DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tư Nhân Hỉ Sự
Chương 10: Ô Long

46.

Lấy được hợp đồng của Ngân hàng Hồng Nghiệp, có khởi đầu tốt đẹp, tiến triển khai thái thị trường lập tức liền tăng nhanh hơn rất nhiều.

Trong đoàn đội liên tiếp có tin tức tốt truyền đến.

Tuy rằng cũng chỉ là hợp đồng nhỏ, mà chất lượng khách hàng thượng thừa, hơn nữa giữ ít thành nhiều, công ty rốt cục bắt đầu có khoản thu nhập rồi.

Mọi người nhìn thấy đều vui sướng, tràn ngập tự tin.

Dựa vào cỗ sĩ khí này, Hứa Tri Hiểu vào trung tuần tháng tư kết thúc luận văn bảo vệ tốt đẹp, lấy được điểm cao.

Vì thế, mọi người còn đặc biệt liên hoan chúc mừng cậu.

Nhưng mà, mới vừa gia nhập năm tháng, đột nhiên, lại có hai thành viên tuyên bố rút lui.

47.

Một người là đàn anh làm bên tiêu thụ, cha mẹ bị tai nạn xe cộ, bệnh tình nghiêm trọng. Anh ta thân là con lớn, nhất định phải lập tức chạy về chăm sóc. Kế hoạch tương lai cũng lật đổ theo, rất có thể sẽ không ở lại Lĩnh Thành nữa, phải về quê nhà làm việc.

Mà một người khác, lại ngoài dự đoán của tất cả mọi người, dĩ nhiên là cô gái duy nhất trong đoàn đội —— Dư Hoan.

48.

Trong buổi chia tay, Dư Hoan không uống rượu, vẫn luôn không nhanh không chậm uống đồ uống, cười nhẹ nhàng, không nhìn ra quá nhiều thương cảm.

Cô lựa chọn rời đi là bởi vì được nhận vào trường OFFER nổi tiếng, muốn đi nước Mỹ học rộng hơn, có lẽ trong vòng năm, sáu năm sẽ không trở về.

Mặc dù là nhân viên chủ quản điều khiển chất lượng sản xuất trong đoàn đội, mà Dư Hoan ban đầu là nhập cổ phần tài chính mà không phải kỹ thuật, hiện tại người đi rồi, cổ phần vẫn cứ giữ lại.

Đối với cái hạng mục đã từ từ có chuyển biến tốt này, cô vẫn coi trọng.

Trên bàn cơm, Hứa Tri Hiểu vẫn luôn tập trung dùng bữa, ngoại trừ chạm cốc với Dư Hoan, cơ bản không nâng đầu qua.

Cậu đến bây giờ còn cảm thấy vô cùng mờ mịt.

Một mặt là bởi vì đoàn đội vừa phấn chấn bước lên bước ngoặt quan trong, đột nhiên lại ít đi hai đồng đội; mặt khác lại bởi vì, một người trong đó là Dư Hoan.

Cậu vẫn cho rằng Dư Hoan và Vương Khiên là một đôi, cho dù không phải, cũng hẳn là loại ngầm thừa nhận lẫn nhau kia.

Nhưng bây giờ Dư Hoan nói đi là đi, Vương Khiên nhìn qua cũng không có phản ứng gì đặc biệt, hai người còn có thể mặt mày tự nhiên chạm cốc tán gẫu, chuyện này…

Đầu óc Hứa Tri Hiểu rất loạn.

Cậu cảm thấy mấy điều cậu nhận định trước đây, rất có thể cũng không phải như mình cho là vậy.

49.

Khi sắp hết tiệc, Vương Khiên đi trả tiền, Dư Hoan đi theo.

Hứa Tri Hiểu lúc nãy uống nhiều nước, rất nhanh liền ngồi không yên, đứng dậy đi nhà vệ sinh.

Khi qua chỗ ngoặt ở hành lang, cậu mơ hồ nghe thấy trên ban công lộ thiên bên ngoài có động tĩnh nhẹ, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, lại nhìn thấy hai người đang ôm nhau.

Đèn đuốc lấp lánh cùng ánh trăng mông lung, bóng dáng tựa sát lẫn nhau bao phủ cho nhau, ở trong vầng sáng màn đêm truyền ra một mảnh ôn nhu nhàn nhạt.

Hứa Tri Hiểu chỉ liếc mắt nhìn liền giống như bị điện giật cúi đầu, vội vã chạy đi.

50.

Nước lạnh rào rào trút vào tay, một lát sau, liền tự động dừng lại.

Tay Hứa Tri Hiểu còn dừng ở miệng ống nước chảy trống không, trên khuôn mặt rũ xuống là một mảnh mờ mịt, ánh mắt trống rỗng, không biết làm sao.

Chỉ một buổi tối, trong lòng cậu cứ như đã trôi qua cực kỳ lâu.

Lâu đến một ít thứ đã khô héo lặng lẽ thức tỉnh, rồi lại nhanh chóng bị trận lửa một lần nữa đốt thành tro bụi.

51.

Có người sau lưng đẩy cửa đi vào.

Hứa Tri Hiểu chợt thức tỉnh, ngẩng đầu từ trong gương nhìn lại, đối diện hai mắt bình tĩnh của Vương Khiên.

Cậu nâng người lên, không quay người, lúng ta lúng túng gọi một câu, “Đàn anh.”

Nhìn thấy là cậu, biểu tình Vương Khiên không khỏi buông lỏng, “Cậu còn ở đây? Chuẩn bị đi rồi, qua xem một chút, đừng quên đồ.”

Nói, hắn đi tới trước bồn rửa tay, đưa tay hứng nước lạnh, trực tiếp giội lên mặt, sau đó xoa mạnh hai cái, tựa hồ muốn dời đi những cảm xúc không nhận thấy kia.

Khi mở mắt ra, phát hiện Hứa Tri Hiểu vẫn còn duy trì tư thế vừa nãy, nhìn chằm chằm, hắn theo bản năng mà nhướng mày, “Làm sao vậy?”

Đầu Hứa Tri Hiểu nóng lên, ma xui quỷ khiến mở miệng, “Đàn anh, anh không sao chứ?”

Vương Khiên ngơ ngác, đột nhiên nở nụ cười, trong đôi mắt phảng phất có gì đó lập tức hòa tan.

Hắn quay người đối diện Hứa Tri Hiểu, nở nụ cười nhạt nhòa, nói: “Cậu muốn nói gì, nói đi.”

Dáng dấp cứ lúng túng.

Được cho phép, Hứa Tri Hiểu trái lại chần chờ.

Cậu tránh tầm mắt Vương Khiên, lời còn chưa ra khỏi miệng, đôi mắt cũng đã hơi ảm đạm đi.

“Kỳ thực… Tuy rằng đàn chị phải đi, thế nhưng chị ấy cũng không rút cổ phần, có nghĩa chị ấy vẫn ủng hộ đàn anh anh, cho nên đàn anh anh không cần quá khó chịu… Ừm, hơn nữa đàn chị đi OFFER tốt như thế, lựa chọn như vậy cũng là bình thường, chị ấy khẳng định cũng rất —— “

“Chờ đã.”

Vương Khiên đột ngột cắt đứt “an ủi” của cậu, vẻ mặt vô cùng quái lạ, tựa hồ là muốn cười, tựa hồ lại có chút không vui vẻ.

“Đàn chị cậu nói, là Dư Hoan?”

Hứa Tri Hiểu có chút mờ mịt, sao mà phản ứng của đàn anh không giống như cậu nghĩ vậy?

Mà cậu vẫn thành thật gật đầu.

Vương Khiên đột nhiên nở nụ cười, mà nhìn qua càng giống như là cười vì bị chọc giận, “Cậu đây là đang khuyên tôi đừng bởi vì Dư Hoan… Không phải, tôi sắp bị cậu làm cho loạn luôn rồi. Tri Hiểu, cậu có ý gì? Cậu cảm thấy tôi, thích Dư Hoan?”

Nói xong lời cuối, giọng nói của hắn không nhịn được cao lên, tràn đầy không thể tin.

Hứa Tri Hiểu rốt cục phản ứng lại, mình hình như đã náo loạn ra ô long.

Cậu xấu hổ đến sắp bốc hơi, nhưng lại không giấu được có một tia oan ức cùng không rõ, “Hai người… Không phải sao? Nhưng đàn chị rõ ràng có thổ lộ với anh mà.”

“Cái gì? Không thể!” Vương Khiên ngạc nhiên, “Dư Hoan là con gái dì họ tôi, làm sao có thể cùng tôi —— Tri Hiểu, cậu nghe ai nói?”

“Chính là lễ lưu manh lần trước, ở trên weibo, thật sự có, em cũng thấy…”

Hứa Tri Hiểu cũng hoảng rồi, nhưng rõ ràng cậu thấy a! Chẳng lẽ là mình nhìn lầm rồi?

“…”

Vương Khiên nhức đầu xoa trán, dở khóc dở cười giải thích, “Lần trước là tụi anh ra ngoài liên hoan, chơi mạo hiểm nói lời thật lòng, Dư Hoan thua bị phạt, là đùa giỡn. Cậu không phát hiện cái bài post kia rất nhanh liền bị xóa à?”

“A…”

Hứa Tri Hiểu ngây dại.

Cậu chưa từng hi vọng mình là một người chết qua như thế!

Vương Khiên nhìn bộ dáng cậu lúng túng đến sắp ngất, trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười.

“Không nhìn ra, thằng nhóc cậu đây suy nghĩ cũng quá nhiều, cả ngày suy nghĩ lung tung gì đâu.” Hắn đột nhiên đưa tay, vỗ đầu Hứa Tri Hiểu một chút.

Hứa Tri Hiểu vốn đã chịu quá đủ kích thích, bị hắn đột nhiên làm như vậy, càng là đổ dầu vào lửa.

Cậu chóng mặt cả người, cuối cùng ngay cả bản thân yên bình trở về ký túc xá như thế nào cũng không biết.

Đọc truyện chữ Full