“Tom, trò đến rồi.” Như thường ngày, Dumbledore đứng ở cửa lâu đài Hogwarts, sau cụ, giáo sư McGonagall cảnh giác xiết chặt đũa phép dưới tay áo.
“Tôi không tên là Tom.” Theo sau là gia chủ Black, khi nghe giáo sư biến hình học đã từng dạy mình gọi mình là “Tom”, mắt Voldemort chợt lóe, hắn chán ghét cái tên Muggle vô dụng kia.
“A, con trai à, tên của mỗi một phù thủy đều được Merlin ban ân.” Dumbledore mỉm cười nói, như là đang đối mặt với một học trò của mình.
Chúa tể Hắc ám gần như muốn chửi bậy, ai là con của ông?! Sau khi Dumbledore được nhấc lên vị trí “phù thủy trắng vĩ đại nhất” càng thích nói những lời tốt đẹp, có vẻ rất cao thâm.
“Dumbledore, ông mời tôi tới Hogwarts không phải để nghe ông nói cái này chứ.” Voldemort nhấn mạnh từ “mời”, “Hay là ông đã hiểu thật ra tôi đủ tiêu chuẩn là một giáo sư.” Giọng điệu hắn tràn ngập châm chọc, đến nay vẫn còn bất bình vì Dumbledore từ chối lời xin của hắn.
“A, Tom, giáo sư Smith dạy rất được, bọn nhỏ đều rất thích lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của thầy ấy,” Dumbledore như không biết ý chỉ của Voldemort vậy, “Hôm nay mời trò tới là vì có một việc có thể cần sự giúp đỡ của trò.”
“Sao tôi lại không biết phù thủy trắng vĩ đại nhất lại có chuyện cần nhờ người khác?” Voldemort nhíu mày, giáo sư McGonagall và Orion đều im lặng không lên tiếng.
“Tom, trò nên biết rằng, con người không phải là vạn năng.” Khi nói tới đây, giọng nói của Dumbledore rất chân thành.
Voldemort hừ mũi một tiếng coi như trả lời, chẳng qua hai người cũng biết kịch hát hôm nay không phải ở đây. Rất nhanh, Dumbledore liền dẫn Voldemort và Orion tới Lều Hét.
“Dumbledore, đây là thứ ông bảo tôi xem?” Voldemort nhìn cái kén trong phòng, “Tôi nghĩ ông nên nói cho tôi biết Lucius ở đâu thì hơn?”
“Vì một số tình huống ngoài dự đoán, cậu chủ nhỏ Malfoy đang ở đây.” Dumbledore nói thật, có một số thứ không cần phải nói dối.
“Orion.” Voldemort nhíu mày, người trong nhà biết chuyện nhà mình, tuy hắn đọc nhiều sách vở, nhưng hắn không biết nhiều về chuyện riêng tư quý tộc giới phù thủy.
Sau khi được gọi tên gia chủ Black tự giác đi lên trước kiểm tra, dòng máu quý tộc được di truyền mẫn cảm nhận ra khác lạ…
Thừa dịp Orion kiểm tra, Dumbledore cũng giải thích, “Cậu chủ nhỏ Malfoy đã ở đây từ ba ngày trước, thầy không có biện pháp.”
Voldemort từ chối cho ý kiến gật đầu, hắn hoàn toàn không để ý tới giải thích của Dumbledore.
“Lord.” Orion thử tới gần, nhưng ông không thể nào chạm tới, rồi ông giơ đũa phép lên sử dụng vài thần chú dò xét, đũa phép cho ra tia sáng trắng, hoàn toàn phá hỏng suy đoán của ông.
“Tom, thầy đã thử, căn bản không thể chạm vào, trò xem…” Dumbledore cũng thất vọng vì Orion không thể làm gì được, nhưng lập tức ông chú ý tới một cái nhẫn trên ngón tay gia chủ Black, hình dạng kia, cảm giác kia, sao lại giống tới vậy…
Dumbledore vừa định mở miệng hỏi, giáo sư McGonagall đã cắt ngang cụ, “Albus…” cụ nhìn theo, cái kén màu bạc vốn yên lặng bắt đầu bong từng lớp, tỏa ra luồng sáng trắng chung quanh, làm Lều Hét vốn âm u phủ thêm một lớp hơi bạc.
Bốn vị phù thủy nâng cao cảnh giác, cái kén chậm rãi mỏng hơn, lớp ngoài bóc ra lập tức biến mất trong không khí, cuối cùng, một người đàn ông có mái tóc bạch kim dài xuất hiện trước mắt họ, mái tóc bạch kim chạm tới mắt cá chân y, mắt còn đang nhắm chặt, gương mặt góc cạnh hơn, nhưng vẫn không làm giảm sự khôi ngô của y, trước người y, một thiếu niên gầy yếu hơn, mặc đồng phục Slytherin được một bàn tay y ôm chặt, thiếu niên tóc đen dày, không nhìn rõ mặt, nhưng có thể cảm giác được họ đang ngủ say.
Hình ảnh kỳ lạ này khiến cả hai phe trắng đen cùng giữ im lặng, dù họ đã xác định được thân phận của hai người – Lucius Malfoy và Severus Snape.
— Tôi là đường ranh giới rốt cuộc Lucius cũng xuất hiện —
Chỉ trong chốc lát, Lucius mở mắt ra đầu tiên, màu mắt và áp suất mạnh mẽ khác hẳn thường ngày làm bốn người ở đây đều phải giật mình.
“Ngài Voldemort, hiệu trưởng Dumbledore.” Trước mặt Dumbledore, Lucius cũng không xưng hô “lord”, bắt đầu từ giây phút y tỉnh lại, y đã có suy nghĩ mới, chẳng qua việc cần thiết nhất lúc này là phải rời khỏi đây. “Làm phiền, nhưng tôi cần đưa bạn đời của tôi chỉnh trang một chút.”
Lời nói ngắn gọn của Lucius dậy lên làn sóng lớn, Orion xanh mặt, Dumbledore lại cảm thấy mừng thầm, McGonagall nhìn Snape khẽ lắc đầu, chỉ có Voldemort chú ý tới sự thay đổi của bản thân Lucius.
“Cậu chủ nhỏ Malfoy chắc không phiền tới phòng làm việc của tôi trong chốc lát chứ? Xét thấy Severus đã vô cớ trốn học ba ngày rồi.” Dumbledore lấy một viên kẹo không biết từ đâu ra.
“Được.” Lucius nhìn Snape còn chưa tỉnh lại trong lòng mình, cũng biết hai bên đều cần lời giải thích, mà mình cũng phải mượn cơ hội này công khai một vài điều.
Orion tiến lên một bước, muốn nói gì đó nhưng bị một ánh mắt của Voldemort lại lùi về, “Lucius, chúng ta sẽ ở phòng hiệu trưởng.” Hắn biết Lucius là một người thông minh, y làm vậy sẽ có lý của y. Hiện tại Lucius không còn như trước kia, áp suất mạnh mẽ vừa nãy cho thấy y bắt đầu có tư cách lớn hơn. Slytherin vĩnh viễn tôn trọng thực lực.
Lucius dừng bước một chút, hơi hơi cung kính khom người với Voldemort rồi ôm Snape rời khỏi.
Một tiếng sau, Voldemort và gia chủ Black ngồi ở bên phòng hiệu trưởng, giáo sư McGonagall bị Dumbledore điều trở về, hiện tại Lucius đã xuất hiện, Voldemort không thể trực tiếp trở mặt với mình, McGonagall cũng không cần thiết có mặt nữa.
“Người vừa ở bên cạnh Lucius, là học đồ của Slughorn đúng không?” Trong lúc chờ đợi, Voldemort như không để ý hỏi.
“Đúng vậy, đứa bé ấy là học đồ độc dược không tồi.” Dumbledore vẫn cười meo meo, ngạc nhiên mới đầu dần dần ổn định, cụ cần tính toán lại giá trị gia tộc Malfoy một lần nữa.
“Học đồ xảy ra chuyện lớn như vậy, là đạo sư Slughorn ở đâu?” Voldemort hỏi tiếp.
“A, sức khỏe Horace không tốt, ngày hôm qua thầy ấy đã từ chức, tuy còn chưa hết năm, nhưng sức khỏe thầy ấy không chờ nổi nữa.” Dumbledore trợn tròn mắt nói dối, nghĩ cũng biết, Dumbledore không giấu nổi, chắc chắn Slughorn muốn nhanh chóng rời đi.
“Hừ.” Voldemort biết, chỉ sợ Slughorn đã sớm chạy trốn, chẳng qua, ép buộc kẻ nhát gan không tận tâm này cũng không có ý nghĩa, suy xét tới Snape quan trọng hơn.
“Tom…” Dumbledore nheo mắt lại, đang chuẩn bị nói gì thì Lucius đi vào. Mái tóc chấm mắt cá chân hơi hơi bay, tuy trong phòng hiệu trưởng không có gió nhưng áp suất quanh thân vẫn tỏa ra ngoài, biểu hiện sự thật chủ nhân của nó pháp lực rất mạnh và sự khống chế còn chưa được thuần thục.
“Sev còn chưa tỉnh lại,” Lucius không ngồi, nói về Snape trước, “Tôi sẽ đưa cậu ấy đi.”
“A, cậu chủ nhỏ Malfoy, bây giờ Severus còn là học trò Hogwarts, tôi nghĩ cậu cũng không có quyền lợi này.” Hiển nhiên Dumbledore không ngờ Lucius vừa tới đã nói vậy Snape chính là một quân cờ rất quan trọng trong kế hoạch tương lai của cụ, cụ không thể thả thằng bé nhanh như vậy, ít ra… ít ra cũng phải để cụ biết Snape nghĩ gì đã chứ.
Voldemort và Orion ngồi một bên, rõ ràng Lucius đang tính toán trở mặt với Dumbledore, là một quý tộc, trực tiếp biểu đạt tâm tình mình như vậy hoặc là quan hệ rất thân, hoặc là y đã không cần phải chu toàn nữa.
“Hiệu trưởng Dumbledore,” Lucius ngân giọng, nụ cười thường ngày lại biến mất, “Tôi nghĩ tôi có quyền lợi làm chủ cho bạn đời của tôi, xét thấy bạn đời của tôi đã bị làm hại ở Hogwarts, tôi có thể sẽ kiện lên tòa.”
Dumbledore hơi cứng mặt, cụ không ngờ Lucius không nể mặt cụ như vậy, phía sau Orion không nhịn nổi, hiện tại toàn bộ giới phù thủy nước Anh đều biết Narcissa và Lucius có hôn ước, dù đính hôn thất bại nhưng Narcissa đã trở thành nữ chủ nhân gia tộc Malfoy rồi.
Sự thật mà mọi người đều đồng ý, Lucius lại xác định “bạn đời” những hai ba lần, đã đặt Narcissa ở đâu? Đặt gia tộc Black vào chỗ nào?
“Lucius, chắc cậu nhớ lầm rồi! “Bạn đời” của cậu giờ vẫn còn đang chờ ở gia tộc Black kìa.” Trong giọng nói Orion ngập tràn cảnh cáo.
“Ngài Black, tôi đã ký kết khế ước hôn nhân, “bạn đời” của tôi mà ngài nói còn đang nghỉ ngơi trong phòng ngủ Slytherin của cậu ấy.”
“Không thể nào!” Orion gần như không giữ nổi bình tĩnh, “Nhân chứng đâu? Thệ ước đâu?”
Lucius nghĩ gì đó, trong đôi mắt chợt hiền hòa, “Sev là bạn đời linh hồn của tôi, khế ước của chúng tôi đã được Merlin chứng kiến.” Nói xong, y giơ cổ tay trái mình lên, bông hoa tường vi màu bạc trên đó phản xạ ra ánh sáng quyến rũ.
Ba người ở đây đều là phù thủy mạnh kiến thức rộng, cũng chỉ mang thái độ nửa tin nửa ngờ với khế ước bạn đời linh hồn mấy trăm năm qua chưa từng xuất hiện, nhưng hoa văn trên cổ tay Lucius không phải là giả. Dumbledore liếc một cái đã nhận ra đó là hoa văn mình thấy trên cổ tay Lucius trước đó, nhưng hoa văn khi đó không hoàn toàn như bây giờ, sáng như bây giờ.
“Bạn đời linh hồn đã không xuất hiện mấy trăm năm nay rồi, không ai có thể chứng minh lời cậu.” Orion tức đến khó thở, nếu Narcissa bị từ hôn, Merlin ơi, thanh danh gia tộc Black hoàn toàn bị quét rác!
“Orion, chia rẽ một đôi bạn đời linh hồn sẽ bị Merlin nguyền rủa.” Dumbledore mỉm cười nói, trong lòng lại ảo não vì mình lỡ cơ hội, nếu sớm biết quan hệ giữa họ… Lucius thật không hổ là một Malfoy, y thành công lừa tất cả mọi người.
“Lucius,” Voldemort rốt cuộc mở miệng, đương nhiên hắn biết về bạn đời linh hồn, hơn nữa vì ít có tin tức về bạn đời linh hồn nên hắn cũng chỉ biết đó là “khế ước hôn nhân cao nhất” mà thôi. Khác với Orion, Voldemort để ý tới lợi ích mà Lucius và Snape là bạn đời hơn, cũng giống như lúc trước đồng ý gia tộc Malfoy và gia tộc Black liên hôn vậy. Nếu một đôi bạn đời linh hồn cho mình lợi ích lớn hơn thì Voldemort sẽ áp chế gia tộc Black, “Chứng minh lời của cậu.”
Lucius vẫn biểu hiện sự tôn kính của mình với Voldemort, dù y không hề gọi “lord”. Y mặc áp suất của mình, mái tóc bạch kim như có sức sống bay bay quanh y, mắt y cũng biến thành màu bạc hoàn toàn.
Pháp lực mạnh mẽ đột ngột tràn ngập toàn bộ phòng hiệu trưởng, có lẽ pháp lực này còn kém Voldemort hay Dumbledore, nhưng đã tương đương với Orion rồi, trong khi đó Lucius còn chưa trưởng thành.
“Merlin ơi, huyết thống thức tỉnh!” Orion ngơ ngác nói, ông như một nhà nông thất bại, tỉ mỉ trồng một cái cây, đến lúc hái quả lại bị người ta lượm mất.
Dumbledore và Voldemort nghe thấy lời của gia chủ Black, trên lĩnh vực này họ cũng không thể sánh bằng Orion đã được giáo dục quý tộc một cách chính thức.
Con ngươi Dumbledore co lại, “A, con trai của ta, chúc mừng cậu. Cậu thức tỉnh?”
“Veela viễn cổ.” Lucius kiêu ngạo nói, pháp lực Veela viễn cổ trong dòng máu y đã thức tỉnh khi bạn đời linh hồn của y gặp nguy hiểm, cũng chính vì vậy, Lucius may mắn không bị biến thành người sói, độc sói cũng chỉ là con kiến trước mặt sức mạnh thức tỉnh huyết thống mà thôi.
“Là Veela viễn cổ, Veela viễn cổ…” Orion than vắn thở dài, là quý tộc máu trong từ xưa, có hiểu biết về vài liên hôn giữa phù thủy và sinh vật pháp thuật, Veela viễn cổ sinh vì người yêu, chết vì người yêu, một khi đã lựa chọn bạn đời, thì sẽ duy trì cả đời. Hơn nữa, pháp lực của Veela viễn cổ cũng cực kỳ mạnh, vì có thể có sức mạnh bảo vệ bạn đời của mình, Veela viễn cổ từ bỏ tăng trưởng cơ thể, mà tinh tu pháp lực.
Biểu hiện của Lucius nói lên sự thật y thức tỉnh huyết mạch Veela viễn cổ, mà một sinh vật pháp thuật ký kết khế ước hôn nhân không phải chuyện Orion có thể xen vào.
“Vậy thì, hiển nhiên chúng ta nên chúc mừng rồi, dù là vì huyết thống cậu thức tỉnh, hay là vì khế ước hôn nhân.” Voldemort nhanh chóng suy nghĩ về phần lợi ích mình có được, xét thấy Snape có dòng máu Prince, và sự thật là bạn đời linh hồn của Lucius, chỉ cần giữ vững lập trường của gia tộc Malfoy thì bậc thầy độc dược tương lai sẽ là bên hắn.
Hiển nhiên Dumbledore cũng nghĩ tới, dù là tương lai hay là hiện tại, cụ cũng mất đi cơ hội. “Cậu chủ nhỏ Malfoy, nếu vậy cậu có quyền đưa bạn đời cậu đi,” con ngươi Dumbledore xoay tròn, “Nhưng giờ Severus vẫn chưa tỉnh lại, có lẽ cậu cần giúp đỡ?” Giọng nói cụ ngập tràn lo lắng, dường như thật sự để ý an nguy của Snape vậy.
“Cái này không cần làm phiền ngài, hiệu trưởng Dumbledore.” Lucius nửa kiêu ngạo nửa lo lắng nói, “Huyết thống của Sev cũng thức tỉnh, hiện tại cậu ấy chỉ cần thời gian.”
Câu nói thứ hai của Lucius lại khiến ba người ở đây kinh ngạc, khi nào thì thức tỉnh huyết thống lại rẻ mạt đến thế, Dumbledore càng cảm thấy tiếc nuối, mặt Orion đã đen gần bằng đáy nồi, chỉ có Voldemort vẫn giữ dáng điệu quý tộc, đối với hắn, chỉ cần Lucius vẫn đứng bên hắn đã là tin tốt rồi.
“Lucius, có lẽ cậu bằng lòng ngồi xuống chậm rãi nói.” Voldemort vung tay lên, dòng máu Slytherin để lâu đài nghe theo một số mệnh lệnh đơn giản của hắn, một cái ghế dựa mang theo thẩm mỹ quý tộc xuất hiện cạnh Lucius.
Lucius hơi hơi cúi đầu, miệng nhếch 15 độ, Sev, em yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt tất cả.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Harry Potter] Harry Potter Chi Chuộc Tội
Quyển 2 - Chương 51: Tỉnh lại
Quyển 2 - Chương 51: Tỉnh lại