DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Việt Chi Gia Hữu Soả Phu
Chương 16

Khi Lục Thanh còn ở hiện đại, hắn thuần túy là người phương bắc. Khẩu vị của hắn rất nặng,  hắn thích ăn cay, cho nên khi đến mùa đông rét lạnh, lẩu liền trở thành lựa chọn hàng đầu của hắn. Một nồi lẩu nóng hôi hổi vào mùa đông luôn luôn là một món ăn để lại nhiều ấn tượng, sau  khi nghe một chút tin tức về mỹ thực đại tái sắp tổ chức, trong đầu Lục Thanh liền nghĩ qua món ăn này. Không chỉ có thể thỏa mãn sở thích của chính mình, còn có thể thắng được mỹ thực đại tái, nghĩ như thế nào cũng thấy có lời.[yuki-hana: edit tới đây tự nhiên thèm lẩu Thái…]

Mắt thấy ngày thi đấu sắp đến, Lục Thanh sau  khi đặt làm cái nồi thiếc, liền trở lại Thực Vi Thiên, bắt đầu viết xuống nguyên liệu nấu ăn mà mình cần. May mà mấy thứ ở Tây Lưu triều này không thiếu khuyết nhiều so với hiện đại, cộng thêm mớ ớt cùng hoa tiêu mà Lục Thanh đem ra, như vậy liền thỏa mãn bảy tám phần.

Tần Hải nhìn chằm chằm trang giấy trong tay, hơi có đăm chiêu. Ngay cả hắn cũng nhìn không ra Lục Thanh đến cùng là tính làm món ăn gì, bởi vì mấy thứ nguyên liệu kia đều không liên quan gì nhau, thậm chí có thể nói là có chút lộn xộn. Hơn nữa, việc chuẩn bị món ăn này còn cực kỳ rườm rà, quan trọng là ngay từ bây giờ là phải bắt đầu hầm xương.

Lục Thanh nhìn Tần Hải phản ứng như thế, chỉ cười thần bí nói:“Đến lúc đó thì  Tần lão bản sẽ rõ ràng.”

Lục Thanh đã nói như vậy, cho nên dù trong lòng Tần Hải có nghi hoặc thì cũng chỉ có thể ngăn chặn. Chuyện tới nay, cũng chỉ có thể ngựa chết làm như ngựa sống ……

Sau khi thu xếp xong mọi thứ thì sắc trời đã tối. Lục Thanh nắm tay Tiểu Ngốc Tử, đứng dậy nói.

“Thời gian không còn sớm, ta cáo từ trước.”

Tần Hải đã đem công tác mà Lục Thanh phân phó đều an bài xong, mấy ngày qua,  hắn cũng đã nghe bảy tám phần về chuyện của Lục Thanh, biết Lục Thanh cùng Tiểu Ngốc Tử ở hơi xa, tận trên núi Thanh Vân, hắn nghĩ nghĩ nói:

“Sau này khẳng định sẽ bận rộn đến rất khuya, nơi này còn có một gian phòng trống, nếu ngươi không ghét bỏ thì có thể ở.”

Lục Thanh ở lại Thực Vi Thiên có nghĩa là hắn chân chân chính chính cùng Thực Vi Thiên hòa hợp thành một thể. Tần Hải suy nghĩ kỹ, trên người Lục Thanh không biết vì sao có được nhiều đồ vật kỳ kỳ quái quái như vậy, nếu có thể đem Lục Thanh lưu lại, như vậy đối với việc phát triển Thực Vi Thiên khẳng định là vô cùng tốt. Lục Thanh nghĩ nếu là ở nơi này, về sau liền không cần tới tới lui lui bôn ba.Nhưng nơi này dù phương tiện như thế nào thì cũng không phải nhà của mình, nhà nhỏ kia tuy rằng đơn sơ nhưng lại là không gian hoàn toàn thuộc về chính mình. Liền tính về sau hắn có ở nơi này, thì cũng phải đợi đến hắn hoàn toàn chưởng khống toàn bộ Thực Vi Thiên đi đã.

“Ghét bỏ thì không dám, chỉ là trong nhà còn có chút việc vãnh, cho nên không thể ở lâu.” Lục Thanh chối từ.

Tần lão bản cười cười,“Hôm nay không cần, về sau cũng có thể có lúc cần đến, ta thay ngươi đem phòng này lưu lại, chờ đến khi ngươi muốn ở thì trực tiếp dọn vào là được.”

Lục Thanh vốn định cự tuyệt, thế nhưng lại chợt nghĩ, hắn tại huyện  Phương Lâm này đúng là  thiếu một nơi đặt chân, cho nên cũng liền theo ý Tần lão bản.

Vừa đi ra Thực Vi Thiên, Tiểu Ngốc Tử liền hô một hơi, cả người đều linh động lên. Lục Thanh nhìn ánh mắt trong suốt sáng ngời của y, tâm tình cũng tự nhiên tốt lên. Tiểu Ngốc Tử thực ngoan, khi hắn bàn việc cùng với Tần Hải thì luôn luôn không lên tiếng quấy rầy.

“Bảo Bảo bụng đói không?”

Tiểu Ngốc Tử một bên nhảy nhót một bên nói:“Không đói bụng!” Y vừa rồi ăn rất nhiều thứ, lúc này bụng đã no,  không đói chút nào.

“Nga? Vậy không cần mua hồ lô đường.” Lục Thanh cười nói.

Tiểu Ngốc Tử lập tức sửa lời:“Đói!” (^_^)

Tuy rằng bụng thực no, thế nhưng hồ lô đường tốt như vậy, y vẫn có thể ăn hết  mười xuyến. Kỳ thật thế giới của y rất đơn giản, một chuỗi hồ lô đường là có thể khiến cho toàn bộ thế giới của y đều tràn ngập ánh sáng.

Lục Thanh dẫn Tiểu Ngốc Tử mua hồ lô đường, hai người cùng nhau tay nắm tay đi về nhà.

Trời tối thui như hũ nút.

Lục Thanh chưa từng đi trên đường nhỏ vào ban đêm,  không có đèn đường  cho nên hiện tại có vẻ gian nan. Trên đường nhỏ chỉ có Lục Thanh cùng Tiểu Ngốc Tử, trong lòng bàn tay Tiểu Ngốc Tử đều là mồ hôi lạnh, y gắt gao cầm chặt tay Lục Thanh, nhưng vẫn có chút sợ hãi:

“Phu quân, Bảo Bảo sợ……”

Trong thanh âm mang theo run rẩy, khiến Lục Thanh có chút tự trách. Có lẽ vừa rồi hắn nên nghe theo ý kiến của Tần lão bản, lưu lại Thực Vi Thiên qua đêm. Chỉ là hiện tại thời gian đã muộn, đường trở về càng xa hơn, Lục Thanh cũng chỉ có thể tiếp tục kiên trì.

“Có ta ở đây, Bảo Bảo không sợ.”

Lục Thanh vòng tay ôm eo Tiểu Ngốc Tử, kéo Tiểu Ngốc Tử vào trong phạm vi thân thể của mình. Tiểu Ngốc Tử nghe được tiếng tim Lục Thanh đập, bùm bùm, tiết tấu rõ ràng, làm y quên mất hoàn cảnh của mình, đồng thời cũng quên đi kinh hoảng.

Trong bóng đêm hai người dựa sát vào nhau, một đường không nói chuyện, nhưng quan hệ giữa hai người lại càng thêm thân cận hơn một chút.

Khi hai người đi đến cửa nhà nhỏ thì sắc trời đã hoàn toàn đen. May mà Lục Thanh sau  khi được linh tuyền cải tạo thì thị lực cải thiện rất nhiều, hắn sờ soạng tìm ra ngọn nến cùng mồi lửa, lúc này thế giới mới một lần nữa có được ánh sáng.

Sinh hoạt tại một nơi trước không thôn sau không điếm, thật sự là có chút lạnh lung. Nhất là trong đêm đen, nhà gỗ nhỏ lẻ loi có vẻ phá lệ cô tịch. Lục Thanh nghĩ người ở chỗ này trước kia nhất định là có lá gan rất lớn, nếu  không thì cũng sẽ không một người trụ lâu như vậy. Về chuyện quỷ thần, Lục Thanh là không tin. Nhưng mà ngay cả xuyên việt đều trở thành hiện thực, cho nên nếu có một ngày trên thế giới xuất hiện quỷ, Lục Thanh cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc.

“Bảo Bảo ngồi lên giường trước, ta đi nhóm lửa.”

Giường đất là lạnh lẽo, trong nhà cũng không có thể sử dụng nước ấm, cho nên Lục Thanh cần phải đi nhóm lửa trước. Tiểu Ngốc Tử lắc lắc đầu, y không nghĩ một mình ngồi ở trên giường, y muốn ở một chỗ cùng Lục Thanh. Lục Thanh mỉm cười sờ sờ tóc Tiểu Ngốc Tử, cầm ngọn nến đi ra cửa phòng. Tiểu Ngốc Tử đi theo phía sau hắn, một tấc cũng không rời.

“Đó là cái gì?”

Từ xa, Lục Thanh liền nhìn thấy thứ gì đó ngay tại chỗ nhóm lửa, lúc đi đến gần thì thấy đó là một con mèo trắng đang mở to đôi mắt màu vàng kim có chút sợ hãi nhìn hắn. Con mèo kia khi nhìn thấy Lục Thanh, liền há to miệng gầm rú một tiếng, tựa hồ muốn dọa Lục Thanh lui. Lúc này Lục Thanh mới phát hiện, đây không phải là mèo, răng nanh sắc bén như vậy, rõ ràng là một con hỗ con. Hỗ con cũng thuộc loại cực kỳ hiếm thấy_ Bạch Hổ, toàn thân không có một cọng lông khác màu, hơn nữa tiểu bạch hỗ này hình như là vừa sinh ra không có bao lâu, cho nên hình dáng mới bằng một con mèo bình thường, vì thế lúc đầu Lục Thanh mới có thể nhận sai.

Theo lý thuyết thì lão hổ sống ở trong rừng sâu, cùng nhân loại nước giếng không phạm nước sông, nhưng nay vì sao lại xuất hiện ở trong nhà hắn?

“Oa, mèo con!”

Tiểu Ngốc Tử ngạc nhiên nhìn tiểu bạch hổ, trong ánh mắt đều là kích động, xem ra, y thực thích tiểu bạch hổ này. Nhưng đây chính là lão hổ a, nếu là chờ nó trưởng thành, sợ là mười tráng hán cũng khó mà chế phục nó. Lục Thanh không nghĩ mất hứng, thế nhưng lại càng không nghĩ đến việc uy hiếp an toàn của Tiểu Ngốc Tử cùng mình. Nếu tiểu hổ này có cha mẹ thì làm sao đây, Lục Thanh không cho rằng mình có thể đánh thắng được lão hổ trưởng thành.

Tiểu Ngốc Tử hành động cực nhanh, trong một giây Lục Thanh lơ đãng, y liền ôm lấy tiểu bạch hổ kia, cười tủm tỉm vuốt ve da lông trên người bạch hổ. Tiểu Bạch Hổ muốn phản kháng, nhưng Tiểu Ngốc Tử trời sinh thần lực, mặc nó làm như thế nào cũng không thoát ra được.  Lục Thanh nhìn bộ dáng Bạch Hổ khốn quẫn, không tự chủ được cười lên tiếng.

“Đợi đã, để ta xem xem.”

Lục Thanh cau mày ôm Bạch Hổ vào trong lòng, phát hiện dưới thân Tiểu Bạch Hổ này đều là một mảnh máu, sở dĩ nó nằm gần bếp lò không nhúc nhích cũng là bởi vì thương thế quá nặng. Tiểu hổ thụ thương, việc này cũng không ngạc nhiên, chung quy là năng lực tự bảo vệ của nó hữu hạn. Nếu hôm nay Lục Thanh không có phát hiện nó, như vậy rất có khả năng sáng sớm ngày mai bọn họ nhìn thấy chính là một khối thi thể.

Lục Thanh thở dài một hơi,  có chút không đành lòng……

Cũng thế, gặp nhau đã là hữu duyên, chờ vết thương trên người vật nhỏ lành thì ném nó cũng không quá trễ.

Đọc truyện chữ Full