*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đối với Lê Hân, đêm 30 có ý nghĩa vô cùng đặc biệt.
Kiếp trước ở cô nhi viện, mỗi đêm 30, viện trưởng sẽ tập hợp bọn trẻ trong cô nhi viện lại cùng ăn một bữa cơm phong phú hơn ngày thường, sau đó còn phát quần áo mới cho chúng. Tuy rằng “quần áo mới” chính là đồ cũ do mạnh thường quân quyên góp, thế nhưng đối với những đứa nhỏ trong cô nhi viện mà nói rất quý giá.
Còn hơn đồ ăn ngon và quần áo mới, Úy Trì Hi khi đó càng thích mọi người cùng tụ tập lại một chỗ – rất náo nhiệt, rất vui vẻ, rất giống với hình vẽ trong sách mà viện trưởng đã cho cậu xem, năm mới cả gia đình đều tề tụ lại ăn “bữa cơm đoàn viên”.
Sau khi cậu được Úy Trì Diễm nhận nuôi, phát hiện ra cái nhà này năm mới lại quạnh quẽ như vậy. Tuy rằng có cha và em trai, còn có chính cậu, “người một nhà” cùng nhau ăn cơm nhưng cho dù vậy, không khí trong nhà vẫn vô cùng lạnh lẽo và cô đơn.
Điều này và “nhà” mà cậu tưởng tượng có chêch lệch quá lớn. Chính vì thế sau này Úy Trì Hi mới cố chấp như vậy vào đêm 30.
“Ông chủ, cậu chủ, và… cậu Lê, có thể dùng cơm rồi.” Đồng hồ vừa điểm bảy giờ, bác Du đúng lúc đến thúc giục. Ánh mắt của ông khi nhìn tới Lê Hân liền dừng lại vài giây. Lê Hân không nhận ra điều này nhưng Úy Trì Diễm ngẩng đầu nhìn bác Du một cái, trong mắt không có vẻ đồng ý nhưng cũng không phản đối.
Lê Hân bị giữ ngồi trên đùi của Úy Trì Diễm cả buổi chiều, từ cảm giác khó chịu ban đầu tới lúc này cũng đã quen thuộc rồi. Nhưng khi được bế sang bàn ăn, Lê Hân vẫn định phản kháng một chút, chưa nói gì thì bị y siết một cái, cả khuôn mặt nhỏ đều đỏ bừng lên, cũng nuốt luôn tiếng phản kháng trở vào.
Nhìn Lê Hân và Úy Trì Diễm qua lại, Úy Trì Giản lặng lẽ ngồi xuống chỗ của mình, cúi đầu, cảm xúc trong mắt có thể gọi là “vui mừng” (?)
Ăn cơm Tất niên là truyền thống của Trung Quốc. Nhất là hôm nay, quản gia đặc biệt dặn nhà bếp cẩn thận chuẩn bị, thế là đầu bếp nhà Úy Trì cùng với mấy người giúp việc dốc hết tài nghệ bản thân, làm ra một bàn thức ăn tập hợp bát đại tinh hoa Sơn Đông (lỗ), Tứ Xuyên (xuyên), Quảng Đông (việt), Giang Tô (tô), Phúc Kiến (mân), Chiết Giang (chiết), Hồ Nam (tương), Huy Châu (huy).
Nhưng cho dù thức ăn có tinh xảo, xa hoa tới mức nào, trong mắt cha con Úy Trì Diễm và Úy Trì Giản vẫn không ngon bằng thức ăn Úy Trì Hi tự làm. Đáng tiếc, năm nay không được ăn những món đó, cũng không biết sang năm sau, Lê Hân có đồng ý lần nữa xuống bêp nấu cho hai người ăn không nữa – thời điểm Lê Hân tập trung toàn bộ chú ý của mình lên thức ăn trên bàn, Úy Trì Diễm nhìn cậu thật lâu.
Sáng hôm nay Úy Trì Diễm đã sớm cho người chuẩn bị một chai Bordeaux năm 82, rót cho mình và con trai mỗi người một ly, tới phiên Lê Hân thì chỉ rót một ít, nhợt nhạt nói: “Chân em đang bị thương, uống ít thôi.”
Sau đó nâng ly, không nói gì thêm.
Không chỉ Úy Trì Giản, đêm 30 năm ngoái đối với Úy Trì Diễm cũng là một đêm khó quên.
Thế nhưng hôm nay y có Tiểu Hi, trân bảo y tưởng chừng đã vĩnh viễn mất đi, tuy rằng đã đổi một cơ thể khác, một ngoại hình khác nhưng lại như kỳ tích cậu vẫn ngồi bên cạnh y. Huống chi, vừa mới đây hai người bọn họ đã nói rõ lòng nhau.
Dưới tình huống như vậy, Chủ tịch Úy Trì không nhịn được giơ ly lên chúc mừng.
Lê Hân nhìn Úy Trì Diễm giơ ly rượu lên, chất lỏng màu đỏ bên trong tỏa ra mùi hương mê người, ánh mắt chuyển qua khuôn mặt y – khuôn mặt đẹp đẽ không đổi thay, ánh mắt sắc bén trước nay lại trở nên nhu hòa, xen lẫn vui sướng, hưng phấn, kích động, cùng với tình cảm sâu đậm.
Lê Hân như bị ánh mắt của y dụ dỗ, bất tri bất giác cũng giơ ly rượu lên.
“Đinh” vang lên thanh thúy, ba ly rượu chạm vào nhau, âm thanh đó như đi vào lòng người.
Chuông đồng hồ điểm mười hai giờ vang lên, đồng thời còn có tiếng bắn pháo hoa. Đèn trong phòng không biết ai tắt đi, trong đêm tối, bầu trời không ngừng xuất hiện ánh sáng sặc sỡ chói mắt, xuyên qua tấm kính thủy tinh như rơi vào trong nhà.
Tay của y như trước vững vàng ôm lấy eo của cậu, bên tai cũng là hơi thở của y. Mà theo pháo hoa rơi tứ tán, Lê Hân cảm thấy trong lòng mình cũng có cái gì đó vừa vụn vỡ.
Cậu nhớ kỹ, vừa qua năm mới không bao lâu, cậu nghe được đoạn đối thoại bí mật của Hạ Lãng và Tề Hạo không chút lưu tình đánh nát giấc mộng mười ba năm của cậu. Một năm lại qua, cơ thể này đã cùng cậu trôi nổi vượt qua thời gian này, lúc đó cũng không hề biết, người tổn thương cậu cũng đang chịu dày vò thống khổ.
Đây là ý trời đã định hay sao? Cậu đi một vòng lớn, vẫn là về nơi này. Bài xích, trốn tránh để rồi rơi vào sự dịu dàng và ấm áp của đối phương.
Nếu như nói Úy Trì Diễm yêu con nuôi của mình là trái với luân thường, là hành vi vô liêm sỉ, vậy còn cậu thì sao?
Nếu như nói biểu hiện của y những năm trước là giả dối, vậy còn năm nay thì sao?
Lê Hân quay đầu, ngước cổ nhìn gương mặt như điêu khắc của y, lại thấy y đang chăm chú nhìn cậu – đôi mắt trước kia chỉ có vô tình và tàn nhẫn lúc này đây chỉ có hình bóng một người – một thiếu niên ngoại hình thanh tú, gương mặt xinh đẹp.
Lê Hân bị bóng hình trong đôi mắt kia mê hoặc. Sau đó nghe y dùng giọng nói trầm thấp nói vào tai cậu: “Bảo bối, tôi yêu em.”
Hết chương 81
Bordeaux 1982
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Lê Hân
Chương 81
Chương 81