DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quá Khí Minh Tinh
Chương 27

Sáng sớm ngày hôm sau trợ lý mới thật sự đã đến, tên gọi Trần Diệc, là một tiểu nam sinh chỉ hơn hai mươi tuổi, bộ dáng híp mắt còn chưa tỉnh ngủ, thế nhưng làm việc lại lưu loát cẩn thận. Văn Diễn Vũ đã rất lâu không có phụ tá, chỉ ngồi không nhìn người khác bận rộn, chính hắn cũng không quen.

Thế nhưng  có trợ lý quả thật tốt hơn rất nhiều, vừa diễn xong đã có người đưa qua khăn mặt, ly nước, lau mồ hôi.

Ba bữa ăn cũng sẽ có trợ lý hỗ trợ quản lý, ít nhất sẽ không đói bụng.

Có Văn Diễn Vũ làm gương trước, hơn nữa nhân viên công tác không ngừng kêu khổ, thiết bị sân khấu và dụng cụ quay không chịu được cảnh phải phơi nắng liên tục, Liên đạo diễn liền quy định kể từ sau lần đó, khoảng thời gian từ  12 trưa đến 3 giờ chiều thống nhất dùng làm thời gian nghỉ ngơi.

Trong đoàn kịch một mảnh hoan hô, dồn dập nói muốn cảm ơn Văn Diễn Vũ.

Mặc dù cùng nhau ở trong một đoàn phim, thế nhưng hầu như quan hệ giữa người với người vô cùng mỏng manh, sau cảnh đồng bệnh tương liên (cùng cảnh ngộ mới đồng cảm), quan hệ mới tốt đẹp hơn không ít.

Mấy ngày trước đây tập diễn cùng Đới Kỳ, hôm sau diễn lại cảnh đó thế nhưng lại thiếu sót khá nhiều, mà giai đoạn này Đới Kỳ phải chạy đi chạy lại hoàn tất lịch trình quảng của cho một hãng mỹ phẩm nào đó, Văn Diễn Vũ liền một mình đứng trong phòng, tự dàn dựng và luyện tập.

Bởi vì lời thoại đã học thuộc lòng, tự mình tập luyện cũng có thể xem là khá tốt, thế nhưng khi ống kính hướng đến trước mặt, phong thái diễn sẽ không còn lưu loát như trước nữa.

Ít nhiều thì điều này cũng đã ảnh hưởng đến khả năng diễn xuất.

Đối với chăm sóc ân cần của Tiết Tầm, hắn không thể không thấp thỏm lo âu.

Âm thầm nghĩ tối nay phải luyện tập nhiều hơn nữa, cố gắng hơn nữa,  trên đường trở về, thế nhưng lại đụng phải Tiết Tầm cũng đang rời đi.

Sau ngày hôm đó, Tiết Tầm vẫn luôn bận rộn, đến mức chân dường như không chạm đất, tới tới đi đi. E rằng đây mới là lịch trình thực sự mà Thiên Hoàng siêu sao Tiết Tầm phải thực hiện.

Đi ngang qua, Văn Diễn Vũ còn chưa kịp nghĩ có nên chào hỏi một tiếng hay không, Tiết Tầm đã gọi hắn lại.

“Văn Diễn Vũ, đây là bản hợp đồng, em nhìn qua một chút, tuần sau Cảnh Thành sẽ có thực hiện vài ký kết đơn giản, gần đây vừa vặn tổng cộng có sáu nghệ sĩ ký hợp đồng với Cảnh Thành, thời gian đều được ghi chi tiết ở bên dưới, đến lúc đó em đi với tôi.”

Tiếp nhận bản hợp đồng được thiết kế tinh mỹ, Văn Diễn Vũ gật đầu.

“Tôi biết rồi.”

“Còn có cái này, em cũng cầm đi.” Tiết Tầm liền truyền đến một tài liệu dày đặc.

Văn Diễn Vũ đơn giản nhận lấy, là kịch bản của [ quân thần ], cũng như kịch bản của hắn, những phân đoạn và lời thoại của Lý Dục đều được dùng bút đen cẩn thận chú thích một bên, so với hắn còn chi li chuyên nghiệp hơn nhiều, cũng “nhất châm kiến huyết” hơn nhiều.

Còn chưa kịp nói hai cảm ơn, Tiết Tầm đã mang theo trợ lý danh tiếng,  chuyên gia trang điểm và nhân viên rời đi.

Trần Diệc đi theo phía sau Văn Diễn Vũ, ngáp một cái.

“Vũ ca, về vấn đề ký kết hợp đồng, anh định đi cùng Tầm ca hay là muốn em đặt xe riêng?”

Văn Diễn Vũ khép lại kịch bản, suy tư chốc lát, nhìn Trần Diệc mỉm cười: “Không cần phiền như vậy đâu.”

Mấy ngày nay, sau khi quay phim xong, thời điểm trở về phòng mình, Văn Diễn Vũ đều nằm một bên, vừa nghiên cứu tư liệu lịch sử, vượt đọc kỹ những chú giải bên trong kịch bản của Tiết Tầm.

Nói đến diễn xuất, Tiết Tầm thực sự so vớ hắn càng có kinh nghiệm hơn nhiều lắm.

Kỹ năng diễn xuất quả thật có liên quan đến kinh nghiệm tham diễn, diễn càng nhiều, càng có thể nhìn nhận mọi chuyện tốt hơn, cũng giống như muốn nhập vai một nhân vật, một diễn viên lão luyện chuyên nghiệp sẽ nhanh chóng biểu đạt được mọi đặc điểm cảm xúc của nhân vật ấy, đồng thời còn có thể biểu hiện những nét cá tính đặc biệt, khiến khán giả thích thú, dễ dàng nắm bắt tâm lý người xem, bọn họ biết làm thế nào ngay trước màn ảnh biểu hiện ra khía cạnh hoàn mỹ nhất của chính mình, có lúc, cho dù chỉ cần một ánh nhìn kinh diễm, cũng có thể người ta lưu lại ấn tượng sâu sắc.

Những chú thích Tiết Tầm viết thêm vào hầu như là cách làm sao có thể nắm bắt được máy quay.

Chú thích vô cùng cẩn thận tỉ mỉ.

Thực sự không biết, Tiết Tầm lấy đâu nhiều thời gian như vậy để viết ra cái này.

Bất quá, đối với Văn Diễn Vũ, sự trợ giúp này thực sự còn có ý nghĩa nhiều hơn nữa, không chỉ giúp hắn quay phim tốt hơn, mà so với chú giải của chính hắn, Tiết Tầm còn nới rộng phạm vi hiểu biết của hắn về nhân vật và bộ phim này rất nhiều.

Nhưng mà, Tiết Tầm giúp càng nhiều, hắn càng phát hiện bản thân mình không biết phải làm sao.

Khoản nợ đền không được, trả không nổi này, ở trong lòng vẫn luôn tích lũy ngày một cao.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến ký ngày ký kết hợp đồng với Cảnh Thành.

Buổi chiều, diễn xong những cảnh quay trong ngày của chính mình, Liên đạo diễn liền thẳng thắn cho hắn đi.

Trang phục mặc đi ký hợp đồng, Trần Diệc đã sớm hỗ trợ liên hệ tốt, một bộ âu phục đơn giản mà xa hoa màu vàng nhạt, phối hợp cùng áo sơ mi và nơ.

Cũng may là có Trần Diệc, thực sự mà nói Văn Diễn Vũ đối với trang phục của mình có chút keo kiệt.

Thay đổi xong trang phục Văn Diễn Vũ không nhịn được cười, nghe hắn nói một bộ trang phục trang trọng hàng hiệu để mặc đi sự các sự kiện quan trọng cũng không có, một người tính cách luôn trấn tĩnh như Trần Diệc cũng không nhịn được, trợn to hai mắt, kinh ngạc nhìn hắn.

Kỳ thực cũng không cần phải biểu đạt ngạc nhiên, ngoại trừ lâu lâu tình cờ tham gia vài nghi thức khởi động máy, hắn đã rất lâu chưa diễn qua nhân vật chính, cũng đâu cần xuất hiện trong các buổi lễ trang trọng làm gì.

Đúng giờ, Tiết Tầm ngồi trên chiếc xe hàng hiệu của hắn đến đón Văn Diễn Vũ.

Trần Diệc và trợ lý của Tiết Tầm đều ngồi ở ghế trước, hàng ghế rộng lớn đằng sau chỉ còn lại Văn Diễn Vũ cùng Tiết Tầm.

Tiết Tầm lấy một ly cà phê đưa cho Văn Diễn Vũ, thấp giọng dặn dò: “Lát nữa đến nơi, hãy lên tinh thần một chút, đừng để phóng viên bắt được mình nói lỡ lời, nếu không tiện hoặc không muốn trả lời thì giao cho người của công ty. Đúng rồi, chờ ký hợp đồng xong, người quản lý kinh tế của em là Amy, cô ấy là một nữ nhân rất có năng lực, nếu có chuyện gì em có thể tìm cô ấy.”

“Cũng là quản lý của anh?”

Tiết Tầm ngẩn ra, cười cười trả lời: “Làm sao em biết?”

Văn Diễn Vũ nắm chặt ly cà phê, nhẹ nhàng uống một hớp, chậm rãi thả xuống: “Tiết Tầm, thật sự không cần giúp tôi nhiều như vậy. Tôi đối giới ngành điện ảnh này đã sớm không còn dã tâm tham vọng gì nữa.”

“Không phải em từng nói em vẫn còn yêu thích diễn xuất sao?” Tiết Tầm vẫn mỉm cười trầm tĩnh, nhưng khi nói chuyện lại mang theo ngữ khí chất vấn không khoan nhượng, “Em chỉ cần an tâm diễn xuất là được rồi, những chuyện khác đều không cần nghĩ đến.”

Ly cà phê từ tay trái đổi sang tay phải, tư vị đắng chát mà hương thuần (thơm lịm) trong  khoang miệng chậm rãi hòa tan.

Cho dù bị hắn hết lần này đến lần khác thương tổn, thái độ của Tiết Tầm vẫn trước sau như một, giống hệt như lần đầu tiên gặp nhau.

Khi đó cảm thấy Tiết Tầm quá mức cường thế, cao ngạo bất cần đời, bây giờ mới phát hiện, có lẽ, để cố gắng duy trì thái độ như thế cho dù gặp phải bất kỳ chuyện gì, là cự kỳ không dễ dàng.

Văn Diễn Vũ không trả lời, Tiết Tầm tự nhiên cũng không nói gì thêm.

Hương vị cà phê tràn ngập cả toa xe, tinh thần sảng khoái vui vẻ.

Uống hết cả ly cà phê, Văn Diễn Vũ đem ly trả lại cho cho Tiết Tầm, Tiết Tầm giơ lên bình pha cà phê ra hiệu, Văn Diễn Vũ lắc đầu biểu thị không cần nữa.

Tiếp theo vẫn là một khoảng thời gian yên lặng kéo dài, lâu đến mức Văn Diễn Vũ cho rằng bọn họ sẽ không còn đề tài gì để nói thêm, Tiết Tầm đột nhiên mở miệng.

“Văn Diễn Vũ, nửa tháng nữa là sinh nhật của tôi.”

“… Vậy, tôi chúc anh sinh nhật vui vẻ trước.” Sinh nhật hàng năm Tiết Tầm đều được tổ chức trước màn ảnh và đông đảo fan hâm mộ, không cần hỏi.

“Hôm đó, có thể cho tôi mượn buổi tối của em không?”

“?”

Hai tay Tiết Tầm đan lại, chống cằm, nhàn nhạt nói: “Không phải em vẫn luôn muốn báo đáp tôi sao, vậy hãy cùng tôi đón sinh nhật.”

***

Mới vừa bước xuống xe cùng với Tiết Tầm, bốn phương tám hướng đột nhiên giống như bom nổ, ánh đèn liên tục nhấp nháy, bầu trời đêm chốc lát bị rọi sáng không khác nào ban ngày.

Văn Diễn Vũ khó khăn chớp mắt, Trần Diệc phía sau phất tay giúp hắn ngăn cản camera, Văn Diễn Vũ ổn định tinh thần, cùng Tiết Tầm bước vào sảnh phòng họp báo hơn 600 mét vuông, trang hoàng vô cùng xa hoa, đó là một thế giới hoàn toàn khác.

Người điều hành buổi lễ xinh đẹp kiều diễm thử micro, vô số phóng viên liền  giơ camera nhắm ngay vũ đài, trên sân khấu dán đầy những áp phích tuyên truyền quảng cáo, chế tác xa hoa, những minh tinh nghệ sĩ quen mắt trò chuyện dưới khán đài, tinh quang rạng rỡ.

Sau khi MC hoàn tất quy trình khai mạc, những nghệ nhân chuẩn bị ký kết hợp đồng lần lượt lên khán đài phát biểu.

Không lâu sau liền đến phiên Văn Diễn Vũ, những câu hỏi mà người điều hành buổi lễ hỏi  hắn đã sớm có chuẩn bị từ trước, câu hỏi dường như đều tập trung vào vấn đề ký kết, vấn đề biểu diễn, và các điều khoản lợi ích trong hợp đồng, còn có những vấn đề chính trong công ty Cảnh Thành, Văn Diễn Vũ trả lời rõ ràng rành mạch từng cái một.

Tiếp theo là câu hỏi đến từ truyền thông.

Văn Diễn Vũ ban đầu có chút lo lắng bất an, thế nhưng qua những câu hỏ mở đầu khá đơn giản, không hỏi xoáy cũng không làm khó, Văn Diễn Vũ dần dần thả lỏng.

Có thể là do hắn quá trông gà hoá cuốc, đã nhiều năm như vậy rồi, cho dù đứng lên sân khấu một lần nữa, cũng sẽ bị lãng quên.

Mới vừa nghĩ như vậy xong, đột nhiên có một phóng viên truyền đến micro: “Văn tiên sinh, những năm nay anh đều không phát hành tác phẩm gì, lần này ký kết với công ty giải trí Cảnh Thành có phải là … có phải muốn mượn đông sơn tái khởi? Dù sao năm đó anh cũng đã từng nhận giải thưởng nghệ sĩ mới xuất sắc nhất..”

“Đối với tôi mà nói, ký kết hợp đồng với Cảnh Thành chỉ là vì muốn diễn xuất tốt hơn,  đông sơn tái khởi gì đó, khó tránh khỏi có chút khoa trương rồi.”

Hơi cúi đầu, vấn đề như vậy, Văn Diễn Vũ cũng đã nghĩ đến, thế nhưng khi bị hỏi, trong lòng vẫn có chút đau nhói.

“Đúng rồi, vừa nãy tại sảnh đường họp báo có thấy anh và Tiết ảnh đế cùng nhau xuống xe, không biết sự việc anh ký kết hợp đồng với Cảnh Thành lần này có liên quan gì đến Tiết ảnh đế không?”

“Bộ phim [ lạc đường ] và gần đây nhất là tác phẩm bom tấn [ quân thần ] anh đều hợp tác cùng Tiết ảnh đế, không biết anh đối với anh ấy cảm thấy  như thế nào?”

Văn Diễn Vũ giương mắt liền nhìn thấy Tiết Tầm cau mày, tựa hồ  muốn đứng lên.

Văn Diễn Vũ nắm chặt micro, trả lời: “Cùng nhau xuống xe là bởi vì tôi và anh ấy đều mới từ đoàn phim [ quân thần ] đến. Tiết Tầm là nghệ sĩ vô cùng chuyên nghiệp, cùng anh ấy diễn chung rất vui vẻ, quan hệ của chúng tôi cũng rất tốt.”

“Vậy chuyện anh ký kết với Cảnh Thành có liên quan gì đến Tiết ảnh đế không?”

Cái vấn đề này nhìn như đơn giản nhưng đầy xảo quyệt, nếu thừa nhận, khó tránh sẽ bị mọi người hoài nghi mình bám chân Tiết Tầm, nếu không thừa nhận, liền cho thấy mình không có tình người, cảm giác qua cầu rút ván.

Trả lời thế nào cũng đều không được.

“Vị phóng viên kia ơi, hay là cậu dứt khoát hỏi tôi đi?”

Tiết Tầm trên ghế dành cho khách quý nhẹ nhàng nhấc chân, đôi mắt đen thâm thúy nhàn nhạt lướt qua, nụ cười xa cách ngữ khí thân thiết, loại khí thế kia khiến người ta cảm thấy áp bách bao trùm.

Đây mới là Tiết Tầm.

Ép dạ cầu toàn, ôn nhu ẩn nhẫn, săn sóc tỉ mỉ đều chỉ là bởi vì động tâm mà thôi.

Bởi vì luyến tiếc, không muốn em chịu chút thương tổn nào.

Phóng viên đang cầm micro bỗng nhiên cảm thấy sau lưng chợt lạnh lẽo, không tự chủ đổ mồ hôi lạnh.

Người điều hành cười ha hả giảng hòa: “Nếu Tiết ảnh đế đã lên tiếng, vậy chúng ta tiếp tục phỏng vấn đi.”

Sau đó câu hỏi dĩ nhiên so với ban đầu còn đơn giản quy củ hơn nhiều.

Thời điểm mời khách quý lên khán đài biểu diễn, cũng là lúc Văn Diễn Vũ được đến hậu đài nghỉ ngơi.

Trần Diệc đem đến một ly nước ấm, những nghệ sĩ vốn không quen biết như có như không trò chuyện, vui cười giận dỗi, phảng phất như tình cảm vô cùng rất tốt.

Đơn giản chỉ bởi vì vừa nãy Tiết Tầm giúp hắn, đó là sự thật.

Trong giới giải trí này, phía sau hậu trường thật sự vô cùng bát quái, thấy Văn Diễn Vũ không hăng hái lắm, những nghệ sĩ liền tiếp tục trang điểm và trò chuyện.

Ai dụ dỗ ai, ai tự động tìm phóng viên tự cung cấp scandal để được nổi tiếng, ai đã lén lút kết hôn, ai có cuộc sống riêng tư trụy lạc hỗn loạn.

Văn Diễn Vũ vừa uống nước vừa suy nghĩ, cha của hắn rốt cuộc đã cống hiến cho bọn họ bao nhiêu đề tài để biết báo rồi.

Hiện tại đã không một ai còn nhớ đến.

Tại sao một nơi tàn khốc như thế vẫn có người cam tâm vót nhọn đầu tiến vào, thậm chí không tiếc hi sinh tất cả?

Đặt ly nước xuống, đặc biệt né tránh đám đông vào phòng rửa tay dưới lầu.

Từ trong phòng riêng đi ra, rửa sạch tay, mới vừa đi đến hành lang, đã nghe thấy âm thanh nói chuyện đầy khiêu khích.

“Tiết tiền bối, không phải anh nói mọi chuyện đều phải dựa vào sự nỗ lực của chính mình, không thể đi đường tắt sao? Vậy anh còn lấy việc công làm việc tư, giúp tên kia ký kết…”

Biết điều nên sớm rời đi một chút, Văn Diễn Vũ lúng túng đứng ở cửa, thế nhưng không động đậy.

“Cậu kêu tôi tới đây chỉ vì nói cái này thôi sao? Lăng Thiên Mạch, tôi làm gì thì có liên quan gì đến cậu? Các cậu không phải nên đi hát hò rồi sao? Bây giờ còn có thời gian rảnh rỗi tìm tôi phí lời.”

” Tiết tiền bối, anh yêu nam nhân?”

Thanh âm Tiết Tầm nhàn nhạt, dĩ nhiên còn mang theo chút ý cười không rõ: “Thế nào, muốn biết?”

“Vậy thì anh nói cho tôi biết đi, Tiết tiền bối.”

Chỉ nghe một tiếng kẽo kẹt, kèm theo thanh âm la khóc thảm thiết vang lên.

Tiếp theo là giọng nói lạnh lùng của Tiết Tầm: “Chỉ bằng một kẻ như cậu, muốn uy hiếp tôi? Cậu biết điều nên nhanh chóng cút đi, càng xa càng tốt.”

“Shit! Dựa vào cái gì?”

“Chỉ bằng cậu bây giờ, vô luận điểm nào cũng đều làm tôi ngứa mắt.”

Văn Diễn Vũ bước nhanh rời khỏi phòng rửa tay, liền nhìn thấy một thiếu niên ăn mặc xa hoa thời thượng căm giận từ trước cửa chạy băng qua, cánh cửa vốn rắn chắc an toàn bỗng nhiên đổ sầm ngay trước mắt.

Đọc truyện chữ Full