Những tiếng “Đinh đinh” không ngừng đã kéo Kỷ Hiểu Ngạn từ trong những hồi ức bi thương trở về thực tại, có chút hoảng sợ run lên, thiếu chút nữa đã đánh rơi mất đứa con trai máu mủ của mình, Kỷ Hiểu Ngạn thét lớn “Ai? Ai đó? Đừng giả thần giả quỷ trước mặt tôi!!”
Kỷ Hiểu Ngạn dùng sức bế ôm Phil trong tay, sắc mặt tái nhỢt, trong mắt chứa chan nỗi sợ hãi, không ngừng nhìn tới nhìn lui trong phòng, nhìn ngược nhìn xuôi như vậy là ý muốn khiến kẻ kia thấy sợ nên bước ra.
Cho đến khi nhóc Phil khóc thét lên vì khí lực quá mạnh của mẹ mình, Kỷ Hiểu Ngạn mới tỉnh lại, hôn hôn an ủi Phil, sau đó mỏi mệt đựa thân thể buộc chặt của mình xuống gối dựa lưng.
Nghĩ đến tiếng hệ thống vừa rồi, trong đầu Kỷ Hiểu Ngạn đột nhiên lóe lên một tia sáng, lại một lần nữa ngây dại ra, nhưng rất nhanh, hắn liền hồi thần lại. Sống lại là một chuyện kì dị rất dễ gặp, nhưng chỉ là một lần, rất ít khi có lần thứ hai, cũng nhờ sự vun đúc từ chuyện học văn ở kiếp trước, Kỷ Hiểu Ngạn nhanh chóng bình tĩnh lại.
Âm thanh kì quái lúc trước nói hình như là do mình đã kích hoạt cái gì đó? Cái đó hình như là…Hệ thống? Hơn nữa, cái hệ thống kia còn muốn mình hoàn thành nhiệm vụ tân thủ?
[Đinh, hệ thống gợi ý: Tân thủ đi ra, mời kí chủ mở thông tin của nhân vật, mặt khác, mời kí chủ tự lựa chọn thuộc tính.]
[Đinh, hệ thống kiểm tra và đo được kí chủ có thái độ không tín nhiệm nhiệm vụ, hệ thống trừng phạt, trừ đi phần thưởng của nhiệm vụ, nếu không hoàn thành nhiệm vụ đúng kì hạn, trừng phạt gấp đôi.]
Kỷ Hiểu Ngạn vốn đã chẳng tin chuyện bánh nhân thịt rụng xuống nhân gian, nay nghe cái hệ thống cao ngạo kia trừng phạt mình thì cảm thấy thật hết chỗ nói. Hắn yên lặng tự mặc niệm trong lòng “thông tin nhân vật”, màn hình “thông tin nhân vật” gần như trong suốt hiện ra trước mắt hắn, bảng thông tin chia làm 5 cột, là thuộc tính của người chơi, nhiệm vụ, cửa hàng, kho đồ và khác.
Chọn thuộc tính của nhân vật, nội dung lập tức tràn vào mắt hắn.
[Tên kí chủ: Kỷ Hiểu Ngạn
Chuyển đổi: 0 (dùng để đổi vật phẩm của hệ thống)
Danh vọng: -100 ( không giới hạn, máy chủ khác cũng không có, thêm một người hâm mộ +1, hoàn thành nhiệm vụ cũng thưởng danh vọng)
Cấp: Cấp 0, 0/100 (Mãn cấp là cấp 100, điều kiện thăng cấp: Bán 100 sản phẩm liên quan +1 kinh nghiệm)
Lực chiến: 1 (mãn phân 100)
Lực hấp dẫn: 20 ( mãn phân 100)
Khí chất: 30 (mãn phân 100)
Kỹ năng: 0 ]
Nhìn thuộc tính hệ thống trước mắt, Kỷ Hiểu Ngạn nháy mắt đau lòng khôn thấu.
Trong lòng Kỷ Hiểu Ngạn im lặng phun trào, lệ rơi đầy mặt, cái “Tôi rảnh*”này nhất định là thứ không nên mở ra mà.
*Mình không hiểu ý của từ này, ai biết xin trợ giúp =.= Raw: 我槽
Phải làm thế nào để nhân vật có cái thuộc tính ghê gớm như vậy??? Kỷ Hiểu Ngạn tắt cái bảng thuộc tính thê thảm đi, nhắm mắt làm ngơ. Sau đó tiếp tục mặc niệm “thông tin nhân vật”, không trung lập tức xuất hiện một cái bảng chữ màu đen bán trong suốt, trong bảng vẫn chưa có phân chia các mục, chỉ có một cái nhiệm vụ tân thủ với phông chữ màu xanh lá cây nằm trên một mảng trắng lớn giữa bản, đặc biệt dễ thấy. Kỷ Hiểu Ngạn nhìn cái đó sau đó lật tức hiểu ra, cái hệ thống này thật ra chính là một hệ thống trò chơi!
Đồ vật bên trong đối với Kỷ Hiểu Ngạn mà nói thì cũng khá là quen thuộc. Có như vậy nên sau khi nhận ra, Kỷ Hiểu Ngạn mới hứng thú ngẩng đầu lên, dù sao đây cũng là một chuyện thần kỳ a, trước đây xem qua tiểu thuyết cũng có những chuyện thế này, cho dù là diểu ti* cũng có thể biến thành một anh chàng đẹp giai.(*điểu ti: 屌丝 –/Diǎosī/ Là từ mang tính chất vũ nhục để chỉ những người vừa lùn, vừa xấu, vừa ngu lại vừa mập — Baidu)
Kỷ Hiểu Ngạn nhìn cái đó và tự hoài nghi xem mình là con của Thượng đế hay không, sao lại sở hữu vận khí tốt như vậy được kia chứ, đã sống lại một lần, lần thứ hai sống lại cư nhiên còn có thể ra lệnh cho cái hệ thống khiến người ta hưng phấn không thôi này.
Kỷ Hiểu Ngạn vui vẻ mở nhiệm vụ tân thủ ra, vừa mở ra, hệ thống lật tức vang bên tai nội dung.
[1. Nhiệm vụ tân thủ: Kí chủ tự đi tìm đọc bảng hệ thống, cũng là bước đầu tiên để biết đến bản hệ thống
Kỳ hạn nhiệm vụ: 3 năm
Phần thưởng nhiệm vụ: Đổi giá trị +10, lực hấp dẫn +1
Hình phạt thất bại: Mất đi tiếng nói 10 năm.]
[2.Hệ thống trừng phạt, trừ đi phần thưởng của nhiệm vụ, nếu không hoàn thành nhiệm vụ đúng kì hạn, trừng phạt gấp đôi.]
Kỷ Hiểu Ngạn trợn mắt há hốc mồm nhìn cái gọi là hệ thống trừng phạt, rồi lại nghi ngờ xem cái kiểu vừa thưởng ra sau đó lật tức thu hồi lại kia có phải làm lầm không a, Kỷ Hiểu Ngạn thật sự nghi ngờ xem với cái dạng hệ thống này mình rốt cục có thể thành công hay không?
Ai, nghĩ nhiều như vầy làm chi? Chi bằng đừng nghĩ nữa, Kỷ Hiểu Ngạn quăng cái nhiệm vụ kia đi, thử mở ra hệ thống Cửa hàng mà mình vốn hứng thú nhất ra.
[Đinh, hệ thống thông báo: Điều kiện hiện tại của kí chủ không đủ, không thể mở Cửa hàng. Yêu cầu mở ra ngôi sao cửa hàng là kí chủ phải đạt cấp 3, mời kí chủ hay mau thăng cấp. Cửa hàng tuyệt vời chờ ngài đến khám phá, chúng ta hẹn ngài sau nha, thân!]
Vốn đang thật đáng tiếc Kỷ Hiểu Ngạn nhìn dòng cuối cùng kia chợt “Phụt” nở một nụ cười, công nghệ quảng cáo trên trời thật khó đỡ a, ở thế giới khác mà vẫn có mấy cái quảng cáo khó đỡ vậy sao?
Hệ thống cửa hàng mặc dù không thể mở được ra, nhưng Kỷ Hiểu Ngạn vẫn có thể nhìn thấy mấy dòng mô tả nhỏ ở dưới biểu tượng Cửa hàng, Cửa hàng chi làm 12 bộ phận, trong đó phân biệt ra Cửa hàng 1 sao, Cửa hàng 2 sao, Cửa hàng 3 sao, Cửa hàng 4 sao, Cửa hàng năm sao, Cửa hàng 6 sao, Cửa hàng 7 sao, Cửa hàng 8 sao, Cửa hàng 9 sao, Cửa hàng 10 sao, đặc biệt là hai cái Cửa hàng cuối cùng, cũng là cái cửa hàng hấp dẫn Kỷ Hiểu Ngạn nhất. 12 cửa hàng này mỗi cái đều có một dòng nhỏ màu xám nhỏ giới thiệu ở bên dưới mỗi ngôi sao: Cửa hàng một sao: Nghề nghiệp nguyên vật liệu thị trường (Yêu cầu mở ra: Kí chủ cấp 3, danh vọng 500)
Đây cũng thiệt là lừa đảo quá đi! Mỗi lần xong nhiệm vụ người chơi chỉ được thêm 1 danh vọng, mình cũng chả phải siêu nhân, lấy đâu ra 500 danh vọng hả trời, càng không muốn nói danh vọng của mình hiện tại vẫn còn đang âm, nghĩa là mình phải kiếm 600 danh vọng? Có khả năng làm được sao?
Mới là lạ, điều này sao có thể xảy ra. Kỷ Hiểu Ngạn vô lực rủa thầm. Ai, điều này sao có thể chứ?
Đợi một hồi lâu Kỷ Hiểu Ngạn mới không cam lòng tắt hệ thống cửa hàng đi, mở Kho đồ ra, nhìn dòng chữ giới thiệu nhỏ xíu phía dưới, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đang buồn bực của hắn rốt cục cũng tươi cuời trở lại.
[Kho đồ: Có thể chứa vô hạn những thứ liên quan đến hệ thống vật phẩm, không cần cấp bậc hay danh vọng.]
Thật sự là tốt rồi, rốt cục cũng có chỗ không có điều kiện hạn chế người chơi, hơn nữa lại có thể chứa hàng hóa….Không hiểu nếu mình điên cuồng nhảy vào kho đồ đó ở thì có sao không ta?
[Đinh, hệ thống thông báo: Kho đồ không thể chứa đựng vật còn sống, chỉ có thể chứa những thứ liên quan đến sinh mệnh của vật.]
Ai, biết thừa là cái hệ thống này sẽ không đối tốt với mình như vậy mà. Có hệ thống như này không biết mình có thành công hay không? Thay đổi được vận mệnh bi thảm của kiếp trước, mang đứa con đi xa khỏi Leblan, bản thân cũng sẽ có thể sống một cuộc sống an lành, vui vẻ. Kỷ Hiểu Ngạn vốn đang không thoải mái vì mới sống lại lập tức lại cảm thấy trầm trọng, ly hôn thì thật đơn giản, nhưng sau khi ly hôn xong, mọi chuyện sẽ dễ dàng chứ? Điều đó là không thể, cho đến bây giờ, từ phút giây gặp Leblan, anh ta đã là toàn bộ thế giới của mình, 10 năm, đối với thế giới ấy, tôi biết nó cũng chẳng hơn điểm xuất phát được bao nhiêu, thế thì, cuộc sống của tôi thật sự có thể ung dung, tự do sau khi rời xa anh ta được hay sao?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hẹn Hò Với Chồng Cũ
Chương 4
Chương 4