DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dã Thú Pháp Tắc
Quyển 4 - Chương 42

Lăng Thịnh Duệ run rẩy lên tiếng: “ Chu Dực, cậu nói những lời này vốn dĩ chỉ là do cậu tự nghĩ vậy, tôi không hề dụ dỗ Chu Tường, sau khi tôi ở cùng cậu thì tôi càng không hề làm chuyện gì có lỗi với cậu cả.” Nói xong, anh lí nhí giải thích thêm: “ Ít nhất tôi chưa từng có những suy nghĩ như thế….”

Chu Dực nhìn anh, giống như đang nghe một câu chuyện cười, ngay lập tức ánh mắt y càng trở nên hiểm ác hơn.

Cuộc gọi với Chu Tường đến giờ vẫn chưa nối máy được, không có người nghe máy, y không kiên nhẫn đặt điện thoại qua một bên, bắt lấy hai chân Lăng Thịnh Duệ dùng sức ép sát vào trước ngực anh, hầu như tư thế đó sắp làm thắt lưng anh đứt rời ra, sau đó hạ thân y xông lên càng thêm mãnh liệt.

“Đến giờ mà anh còn già mồm!” Chu Dực thở hổn hển tàn bạo nói.

Cơ thể bị ép thành tư thế vô cùng sỉ nhục, lồng ngực bị siết chặt, khiến hô hấp của anh khó khăn vô cùng, trước mắt gần như sắp hóa thành một màu đen.

Chỉ là anh cố gắng sử dụng hết tất cả sức lực của mình để nói:  “Chu Dực, cậu không có tư cách nói tôi, cậu và cậu thiếu niên kia không phải quan hệ rất tốt sao? Cậu đã phản bội thì có tư cách gì nói tôi…..”

Hiện giờ anh hoàn toàn không còn hy vọng gì với y nữa, sau khi nói ra câu này thì trong lòng anh ngoại trừ thất vọng thì không còn gì nữa.

Anh không quan tâm nữa.

Nghe anh nói xong, trên mặt Chu Dực là biểu tình khó có thể tin được: “ Thiếu niên gì?”

Lăng Thịnh Duệ nhắm mắt lại:  “Cậu tự biết.”

“Rốt cuộc anh đang nói gì vậy?” Vẻ mặt Chu Dực càng trở nên mờ mịt, y lạnh giọng nói:  “Tôi với thiếu niên nào có quan hệ tốt chứ? Anh nói rõ xem nào?”

Lăng Thịnh Duệ chỉ hờ hững nhìn y, trong mắt toàn là thất vọng.

Chu Dực nhìn anh một hồi, rồi sắc mặt y đột nhiên lạnh lại: “ Anh cố ý bịa chuyện đúng không, thiếu niên nào chứ, tôi phản bội anh hồi nào, mấy chuyện này chắc không phải chỉ là cái cớ anh lấy cho có lệ chứ?”

Lời y nói khiến lòng anh hoàn toàn giá lạnh.

Buổi tối hôm đó là anh tận mắt chứng kiến, thậm chí đến tận bây giờ anh vẫn nhớ rõ như in trong ký ức, mà bây giờ Chu Dực lại biện hộ cho mình, đem mọi tội lỗi đổ thẳng lên đầu anh.

Phải là một người có nhân phẩm thế nào mới có thể vô sỉ đến mức độ này đây?

Lăng Thịnh Duệ đột nhiên cảm thấy từ trước đến giờ mình vì một con người như thế này mà tự ngược bản thân thì thấy thật đáng buồn.

“Anh nói rõ ra cho tôi nhanh, hay là không còn gì để nói?” Thấy Lăng Thịnh Duệ không trả lời, Chu Dực tức giận, tàn nhẫn nắm lấy cằm anh.

Lăng Thịnh Duệ nhắm mắt lại vẫn không để ý đến y.

Chu Dực đang nghĩ đến chuyện bức cung anh, nhưng cùng lúc đó chiếc điện thoại ở một bên lại vang lên âm thanh: Điện thoại được nối máy.

Chu Dực cầm điện thoại đưa đến bên tai mình.

“Alo.” Y chậm lại động tác hung hăng của mình, miễn cưỡng lên tiếng.

“Anh tìm tôi làm gì?” giọng nói của Chu Tường ở đầu dây bên kia vang lên, trong giọng nói còn ang theo sự phòng bị nho nhỏ.

Chu Dực không nhanh không chậm nói: “ Tất nhiên là có chuyện tốt tìm cậu rồi.” Y cũng không quanh co lòng vòng nữa, cười hỏi: “ Đoán xem hiện giờ tôi đang ở đâu nào?”

Chu Tường im lặng, một lát sau lớn tiếng nói: “ Anh đang ở bệnh viện?”

Chu Dực nở nụ cười:  “Quả nhiên rất thông minh, không hổ là em ruột của tôi……” Hai chữ “Em ruột” y cố gắng gằng chữ, giọng nói chứa đựng sự châm chọc được che giấu đi.

“Anh không được động vào anh ấy, có chuyện cứ tìm tôi, anh ấy vô tội!”

Giọng của Chu Tường rất lớn, đến nỗi Lăng Thịnh Duệ ở xa như vậy mà vẫn nghe thấy được rõ ràng.

Chu Dực nhíu mày, đưa điện thoại ra xa khỏi tai mình, chờ đến khi Chu Tường rống xong lại đưa về:  “Cậu đúng là che chở anh ta thật đấy, cậu lo lắng tôi sẽ làm gì anh ta nào? Anh ta là người có hôn ước với tôi, dù thế nào thì cũng là người của tôi, tôi làm gì anh ta thì cần gì cậu phải quản?”

Ngữ khí của y rất bình tĩnh, nhưng ý tứ trong câu nói lại sắc bén vô cùng.

“Hiện giờ anh ta rất yếu, anh đừng làm anh ta bị thương.” Giọng nói của Chu Tường mềm nhẹ hơn, thậm chí có thể nói là cầu xin.

“Tôi không làm anh ta bị thương, hiện giờ anh ấy đang rất sung sướng……”

Chu Dực nói xong thì đưa điện thoại xuống dưới chỗ nửa thân dưới đang giao hợp kịch liệt của hai người, sau một hồi lại chuyển điện thoại lên mặt anh, khiến cho âm thanh kết hợp dâm mỹ cùng với giọng rên rỉ, thở dốc đầy thống khổ của Lăng Thịnh Duệ đều thông qua điện thoại truyền vào tai Chu Tường.

“Sao, đoán được vừa rồi là tiếng gì không?” Chu Dực lấy điện thoại lại để lên tai mình.

“Khốn nạn, tôi muốn anh phải chết!” Chu Tường ở một chỗ khác tức giận rít lên.

“Rất hoan nghênh cậu.” Chu Dực cười cười, rồi mới tắt điện thoại.

Bỏ điện thoại vào lại túi, Chu Dực cười lạnh nói với Lăng Thịnh Duệ: “ Chu Tường sắp tới đây rồi, có phải anh đang rất mong chờ không? Hai anh em chúng tôi sẽ tận tâm hầu hạ anh…..”

Lăng Thịnh Duệ không phản ứng lại, hệt như không hề nghe thấy lời y nói, anh nhắm chặt mắt lại, vẻ mặt thẫn thờ.

Chu Dực vốn tưởng người đàn ông này sẽ sợ sệt, nhưng không hề có, giống như đang bình thản đón nhận, khiến cho Chu Dực cảm thấy vô cùng buồn tẻ vô vị, trong lòng cũng càng lúc càng mờ mịt.

Mọi chuyện phát triển theo hướng hiện giờ, trong ngực Chu Dực không những đau mà còn rối bời nữa, y có tính độc chiếm rất cao, những thứ y thích hoặc là của y thì tuyệt đối y không cho phép người khác nhúng chàm vào, cho nên khi y nhìn thấy Chu Tường và Lăng Thịnh Duệ có hành động mờ ám trong khách sạn hôm nọ thì chỉ kém chút nữa y đã ra tay giết người rồi, cũng may y có thể nhịn được đến giờ.

Sau khi biết được Lăng Thịnh Duệ thay lòng đổi dạ thì nội tâm y đột nhiên nảy sinh một sự sợ hãi không hiểu được, y thật sự rất sợ rằng từ nay về sau sẽ mất đi người đàn ông này.

Y không thể chịu đựng được nếu chuyện đó xảy ra, cho nên y đã tự hỏi rất lâu và cho ra quyết định: Hủy diệt người đàn ông này.

Bản thân mình nếu đã không chiếm được gì thì người khác cũng đừng mong mơ tưởng đến.

Tất nhiên, y sẽ không nỡ làm anh bị thương hoặc giết chết anh, người này là người đàn  ông duy nhất đời này y quan tâm tới. Y quyết định sẽ khiến tâm lý anh hoàn toàn vỡ nát rồi sau đó mạnh mẽ khóa chặt bên người mình, sẽ không bao giờ….. để cho anh có cơ hội có ý nghĩ chạy trốn trong đầu một lần nào nữa. Nếu không thể chiếm được tâm can anh, vậy thì hủy diệt anh, độc chiếm cơ thể anh.

Chuyện hiện tại nằm trong kế hoạch của y, không hề lệch lạc.

Anh không hề tức giận, Chu Dực biết thành công đã sắp đến gần rồi, thế mà trong lòng lại không có được một sự hài lòng nào, ngược lại càng thêm buồng bực hơn, thậm chí còn có nghi ngờ rằng mình làm vậy là đúng hay là sai.

Đây là lần đầu tiên trong đời y sinh ra sự hoài nghi đối với quyết định của mình, bởi vì từ nhỏ cho đến lớn y đã trải qua rất nhiều chuyện, hơn nữa còn bị ảnh hưởng rất nhiều từ cha mẹ ruột, nên ngay từ nhỏ y đã là người rất quyết đoán, sẽ không đơn giản đưa ra một quyết định nào, nhưng mà nếu đã quyết thì sẽ dốc hết sức lực để hoàn thành, tuyệt đối không hề có bất kỳ sự do dự nào, thế nhưng lần này lại không giống nhau, lần đầu tiên y có cảm giác đau khổ trống rỗng thế này.

Y bất đắc dĩ phát hiện ra, người đàn ông này có sức ảnh hưởng với y còn lớn hơn tưởng tượng nữa……

Do dự thật lâu y vẫn quyết định làm theo kế hoạch đã định.

Từ hành lang truyền đến bước chân gấp gáp sốt ruột, từ xa truyền tới không cần nghĩ cũng đoán được hẳn đó là Chu Tường, cậu tới còn nhanh hơn dự định của Chu Dực nữa, chỉ dùng vỏn vẹn có mười phút, mà bình thường từ khách sạn cậu ở đi đến bệnh viện này mất cũng ít nhất là hai mươi phút.

Gần như là vừa đến cậu đã mở cửa ra xông vào, sau khi Chu Tường vào phòng nhìn thấy được chuyện xảy ra bên trong thì cậu hệt như con mèo mắc xương, đồng tử co rút lại.

Chu Dực nhìn cậu một cái:  “Cuối cùng cũng tới.”

Chu Tường đóng cửa phòng bệnh lại, từng bước đi tới bện giường bệnh, nắm tay siết lại đến nỗi run lên cho thây cậu đang cực kỳ tức giận.

Chu Dực nhẹ giọng mở miệng:  “Còn nhớ đoạn băng ghi hình câu gửi cho tôi không?”

Cơ thể Chu Tường chấn động mãnh liệt, kinh ngạc nhìn y.

“Nếu cậu không muốn đoạn ghi hình năm đó cậu cưỡng bức anh ta bị tung lên mạng một lần nữa thì nghe lời tôi nói.” Chu Dực cười nói.

“Anh….. không phải đã hủy rồi sao?” Chu Tường không thể tin được hỏi.

Ngày hôm đó khi cậu gửi đoạn băng đến cho Chu Dực thì lại bị trả về vì địa chỉ không hợp lệ, vốn cậu tưởng rằng Chu Dực sẽ không thể nhận được.

“Tất nhiên, không những tôi nhận được mà còn cẩn thận xem qua nó một lần rồi.” Chu Dực mỉm cười nói, nhưng sâu trong mắt y nồng đượm sát ý:  “Không phải cậu hy vọng tôi như thế sao?”

“Chỉ là….” Chu Tường nửa tin nửa ngờ lên tiếng, sau đó lập tức yên lặng.

Lấy năng lực của Chu Dực và nhân lực của y thì chuyện giả tạo một tài khoản không phải chuyện gì khó. Chỉ là cậu không hề nghĩ tới chuyện y đã xem hết đoạn băng ghi hình mà vẫn có thể giả bộ như không có chuyện gì xảy ra……

“Chuyện khi đó là tôi không đúng, anh ta bị tôi cưỡng bức, cho tới bay giờ anh ta vẫn không hề tự nguyện.” Chú ý tới người bị đè dưới thân y, Chu Tường cố gắng nhịn xuống cơn tức của mình mà bình tĩnh lại.

“Hửm? Vậy sao…..” Mặc dù Chu Dực nói thế nhùn vẻ mặt rõ ràng là không tin.

“Đúng.” Chu Tường cắn cắn môi dưới.

Chu Dực không ngó ngàng tới lời giả thích của Chu Tương, vươn tay cởi dây lưng trói hai tay anh ra, xốc lên ôm anh vào lòng, để anh ngồi dậy, khiến cho lưng anh đối diện với mặt của Chu Tường, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc cái đó của y vẫn không hề rời khỏi cơ thể Lăng Thịnh Duệ.

Hình ảnh đó, khiên cho hàm răng Chu Tường đánh lập cập vào nhau.

Sau khi điều chỉnh tốt tư thế thì Chu Dực mới nhàn nhạt nói với Chu Tường:  “Cùng tôi làm anh ta một trận.”

(Kaze: như lý do ở chương 34, dài quá nên tui chia ra làm…-_-)

Một người đơn thuần như Chu Tường lúc ban đầu nghe không hiểu lời nói của y,cứ ngây ngốc đứng ngay tại chỗ.

Lăng Thịnh Duệ nghe là đã hiểu, cơ thể anh run mạnh một cái.

Chu Dực vô cùng nhạy cảm nhận ra phản ứng của anh, y nắm chặt cằm anh nhìn thật sâu sự kinh khủng trong mắt anh rồi tàn nhẫn cười nói: “ Anh sợ? Loại chuyện này hẳn phải khiến anh vui vẻ mới đúng chứ nhỉ, cơ thể đói khát này của anh cùng lúc chứa đựng hai người chúng tôi hẳn là không khó đâu, nghĩ cũng biết là rất sướng rồi.”

Lời y nói thành công biến sự kinh khủng trong mắt anh thành tuyệt vọng.

Ý cười của Chu Dực càng thêm sâu sắc, y nhìn Chu Tường rồi lạnh lùng nói: “ Nhanh lên một chút.”

Chu Tường do dự, nhưng cũng đi qua.

Chu Dực tiếp tục ra mệnh lệnh:  “Cởi quần.”

Chu Tường phân vân nhưng cũng từ từ cởi dây lưng, cởi quần mình ra.

“Tốt. Đem cái đó của cậu cắm vào đi.” Thái độ nghe lời của Chu Tường khiến y vô cùng thỏa mãn.

Chu Tường không lên tiếng, Lăng Thịnh Duệ còn tưởng rằng cậu đang do dự, nhưng đến khi một vật thể nóng rực cùng tiến vào với cái đó của Chu Dực ở phía sau thì niềm hy vọng cuối cùng của anh đã biến thành tro bụi, anh cảm thấy mình đã mát hết can đảm rồi, anh nhắm hai mắt lại.

“Đi vào, động tác nhanh lên.” Chu Dực nói với Chu Tường.

Cơ thể cùng lúc tiếp nhận hai cái đó của đàn ông, loại đau đớn này Lăng Thịnh Duệ chưa từng bị đối xử qua, nhưng cũng nhờ Chu Dực trước đó đã thô bạo chà đạp nên khi vào chỗ đó của anh không hề bị thương, chỉ là cơn đau nhức khiến anh thiếu chút nữa đã kêu lên thảm thiết, trước mắt anh dần biến thành màu đen, dường như là sắp ngất luôn rồi.

Đợi đến khi cả hai người cùng nhau chen vào được hết, thì Lăng Thịnh Duệ cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà nhỏ giọng nức nở.

Nghe được âm thanh nghẹn ngào của anh, cơ thể Chu Tường ở đằng sau cứng đờ, động tác dừng lại.

“Không được ngừng, tiếp tục.”Chu Dực uy hiếp nhìn cậu một cái.

Chu Tường bất đắc dĩ, cậu không thể làm gì khác ngoài kiềm nén xúc động xuống mà tiếp tục.

Trong một đoẹn thời gian dài tiếp theo, hai thanh thiếu niên vẫn cứ như thế,cùng nhau phát tiết thú tính trên người Lăng Thịnh Duệ, lăn qua lăn lại khiến anh chết đi sống lại, đến nỗi ngay cả một ngón tay anh cũng không còn sức để động đậy nữa, đầu anh dựa vào vai Chu Dực, cả người xụi lơ bị hai người bọn họ ép vào chính giữa.

Đợi đến lúc cả hai người họ đều thỏa mãn thì cũng đã hơn nửa đêm.

Rời khỏi cơ thể anh, cũng không thèm quan tâm anh vì bị chà đạp thê thảm không thương tiết mà ngã lên giường, Chu Dực kéo khóa quần lên, rồi nhìn sang Chu Tường vẫn còn đang đờ ra nhìn chằm chằm Lăng Thịnh Duệ nói:” Còn nhìn cái gì, mau mặc quần vào rồi đi thôi.”

Chu Tường cắn môi dưới do dự một chút, sau đó yên lặng mặc quần ra khỏi phòng bệnh.

Chu Dực đi phía sau cậu ra ngoài, lúc đi đến cửa thì y dừng lại quay đầu nói với Lăng Thịnh Duệ:  “Ngày mai chúng tôi sẽ tới, anh cứ việc ở đây chờ, nếu dám trốn tôi nhất định khiến anh phải hối hận cả đời.”

Chu Tường tái nhợt nhìn y, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ.

Chu Dực không nhịn được nhìn cậu một cái:  “Đi.”

Chu Tường áy náy nhìn Lăng Thịnh Duệ đang xụi lơ trên giường, cắn răng quay đầu đi…. Thật ra thì, cậu không quan tâm tới mình lắm, cậu chỉ sợ nếu đoạn ghi hình đó truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến Lăng Thịnh Duệ thôi, cho nên cậu mới bất đắc dĩ phục tùng Chu Dực, cậu tính là cứ tạm thời đi trước đã, đợi lát nữa rồi ghé lại sau.

Dường như là nhìn thấu được ý nghĩ của cậu, Chu Dực cười lạnh nói: “ Tối nay tôi qua chỗ cậu ngủ, tối mai chúng ta cùng tới đây.”

Chu Tường không còn cách nào khác nữa.

Chu Dực đóng cửa phòng bệnh lại.

Lăng Thịnh Duệ chôn mặt vào trong giường bệnh, đờ đẫn nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa trên hành lang.

Không biết qua bao lâu, anh mới gian nan ngồi dậy chậm rãi đi đến bên phòng tắm.

Đúng lúc này đây, tiếng nhạc chuông đột ngột vang lên.

Âm thanh quen thuộc khiến Lăng Thịnh Duệ không thể đứng thẳng thiếu chút nữa đã trượt chân té ngã.

Đó là nhạc chuông điện thoại của Phương Nhược Thần.

Sau khi nhập viện Lăng Thịnh Duệ đã ném cái điện thoại vào ngăn tủ đầu giường bệnh, mà buổi tối mấy ngày nay hầu như mỗi ngày Phương Nhược Thần đều gọi tới, chỉ là Lăng Thịnh Duệ  vẫn không dám tiếp điện thoại, mỗi lần như vậy anh đều rúc vào trong giường, cho đến khi tiếng chuông ngừng hẳn.

Chỉ là lần này Lăng Thịnh Duệ lo sợ rằng sự từ chối lần nữa của mình sẽ khiến Phương Nhược Thần tức giận rồi thì Lăng Hạo sẽ gặp bất lợi nên anh quyết định nghe điện thoại.

Lấy điện thoại từ trong tủ ra, Lăng Thịnh Duệ bấm nút nghe, nhưng không đợi anh đưa đến bên tai mình thì đầu bên kia đã vang lên tiếng rống giận giữ của Phương Nhược Thần: “ CMN mấy hôm nay anh trốn đi đâu rồi hả? Tại sao không nghe máy của tôi?”

Lăng Thịnh Duệ vốn vừa định giải thích rằng mình bị bệnh phải nhập viện, nhưng đối phương lại không cho anh cơ hội này, cậu tiếp tục gào thét:  “Tôi hạn cho anh nửa tiếng nửa phải tới đây, nếu không thì đừng trách!”

Biết là cho dù mình có nói gì nữa thì cũng vô dụng, Lăng Thịnh Duệ không nói gì, chỉ nhẹ nhàng trả lời: “ Ừm.” Sau đó nhanh chóng ngắt điện thoại.

Mặc dù đã đoán trước được chuyện sẽ xảy ra khi tới đó, nhưng anh đã không còn cảm thấy sợ hãi gì nữa rồi, cùng một chuyện, bị một lần hay hai lần thì cũng như nhau, quay về hiện thực anh có trốn tránh cỡ nào cũng không thoát được.

Mặc đồ vào, Lăng Thịnh Duệ rời khỏi bệnh viện.

Lúc này đã là ba giờ sáng, tất cả xe cộ trên đường đều đã không thấy bóng dáng đâu, ở ngã tư hầu như đã không còn chiếc xe nào nữa, không thể đón taxi, Lăng Thịnh Duệ đành phải cuốc bộ, cũng may nhà họ Phương cách đây cũng không xa, nếu đi tắt cũng chỉ có hai ba dặm đường.

Nửa người dưới hầu như đã mất hết tri giác, Lăng Thịnh Duệ đi đứng khó khăn vô cùng, nhưng cũng vẫn chỉ chống đỡ chịu đựng đi về phía trước.

Dịch thể dính nhớp đang không ngừng chảy ra từ phía đằng sau anh, đó chính là tinh dịch Chu Dực và Chu Tường để lại bên trong qua không biết bao nhiêu lần phát tiết.

Con đường vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ có mấy tiếng xe chạy từ bên ngoài truyền tới thì hầu như là không còn bất cứ âm thanh nào nữa, yên tĩnh đến thê lương, ngọn đèn đường ánh ra một màu da cam sắc nhọn, giống như kéo dài đến vô tận không có điểm dừng, mọi áp lực này khiến Lăng Thịnh Duệ nghĩ con đường phía trước chính là con đường dẫn tới địa ngục.

Mà sự thật cũng chính là như thế, nhà của Phương Nhược Thần với anh mà nói chẳng khác nào cánh cửa địa ngục….

Trong lúc đi qua một con hẻm hẻo lánh thì Lăng Thịnh Duệ thật sự là không trụ được nữa, ngay cả sức lực để đứng thẳng anh cũng không còn. Bên cạnh đó hình như có một nhà kho bỏ hoang, Lăng Thịnh Duệ nghĩ không muốn người khác nghĩ mình là an xin bị người khác coi thường nên anh đành đi vào trong.

Mấy đồ vật bên trong hơi nhiều, không rõ đó là cái gì, nhưng lại có một mùi hương gay mũi xộc đến, chắc hẳn đó là một chất hóa học nào đó, nhưng Lăng Thịnh Duệ lại không để ý tới việc này, anh đi tới một vị trí khá là tốt ngồi xuống, lưng nhẹ nhành dựa vào vách tường rồi xoa xoa đầu gối bên trái đau nhức không chịu được.

Gần đây đầu gối bên trái của anh có chút khác thường, mỗi lần trời chuyển gió là nó lại đau râm ran, anh nghi ngờ không biết có phải vì lúc trước Trình Trí Viễn đá anh bị thương đã để lại di chứng hay không nữa.

Sắp tới nửa tiếng rồi, mà nửa đoạn đường anh cũng chưa đi tới.

Anh đang nghĩ mình có nên gọi điện thoại báo một tiếng cho Phương Nhược Thần hay không, đến khi anh lấ điện thoại ra thì bên ngoài lại truyền tới bước chân, sau đó có tiếng người cãi nhau bên ngoài nhà kho.

“Cũng đều tại anh hút thuốc, mỗi ngày hút nhiều thế không sợ bị ung thư phổi à.” Một người phụ nữ hung hăng lên tiếng nói.

“Đàn ông hút thuốc là chuyện bình thường mà, cô là phụ nữ thì biết cái mẹ gì? Biến biến biến, rách việc.” Tiếp đó là giọng nói không kìm được của một người đàn ông.

“Bảo anh đừng lấy nữa, bỏ đi!” Đột nhiên giọng người phụ nữ ré lên.

“Cô bị động kinh à? Dựa vào cái gì, cô tưởng cái này chỉ là bật lửa thôi á? Ây, thôi đi! Số hàng bật lửa này đắt tiền lắm đó!”

“Tôi mặc kệ!”

Âm thanh thanh thúy vang lên, có cái gì đó rơi xuống từ phía cửa chính, là cái bật lửa như trong lời nói của người đàn ông kia.

Gần như đúng lúc bật lửa rơi xuống đất thì củi cạnh cửa cũng theo đó tràn ra, sau đó là một ngọn lửa lan tràn ra với tốc độ chóng mặt.

Lăng Thịnh Duệ nhìn cảnh tượng này cứ như mình đang mơ vậy…..

Đọc truyện chữ Full