“Ba ba, ba không giúp con báo danh hả?” Sáng sớm rời giường, Tiểu Phong cuối cùng cũng nhớ tới cái chuyện cha mình bảo làm hôm qua, ghé bên giường nhìn Kỷ Hiểu Ngạn, đặc biệt nghiêm túc hỏi.
“Chưa được! Con rời giường mau lên, hôm nay đã muộn rồi, còn lề rề nữa là ba ba đánh mông đó!” Nói xong, còn làm bộ giơ hai tay lên, tỏ vẻ hung thần. Nhìn đứa con bên giường, Kỷ Hiểu Ngạn lại nhớ đến bộ dạng bị tàn phá của mình đêm qua, tức giận trừng người nào đó đang ghé bên giường, trong lòng thật ra là đang vừa bực mình vừa buồn cười.
“A, giờ mình đi được chứ?” Hỏi xong, Tiểu Phong ngáp một cái, duỗi dài người bò lên, còn chưa quên vấn đề nó vừa hỏi đâu.
“Rồi rồi rồi! Con nói đi thì đi! Mau lên, mau lên, giang tay ra, ba ba mặc quần áo giúp con.” Kỷ Hiểu Ngạn đứng bên giường chờ con trai rời giường, thấy nó mãi chẳng chịu đứng lên liền nhịn không được thúc giục nó giang tay ra. Chờ nó giang tay ra rồi thì lật tức mặc bộ quần áo trong tay cho nó.
Sau đó dùng khóe mắt liếc trí não một cái, trong lòng thầm tính nhẩm xem. Cũng đến lúc phải đến trường một chuyến rồi. Nghĩ vậy, hắn liền gật gật đầu với con mình.
“Ba ba, con muốn đọc sách với Kano, được chứ?” Nghe ba ba mình đồng ý sáng khoái thật, Tiểu Phong một tấc lại muốn tiến thêm một thước hỏi, chỉ cần Kỷ Hiểu Ngạn không điên, thì đương nhiên sẽ từ chối chuyện này.
“Không biết, con đi hỏi cha con xem, nếu anh ấy đồng ý thì được.” Bị con làm khó dễ, Kỷ Hiểu Ngạn nhẹ nhàng bâng khuân đá bóng cao su sang chỗ Leblan, bo bo giữ mình.
“Không đâu, ba ba, ba ba!” Tiểu Phong kéo góc áo Kỷ Hiểu Ngạn, đáng thương hề hề ôm cánh tay hắn, loạng choạng làm nũng.
Nhìn vẻ mặt yếu ớt kia của con, Kỷ Hiểu Ngạn cũng không tỏ vẻ gì mà chỉ cau mày quát lớn: “Kỷ Linh Phong, con đứng cho vững xem nào, đừng lộn xộn nữa, mãi chưa mặc nổi quần áo đây này. Nếu con muốn làm nũng, thì đi tìm cha con mà làm nũng, ba ăn không tiêu nổi cái bộ dạng này của con đâu.”
Được rồi! Biết chuyện không xoay chuyển được nữa, Tiểu Phong bướng bỉnh lè lưỡi với Kỷ Hiểu Ngạn, cuối cùng cũng ngoan ngoãn đứng vững. Để cho kế hoạch mặc quần áo vĩ đại có thể tiếp tục.
“Ba ba, không được thật sao?” Trên đường đi tới trường, Tiểu Phong vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi, hy vọng giữa ba ba và mình đột nhiên sẽ xuất hiện một điểm giác ngộ, đồng ý yêu cầu của mình.
“Không được.” Lúc Kỷ Hiểu Ngạn nói những lời này, biểu tình trên mặt vẫn không chút thay đổi, mắt nhìn không chớp mắt về phía trước, hoạt động đúng theo quy tắc.
Ai….., cứ tiếp tục như vậy thì bao giờ mới vào được học viện tài năng đây, Kỷ Hiểu Ngạn nện bước theo tốc độ của bánh bao nhà mình, cảm khái vô hạn.
“Được rồi, Tiểu Phong, ba ba ôm con nhé.” Thời gian chậm rãi trôi qua khiến cho sự kiên nhẫn của Kỷ Hiểu Ngạn bay đi sạch sẽ, không kiên nhẫn ôm lấy đứa con đang bước về phía trước của mình, đương nhiên, trong lúc đó còn có cả tiếng kêu oai oái của Tiểu Phong.
“Tích tích tích.” Quang não của Kỷ Hiểu Ngạn lại vang lên đúng lúc hai người đang giằng co.
Ai thế nhỉ? Kỷ Hiểu Ngạn tay chậm chân loạn chưa kịp nhìn xem đối phương là ai đã vội vàng chấp nhận kết nối với đối phương.
“Đã lâu không gặp.” Leblan đã lâu không gặp xuất hiện trước mặt Kỷ Hiểu Ngạn.
“Ừ.” Kỷ Hiểu Ngạn không rõ anh ta gọi đến có chuyện gì nên chỉ có thể ừ một tiếng.
“Ba mẹ tôi trở lại, tôi định đưa Phil đến gặp họ.” Leblan dùng ngữ khí chung để giải quyết mọi chuyện nói.
Từ đêm đó, tầng ngăn cách giữa hai người giống như đã hoàn toàn bị đánh rớt, sẽ không giống cảm thấy khó xử khi gặp mặt như trước kia nữa. Hiện tại, lúc hai người gặp đối phương đều giả vờ khách khí, đôi bên đều xem đối phương như người vừa quen thuộc nhất vừa xa lạ nhất của mình. Khiến cho không khí giữa họ trở nên kỳ quái đến lạ, ngay cả Tiểu Phong cũng ẩn ẩn cảm nhận được.
“Bây giờ bọn em đanh định đi đâu? Tôi phái người tới đón.”
“Tôi muốn đến trường Clemens, làm thủ tục báo danh.”
Khi nghe thấy ba ba nhắc tới mấy chữ thủ tục báo danh, Tiểu Phong liền chột dạ nhìn Leblan. Quả nhiên, Leblan nghe thấy câu đó thì lật tức quay đầu sang nhìn con một cái thật sâu, thấy biểu tình chột dạ rõ ràng trên mặt con, liền biết mình lại một lần nữa bị bằng mặt không bằng lòng rồi, chuyện này đã xảy ra rất nhiều lần. Xem ra khi nào có thời gian phải giáo dục lại con một lúc, Leblan cảm khái trong lòng.
“Ừ, chờ tôi chuẩn bị xong, tôi sẽ bảo Tiểu Phong liên hệ với anh, anh lại phái người tới Thế giới cổ tích đón nó nhé.” Không phải mình liên hệ, mà là bảo Tiểu Phong liên hệ.
“Ừ.”
Cuối cùng hai người nhìn nhau vài giây, rồi đồng thời tắt quang não trong tay đi.
Tắt quang não đi rồi, Leblan lại mê mang ngồi trên giường. Hôm nay gã ngay cả quần áo cũng chưa kịp cởi đã nghĩ đến chuyện ba mẹ dặn dò. Đầu óc càng ngày càng nóng, bèn bấm số quang não Kỷ Hiểu Ngạn. Vốn là, đợi kêu vài tiếng Kỷ Hiểu Ngạn vẫn chẳng tiếp, Leblan đành phải tìm cách liên hệ khác, cuối cùng khi gã đang tìm cách liên hệ khác thì quang não lại báo người kia đã nghe máy.
Cau mày, Leblan không biết mình rốt cục là bị làm sao, mấy ngày gần đây, không hiểu tại sao luôn mơ thấy vài hình ảnh kì lạ. Thứ xuất hiện nhiều nhất là một chiếc giường —— một chiếc giường mà Leblan cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Trên giường có một người nằm, không nhúc nhích và dường như cũng không hề hô hấp nắm trên đó, an nghỉ vĩnh hằng.
Cả đời Leblan đã giết vô số người, chưa từng e ngại người chết, cũng không hoảng hốt với bất cứ chuyện gì. Nhưng khi gã nhìn thấy người trên giường, gã lại cảm thấy tim mình nhảy lên thình thịch, cảm giác hít thở không thông xông lên bao trùm lấy gã. Khiến cho gã muốn trốn cũng không trốn nổi.
Gã còn muốn chạy đến đó, muốn nhìn xem cái người nằm đó rốt cục là ai. Nhưng mỗi lần dẫu có cẩn thận đến đâu thì mọi chuyện vẫn cứ trôi qua rất nhanh, đến khi gã sắp đi được tới gần cái giường, sắp nhìn thấy bộ mặt thật của người kia, gã lại tỉnh dậy. Mộng cũng tan.
Leblan không biết người đó là ai, nhưng gã từng nghe nói, trong mộng có gợi ý. Trong lòng gã ẩn ẩn trực giác rằng cái hình ảnh này mình chắc chắn đã từng thấy. Người trong đó chắc chắn là người rất quan trọng đối với mình. Thế thì người trong mộng kia —— là ai?
Leblan suy nghĩ thật lâu, thậm chí gã còn nghĩ thử xem người kia có phải là Kỷ Hiểu Ngạn hay không. Nhưng cuối cùng gã vẫn thuyết phục mình rằng, người kia không phải Kỷ Hiểu, mà là Bạch Ánh. Là người gã yêu nhất. Bởi chỉ có Bạch Ánh mới có khả năng khiến cho gã cảm thấy đau đớn từ tận sâu trong nội tâm như thế, nếu là Kỷ Hiểu Ngạn…, Leblan thấy đó tuyệt đối không có khả năng xảy ra.
Từ khi cho ra cái kết luận này, Leblan cảm thấy mình điên rồi mới xem người kia là Kỷ Hiểu Ngạn —— vợ cũ của mình. Nghĩ đến đây, gã lại phái người đến Thế giới cổ tích đón Tiểu Phong, còn phái cả người đi đón Bạch Ánh nữa —— gã thấy lo.
“Hiểu Ngạn, Tiểu Phong đâu?” Adlee vừa nói vừa khoa trương làm động tác nhìn xung quanh, thậm chí còn cẩn thận thăm dò phía sau Kỷ Hiểu Ngạn, nhìn thật buồn cười.
Sau đó mở miệng tiếc nuối nói: “Tiếc quá, thế mà lại chưa tới. A! Không có Tiểu Phong, cuộc đời tôi chẳng còn gì là lạc thú cả, a a a!” Vừa nói vừa rút một cái khăn tay không biết lấy từ đâu ra, chà chà cái mặt chẳng hệ tồn tại một giọt nước mặt nào.
“Ngu ngốc” Mohamed bên cạnh lạnh lùng phun tào. Không hề có ý tứ cho tình nhân chút mặt mũi nào.
Nghe thấy thế, Adlee lật tức xù lông, nhảy dựng lên chỉ vào mặt Mohamed, giận dữ mắng: “Cậu nói gì thế, Moham, cậu thử nói lại lần nữa xem?”
“Nói thì nói, ngu ngốc, ngu ngốc, xem cậu làm được gì?” Thật đúng mà mất mặt đến độ muốn chạy về nhà luôn.
“Cậu nói ai đó? Cậu, đừng tưởng là có cái mặt giống Trương lão tử đệ nhất thiên hạ là mình thật sự là đệ nhất thiên hạ đấy nhá!”
Ấn vào để xem thông tin
“Có phải đệ nhất hay không thì cậu tự biết, đặc biệt là lúc…trên giường.”
“Cậu, cậu, cậu.” Adlee tức đến độ mặt mày đỏ căng, ngay cả nói cũng không nói nổi.
“Tôi, tôi, tôi làm sao?” Mohamed khiêu khích nói.
“Tôi muốn quyết đấu với cậu, cậu cho là cậu đánh thắng được tôi chắc?”
Mohamed: …..
…
“Đừng” nhìn hai người đã chuẩn bị đánh nhau, đầu Kỷ Hiểu Ngạn đã phồng lên. Đúng là không biết lúc trước mình phát điên cái gì mà lại đi thu lưu hai tên cuồng quậy phá này.
Xoa xoa cái huyệt thái dương đang ẩn ẩn co rút vì vài người kia, Kỷ Hiểu Ngạn không kiên nhẫn mở miệng nói: “Hai người thật ra là tình nhân, chứ không phải cừu nhân, đúng chứ? Nếu đều có thể bỏ nhà ra đi vì nhau, cho dù không mong hai người bày bộ dáng yêu đương thắm thiết cho tôi xem, thì tối thiểu cũng đừng có mà ngày nào cũng khai chiến được chứ?” Nói thật, Kỷ Hiểu Ngạn hoàn toàn không hiểu nổi hai người này, nếu đã yêu nhau đến độ có thể vì đối phương mà buông tay với vinh hoa phú quý trời sinh, thì vì sao ngày nào gặp nhau đều không đánh thì mắng người kia. Chẳng lẽ đúng thật là “đánh là thương mắng là yêu”, “Thương cho roi cho vọt” sao?
Ai…, “Cậu đi theo tôi.” Kỷ Hiểu Ngạn dùng ngón tay chỉ Mohamed, nói xong liền xoay người rời đi. Hoàn toàn không thèm để ý đến bầu không khí giằng co mãnh liệt giữa hai người.
Lúc Mohamed đi tới rồi, lại nói với Adlee đang không tự giác chạy theo: “Adlee, cậu đi chào hỏi khách khứa, đừng đi theo.”
“Mợ, lần nào cũng là tôi.” Adlee phía sau sau khi “Mợ” một tiếng, liền tặng cho hai người một ánh mắt xem thường chói lọi, tức giận lườm Mohamed một cái, cuối cùng vẫn ngoan ngoan biểu dương nhân tố tích cực, loại bỏ nhân tố tiêu cực, cười cười sáng lạn, tiếp đón khách khứa hệt như một đóa hồ điệp. Những lời nói hệt như mật ngọt không ngừng tuôn ra từ cái miệng có hình dạng duyên dáng, khuôn mặt đẹp trai tỏa sáng dưới ánh nắng mặt trời khiến cho người ta không tự giác mua nhiều thứ hơn. Không thể không nói, cậu ta quả thật chính là sát thủ nữ sinh trong thế giới cổ tích, là nhân viên tiêu thụ siêu cấp của Kỷ Hiểu Ngạn.
“Rồi rồi, đừng nhìn nữa, Adlee sẽ không làm chuyện gì có lỗi với cậu đâu.” Kỷ Hiểu Ngạn buồn cười nói với Mohamed luôn có tầm mắt kề sát người yêu.
Rất tò mò với đôi tình nhân này, cho tới bây giờ vẫn giống như xem người ta là kẻ thù để đánh đấm suốt ngày, nhưng ánh mắt lại không hề rời khỏi đối phương dù chỉ một giây.
Kỷ Hiểu Ngạn vẫn phải đợi Mohamed đưa lực chú ý của mình rời khỏi Adlee rồi mới mở miệng nói chuyện chính sự.
“Tôi đã xem bản phương án 《Làm thế nào để tăng doanh số bán hàng》cậu đưa tôi hôm qua rồi, cũng biết là nên thay đổi phương thức kinh doanh và hình thức bán hàng, đúng là nên làm. Hai ngày nay tôi đã cẩn thận suy nghĩ, nếu dựa vào phương pháp kinh doanh hiện giờ thì sớm muốn cũng xảy ra nhiễu loạn. Cậu có học cái này. Tôi nghĩ mình nên nghe một ít ý kiên cụ thể của cậu thì hơn.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hẹn Hò Với Chồng Cũ
Chương 39
Chương 39