“Kano, đừng bón cho Tiểu Phong ăn nữa, đến đây, mang cốc nước trái cây này cho chị gái đứng trong vườn hoa kia được chứ?” Kỷ Hiểu Ngạn bưng thức uống cười tủm tỉm chỉ vào thiếu nữ đương tuổi thanh xuân bộ dạng rất xinh đẹp mặc một bộ váy liền màu hồng nhạt đang đứng trong vườn hoa.
“Vâng.” Cậu nhóc đem tâm tư mình đặt cả trên người đứa nhỏ tí xíu trong ngực mình, dạ một tiếng trả lời Kỷ Hiểu Ngạn.
“Ừm, Kano ngoan nhất.” Kỷ Hiểu Ngạn đi tới xoa xoa đầu thằng nhóc, vui mừng giao đồ uống trong tay cho nó, đồng thời ôm đứa nhỏ đang nằm trong ngực nó đi, cười nhìn nó mà nói: “Mau đi đi.” Nói xong còn dùng ánh mắt cổ vũ nhìn đứa nhỏ nhà người ta. Trong lòng tràn đầy cảm giác thành tựu, mấy tháng nay, nhóc con này duới sự trợ giúp của mình thật sự đã hoạt bát hơn không ít a!! Kỷ Hiểu Ngạn trong lòng cảm thán một câu.
Kano nhìn tiểu tức phụ bị nhạc phụ đại nhân tương lai ôm đi mất, không tình nguyện “A” một tiếng.
Tiểu tức phụ: Vợ nhạc phụ đại nhân: cha vợ
Tuy rằng đã trả lời, nhưng vẫn ngồi im đó không chịu nhúc nhích, lộn xộn cọ xát cọ xát, ánh mắt hồng hồng nhìn chằm chằm Kỷ Hiểu Ngạn, trên đó có viết rõ ràng: “Không đi được không? Hay là lần sau đi.”
Nhìn hiểu được sự kháng cự trong ánh mắt thằng nhóc, Kỷ Hiểu Ngạn cũng không làm gì cả mà chỉ nhướng nhướng mày, cười xấu xa nói: “Không đi thật hả?”
Thằng nhóc gảy gảy ngón tay mình, biểu tình vâng dạ hệt như muốn gảy tay mình thành đóa hoa luôn. Nhưng đến khi nghe thấy Kỷ Hiểu Ngạn nói câu này, lại không thể không gật gật đầu.
“Vậy được thôi, không đi thì chú đem Tiểu Phong tặng cho người ta.” Nói xong còn làm bộ rời đi.
“Đừng, đừng, con đi đưa đồ cho chị gái, chú đừng tặng Tiểu Phong cho người ta, vù vù.” Thằng nhóc nghe thấy hắn định mang Tiểu Phong đi tặng người ta, mắt liền đỏ lên, đáng thương hề hề liếc mắt nhìn Tiểu Phong một cái, rồi rầu rĩ buồn thiu nhảy từ ghế dựa xuống, bưng nước trái cây lên đi về hướng mà Kỷ Hiểu Ngạn vừa chỉ. Trong lòng yên lặng nói: “Chú xấu xa, lần nào cũng đòi bán Tiểu Phong. Người xấu!”
Nhìn bóng dáng của thằng nhóc, Kỷ Hiểu Ngạn lắc đầu thờ dài, từ khi nó vào làm trong chỗ mình, bất tri bất giác đã trôi qua 4 tháng, tính cách của nó tuy rằng đã hoạt bát hơn không ít, nhưng vẫn còn tật xấu sợ gặp người…….Ừm, “năng lực” của phương diện này tăng còn chưa đủ mạnh a!
Bất quá, nghĩ lại thì Kỷ Hiểu Ngạn lại vui vẻ, thằng cu Kano này đối xử với Tiểu Phong rất tốt, chỉ cần Kỷ Hiểu Ngạn lấy Tiểu Phong ra uy hiếp, Kano sẽ lật tức mắc mưu, hí hí!
Nghĩ đến đây, Kỷ Hiểu Ngạn lại nhìn đứa con đang trợn trừng mắt trong ngực mình mà cảm thán, hai tuổi rồi mà bộ dạng vẫn chẳng có điểm khác biệt gì đáng kể với bộ dạng trắng trẻo mũm mĩm thường xuyên bị người ta ôm gọn trong ngực khi còn bé, nhóc con hai tuổi mà thoạt nhìn vẫn như trẻ sơ sinh, hệt như đồng tử ngồi bên cạnh Quan Âm, khiến người ta vừa thấy đã thích liền.
Đặc biệt là cái thằng cu Kano này, thích Tiểu Phong đến chết, mỗi lần có thứ gì ăn ngon hay chơi hay đều sẽ để lại cho nó. Nghĩ đến đây, Kỷ Hiểu Ngạn lại nhìn thoáng qua mặt bàn, chỉ thấy trên mặt bàn là hai cái bánh ngọt mà buổi sáng Kỷ Hiểu Ngạn đặc biệt đưa cho hai đứa, nhưng Tiểu Phong đã sớm ăn xong rồi, vẫn là mình bón, thế thì lúc này, không cần phải hỏi cũng biết chắc chắn là Kano nhịn miệng cho nó ăn thêm rồi.
Thở dài, Kỷ Hiểu Ngạn bắn đạn véo véo cái mũi của nhóc con trong ngực, càng cảm thấy mình vì nuôi con nên cả người đã già nua đi không ít, ngay cả thở dài cũng ngày càng nhiều hơn.
“Oa, ba ba thối, ba lại đánh con.” Tiểu Phong bị véo mũi mặc kệ, giống như dẫu gặp chuyện gì xấu đến đâu thì cũng phải mở yếu hầu ra khóc đã. Ngọ ngậy cơ thể, muốn xuống, không chịu cho kỷ Hiểu Ngạn ôm nữa, nó muốn chạy tới chỗ Kano. Bởi trong lòng nó biết rõ chuyện gì Kano cũng sẽ làm theo ý mình.
Kỷ Hiểu Ngạn đứa con chạy đi, nhanh tay lẹ mắt bắt được nó, giả vờ cả giận nói: “Con cái tên vô lương tâm này, có Kano cái là không cần ba ba nữa đứng không?” Nói rồi còn vươn tay đánh nhẹ vào mông nó một cái.
“Là ba không cần con, ba nói muốn mang con đi tặng cho người ta.” OA một tiếng, Kỷ Hiểu Ngạn trêu người ta phát khóc rồi kìa.
Mặt mày hắc tuyến nhìn đứa nhỏ khóc đến biết bao thương tâm, Kỷ Hiểu Ngạn bất đắc dĩ nói: “Ba ba lừa con đó, ba sao lại chịu tặng một Tiểu Phong đáng yêu như vậy cho người ta được? Đúng không?”
Nhóc con nghe thấy câu này rốt cục mới chịu nín khóc mỉm cười, hút hút cái mũi, lộ ra nụ cười sáng lạn. Cũng không chạy đi nữa. Nở nụ cười “khanh khách”.
“Ha hả! Tiểu Phong, cháu lớn vậy rồi mà sao vẫn đáng yêu thế chứ?” Đột nhiên Kỷ Hiểu Ngạn nghe thấy bên tai vang lên tiếng cười nhẹ nhàng.
Nghe tiếng, hai cha con đồng thời đều quay đầu lại, mở lớn hai cặp mắt tròn tròn ra nhìn, trước mặt là một ngời đàn ông vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Cù Vân Tâm? Anh ta không phải đi rồi sao? Mới nửa năm, chiến sự kia đã hoàn thành? Kỷ Hiểu Ngạn thầm kinh hãi, ngoài mặt lại bất động thanh sắc. Lại thấy được người nọ vẫn như trước, nhưng làm thế nào cho phải, ai…..
không thể hiện gì
Cù Vân Tâm tham lam nhìn con người trước mặt, trên mặt là một nụ cười dịu dàng giống như có thể dìm chết người ta, thấy vẻ mặt người trước mắt có chút kinh ngạc, Cù Vân Tâm lại nở nụ cười, đi tới trước mặt Kỷ Hiểu Ngạn, ôm chầm lấy cả hắn lẫn Tiểu Phong, thật lâu sau cũng không buông tay, hệt như gặp lại người quen cũ hay bạn cũ đã lâu không gặp lại nên nhiệt tình đột phát.
Kỷ Hiểu Ngạn vừa bị ôm đã cứng người lại, trong lòng hắn rất không tự nhiên, tuy rằng rất muốn cự tuyệt, nhưng mà người ta cũng không làm chuyện gì quá khác người, nếu mình phản ứng thái quá, không phải sẽ càng khiến người xung quanh chú ý sao?
Nghĩ qua nghĩ lại, Kỷ Hiểu Ngạn vẫn quyết định bất biến ứng vạn biến, miễn cưỡng nở nụ cười nói: “Đã lâu không gặp rồi, tôi ôm con nên không tiện, nếu không, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi?” Nói rồi, không dấu vết tránh khỏi cái tay đang ôm mình của Cù Vân tâm.
Lấy cái bất động để đối phó với nhiều cái manh động
“Ừ, được, vừa rồi là tôi quá kích động, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi!” Nhận ra Kỷ Hiểu Ngạn không được tự nhiên, Cù Vân Tâm bèn giải thích cười cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai hắn, sau đó sờ sờ cái đầu Tiểu Phong đang ghé lên vai Kỷ Hiểu Ngạn để nhìn mình đầy tò mò, cảm khái hỏi: “Tiểu Phong còn nhớ chú là ai chứ? Lúc mới gặp cháu, cháu còn chưa đi được đâu! Giờ đây đảo mắt cái đã lớn bằng vầy rồi!”
Tiểu Phong nghiêng đầu, cố gắng nhớ lại xem mình gặp ông chú trước mặt này khi nào, nhưng trong trí não của nó dường như chẳng hề tồn tại bóng dáng của gã ta, cho nên thằng nhóc được nuông chiều từ nhỏ trực tiếp mở miệng nói: “Cháu không biết chú a, cũng chưa từng gặp chú.”
Cù Vân Tâm nghe thế thì cười cười, cũng không thèm để ý, gã căn bản không hề trông mong thằng nhóc nhớ rõ mình, nhưng vẫn khó có dịp cười to một tiếng: “Cháu khi đó còn nhỏ, chưa biết đi, mỗi ngày đều bị cha cháu ôm trong ngực, hơn nữa chú từng ôm cháu đấy?” Vừa nói vừa lấy trong không gian trữ vật của mình một món quà mà mình đã sớm chuẩn bị, đưa cho nhóc con đang tò mò nhìn thứ đông tây trong tay mình.
Trẻ con nhận được quà từ trước đến giờ đều không hiểu khách khí là cái chi, hai cái tam hạ mở món quà ra, nhận ra trong đó là một mô hình cơ giáp nho nhỏ màu đen sáng bóng lóng lánh, uy phong lộng lẫy. Tuy rằng mình đã có một cái, nhưng có thể đưa cho tiểu ca ca, Tiểu Phong biết tiểu ca ca vẫn luôn rất muốn có một cái. Chính là, cha chỉ cho Tiểu Phong chứ không cho anh, giờ thì tốt rồi, ha ha a!
“Cám ơn!” Nhóc con nhận được quà lật tức híp mắt nói lời cảm ơn chân thành với Cù Vân Tâm! Trong lòng nhóc con thì ba ba là người quan trọng nhất, ba ba nói nếu ai đó tặng quà cho mình thì tức là thích mình, mình hẳn là nên tặng lại cho người ta một món quà đáp lễ mới phải đạo.
Xoay tròn ánh mắt nhìn người trước mắt, đôi mắt nhỏ hồn nhiên ngập tràn vui vẻ.
Tiểu Phong vẫy vẫy tay với Cù Vân Tâm, ý bảo gã lại đây.
Cù Vân Tâm không thèm nhìn Kỷ Hiểu Ngạn thấy con vẫy mình nên sắc mặt trở nên xấu hổ, chậm rì rì đi tới. Ôm lấy đứa nhỏ đang mở rộng hai tay về phía mình.
Tiểu Phong nhìn người tao nhã trước mắt, do dự một chút, vẫn thơm gã một cái sau đó ghé miệng vào bên tai gã, lén liếc mắt nhìn Kỷ Hiểu Ngạn một cái rồi mới lặng lẽ mở miệng: “Chú ơi, cháu có thể đưa nó cho người khác không?”
Nghe thế, Cù Vân Tâm khó có khi ngây người ra một lúc, thầm nghĩ: Này, vừa rồi không phải rất thích sao? Sao đã đòi tặng cho người khác rồi? Nghĩ đi nghĩ lại, một ý nghĩ chợt lóe ra trong đầu.
“Ừ, quà nếu đã cho cháu, thì đã là của cháu rồi, cháu muốn cho ai thì cho!” Nói xong là thấy ánh mắt Tiểu Phong sáng bừng lên liền. Còn kéo tay gã đòi xuống nữa.
Cù Vân Tâm bèn khom lưng xuống, đặt thằng nhóc xuống đất, sau đó nhìn nó bật người chạy tới bên chân Kỷ Hiểu Ngạn.
Cơ thể nho nhỏ, tha mô hình cơ giáp chạy đến bên chân Kỷ Hiểu Ngạn, rồi không động đậy gì nữa.
Đây là cảnh tượng Kano nhìn thấy lúc vào, trong tay Kano cầm một cái cốc rỗng, thấy Tiểu Phong đang tha một cái cơ giáp ra, nhìn kỹ, rõ ràng đó là thứ em ấy thích nhất, là do cha em ấy —— thiếu tướng Leblan đưa cho vào sinh nhật hai tuổi của em ấy, bình thường ngay cả nhìn cũng không cho người khác nhìn, mà ngay cả mình cũng chỉ được sờ qua mấy cái, sau đó tự hâm mộ ở trong lòng.
Nghĩ đến chuyện tiểu Phong đồng ý cho mình sờ cơ giáp, trong lòng Kano hệt như được thoa mật đường, ngọn lịm. Quả nhiên, em ấy đối với mình khác biệt, người khác muốn sờ Tiểu Phong cũng chẳng bao giờ chịu.
Nhưng lúc này nhìn mô hình cơ giáp bị tha đi, Tiểu Phong cư nhiên chẳng đau lòng chút nào? Cõi lòng nhỏ bé của Kano ngập tràn kinh ngạc.
Nhưng nó không có thói quen biếu hiện ra ngoài trước mặt người khác, chỉ dịch dịch dịch đến trước mặt Tiểu Phong, thừa dịp các đại nhân không chú ý, liền bắt cóc em ấy đi.
Để lại hai vị đại nhân, một người thì nhu tình như nước nhìn đối phương, một người thì cả người không tự nhiên trốn tránh đối phương.
“Cha, cha ăn cơm chưa?” Đi theo Kỷ Hiểu Ngạn cật hóa thành quen, sau khi học lên mạng nói chuyện đến nhuần nhuyễn, mỗi lần gặp mặt câu đầu tiên hỏi chắc chắn sẽ là câu này, cho dù biết người ta vừa ăn cơm xong hay đã cơm nước xong xuôi rồi, thì vẫn cứ đều ngốc ngốc nghếch hỏi thế.
Cật hóa: Là từ chỉ những người thích ăn uống
“Ừ ừ, ăn rồi, con ăn chưa?” Leblan gật gật đầu hỏi. Ánh mắt vì nhìn thấy đứa con đã lâu không gặp nên nhu hòa đi rất nhiều.
“Con ăn rồi, ăn bánh ngọt, bánh hoa cúc, bánh hoa sen….” Đem toàn bộ những món mình đã ăn trong mấy ngày qua nói cả cho Leblan, cười tủm tỉm, ánh mắt cong lên tựa như vầng trăng khuyết, sau khi nói đên mê say, còn phải vươn tay lên khóe miệng kiểm tra xem có nước miếng hay không nữa.
“Ha hả!” Leblan nở nụ cười, đối với nhóc bánh bao nhà mình, Leblan mặt than cũng không còn mặt than nữa.
Còn nhớ rõ lần trước sau khi nhóc bánh bao hỏi mình ăn chưa, mình trả lời xong không hỏi lại nó, nhóc bánh bao liền hỏi lặp đi lặp lại vấn đề này, đến khi Leblan hỏi lại, nhóc bánh bao mới vui sướng trả lời, sau đó mới tiếp tục vấn đề phía sau.
Có thể là do nhóc con đã hai tuổi, nên khi có câu hỏi gì, cũng đều trực tiếp xem Lelban thành bách khoa toàn thư luôn. Có chuyện gì cũng đều cuốn lấy Leblan trên quang não.
Tình huống hôm nay cũng thế, Leblan bị hỏi khó vẫn luôn rất kiên nhẫn trả lời câu hỏi của con, biểu tình kiên nhẫn và nghiêm túc đến độ phụ tá bên cạnh thấy được nhưng lại chẳng thể khiển trách.
…
“Cha, hôm nay con có đồ cho cha xem.” Nói xong, Tiểu Phong liền giơ cơ giáp trong tay lên. Miệng nói: “Đây là vừa rồi có chú cho con đó, cha xem nè! Chú ấy đang ở đây!” Sau đó liền chỉnh màn hình quang não nhắm thẳng vào hai người đang “nói chuyện với nhau thật vui vẻ”.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hẹn Hò Với Chồng Cũ
Chương 36
Chương 36