DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dã Thú Pháp Tắc
Quyển 2 - Chương 34

Phương Nhược Thần nhìn theo bóng lưng của Lăng Thịnh Duệ, nhưng không hề động đậy, bình thản liếc mắt sang Hứa Gia Lôn ở bên chân.

Lúc trước Hứa Gia Lôn vẫn luôn là một đối tác làm ăn rất thân của Phương Nhược Thần, buổi tiệc rượu này cũng là Hứa Gia Lôn tự mình tổ chức, Phương Nhược Thần vốn dĩ tưởng buổi tiệc này sẽ rất vui, nhưng sự tình phát triển lại thật ngoài dự đoán của mọi người.

Bắt đầu từ giờ khắc này, bọn họ từ đối tác triệt để trở thành đối địch…

Phương Nhược Thần lạnh lùng liếc hắn, bỗng dưng vươn chân ra, dùng sức giẫm lên cẳng tay hắn một cái, ngay khi nghe được một tiếng “rắc” vang lên, mới hài lòng cười, sau đó bỏ đi không hề ngoảnh đầu, đóng cả cửa lại.

Cánh tay Hứa Gia Lôn bẻ ra một góc độ quái dị, nhưng vẫn là không có tỉnh lại.

…………………………………………………………………………………………………

Đại sảnh tiệc rượu.

Lăng Thịnh Duệ chưa đi được nhiêu bước, Phương Nhược Thần đã đuổi kịp từ phía sau, một tay kéo lấy tay anh, lực đạo rất lớn, đến nỗi cổ tay của  Lăng Thịnh Duệ bị cậu siết đến đau, nhưng giãy kiểu gì cũng không ra. Phương Nhược Thần bước rất nhanh,  Lăng Thịnh Duệ vừa trải qua một trận hoan ái kịch liệt, đầu váng mắt hoa, ngay cả đứng vững cũng khó, hầu hết là bị Phương Nhược Thần nửa kéo nửa lôi tha anh đi.

“Chậm… chậm một chút… tôi theo không kịp…”  Lăng Thịnh Duệ nhỏ giọng kháng nghị, bị Phương Nhược Thần hoàn toàn phớt lờ, cước bộ thất tha thất thểu, mấy lần đều suýt té ngã.

Hành vi của hai người cực kì ái muội, gần như đã hấp dẫn toàn thể khách khứa của buổi tiệc, các ánh nhìn đa dạng nhiều ý tứ phóng tới, thậm chí còn không ít vị bắt đầu xì xào bàn tán.

Lăng Thịnh Duệ bị đường nhìn quái dị của mọi người chăm chú đến mức toàn thân mất tự nhiên, cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Mà Phương Nhược Thần thì lại không thèm để tâm gì sất, sắc mặt của cậu đã đen đến cực điểm, cả người tỏa ra loại khí hung bạo nồng đậm, phảng phất tùy thời đều có thể nổ tung, mỗi một người gặp phải ánh mắt đằng đằng sát khí kia của cậu đều phát run toàn thân, những kẻ đứng cách cậu không xa cũng lần lượt tránh né.

Xuống tới tần trệt của khách sạn, Phương Nhược Thần mở cửa xe, tống cả người  Lăng Thịnh Duệ vào ghế ngồi.

“Ư…”  Lăng Thịnh Duệ ngã mạnh vào tòa ghế sau, cái mông vừa mới bị chà đạp qua lại phải chịu lực chấn lớn như thế, nháy mắt đã đau đến mức khiến anh phải hít cả hơi lạnh.

Phương Nhược Thần không thèm để ý anh, cố sức nện mạnh cửa đóng lại, ngồi vào ghế lái, sau đó hung hãn đạp chân ga.

Sau xe nháy mắt phun ra một lượng khói đen nồng nặc, rồi phút chốc nguyên một chiếc xe đã phóng ra khỏi bãi đỗ, giống như một thanh kiếm sắc bén đâm vào màn đêm dày đặc. Lực ly tâm cực đại khiến  Lăng Thịnh Duệ đầu váng mắt hoa, vội vã nắm lấy chỗ tựa lưng của ghế, lúc này mới miễn cưỡng ổn định được thân thể.

“Lái, lái chậm chút! Cậu lái kiểu này dễ xảy ra chuyện lắm!”

Tuy biết lúc này đi chọc Phương Nhược Thần quả thực không phải là chuyện gì sáng suốt, thế nhưng tốc độ và cách thức lái xe của Phương Nhược Thần thực sự làm cho  Lăng Thịnh Duệ hết vía.

“Anh câm mẹ nó miệng cho tôi! Ồn quá!” Tiếng rống của Phương Nhược Thần vang dội khoang xe, đinh tai nhức óc.

Lăng Thịnh Duệ bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là cực kì thức thời mà rút hết lời lại.

Tuy suốt đường Phương Nhược Thần đều lạng lách qua lại, nhưng xe của cậu quả thực là rất siêu đẳng, không xảy ra sự cố gì,  Lăng Thịnh Duệ vốn dĩ mình còn bị dọa đến mức bị bệnh tim, nhưng cuối cùng vẫn là về nhà một cách an toàn.

Sau đó,  Lăng Thịnh Duệ cực kì thành thật để Phương Nhược Thần kéo anh về nhà, không thốt thêm một tiếng nào hết.

Lần thẩm phán cuối cùng đã tới, trái tim vốn dĩ đang phập phồng thấp thỏm của  Lăng Thịnh Duệ lại từ từ ổn định lại, anh không biết kế tiếp đây mình sẽ gặp phải chuyện gì, nhưng là trừ bỏ cường bạo và bị đánh, anh không nghĩ ra một Phương Nhược Thần đang sôi máu sẽ làm ra loại chuyện gì khác.

Lúc giận quá sẽ không giết luôn mình đấy chứ?  Lăng Thịnh Duệ cười khổ nghĩ.

Phương Vân Dật tựa hồ còn chưa trở về, Phương Nhược Thần kéo lấy  Lăng Thịnh Duệ, dưới ánh mắt kinh ngạc của những người hầu trong nhà, lên lầu, đi vào phòng của mình.

Phòng của Phương Nhược Thần sớm đã được  Lăng Thịnh Duệ dọn dẹp sạch đến mức không sót hạt bụi nào, hai người vừa tiến vào, Phương Nhược Thần đã vứt thật mạnh tay,  Lăng Thịnh Duệ thất tha thất thểu bước được vài bước, cuối cùng ngã lên nệm giường.

“Anh có gì muốn nói hay không.”  Lăng Thịnh Duệ từ trên giường ngồi dậy, Phương Nhược Thần đứng trước mặt anh, lạnh lùng hỏi.

Lăng Thịnh Duệ cúi đầu, không có nói gì.

Nhìn từ góc độ này, anh vừa vặn thấy được bàn tay của Phương Nhược Thần đang nắm lại rất chặt, bởi siết quá mức cố sức mà run lên, mu bàn tay vốn dĩ nhẵn nhụi trắng nõn kia đang nổi cả gân xanh, biểu đạt thật đủ sự phẫn nộ của chủ nhân đôi tay kia.

Lăng Thịnh Duệ biết Phương Nhược Thần đang phải nén giận, không có trực tiếp tung đấm với anh đã là vạn hạnh trong bất hạnh rồi. Việc đã đến nước này, anh không dám hy vọng xa vời rằng Phương Nhược Thần sẽ tha cho anh, cho nên cũng đã làm tốt công tác chuẩn bị chịu đòn.

Chỉ là, trong lòng anh vẫn có chuyện không thể an tâm được.

Đó chính là Lăng Hạo.

Lúc nãy từ chỗ Hứa Gia Lôn,  Lăng Thịnh Duệ đã biết được hoàn cảnh hiện nay của Lăng Hạo, lẻ loi một mình, không nơi nương tựa, thậm chí cả một ít phí sinh hoạt cơ bản cũng không có, mà  Lăng Thịnh Duệ lúc này lại căn bản không có cách nào bỏ đi, đã sớm gấp đến mức không biết làm sao rồi.

Rơi vào đường cùng, anh không thể làm gì khác hơn là kiên trì đi cầu Phương Nhược Thần.

“Ừ, Phương, Phương tiên sinh này, tôi có một việc muốn thương lượng với anh một chút.”  Lăng Thịnh Duệ ngẩng đầu, nhìn Phương Nhược Thần.

Anh quả thực không quen kiểu cách xưng hô như thế này, cho nên dù bất kì tình huống nào cũng sẽ tận lực tránh né, tuy nhiên, lúc đi nhờ cậy người khác, dù sao thêm cả danh xưng vào cũng sẽ trông thành khẩn hơn.

Nghe được cái từ “Phương tiên sinh” không được tự nhiên kia, lông mày Phương Nhược Thần hơi hơi nhíu lại, nhìn ra được cậu cũng không quen cách xưng hô như thế. Bất quá  Lăng Thịnh Duệ dáng dấp ăn nói khép nép của  Lăng Thịnh Duệ khiến cậu có chút hứng thú, nếu là bị đánh hoặc bị làm hại mà còn trưng ra bộ mặt này, thì quả thật sẽ mất cốt khí vô cùng. Lại cộng thêm sự việc xảy ra trên ban công, hình tượng tốt đẹp vốn dĩ của  Lăng Thịnh Duệ trong mắt cậu nháy mắt đã rớt xuống điểm âm.

Nhưng mà, dù có như thế, trong lòng cậu vẫn tồn tại một loại tình tự nào đấy mà không thể nói rõ đối với  Lăng Thịnh Duệ…

“Tôi biết cậu đang rất giận, nhưng những chuyện cậu vừa chứng kiến đều không phải do tôi cố ý, tôi cũng chỉ là bị ép buộc.”  Lăng Thịnh Duệ cúi đầu, giọng nói rất nhẹ: “Đợi lát nữa cậu muốn đánh tôi, mắng tôi thế nào cũng được, tôi tuyệt đối sẽ mặc cho cậu tùy ý xử trí, nhưng trước đó, cậu có thể giúp tôi một chuyện được hay không?”

Lăng Thịnh Duệ ngẩng mạnh đầu, trong mắt tràn ngập vẻ thống khổ và cầu xin.

Phương Nhược Thần nhất thời sửng sốt, lời nói cũng tự động vụt khỏi miệng: “Giúp chuyện gì?” Song vừa nói xong cậu đã hối hận,  Lăng Thịnh Duệ chỉ là một tên người ở thấp hèn không biết liêm sỉ, cậu căn bản chả cần phải đi giúp anh ta cái chuyện gì sất.

Lăng Thịnh Duệ không có chú ý tới thần sắc ảo não của cậu, dường như sợ cậu hối hận, vội vàng mở miệng: “Giúp đỡ con trai tôi.”

Phương Nhược Thần vừa kinh ngạc vừa hồ nghi nhìn anh, có chút không phản ứng kịp, cậu còn tưởng  Lăng Thịnh Duệ sẽ quanh co lòng vòng cầu cậu buông tha mình, thế nhưng lại đề ra một yêu cầu như thế này đây.

“Tôi biết cậu đã từng điều tra qua bối cảnh của tôi, nên hẳn là biết con trai tôi được vợ tôi đưa đi cùng, nhưng bây giờ cô ấy lại đột ngột rời nhà, chỉ còn lại một mình con trai tôi một thân một mình, bây giờ nó mới có mười ba tuổi, căn bản không có biện pháp tự nuôi mình. Vì thế, xin cậu hãy giúp nó, nếu không nó sẽ không có cách nào khác để tiếp tục duy trì phí sinh hoạt nữa!”

Lăng Thịnh Duệ càng nói càng kích động, Phương Nhược Thần nhìn anh, khóe mắt anh có chút ướt át, nét mặt cũng rất bi thương, giống như sắp khóc, một đại nam nhân lại trưng ra cái bộ mặt đáng thương như vậy, tuy có chút buồn cười, nhưng Phương Nhược Thần lại chẳng thể nào cười ra nổi.

Cậu nhớ rõ, lúc trước bất luận là cậu và Phương Vân Dật có hành hạ  Lăng Thịnh Duệ thế nào, người đàn ông trông yếu đuối văn nhược này từ đầu chí cuối vẫn chưa từng khóc lóc hay vứt bỏ tôn nghiêm mà đi van nài một cách khổ sở, luôn luôn âm thầm chịu đựng, dù là có được đãi ngộ không công bằng, anh cũng hiếm có nửa câu oán hận. Thế nhưng hiện tại, anh ta cư nhiên vì đứa con trai ruột của mình mà nhỏ giọng hạ mình đến mức này, Phương Nhược Thần quả thực không biết nên nói cái gì mới ổn đây.

Cậu đột nhiên trở nên đố kị với tên nhóc trông có vài phần giống  Lăng Thịnh Duệ, nhưng cậu còn chưa bao giờ gặp mặt kia.

“Tại sao tôi lại phải đi giúp thằng oắt đó chứ?” Phương Nhược Thần câu khóe miệng lên, cười lạnh bảo.

Trong lòng  Lăng Thịnh Duệ hồi hộp, sự vui mừng tràn trề nháy mắt đã hóa thành tro bụi, anh vốn nghĩ Phương Nhược Thần đã đáp ứng mình, nhưng là hiện tại, đối phương hình như đã đổi ý rồi…

“Bởi vì… Bởi vì…”

Lăng Thịnh Duệ suy nghĩ cả thật lâu cũng nghĩ không ra một lý do nào hợp tình hợp lý, đôi môi ngập ngừng nửa ngày trời, thủy chung không hề nói được một câu hoàn chỉnh.

“Hừ.” Phương Nhược Thần lạnh lùng hừ một tiếng: “Ngu ngốc.”

Lăng Thịnh Duệ cắn cắn môi: “Vậy cứ coi như cậu đang hành thiện tích đức gì đó có được không? Xin cậu đừng thấy chết không cứu, lẽ nào cậu nhẫn tâm để một đứa bé con không nơi nương tựa lang thang ở đầu đường xó chợ hay sao?”

“Chuyện này không liên quan tới tôi.” Câu trả lời của Phương Nhược Thần vẫn là tuyệt tình như thế.

Lăng Thịnh Duệ vô cùng chán nản, đúng vậy, Phương Nhược Thần và anh chẳng thân chẳn quen, căn bản không cần phải giúp anh chuyện gì cả, anh biết cái cậu Phương Nhược Thần này luôn luôn tuyệt tình, thế nhưng lúc loại chuyện ấy phủ xuống đầu anh, anh thật sự rất chịu đả kích. Nói sao đi nữa anh cũng làm người hầu ở Phương gia đã lâu, không có công lao cũng có khổ lao, Phương Nhược Thần sao lại có thể thật sự vô tình như thế được?

Đọc truyện chữ Full