vừa nói vừa cười đi về phòng nghỉ ngơi, nhưng đi không được bao lâu đã nghe thấy một âm thanh truyền tới từ phía sau, “Hình Chiến ca ca!”
Mọi người quay đầu lại, phát hiện mỹ nhân không biết là nam hay nữ đang kéo một thanh niên cao to anh tuấn đi về phía bọn họ.
A, hẳn là —— Cố Khâm liếc nhìn hầu kết của đối phương —— nam, hình như đã từng gặp ở chỗ nào đó…
Cậu biết hắn? Cố Khâm dùng ánh mắt dò hỏi Hình Chiến.
Hình Chiến nhẹ nhàng xoa nắn tay hắn, Không biết.
Buông tay. Cố Khâm chuyển tầm mắt tới cái tay đang nắm lấy tay mình của đối phương, sau đó nhận lại được sự im lặng và cái siết tay càng thêm chặt của đối phương.
Thanh niên cao lớn vỗ vỗ tay mỹ nhân, nhìn chằm chằm vào Hình Chiến, “Cậu chính là đội trưởng đội trường quân sự Đệ Nhất Hình Chiến? Tôi là hôn phu của Hứa Thiếu Dương, đồng thời cũng là đội trưởng đội trường quân sự Liên minh chỉ huy, tên là Vương Tử Minh. Cha tôi là Vương Thao, hẳn là cậu đã từng nghe thấy rồi.”
Thấy Hình Chiến vẫn là bộ dáng không biết mình, Hứa Thiếu Dương cắn môi dưới, dùng một loại ánh mắt ai oán mà nhìn Hình Chiến, giống như đang nói, “Sao anh không hỏi tại sao em lại đi cùng hắn? Anh sao không tới cướp em? Anh chỉ cần nói một câu em sẽ là của anh, em lập tức bỏ hắn đi theo anh!”
Alvin che mắt, hắn cư nhiên lại có thể đọc ra nhiều thứ chỉ từ một ánh mắt như vậy! Giác quan đặc thù của hắn lại tiến hóa sao!
Vương Thao là ai? Cố Khâm buồn bực tiếp tục hỏi dò bằng mắt.
Lãnh đạo cao nhất hiện nay của bộ chính trị Liên minh. Hình Chiến đáp.
Nếu như đổi thành trước đây, cho dù có là lãnh đạo cao nhất, Cố Khâm cũng sẽ chỉ cho rằng đó là một nhân vật nhỏ nhoi không đáng chú ý, chẳng qua chỉ là có cái chức vụ nghe êm tai mà thôi, còn quân hàm có đặt tới cấp úy hay không thì thật sự không biết được. Nhưng kể từ khi biết bộ chính trị có khả năng có người cấu kết cùng Satan, hắn cũng không còn có thể coi thường nữa.
Tại sao con trai của lãnh đạo bộ chính trị lại vào học trường quân sự, lại còn leo lên được vị trí cao như thế? Là học viên tinh anh trường quân sự Liên minh chỉ huy, đồng thời là đội trưởng của đội đại biểu cho trường tham gia Giải đấu liên trường lần này, đây đã nói rõ thực lực tổng hợp của y vô cùng mạnh mẽ, tương lai khi gia nhập quân đội khẳng định sẽ trực tiếp lên làm quan chỉ huy. Vương Thao này bồi dưỡng con trai của mình như thế, đây là vì muốn xếp vào trong bộ quân sự một quân cờ sao?
Thấy Hình Chiến chỉ lo đầu mày cuối mắt với người đứng bên cạnh, không thèm để ý tới mình, Vương Tử Minh tâm tư thâm trầm cũng không tức giận, trái lại còn vô cùng hào phóng mà đưa tay ra, “Làm đội trưởng của hai đội có thể coi là mạnh nhất, chúng ta hẳn là nên làm quen nhau một chút. Vốn tôi còn hi vọng năm nay có thể đánh bại trường các cậu, nhưng đáng tiếc năm nay có cậu và Thương Lang, chỉ sợ là tôi không có cơ hội lấy được giải quán quân rồi.”
Hình Chiến có một chút ấn tượng với Vương Tử Minh, bởi vì trước khi sống lại, tại Giải đấu liên trường lần này, lần đầu tiên giải quán quân hạng mục thi đấu đoàn đội bị cướp khỏi tay họ, mà đó chính là bởi vì sự chỉ huy của người trước mắt này. Giải quán quân của hạng mục chiến thuật chỉ huy trong thi đấu cá nhân cũng bị y bỏ vào túi, thế nhưng sau đó đối phương lại vào quân khu Đệ Tam, Hình Chiến cũng không chú ý tới y nữa. Hôm nay lại nhớ tới, nói không chừng đối phương lại là một nhân vật cực kỳ trọng yếu.
“Hình Chiến.” Hình Chiến giơ lên cái tay đang nắm tay Cố Khâm của mình, ý bảo mình hiện tại không rảnh bắt tay với y, lại lặp lại một lần tên của mình coi như nhận thức xong với y.
Cố Khâm không được tự nhiên rút tay ra, lại vẫn không rút ra được, nghĩ lại vẫn đang ở trước mặt người ngoài nên quyết định cho Hình Chiến một ít mặt mũi. Chỉ là hắn cảm giác tay mình cũng đã sắp bị ánh mắt của cái người tên là Hứa Thiếu Dương đâm thủng rồi.
“Ha ha, nhìn qua chúng ta đều có một điểm giống nhau, người đẹp cao hơn tất cả mà.” Vương Tử Minh ám muội mà xoa xoa cánh tay đang kéo mình của Hứa Thiếu Dương. Đối phương hờn dỗi mà tựa đầu lên trên bả vai của y, còn không quên trợn mắt giận dữ nhìn Cố Khâm một cái.
So sánh mình với một người như thế? Khóe mắt Cố Khâm giật giật, lại bước về phía trước một bước, uy thế toàn bộ phóng ra ép về phía đối phương. Một khắc ấy, phía trước Vương Tử Minh phảng phất như xuất hiện một con dã thú hung mãnh, mở ra cái miệng lớn như chậu máu cắn y, máu toàn thân đông cứng lại, sợ hãi bao phủ lên trái tim của y, cơ thể không cách nào động đậy được. Mà Hứa Thiếu Dương ở gần hơn thì lại càng bị dọa đến mức suýt ngất đi.
Cũng may loại khí thế này đến cũng nhanh mà biến mất cũng nhanh, nhưng đối với hai người kia mà nói thì lại dài tựa như một thế kỷ. Chờ tới khi hai người lấy lại tinh thần đã như đi một vòng quanh địa ngục mà trở về địa ngục, xung quanh không có bất cứ thay đổi gì, tựa hồ tất cả khi nãy chỉ là ảo giác.
Vương Tử Minh chảy mồ hôi lạnh khắp người, hai chân không khống chế được mà run rẩy, gần như đứng không vững nổi, lại còn thêm trọng lượng của Hứa Thiếu Dương toàn bộ đều ép lên y, khiến cho đầu gối mềm nhũn của y suýt chút ngữa gục xuống. Vương Tử Minh lảo đảo một cái mới đứng vững được, cũng không còn cách nào duy trì phong độ thân sĩ khi nãy của mình nữa, miễn cưỡng cười một cái, “Chúng ta sau này còn gặp lại.” Sau đó tận lực tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra mà kéo Hứa Thiếu Dương rời khỏi tầm mắt của họ.
Vương Tử Minh đi hồi lâu mới lấy lại được sức lực, lạnh lùng đảo mắt qua nhìn Hứa Thiếu Dương, thành sự không đủ bại sự có thừa! Nhìn người ở bên cạnh Hình Chiến người ta xem! —— Có điều, một quân giáo sinh sao lại có khí thế như vậy? Lẽ nào thật sự chính là ảo giác của mình? Thế nhưng mồ hôi lạnh đầy người như này… Lẽ nào Cố Khâm kia đánh thuốc gì lên mình? Đúng, nhất định là như thế!
“Tử Minh ca~ Lúc thi đấu anh nhất định phải hung hăng đánh cho Thương Lang kia một trận!” Hứa Thiếu Dương nghiến răng nghiến lợi mà nói. Nếu không phải vì Thương Lang, Hình Chiến đã sớm là của mình rồi! Cho dù Vương Tử Minh có ưu tú thế nào đi chăng nữa, so sánh thân phận của hai người, Nguyên soái mới thực sự là người nắm thực quyền, còn chính phủ vốn chỉ là một cái thùng rỗng. Vì thế Hình Chiến mới là lựa chọn tốt hơn.
“Câm miệng.” Vương Tử Minh đẩy hắn ra, sửa lại cổ áo của mình, quay lại phòng nghỉ ngơi, đóng sầm cửa lại ngay trước mặt hắn.
Nhạc đệm nho nhỏ này cũng không ảnh hưởng gì tới tâm tình của mọi người, chỉ có điều suốt thời gian đi trên đường, Hình Chiến từ đầu tới cuối đều không buông tay Cố Khâm ra. Đám người Alvin, Roger đi đằng sau chụm đầu ghé tai mà cười trộm. Cố Khâm nghe rất rõ ràng bọn họ nói đủ thứ gì mà “Tú ân ái”, “Thế giới hai người” rồi “Chúng ta không nên quấy rầy” gì đó.
Thật vất vả mới tách ra khỏi mọi người, Cố Khâm “bốp” một cái dùng sức vỗ lên mu bàn tay của Hình Chiến, “Tôi bảo, cậu nên buông tay đi chứ?”
Hai người họ mặc dù đóng giả làm người yêu, thế nhưng hắn luôn cảm thấy họ quá mức dính nhau, hiện tại hầu như mọi người đều đã cho rằng họ là một đôi rồi, làm cử động thân mật như vậy có lẽ không cần thiết nữa.
Hình Chiến không nói lời nào, kéo tay Cố Khâm đè lên ngực mình, “Tôi là nghiêm túc.”
Thình thịch, thình thịch… Cố Khâm cảm giác được nhịp tim mạnh mẽ của đối phương, khiến cho tim của bản thân cũng không tự chủ được mà cũng theo đối phương đập lên thành cùng một tần suất, không khí xung quanh cũng giống như càng ngày càng nóng. Cố Khâm không hiểu ý tứ mấy lời này của Hình Chiến, “Cậu nói cái gì?”
“Tôi là nghiêm túc.” Hình Chiến lặp lại một lần nữa, “Tôi không muốn đóng giả người yêu với cậu.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Tướng Quân VS Tướng Quân
Chương 39: Tôi là nghiêm túc
Chương 39: Tôi là nghiêm túc