Đoàn người trùng trùng điệp điệp đi từ núi Thanh Vân xuống hấp dẫn không ít chú ý. Khi đi trên đường cái có chút náo nhiệt ở huyện Phương Lâm, các thôn dân ở thôn Bạch Hổ hơi có chút hưng phấn. Mà lúc này, tiểu lão hổ được Tiểu Ngốc Tử ôm trong lòng cũng đang hưng phấn đến cực điểm mà lộn xộn trên người y, trong con mắt màu vàng kim linh động tràn đầy hảo kì. Cũng không thể trách tâm tính tiểu lão hổ này không kiên định, chung quy nó vẫn còn nhỏ, giống như một đứa trẻ mới sinh ra không bao lâu thôi.
Lúc này, trên vai, trên tay các thôn dân đều khiêng một túi vải lớn, nếu nhìn kỹ sẽ thấy một người có dáng vẻ văn nhược thư sinh như Lục Thanh thế nhưng cũng có thể tay cầm mấy chục cân mà bất động thanh sắc.
Lục Thanh buông túi ớt trong tay xuống nói:“Tần lão bản, này đó chính là toàn bộ hàng mà ta có.”
“Nga? Toàn bộ?”
Ánh mắt Tần Hải chợt lóe, tầm mắt quét về phía hơn mười gói ớt và hoa tiêu trên mặt đất, hiển nhiên là hắn kinh ngạc đối với việc Lục Thanh đem con bài tẩy của mình đều lật ra trước mặt hắn. Bất quá kinh ngạc qua đi, trong mắt hắn cũng là tràn đầy kính nể. Có được đồng bọn thẳng thắn thành khẩn hợp tác như vậy, Tần Hải mới có thể toàn tâm toàn ý tín nhiệm hắn, đem Thực Vi Thiên giao cho hắn.
“Tốt, tốt, tốt, có nhiều nguyên liệu như vậy, phục hưng có hi vọng, phục hưng có hi vọng a!”
Tần Hải tinh thần chấn hưng mà cười to, lúc này bắt đầu đem nguyên liệu trên mặt đất cất vào giếng băng trong hậu viện, toàn bộ người trong Thực Vi Thiên xuất động, trong thời gian ngắn ngủi cũng đã dời đi hết. Mà lúc này, Lục Thanh cùng các thôn dân Bạch Hổ thôn vây quanh một cái bàn tròn lớn nhất trong Thực Vi Thiên, trên bàn đều là các loại món ăn cùng rượu ngon đã được chuẩn bị từ sáng sớm.
“Rượu ngon, rượu hoàng lương thuần hậu như vậy, thật sự là khó gặp a!”
Hiển nhiên Thực Vi Thiên cũng là bỏ nhiều công phu để chuẩn bị trận yến hội này, ngay cả loại rượu quý mười năm cũng đem ra, điều này khiến cho thôn dân Bạch Hổ thôn hết sức vừa lòng. Đối với những người lấy công việc săn thú mà sống thì có ai không uống rượu? Chỉ là không tính rượu ngon khó gặp, liên giá tiền cũng cực kỳ sang quý, dù các thôn dân Bạch Hổ thôn bán được thứ tốt thì cũng vẫn là không đủ mua.
Lục Thanh cũng nhấm nháp một ngụm, uống vào trong miệng liền cảm thấy đúng là ngon hơn rượu bình thường rất nhiều, nhưng mà so với linh dịch trong hồ lô kia thì lại thiếu một phần linh khí. Hắn không tự chủ được mà suy nghĩ, nếu có thể đem nước trong hồ lô làm thành rượu ngon, vậy thì sẽ có tư vị như thế nào? Chắc chắn là kém hơn so với rượu ngon của thần tiên, nhưng chắc chắn rượu của phàm phu tục tử thì không thể địch nổi.
Lục Thanh giơ lên chén rượu, cùng người vừa chạm cốc, vừa âm thầm suy tư đến việc dùng linh dịch đến nhưỡng rượu. Lúc này, tiểu nhị bưng tới một bồn thật lớn, trong bồn có khí trắng bốc lên, cổ hương khí kia khiến tất cả mọi người đều dừng chiếc đũa trong tay, ngay cả tiểu lão hổ đang vội vàng cắn xương cũng bị cổ hương khí độc đáo này hấp dẫn.
“Đây là vật gì, vì cái gì ta chưa từng có gặp qua?” Vương Hán khiếp sợ nói.
Thịt cá tươi mới lăn mình trong một mảnh dầu hồng hồng, chỉ là nhìn thôi cũng đủ làm cho người ta muốn động đũa.
Lục Thanh đem nguyên liệu đến Thực Vi Thiên, hôm qua lại viết xuống thực đơn, cho nên món thủy nấu ngư hôm nay mới có thể hiện ra lực hấp dẫn chân chính của nó.
Ngày ấy tuy rằng Lục Thanh cũng làm ra món ăn này, nhưng lại không hề thu hút như món ăn trước mắt, chung quy chỉ có thể nói là Lục Thanh vốn không phải là đầu bếp thực thụ, đương nhiên tay nghề của hắn không thể đem so cùng với các vị Đại Sư cả ngày nghiên cứu mỹ thực rồi. Chiếm được thực đơn của Lục Thanh cùng với ớt và hoa tiêu, Thực Vi Thiên như hổ thêm cánh, không nói phục hưng có hi vọng, thế nhưng tiếp tục duy trì một đoạn thời gian là tuyệt đối không có vấn đề.
“Món ăn này là do mọi người ở Thực Vi Thiên mới nghiên cứu ra, cho đến nay chưa có hơn mười người nếm qua, các huynh đệ giúp ta rất nhiều, vì thế ta làm sao không đem thứ tốt ra chiêu đãi chứ. Các vị, động đũa đi, lạnh thì sẽ không ăn ngon.”
Cũng không khách sáo nhiều, Lục Thanh vừa dứt lời, mọi người liền phân phân hạ đũa, một bồn lớn thủy nấu ngư trong giây lát cư nhiên mất hơn phân nửa.
Trên bàn người nhiều, Tiểu Ngốc Tử gắp không được thịt cá, trơ mắt nhìn mọi người đem đồ ăn trong chậu thủy nấu ngư chia cắt hoàn tất, trong đôi mắt to đen tràn ngập ủy khuất, miệng mếu máo. (^_^)
Đúng lúc này, một cái chén mới được đưa đến trước mắt y, tràn đầy một chén thịt cá còn có đồ ăn, khiến mặt mày Tiểu Ngốc Tử lập tức hớn hở.
“Cám ơn phu quân!”
“Rống!” Ta cũng muốn ăn!
Lục Thanh nghe được tiếng rống của tiểu lão hổ, không biết vì sao trong lòng hắn cư nhiên toát ra một câu như vậy. Bất quá nhìn bộ dáng Bạch Hổ kia nóng lòng muốn thử, đúng là nó thật sự bị thịt cá trên bàn hấp dẫn.
Giờ phút này bộ dáng Tiểu Bạch Hổ thèm nhỏ dãi thịt cá lại cực kỳ giống bà con của nó là mèo, lúc trước, Tiểu Ngốc Tử đặt tên cho nó quả nhiên không sai.
“Ngươi không thể ăn, đây là thức ăn của con người, ăn nhiều sẽ sinh bệnh.” Lục Thanh cũng không quản nó có thể nghe hiểu hay không, chỉ là tự mình nói.
“Rống!”
Tiểu lão hổ tuổi không lớn, tính tình lại không nhỏ, rống lên một tiếng có chút cường ngạnh. Nếu giờ phút này, nó chân chính là vua của bách thú thì Lục Thanh tự nhiên sẽ nhượng bộ lui binh, mà nay, nó mới chỉ là một tiểu hài nhi chưa đủ lông đủ cánh mà còn dám kiêu ngạo như vậy, Lục Thanh cười lạnh nắm da lông sau gáy tiểu lão hổ, ánh mắt băng lãnh khiến Tiểu Bạch Hổ rùng mình, lại không dám lỗ mãng.
“Ô ~”
Thanh âm lấy lòng vang lên, lúc này Lục Thanh mới buông Tiểu Bạch Hổ ra, tiếp tục cùng mọi người nâng cốc ngôn hoan.
Bữa cơm này ước chừng ăn một canh giờ, mọi người cơm no rượu say, sau đó dần dần cáo từ, mà hôm nay Lục Thanh lại không tính toán đi về nhà đi. Chung quy ngày mai chính là mỹ thực đại tái, ở lại Thực Vi Thiên sẽ tiện hơn so với trở về nhà gỗ nhỏ.
Lục Thanh có uống một chút rượu, ngay cả Tiểu Ngốc Tử cũng uống một ít, bất quá tửu lượng Lục Thanh vốn không tệ cho nên còn có thể duy trì thanh tĩnh như trước. Lão Tần Hải láu cá đã sớm chuẩn bị xong phòng cho hai người bọn hắn, Lục Thanh cũng không so đo, trực tiếp ôm Tiểu Ngốc Tử đi ngủ.
Cảm giác vừa uống rượu xong khiến toàn bộ thân thể của hắn đều thả lỏng, bất quá một lúc lâu sau, hắn lại mở mắt ra.
Quần áo người cổ đại đều thực rộng rãi, vậy nên Lục Thanh mới có thể mang hồ lô theo bên người. Thất phu vô tội, hoài bích có tội. Lục Thanh tự nhiên là hiểu được đạo lý này, cho nên hắn phải bảo quản tốt hồ lô này, liền tính là Tần Hải, hắn cũng sẽ không nói cho đối phương biết công hiệu của hồ lô.
Tiểu Ngốc Tử thì ôm Tiểu Bạch Hổ vô tâm vô phế kia ngủ say sưa, động tác Lục Thanh đứng dậy dù cực nhỏ, nhưng làm sao qua được trực giác của dã thú, cơ hồ hắn vừa ngồi dậy thì Mễ Mễ liền mở mắt. Đồng tử màu vàng kim chợt lóe một tia cảnh giác, thế nhưng khi nhìn thấy Lục Thanh thì nó trực tiếp nhắm hai mắt lại, tiếp tục ngủ. (^_^) Lục Thanh thầm nghĩ, lão hổ này rất có linh tính, chẳng lẽ cũng là tác dụng của linh dịch kia? Không đúng, hôm qua lúc thụ thương, lão hổ này cũng đã rất thông minh, Lục Thanh lập tức phản bác suy nghĩ trong lòng mình. Thậm chí trong lòng hắn có một ý niệm thật lớn, nếu mỗi ngày hắn dùng linh dịch nuôi nấng tiểu lão hổ này, như vậy có thể hay không có một ngày, chỉ lão hổ này có thể nói tiếng người?
Vẻ mặt Lục Thanh chấn động, hắn bị ý nghĩ của chính mình làm cho khiếp sợ.
Hắn đứng dậy mang giày, lúc gần đi, ánh mắt nhìn chằm chằm phía sau lưng tiểu lão hổ, cư nhiên làm cho nó khắp cả người phát lạnh. Ý tưởng này không hẳn không có khả năng, chung quy thiên hạ rộng lớn, không gì không làm được. Thế nhưng hiện tại, chuyện trọng yếu nhất là thắng được mỹ thực đại tái, cấp Lục gia kiêu ngạo kia một kích!
“Lục Thanh, ngày mai ngươi muốn đích thân ra trận sao?” Tần Hải chờ cho mọi người đóng của xong, ngồi thành một vòng thương thảo chuyện ngày mai.
Lục Thanh lắc đầu, phủ quyết ý nghĩ này. Tuy rằng hắn muốn cùng Lục gia đối nghịch, sớm hay muộn sẽ bị Lục gia biết được, thế nhưng hiện tại không phải là thời điểm.
“Mấy ngày trước đây ta vừa đá đoạn vận mệnh tử của Lục Nguyên kia, ngày mai nếu lại thắng qua Lục gia, nói không chừng sẽ khiến bọn hắn chó cùng rứt giậu.”
Lục viên ngoại để ý Lục gia huyết mạch truyền thừa, nhưng Vương thị hận hắn tận xương thì lại như thế nào để ý. Cho nên ngày mai hắn chỉ có thể tạm lánh mũi nhọn, lui cư nhị tuyến. Bất quá một câu này của hắn lại khiến cho mọi người ở đây đều đau xót, hai mặt nhìn nhau.
Không thể tưởng được, truyền thuyết dĩ nhiên là sự thật, Lục Thanh này mặt ngoài thoạt nhìn thanh nhã, cư nhiên lại có thể tâm ngoan thủ lạt như thế. Bởi vậy, người trong Thực Vi Thiên, trừ Tần Hải, liền không có người dám đối nghịch cùng hắn ……
Lục Thanh trầm tư nói: “Lấy tư lịch của Tần lão bản ngươi, nếu cầm ra ớt cùng hoa tiêu này thì sẽ không làm cho người khác hoài nghi.”
Tần Hải khẽ gật đầu, minh bạch ý tứ của Lục Thanh. Nếu ngày mai Lục Thanh xuất trướng, như vậy mọi người sẽ suy đoán ớt và hoa tiêu là Lục Thanh lấy trộm từ Lục gia, nhưng nếu là Tần Hải xuất trướng, vậy thì không có chút băn khoăn.
“Bất quá Lục đại công tử, chuyện ngươi gần đây lui tới Thực Vi Thiên sợ là Lục gia đã sớm biết.”
“Hừ, biết thì thế nào, ta Lục Thanh đã cùng Lục gia ký kết văn thư kết thúc quan hệ, liền tính là Huyện thái gia lại đây, ta cũng chiếm lý!”
Tần Hải nghe được Lục Thanh ngay cả văn thư đoạn tuyệt quan hệ đều ký xong, thì tín nhiệm đối với Lục Thanh càng sâu, gật đầu đồng ý quan điểm của Lục Thanh.
“Nhưng Lục công tử ngươi tính toán dùng cái gì để ứng đối với tửu lâu của Lục gia? Vốn ta nghĩ lấy thủy nấu ngư, thế nhưng xem ra, lại cũng không là như thế a……”
Khóe miệng Lục Thanh hơi hơi giơ lên, định liệu trước nói:“Yên tâm, trước giờ thi đấu ngày mai, ta sẽ đem mọi thứ đều báo cho Tần lão bản biết, chỉ cần chúng ta thắng được mỹ thực đại tái lần này, cũng là một lần tuyên truyền rất tốt, Thực Vi Thiên cũng xem đó như là thời điểm phục hưng.”
Mỹ thực đại tái tuy rằng là cuộc thi giữa các tửu lâu, thế nhưng tại huyện Phương Lâm cũng coi như là một chuyện trọng đại, Thực Vi Thiên có thể trở về bộ dáng của ngày xưa hay không liền xem biểu hiện vào ngày mai! Tuy rằng đại trù kia của Lục gia rất lợi hại, thế nhưng có vài thứ, dù đầu bếp lợi hại như thế nào đều không thể bù lại, *đây là tuyệt đối hồng câu*.
Ngày gần đây, dựa vào tìm hiểu của hắn đối với vị chủ nhân cũ của nhà gỗ kia cho thấy, chỉ sợ trên thế giới này, trừ vài mẫu ruộng phía sau nhà hắn ra thì không nơi nào có ớt cùng hoa tiêu đi……
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Việt Chi Gia Hữu Soả Phu
Chương 18
Chương 18