DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dã Thú Pháp Tắc
Quyển 3 - Chương 14: Chính thức tuyên chuyến

Trong lúc Chu Dực đang nồng đượm tình ý mà hôn Lăng Thịnh Duệ, tính tình Phương Vân Dật trước giờ luôn nóng nảy thật sự là không thể nhịn được nửa, mặt nhăn mày nhó đi về phía họ, nhưng lại bị Phương Nhược Thần lần thứ hai cản lại.

“Anh, đừng cản em.”

Phương Vân Dật đẩy tay cậu ra, sắc mặt đen đến cực điểm, người đàn ông kia rõ ràng vốn nên thuộc về cậu, thế mà lúc này lại cùng người khác thân mật với nhau trên đường, chuyện này khiến cho người có dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ như cậu làm sao có thể chịu được đây?

“Tiểu Dật.” Phương Nhược Thần nhìn cậu một cái, nhãn thần bình thản không gợn sóng, nhưng bên trong đã cuồn cuộn bão ngầm. Nội tâm Phương Nhược Thần hiện đang cực kỳ xấu, chỉ là cậu đang tận lực áp chế nó xuống thôi….

Phương Nhược Thần thu lại đường nhìn, nhấc chân đi về hướng hai người bên kia.

Cậu đi rất chậm, cả người đều tỏa ra áp lực giận dữ, tựa như Tu La đang giãy giụa giữa đống xiềng xích dưới địa ngực sâu thẳm.

Tại lúc nụ hôn dây dưa đến mấy phút đồng hồ, Chu Dực mới thả Lăng Thịnh Duệ ra.

Phương Nhược Thần đã từng bước tới gần.

“Về nhà cùng tôi đi, sau đó đừng đi đâu nữa, tôi thề cả cuộc đời này anh là người duy nhất tôi đối xử tốt nhất.” Chu Dực nói nhỏ giọng nói bên tai anh- người đang vô lực tựa vào vai y, thở gấp từng đợt.

Chu Dực cũng không sốt ruột, lẳng lặng chờ đợi, y quyết tâm định luôn hôn lễ, dù cho Lăng Thịnh Duệ có trả lời là Đồng ý” hay là “không”, y nhất định phải mang anh về nhà, không bao giờ…. Cho phép anh rời khỏi nữa.

Phương Nhược Thần đi đến phía sau Chu Dực, thân thủ khoác tay lên vai y.

Thân thể Chu Dực chấn động, chậm chạp quay đầu lại.

Phương Nhược Thần đang đứng phía sau lưng, diện vô biểu tình nhìn y, đôicon ngươi băng lãnh đến đáng sợ.

Không chờ t kiệp phản ứng, nắm tay như sét đánh của Phương Nhược Thần dội qua, mang theo thần thái lẫn lộn giữa phẫn nộ và đố kỵ, lực đánh mạnh đến kinh người, trong lòng Chu Dực hiện đang ôm Lăng Thịnh Duệ, căn bản là không thể tránh, ăn ngay một quyền chính diện, mặt bị đánh cho lệch qua, hai tay tự động buông anh ra, lùi về phía sau mấy bước.

Lăng Thịnh Duệ cả người vô lực, thật vất vả mới đứng lên được, lại bị cảnh tượng vừa xảy ra làm cho hoảng sợ.

Chu Dực đứng đối diện giằng co với Phương Nhược Thần, mặt bị đánh cho sung đỏ một mảng, dòng máu đỏ tươi chảy xuống theo khóe miệng, nhìn thấy mà giật mình.

Bên kia Phương Nhược Thần diện vô biểu tình nhìn y, bàn tay trái siết lại đến mức run lên, từng bước đi về phía Chu Dực.

Rất rõ là, cậu muốn tiếp tục…

Lăng Thịnh Duệ dường như là vô ý thức ngăn cản trước mặt cậu: “ Phương Nhược Thần, tôi biết cậu ghét tôi (*), nhưng cậu không thể tự tiện đánh người vô tội, nếu cậu muốn giải quyết thì cứ tìm đến tôi là được, tại sao lại gây phiền phức cho Chu Dực?”

(*)(Kaze: bó tay thúc luôn, e nhớ là ảnh tỏ tình với thúc nhìu lắm luôn rồi á -_-, mà thúc cứ bảo người ta ghét thúc là thế qé nào?)

Xoay người lại, anh hỏi Chu Dực: “ Cậu không sao chứ?”

Chu Dực lau máu chảy xuống từ khóe miệng, mày rậm nhíu lại, đối diện với ánh mắt lo lắng của Lăng Thịnh Duệ, y miễn cưỡng cười một chút: “ Không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ không ảnh hưởng gì đâu.”

Khi y cười, lại chạm đến vết thương trên mặt, hai hàng mày tinh tế lại nhíu càng chặt vào nhau hơn, Lăng Thịnh Duệ bị nhìn đến có chút sợ: “ Thực sự ổn chứ? Có nên đi bệnh viện kiểm tra một chút không?”

Mặt Chu Dực bị tay Lăng Thịnh Duệ chạm vào vết thương rất đau, nhưng cố nén lại, không đẩy tay anh ra: “ Không sao mà, khôn cần đến bệnh viện đâu, cảm ơn anh đã lo lắng vì tôi.”

Y mỉm cười nhìn Lăng Thịnh Duệ, ánh mắt tràn ngập ôn nhu đó càng khiến cho Phương Nhược Thần đang bị bỏ một bên càng giận hơn nữa. Cậu rat ay hoàn toàn là vì anh, nhưng thành tâm của cậu bị anh hoàn toàn coi như không thấy, tất cả sự chú ý của anh đều đặt trên người đàn ông chết tiệt Chu Dực kia!

Ghê tởm!

Ánh mắt Phương Nhược Thần càng ngày càng lạnh, đi qua đó, nắm chặt hai vai anh, mạnh mẽ kéo anh từ bên cạnh Chu Dực về phía người mình.

“Cậu làm gì?” Lăng Thịnh Duệ kinh ngạc nhìn cậu.

Phương Nhược Thần không nói, có lẽ cậu đã chứng thực chuyện này rõ ràng, anh đối với cậu luôn chán ghét, cho dù cậu có nói gì cũng đều vô dụng, cho nên chỉ có vũ lực mới là cách giải quyết tốt nhất.

Ngón tay cậu bấu chặt vào vai anh, Lăng Thịnh Duệ cực kì đau, vô ý thức muốn thoát khỏi tay cậu, lại bị đối phương không lưu tình cầm chặt cổ tay kéo đi.

Tay anh bị siết mạnh sinh ra một chút âm thanh nho nhỏ, cơn đau lan dần đến tận thắt lưng.

“Buông ra! Phương Nhược Thần!” Anh thiếu chút nữa phải khóc lên vì đau, vừa sợ lại vừa giận hô lên.

Phương Nhược Thần không để ý, chỉ lạnh lùng nhìn anh, không nói lời nào.

Lăng Thịnh Duệ cũng không phát ra âm thanh nữa, đau đớn kịch liệt khiến cả người anh run lên, giữa trưa mùa hè, lòng bàn tay Phương Nhược Thần lại rất lạnh lẽo, tựa như ánh mắt bây giờ của cậu đã.

Ngay khi anh tưởng cánh tay mình sắp gãy đến nơi, thì một bên Chu Dực đã vung nắm đấm đến ngay Phương Nhược Thần, lực đạo và tốc độ không hề thua kém với Phương Nhược Thần là bao, mà vị trí đánh cũng không lệch đi chút nào, giống như là đang trả đũa cho hành vi vừa rồi của Phương Nhược Thần.

Mà bây giờ toàn bộ lực chú ý của Phương Nhược Thần cũng đều đặt trên người Lăng Thịnh Duệ, đợi khi cậu phản ứng được đã bị đánh cho lùi về sau vài bước.

Chu Dực đoạt anh một lần nữa, mặt lạnh nhìn cậu.

Lăng Thịnh Duệ có chút giật  mình, không ngờ một người luôn nhã nhặn như y lại có lúc động thủ tay chân, Chu Dực cầm bàn tay vừa bị Phương Nhược Thần nắm của anh: “ Không sao chứ?”

Anh lắc đầu: “ Không sao.”

Nhẹ nhàng giật tay ra, Lăng Thịnh Duệ đi đến trước mặt Phương Nhược Thần, đối phương đang diện vô biểu tình nhìn anh, gương mặt bị đánh còn nặng hơn Chu Dực, khóe miệng liên tục chảy máu, anh thấy được chắc chắn cậu ta đang cố nén thống khổ.

Anh hít sâu một hơi, nhìn cậu, lạnh lùng nói: “ Cậu thật sự rất khiến tôi rất thất vọng, tôi tưởng một năm qua cậu cung có thay đổi thành thục hơn trước rồi, không ngờ cậu càng ngày càng thô bạo, càng ngày càng ấu trĩ, ngoài việc sử dụng vũ lực ra, cậu còn có thể làm gì được?”

Con ngươi Phương Nhược Thần chợt co rút nhanh, trong mắt ánh lên tia tổn thương, nhưng ngay tức khắc bị cơn giận giữ lấn át đi.

“Đúng rồi, trong mắt anh, tôi chỉ là một người chỉ biết sử dụng vũ lực và gây chuyện với người khác, không có giáo dục, chỉ là một tên lưu manh không có tiền đồ, đúng không?” Phương Nhược Thần giận giữ cười: “ Cho dù là đúng hay sai, chỉ có tôi là người gây chuyện với anh.”

Lăng Thịnh Duệ không nói gì, chỉ nhìn cậu, biểu tình lạnh lùng kia làm cho tâm Phương Nhược Thần co rút đau đớn. Cậu đi về phía trước, giơ tay lên muốn ôm chặt lấy anh, nhưng đối phương như bị giật điện nhanh chóng lùi về sau mấy bước, vẻ mặt cảnh giác nhìn cậu.

Nội tâm Phương Nhược Thần dần dần chìm xuống đáy cốc sâu thẳm……

“Chúng ta đi thôi, có giảng đạo lý thì cậu ta cũng không hiểu đâu.” Chu Dực nhàn nhạt nói.

(Kaze: anh Dực anh không được phát ngôn tổn thương 1 trong những thần tượng của em T^T)

Lăng Thịnh Duệ hơi do dự, cuối cùng cũng gật đầu. Xoay người lại, tay Chu Dực tự ý khoát lên vai cũng không gạt ra, bị ôm đi về phía trước.

Đi được vài bước, Chu Dực quay đầu lại nhìn thoáng qua. Phương Nhược Thần đứng nguyên tại chỗ, vốn đang rất hăng hái, lúc này đây đứng ngay đó một chút tức giận cũng không có, phiêu phiêu tựa như một người mất đi linh hồn.

Khóe môi Chu Dực khẽ cong lên, cúi đầu nói nhỏ bên tai Lăng Thịnh Duệ: “ Anh chờ tôi một lát, tôi có chuyện phải nói với Phương Nhược Thần.”

Anh nhìn y:  “Nếu là chuyện của tôi, vậy không cần….”

“Không, tôi nghĩ chuyện này phải nói rõ ràng thì tốt nhất, tôi không muốn lần sau gặp cậu ta lại gây sự với anh.”

Lăng Thịnh Duệ không ngờ Chu Dực lại đột nhiên cường ngạnh, nhưng cũng đồng ý:  “Được rồi, nhưng cậu phải hứa với tôi, không được đánh nhau với cậu ta.”

Chu Dực cười, gật đầu: “ Được, tôi hứa với anh.”

Phương Nhược Thần vẫn chưa đi, Chu Dực rất nhanh đã trở lại đứng trước mặt cậu,, hai người đàn ông cao to bằng nhau đứng đối diện nhau, khí thế trong mắt không hề muốn thua kém người kia.

“Sau này Lăng Thịnh Duệ là người của tôi, xin cậu đừng đừng cuốn lấy anh ta nữa.” Nhìn nhau một hồi, Chu Dực mới nhàn nhạt nói.

“Dựa vào cái gì?” Phương Nhược Thần ngăn lại cơn tức giận đang cuộn trào lên, lạnh lùng nhìn y.

Chu Dực nhướng mày, chỉ chỉ Lăng Thịnh Duệ đang lo lắng đứng một bên: “ Dựa vào anh ta chọn ở nhà tôi, còn chưa đủ sao? Anh ta chọn tôi, hơn nữa rất rõ ràng, anh ta ghét cậu.”

“Có một chuyện không nói không được” Chuyện Chu Dực vừa nói làm cho Phương Nhược Thần lóe ra sát ý, nhưng rất nhanh đã biến mất, châm chọc nói: “ Không phải anh có một vị hôn thê rất đẹp sao? Chẳng lẽ anh muốn sinh hoạt ba người với họ luôn?”

Dáng tươi cười trên mặt Chu Dực biến mất rất nhanh.

“Tôi tốt bụng nhắc nhở anh, đến lúc anh kết hôn cùng cô ta, trong hôn lễ anh ta dùng thân phận gì đối mặt với vợ tương lai của anh đây?” Trên mặt cậu là ý cười dạt dào, làm cho Chu Dực hận không thể tặng cậu ngay một quyền.

Nhưng Chu Dực ở trên thương trường lăn lộn vài năm cũng không phải ngồi không, rất nhanh đã lấy lại được phong độ thân sĩ mà tươi cười: “ Không cần phiền cậu lo cho tôi, chuyện đó vĩnh viễn cũng không thể xảy ra, bởi tôi đã hủy hôn ước từ lâu rồi, hơn nữa…..” Chu Dực dừng một chút, khinh miệt nhìn cậu: “ Anh ta đã rất ghét cậu rồi, cho dù tôi thật sự kết hôn, cũng không có khả năng anh ta sẽ quay về bên cậu đâu.”

Phương Nhược Thần triệt để đau đớn, lúc này hạ một giọng lạnh băng: “ Tôi nhất định phải đoạt lại anh ấy.”

(Kaze: sao cứ thấy….. zống zk tranh chồng hơn z ta:v)

Nhãn thần trong mắt Chu Dực càng thêm khinh miệt, dáng tươi cười mà nghiền ngẫm: “ Dù là phương diện nào, cậu cũng không phải đối thủ của tôi, cậu dùng cái gì để tranh lấy anh ta? Đừng quên cuộc đấu lần trước, cậu bị tôi đánh bại hoàn toàn đấy.”

(Kaze: thấy chưa… -_- s zống drama Hàn Quốc vậy nè… =.=’’)

Sắc mặt cậu càng ngày càng khó coi, một năm rưỡi đấu tranh đó là sự sỉ nhục lớn nhất cả đời cậu, là chuyện tuyệt đối cậu muốn quên nhất, cố nén xuống, cậu lạnh lùng nói:  “Anh cũng đừng tự đắc quá sớm, anh ta cũng chưa nói là yêu anh, kết quả cho đến giờ vẫn chưa ai đoán ra được đâu.”

Trong lòng Phương Nhược Thần tràn đầy tự tin: “ Tôi sẽ cho anh thất bại thật thảm hại.”

(Kaze: záng lên anh:v mặc dù e píc là chẳng đâu zô đâu đâu:3)

“Lời này là tôi dành cho cậu mới đúng, cậu muốn chơi thế nào thì tôi theo tới đó.”

(Kaze: cảm ơn mấy phim drama Hường Quốc, mấy câu này tui sao chép trong đó á:v)

Mùi thuốc súng tỏa ra giữa hai người ngày càng nồng nặc, sau đó xoay người đi, Chu Dực về lại bên cạnh Lăng Thịnh Duệ, ôn nhu cười nói:  “Xong rồi, chúng ta về thôi.”

Lăng Thịnh Duệ nhìn thoáng qua hướng Phương Nhược Thần đi, sau đó cúi đầu:  “A, tôi có chỗ ở.”

Chu Dực không cho anh nói thêm, một tay vừa kéo vừa tha anh về xe: “ Thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta về nhà ăn cơm trưa, đã lâu anh không ghé nhà tôi rồi, hôm nay tôi muốn anh xuống bếp làm cơm trưa.” (Kaze: bắt cóc người ta mà còn sai biểu -_-, anh lầy qá r)

Lăng Thịnh Duệ hơi do dự: “ Nhưng mà…”

“Hay là…..” Chu Dực cắt đứt lời anh, nguy hiểm nheo đôi mắt lại: “ Anh muốn gạo nấu thành cơm trong này?”

Câu nói của y mang theo nghĩa tối, trên người lại tản ra một khí thế không cho người khác chống cự, Lăng Thịnh Duệ ngơ ngác nhìn y, sau lưng chọt lạnh lan lên cả người mình.

Bây giờ anh mới phát hiện, trước giờ Chu Dực chưa bao giờ để lộ ra biểu hiện này.

Cũng đúng thôi, người có thể thảnh thơi đối chọi gay gắt với Phương Nhược Thần, tuyệt đối cũng không phải người lương thiện gì…..

“Được rồi, không kì kèo nữa,về nhà.”

(Kaze: xí… -_-)

Ôm lấy người đang có chút thất thần kia, Chu Dực cười ha ha đẩy anh vào ghế phó lái, mình thì đi vào ghế lái, xoay qua một một cái lên mặt anh,rất cẩn thận tỉ mỉ giúp anh thắt dây an toàn, rồi mới đạp chận ga.

Xe nghênh ngang rời đi, anh ngồi trên ghế, như người mất hồn.

Lần thứ hai vào nhà Chu Dực, cảm xúc trong lòng anh rối như cục to vò, lần sinh hoạt ở chỗ này đã là một năm rưỡi trước rồi, cũng là chuyện cũ lâu rồi, anh vốn cho rằng mình sẽ không bao giờ….. tới đây một lần nào nữa, không ngờ bây giờ lại ở đây.

Chỉ là lần trước anh lấy thân phận là bạn y, còn lần này anh dùng thân phận gì?

Lăng Thịnh Duệ lén nhìn thoáng qua Chu Dực, vừa lúc đón được đường nhìn mang tia cười của đối phương, không hề xấu hổ chút nào, vì vậy anh mím môi, dời đường nhìn đi chỗ khác.

“Đã lâu không tới rồi, vẫn không thay đổi nhỉ.” Lăng Thịnh Duệ qua loa nói.

Chu Dực dương dương tự đắc nhướng mi:  “Tôi sợ lúc anh trở về không thích ứng được, nên bố trí và đồ đạc đều không đổi, vốn còn tính mua thêm, nhưng chờ anh về sau đó tính tiếp.”

Sau khi nói xong, nhãn thần y nhìn anh rất chăm chú, anh ngượng ngùng cười, trong lòng có hơi cảm động.

Hay là, trên thế giới này, Chu Dực là người quan tâm anh nhất…..

Trên mặt anh thoáng hiện nét cô đơn, Chu Dực đều thu vào mắt mình, thấy có chút muốn yêu thương: “ Tuy rằng tôi không biết anh có chấp nhận tôi hay không, nhưng trước tiên, anh cứ ở lại đây, chỗ này tôi cũng chỉ sống một mình, nhiều lúc rất cô đơn, anh đồng ý không?”

Lăng Thịnh Duệ hơi kinh ngạc: “ Cậu không có bạn gái sao?”

Chu Dực nhướng mi lên: “ Không phải tôi đã nói yêu anh rồi sao? Trước khi đợi được anh đưa ra đáp án xác thực, tôi không nhanh như vậy đã thay lòng đâu, càng không quen bạn gái nữa.”

Nhìn vào ánh mắt chăm chú của y, tim anh dường như đập trật nửa nhịp.

“Thật ra, cậu không cần phải…. làm vậy” Lăng Thịnh Duệ thở dài, đối với sự chấp nhất của Chu Dực, anh thấy hơi cảm động rồi.

“ Cần hay không cần, tôi tự biết mà, cho dù anh không thích tôi, cũng không thể ngăn tôi thích anh được.”

Vô luận lúc nào, lời nói của Chu Dực cũng ngọt ngào như, Lăng Thịnh Duệ nghe giọng nói từ tính của hắn phát ra từng tiếng nói dễ nghe, chống lại ánh mắt ôn nhu sâu thẳm đến có thể khiến người khác đắm chìm, không hiểu vì sao, anh đột nhiên nghĩ cứ như vậy trôi qua cũng không sao. Sau đó, anh vì ý nghĩ của mình mà cảm thấy hoảng hốt, sao lại có thể chỉ bởi vì biểu hiện của một người nam nhân mà khiến mình rối loạn.

“ Được rồi, anh đi tắm trước đi, mấy ngày nay anh đều bị giam trong ngục, chắc cũng phải mấy ngày rồi chưa được tắm.” Nhìn sắc mặt chuyển màu liên tục từ hồng sáng trắng của anh, Chu Dực rất tốt bụng đổi trọng tâm câu chuyện.

“Ừ.”

Lăng Thịnh Duệ đùng là mấy ngày rồi không tắm, trong trại giam thật ra có nhà tắm công cộng, nhưng anh không quen như vậy nên cũng nhịn xuống.

“Anh vào trong trước đi, tôi lấy đồ cho anh thay.” Chu Dực nửa đùa nửa thật nói: “ Anh hẳn là còn nhớ phòng tắm nằm đâu chứ.”

Anh đi tới phòng Chu Dực, đột nhiên quay đầu lại, nhìn vết thương trên mặt y, do dự một chút mới mở miệng nói: “ Cậu đi xem vết thương trên mặt đi, bị đánh như vậy mà.”

Chu Dực cười xán lạn: “ Được rồi, anh không cần lo đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi.”

“Ừm.” Lăng Thịnh Dệu gật đầu.

Đi vào phòng tắm, anh đóng cửa lại, sau đó giang hai tay ra ngửi ngửi mùi trên người mình, sau đó nhắn mi lại. (-_-)

Anh có chút phục trước dũng khí của Chu Dực, mùi khó ngửi như vậy mà cậu ta cũng chịu được vẫn ôm anh. (:v)

Nhanh chóng cởi hết người mình ra, Lăng Thịnh Duệ đứng dưới vòi hoa sen, mặc cho dòng nước mát lạnh đổ xuống đầu mình.

Một tháng bị Trình Trí Viễn nhốt, người anh gầy đi không ít, nhưng vóc người trước sau vẫn rất tốt, một thời gian dài sống ở nỏi tối tăm kia làm cho làn da hơi rám nắng của anh lại một lần nữa khôi phục thành màu lúa mạc ban đầu.

Dòng nước theo đường cong thân thể thon dài của anh chảy xuống, anh không biết, ở phía sau lưng nơi giữa mông bên phải có xăm một chữ “Trình” ánh sáng u lam trong trong bồn nước nơi anh ngâm mình, nhiễm một tầng ánh sáng ngọc bích.

(Kaze: tks bạn Lục Thảo:3, con beta nhà tui nó cũng vô dụng như tui vậy á:v)

Rất gợi cảm, nhưng lại tràn ngập hương vị nguy hiểm…..

Đọc truyện chữ Full