“Anh làm sao thế, không có chuyện gì chứ?” Cơ thể bị va chạm bởi một lực lớn khiến cho Kỷ Hiểu Ngạn hồi phục tinh thần. Theo bản năng nhìn về phía cái vật bị ngã xuống đất kia, chỉ thấy đó là người đàn ông mới đi trước mình ban nãy, bị hành động vô ý của mình xô ngã xuống đất. Anh ta đang nằm trên mặt đất nhăn nhăn nhó nhó, ngã đau đến độ không thể động đậy nổi, người sáng suốt chỉ cần nhìn đã biết là anh ta đã bị thương mất rồi. Kỷ Hiểu Ngạn vội vàng ngồi xổm xuống, kiểm tra xem anh ta bị thương ở đâu.
“Chân của tôi hình như bị đau!” Người đàn ông đang ngồi dưới hình như hơi chần chờ rồi mới nói.
“A! Để tôi xem thử.” Kỷ Hiểu Ngạn nghe đến sốt ruột, cũng không thèm chào hỏi người ta gì cả, chỉ cúi người muốn nâng chân người ta lên nhìn thử.
Ngay trong khi Kỷ Hiểu Ngạn đang nghiêm túc kiểm tra chân người ta, người nọ lại thừa dịp Kỷ Hiểu Ngạn không chú ý đến, chậm rãi nâng tay lên. Tay nhẹ nhàng hạ xuống, nhấn một cái, phun một đống thuốc mê ra.
“Anh có biết bệnh viện ở đâu không?” Tuy rằng hỏi người ta nhưng Kỷ Hiểu Ngạn lại quay ra phía sau để hỏi, nhìn trái nhìn phải khắp thành phố náo nhiệt. Dường như là muốn tìm vị trí của bệnh viện trong khu phố xá sầm uất. Thế nên, cứ thế, chỗ thuốc mê kia đã phun phải cái gáy của hắn.
Trong bóng đêm, cái kẻ nhìn thuốc mê quý báu của mình phun sạch vào gáy vào gáy người ta thì hận không thể bóp chết cái thằng trước mặt đi, lãng phí thuốc của ông, mấy thứ đó đều là hàng cấm đó, không chỉ quý, hơn nữa lại còn khó mua.
Càng nghĩ càng tức, ánh mắt anh ta càng trở nên hung ác, bàn tay đút trong túi quần, đổi thuốc mê với thứ trong túi. Mày đã thế, vậy thì đừng trách tao độc ác! Hừ, để tao chơi đùa một lát rồi sẽ bán mày đi, tuy rằng cũng chẳng được nhiều nhặn gì, bất quá…., ha ha ha! Nghĩ đến đây, ánh mắt anh ta trở nên *** tà, si mê nhìn cái người đang ngồi trước mặt mình, nhìn cái mông vừa tròn vừa căng kia kìa, không dấu vết nuốt xuống một ngụm nước bọt.
“Anh ở gần đây à? Anh có biết bệnh viện ở đâu hay không? Tôi dẫn anh đi kiểm tra.” Nhìn cả buổi, Kỷ Hiểu Ngạn vẫn chẳng tìm thấy tung tích của bệnh viện, thất vọng hỏi người trước mặt.
Nhìn thấy Kỷ Hiểu Ngạn quay đầu lại, khả năng diễn xuất người đàn ông nọ cũng chẳng phải vừa, lập tức biến trở lại cái vẻ yếu đuối lúc đầu. Sự ngoan độc và *** tà lúc trước đều biến mất sạch.
“Không cần, vết thương của tôi cũng không nặng như vậy đâu, à….., nhà của tôi ở ngay gần đây, nếu anh không phiền thì có thể đỡ tôi về được không, sau đó tôi sẽ tự bôi thuốc ở nhà, không cần đi bệnh viện phiền toái như vậy làm gì đâu.”, nói xong còn nở một nụ cười ngại ngùng với Kỷ Hiểu Ngạn nữa.
“Cũng được, cứ vật đi.”, gật gật đầu, Kỷ Hiểu Ngạn nói vậy với anh ta, không hề có một chút hoài nghi nào. Hơn nữa, hắn cảm thấy bản thân mình cũng chẳng phải phụ nữ, vẻ ngoài thoạt nhìn cũng chẳng giống người có tiền, cũng không đắc tội gì với anh, nên lại càng không sợ. Thế nên mới đồng ý yêu cầu của anh ta mà không cần nghĩ ngợi gì như thế.
Ha ha, chính cái nụ cười vô hại của mình đã khiến cho mọi chuyện ngày càng trôi chảy a, đêm nay có phúc hưởng rồi. Nghĩ đến đây, phía dưới của anh ta bắt đầu căng cứng, hơi thở có chút dồn dập. Bàn tay đang vịn vào bả vai Kỷ Hiểu Ngạn bắt đầu sờ soạng linh tinh.
Sau khi sờ soạng vài cái, thấy Kỷ hiểu Ngạn khẽ cau mày, tay anh ta mới an phận.
Đã đi sâu vào một khu hẻo lánh được một khoảng thời gian kha khá….
“Nhà anh sao lại ở trong nơi hẻo lánh thế này?” Càng đi càng thấy hẻo lánh, Kỷ Hiểu Ngạn nhịn không được nhíu mày, sự bất an trong lòng dần dần dâng lên, đã thế còn ngày càng đậm hơn.
“Bởi vì, nhà tôi không ở đây a!” Người đàn ông đột nhiên lại nói ra những lời này, giọng nói hệt như giọng của một loài quỷ dữ, sự bất an trong lòng Kỷ Hiểu Ngạn đã chạm tới đỉnh, hắn hoảng sợ, xoay người hòng chạy trốn.
Nhưng đã quá muộn rồi, gã đàn ông kia vội lấy cái bình nhỏ mà anh ta vẫn luôn nắm trong tay ra, trong khi nói đã vừa kịp đè được hắn xuống —— không có bất luận tiếng động nào. Thứ thuốc lạ chẳng có mùi vị gì nhanh chóng được Kỷ Hiểu Ngạn hít vào không ít.
“Ha ha, em đừng chạy, đến, đến đây với anh nào, anh cho em sung sướng nào! Sướng lắm a!” Đuổi theo Kỷ Hiểu Ngạn, trong mắt anh ta hiện lên vẻ *** tà không gì có thể che dấu được.
Hoàn toàn không biết nơi này là nơi nào, hơn nữa, Kỷ Hiểu Ngạn có thể cảm giác được rằng cơ thể mình đang biến hóa một cách rõ ràng. Hắn chẳng dám dùng dằng nữa, chạy một mạch về phía có ánh đèn sáng rõ.
“Em không chạy được đâu, đây là thuốc thúc dục đấy, chờ lát nữa em sẽ chạy đến xin anh cho em được sung sướng thôi.” anh ta đẩy nhanh tốc độ, thoát cái đã túm được Kỷ Hiểu Ngạn đồng thời đẩy hắn ngã nhào xuống.
“Xoạc” một tiếng, quần áo Kỷ Hiểu Ngạn bị xé rách để lộ làn da trắng muốt do đã lâu không gặp mặt trời, nổi bật dưới ánh đèn mờ mịt, càng tôn thêm cái vẻ trắng nõn như ngọc, lấp lánh ánh sáng.
Người nọ vừa nhìn thấy làn da ấy, trong lòng thầm nghĩ: Tự nhiên lại vớ được bảo bối, nhìn làn da non mền này này, chết dưới thân hắn cũng đáng giá.
Kỷ Hiểu Ngạn cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp không hề phù hợp với sự lực của mình, người đàn ông thấy vậy bèn cúi đầu xuống mút mát da thịt xinh đẹp trước mắt mình, bắt đầu hôn một đường từ cổ trở xuống.
… …
“Cứu tôi….Hệ thống….Cứu tôi…”Do có liên quan đến thuốc nên cơ thể của Kỷ Hiểu Ngạn ngày càng trở nên vô lực. Không thể thoát khỏi cái người đang *** loạn trên người mình. Chợt nhớ ra mình còn có hệ thống bên người, ánh mắt vẫn luôn ảm đạm của Kỷ Hiểu Ngạn nháy mắt đã biến thành sáng ngời, cùng đường đành phải cầu cứu hệ thống.
Gã đàn ông nằm úp sấp trên người Kỷ Hiểu Ngạn, nhìn những vệt hồng rực trên làn da tuyết trắng hệt như những cánh hoa anh đào xinh đẹp trên nền tuyết trắng, cảnh đẹp ý vui khiến cho lòng anh ta không sao kìm nổi sự yêu thích. Nhẹ nhàng vuốt ve một cái, cảm nhận sự run rẩy khó nhịn của người dưới tay. Đột nhiên anh ta dùng sức một cái, bóp quả anh đào không ngừng chuyển động trên ngực người ta một cái. Sau đó mới há miệng thô lỗ gặm cắn.
“Buông, anh buông….” Cái nơi ấy bị anh ta gặm phải khiến cho Kỷ Hiểu Ngạn vẫn còn chút tỉnh táo không khỏi cảm thấy ghê tởm và phẫn nộ khó nói thành lời.
[Chủ nhân, tôi đang cố gắng liên lạc, cậu cố gắng chống đỡ thêm hai phút nữa, tôi sẽ di chuyển cậu đến nơi khác.] Hệ thống thấy Kỷ Hiểu Ngạn bị xâm phạm, tuy rằng cõi lòng sót ruột vô cùng, nhưng bởi mình không có đủ năng lực, hơn nữa hiện nay đã có quy định hạn chế hành vi hệ thống nên không còn cách nào khác, nó chỉ có thể bảo Kỷ Hiểu Ngạn chờ một lát.
Nghe thấy lời của hệ thống, Kỷ Hiểu Ngạn nhịn xuống nước mắt, cũng nhịn xuống cảm giác ghê tởm quanh người. Trong khoảnh khắc tên kia thả lỏng, chân và tay mình thoáng được tự do, hắn vội đá mạnh một cái. Thế giới trong chốc lát chợt tĩnh lặng…..
“A!” Một tiếng thét giống hệt tiếng lợn kêu vang lên, tên đàn ông kia vội vàng dùng hai tay che đũng quần mình lại, hai mắt đỏ lừ, thở dốc như trâu nhìn Kỷ Hiểu Ngạn, sự hung tợn trong mắt anh ta khiến cho Kỷ Hiểu Ngạn không khỏi rùng mình một cái.
“Hay, hay, hay! Đã lâu rồi không gặp được người như thế này, ngửi thuốc kích dục rồi mà vẫn còn tỉnh táo thế này, hình như anh coi thường em rồi, đêm nay anh từ từ chơi với em nhé!” Cái ngữ điệu nghiến răng nghiến lợi mà nói này thật sự có thể dọa trẻ con khóc thét.
Kỷ Hiểu Ngạn cũng ngấm thuốc lắm chứ, phân thân bên dưới đã sưng lên rất to rồi, phía sau thì lại ngứa ngáy, cứ khát cầu được một thứ gì đó đâm vào thật sâu để thỏa mãn nó. Hắn tự an ủi mình rằng đây chỉ là giả, đây chỉ là do thuốc mà thôi, chờ lát nữa uống thuốc giải vào là mọi thứ sẽ biến mất cả thôi…..
[10, 9, 8, … ]
Nghe thấy tiếng đếm ngược của hệ thống, Kỷ Hiểu Ngạn cũng không dám chạy chậm lại, sợ rằng mình sẽ bị tên sắc ma kia bắt được, sẽ lại bị…..
Nhưng trời cũng chẳng chiều lòng người, trong một tích tắc sơ ý, Kỷ Hiểu Ngạn lại bị tên kia kéo giật lại. Gã đàn ông giữ hắn thật chặt, không thèm nói gì, lập tức tặng hắn một cái bạt tai, lực độ cực lớn khiến cho đầu hắn quay sang hẳn một bên, miệng còn rỉ ra một tia máu.
“Nhìn mặt mày xem, không biết xấu hổ, còn muốn bố mày dùng sức nữa, đê tiện…” Vừa nói anh ta vừa ra sức đấm đá, phát tiết sự bất mãn trong lòng mình.
[4, 3, 2, 1. Bắt đầu.]
Cuối cùng cũng an toàn rồi, nghe thấy tiếng của hệ thống, Kỷ Hiểu Ngạn yên tâm nghĩ, quanh người phát ra ánh sáng trắng, thoắt cái Kỷ Hiểu Ngạn đã biến mất. Chỉ để lại tên đàn ông vẫn giữ nguyên động tác của mình, ngơ ngác nhìn xung quanh, trên mặt còn hiện rõ dấu năm ngón tay rất rõ ràng, đó là những gì còn lại từ cú đánh bất ngờ một giây trước khi rời đi của Kỷ Hiểu Ngạn.
… …
“A…” Một tiếng động lớn vang lên phía chân trời, sau khi sửng sốt mất vài phút thì sắc mặt anh ta trở nên trắng bệch, cả người run rẩy kích động chạy mất.
Trở lại căn nhà mà mình quen thuộc, đầu óc Kỷ Hiểu Ngạn hoàn toàn lộn xộn, hắn khó nhịn chà chà hai chân, ngay cả lời hệ thống nói cũng không nghe lọt nổi dù chỉ là một chữ.
Hô hấp ngày càng dồn dập, trong cổ họng phát ra những tiếng rên không được tự nhiên. dương v*t bên dưới sưng to đến khó chịu, đặc biệt là phía sau cứ cảm thấy trống rỗng lạ kỳ.
“Nóng quá, nóng quá…” Kỷ Hiểu Ngạn quay cuồng trong chăn của mình, hai chân không ngừng cọ xát với tấm chăn, lúc đầu cảm thấy khá thoải mái, nhưng chẳng lâu sau lại càng cảm thấy ngứa ngáy, khiến người ta khó chịu hơn trước…..
“Hộc hộc….”, tiếng hít thở dồn dập phát ra từ miệng của hắn, cơ thể như thể bị trăm nghìn con sâu gặm cắn ngứa ngáy không sao kể xiết. Kỷ Hiểu Ngạn vươn tay ra chạm vào ***g ngực phẳng lì của mình, ra sức cấu véo cái điểm đỏ tươi trên đó. Một tay thì ra sức vuốt ve lên xuống dục vọng đang ngẩng cao đầu của mình. Thỉnh thoảng còn xoa xoa hai quả cầu nhỏ bên cạnh dục vọng. Nhưng dù thời gian đã trôi qua rất lâu, Kỷ Hiểu Ngạn vẫn không thể phát tiết, dục hỏa thiêu đốt khiến cho hắn không thể làm gì khác ngoài khóc “Hu hu”.
“Tinh tinh tinh tinh.”
Đúng lúc này, chuông cửa lại vang lên, Kỷ Hiểu Ngạn liếc mắt nhìn quang não của mình, thấy trên đó hiện lên cái tên Leblan, không hiểu vì gì hắn lại lật tức mở cửa ra. Cái đầu hỗn độn lúc này chỉ có thể nghĩ được rằng: Leblan nhất định sẽ giúp mình, anh ấy sẽ giúp mình thoải mái.
“A a a a, em nóng quá, ngứa quá…..” Leblan vừa mới đi tới cửa phòng Kỷ Hiểu Ngạn đã nghe được những lời có thể khiến người ta nổ tung huyết mạnh đó.
Mở cửa là thấy vợ cũ của mình dang rộng hai chân, cánh môi đỏ tươi khẽ nhếch lên, một tay vuốt ve đầu nhũ của mình, một tay ma sát dục vọng. Nháy mắt, Leblan cương liền. Nhưng lí trí gã vẫn vững hệt như tượng đá, bình tĩnh tiến lại gần.
Ánh mắt sâu thẳm của Leblan nhìn kĩ một màn hoạt sắc sinh hương trước mắt, cố gắng kìm nén dục vọng của mình, sau đó tiến đến trước người Kỷ Hiểu Ngạn.
Người nọ bị dục vọng tra tấn đến mơ mơ màng màng, mơ màng thấy Leblan đang tiến lại về phía mình, ngây ngốc nở một nụ cười mê say với gã, hơn nữa, trong một giây Leblan cúi người xuống, hắn vội vàng buông cơ thể mình ra, hai tay tựa như rắn cuốn lấy cổ Leblan, không chịu buông ra. Mắt nhìn chằm chằm vào Leblan, miệng còn ấm ức nói: “Nóng, nóng…..”, cơ thể cũng thành thật dán lên tấm thân lạnh như băng của Leblan.
Leblan ban đầu là muốn giúp Kỷ Hiểu Ngạn, trong chốc lát đã đứt phựt mất cái dây thần kinh lý trí. Do người nọ nhận ra mình đây mà, Leblan tự thôi miên chính mình như thế, vừa áy náy lại vừa vui sướng tiến lên đón lấy, ôm lấy tên yêu tinh mê người trước mắt.
Leblan quên sạch mọi thứ mà hôn, đầu lưỡi không ngừng truy đuổi cái lưỡi mềm mại thơm tho của hắn trong khoang miệng nhỏ nhắn, môi răng chạm vào nhau phát ra tiếng nước ướt át, cảm xúc tốt đpẹ nọ khiến cho hai người đều hồn nhiên quên sạch mọi thứ. Cùng nhau rơi vào lưới dục vọng rối ren, chằng chịt.
Hai tay linh hoạt của Leblan chạy loạn trên cơ thể Kỷ Hiểu Ngạn, chúng như thể có ma lực vậy, thỉnh thoảng cơ thể lạnh như băng của Leblan lại có thể khiến cho người ta vừa thoải mái vừa châm lên những ngọn lửa nóng kích tình.
Hô hấp của Kỷ Hiểu Ngạn càng thêm dồn dập, trong cổ họng phát ra những tiếng ngâm nga khó nhịn. Chưa đủ, vẫn chưa đủ….Muốn nhiều hơn.
“Ngứa, em ngứa….” Đợt một lúc lâu, dù cho hai tay của Leblan nghịch ngợm khắp nơi, nhưng chẳng hề chạm tới cái nơi mà mình ngứa ngáy khó nhịn, Kỷ Hiểu Ngạn nhịn không được khẽ khóc nức nở. Ấm ức cắn một miếng lên vai Leblan.
“Ngoan, nói cho anh biết, khó chịu ở đâu nào?” Leblan dịu dàng dỗ Kỷ Hiểu Ngạn, không ngừng hôn lên mặt, lên tai, lên cổ Kỷ Hiểu Ngạn.
… …
Kỷ Hiểu Ngạn không nói gì. Mãi lâu sau, mặt hắn đỏ bừng nắm chặt lấy bàn tay to của Leblan, dẫn tay gã đến cái nơi đang khó chịu đến khó có thể mở miệng của mình.
Leblan nhìn thấy Kỷ Hiểu Ngạn dắt tay mình tiến lại về phía sau của em ấy, đầu gã “Oanh” một tiếng như thể có cái gì vừa nổ tung, lộn xộn đến độ cái gì cũng không nghe thấy. Trong mắt, trong tim, trong đầu chỉ có một bông hoa nho nhỏ đang mấp máy, đã thế bông hoa ấy còn đang róc rách rỉ ra mật hoa.
Cả ngưởi gã đều run rẩy, kí ức về những lần phân thân được đi vào trong đó, chịu đựng cảm giác sung sướng tột độ trong quá khứ chợt thi nhau ùa về. Khiến cho phân thân đã vốn căng cứng của Leblan lại càng cứng đau cứng đớn hơn.
Bởi vì ánh mắt của Leblan, Kỷ Hiểu Ngạn hình như có chút thẹn thùng, hắn hơi khép hai chân mình lại, che cái miệng ngọt ngào đang thở dốc,….nhưng sau đó, dường như khó nhịn quá, một lần nữa hắn lại mở chân ra, còn dùng hai bắp đùi của mình kẹp chặt lấy thắt lưng khỏe mạnh của Leblan. Dùng mắt bắn điện, là sự mời gọi không một tiếng động.
Tay Leblan như thể đã bị mê hoặc, không tự chủ vươn một ngón tay ra, run rẩy tham nhập vào bên trong bông hoa bí ẩn nọ.
“Ưm…” Hô hấp của Kỷ Hiểu Ngạn ngày càng dồn dập, trên trán đầy mồ hôi, khó chịu vặn vẹo cơ thể.
Nghe thấy tiếng của Kỷ Hiểu Ngạn, hai mắt Leblan tối sầm lại, nhìn dũng đạo trắng mịn, lại bỏ thêm một ngón tay nữa vào, hai ngón tay màu đồng cổ tha hồ ra vào nơi đó. Sắc trắng và đen dây dưa với nhau, vừa sắc tình, vừa thô bỉ.
“A..” Kỷ Hiểu Ngạn ngâm một tiếng thật dài, thoải mái nheo mắt lại, vẻ mặt sung sướng kia hệt như một con mèo vừa mới được người ta dỗ dành.
… …
Nhưng khi ngón tay thứ ba của Leblan chui vào, chờ đợi đã lâu những vẫn không chờ được thứ nóng hơn lớn hơn mà mình vẫn hằng mong, Kỷ Hiểu Ngạn bất mãn vừa giãy dụa vừa khóc lóc: “Em…em muốn anh, anh vào mau đi…”
Sự giãy dụa ấy chẳng khác gì khiêu khích. Không, phải nói là so với khiêu khích lại càng hiệu quả hơn nhiều. Nghe thấy thế, một giọt mồ hôi của Leblan lật tức chảy xuống mí mắt. Lấy một cái gối chèn dưới thắt lưng hắn, thở gấp nâng thứ dưới hạ thân mình để trước cửa huyệt kia, sau đó bắt đầu chậm chạm xâm nhập vào.
“Ưm…” Đó là tiếng thở dài vang lên khi đã được thỏa mãn hoàn toàn, vang lên ngay khi phân thân của Leblan hoàn toàn đâm vào cơ thể Kỷ Hiểu Ngạn, cả hai người đều nhận được khoái cảm đến tận cùng…..
Cảm giác tê dại truyền đến từ nơi mập hợp, Leblan dịu dàng đặt lên mặt, lên cổ hắn những nụ hôn phớt nhẹ nhàng, đầu lưỡi linh hoạt không ngừng chui vào cái tai mẫn cảm của Kỷ Hiểu Ngạn.
“Anh yêu em, anh yêu em,….Hiểu Ngạn, anh yêu em….” Leblan không ngừng rót những lời yêu thương vào tai Kỷ Hiểu Ngạn, nhưng tiết tấu chuyển động dưới háng vẫn chẳng hề thay đổi, thậm chí lại càng mãnh liệt hơn theo từng lời yêu tiếng thương.
“Chậm… Chậm… Chậm, một chút…” Khác hẳn với sự dịu dàng lúc đầu, giờ đây quả thực là mưa giông bão tố. Sự sung sướng ập đến từng cơn từng cơn khiến cho Kỷ Hiểu Ngạn kêu lên thất thanh, không tự chủ kẹp chặt hai chân mình lại, ngón chân thoải mái đến độ cong cả lên. Cơ thể mạnh khảnh không thể trụ vững dưới sự va chạm mạnh mẽ của Leblan nên hắn không thể làm gì khác ngoài việc ôm chặt lấy cổ đối phương. Một cảm giác sung sướng mãnh liệt tràn đến, lỗ nhỏ phía sau Kỷ Hiểu Ngạn chợt thặt chặt lại….
Leblan bị lỗ nhỏ đột nhiên kẹp chặt khiến cho thư sướng cả người, nơi ấy ôm chặt lấy gã, độ ấm như muốn hòa tan gã vậy, khiến cho gã hận không thể ở trong đó cả đời.
“Em….em muốn, muốn ra.” Kỷ Hiểu Ngạn vừa nói xong câu đó, cả người liền phát run. Ánh mắt trở nên mơ mỏng, chất lỏng trong suốt nhanh chóng tràn ra tay Leblan.
Sau khi tiết ra, Kỷ Hiểu Ngạn cả người đều mềm nhũn. Leblan bị bóp đến độ da đầu cũng phát run, vội vàng ra vào thêm vài cái rồi cũng tiết ra trong cơ thể Kỷ Hiểu Ngạn.
Chất lỏng nóng bỏng bắn vào khiến cho Kỷ Hiểu Ngạn vẫn đang lười nhúc nhích cũng phải khó chịu vặn vẹo vài cái.
Cao triều qua đi, gã ghé vào người Kỷ Hiểu Ngạn thở hổn hển, không thể khống chế liếm chất lỏng của Kỷ Hiểu Ngạn trên bụng hắn một hồi, rồi sau đó lại bò lên trao cho hắn những nụ hôn ngọt ngào.
Cơ thể Kỷ Hiểu Ngạn hãy còn run rẩy, hai mắt vô thần mặc cho gã muốn làm gì thì làm, rõ ràng là vẫn còn chìm đắm trong cảm giác thư sướng sau khi phóng thích. Mở miệng ra, ngoan ngoãn nghênh đón nụ hôn đầy mùi vị đặc thù nọ.
… …
dương v*t Leblan lật tức có phản ứng, lúc này gã sớm đã không còn sự bình tĩnh đầy lý trí như ngày xưa nữa, mà chỉ còn lại xúc động muốn làm theo bản năng, gã không chút do dự bắt đầu một đợt ra vào mới.
Đêm… Còn rất dài…
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hẹn Hò Với Chồng Cũ
Chương 55
Chương 55