Mua một quyển notebook dày đặc, về đến nhà, Văn Diễn Vũ cởi xuống khăn quàng cổ, ngồi ở trước bàn, lấy ra bút, nhìn notebook trống rỗng, trầm tư.
Xoát xoát xoát, bắt đầu nhấc bút chậm rãi viết.
Liên tục trãi qua mười mấy ngày, thời gian rãnh Văn Diễn Vũ dường như đều ngồi trước bàn, một mình cùng notebook chậm rãi vượt qua.
Giấy nháp chồng chất trên bàn càng ngày càng nhiều, bút hết mực quăng một bên càng ngày càng nhiều, tiêu hao suy nghĩ cũng càng ngày càng nhiều.
Từ nắng sớm đến tờ mờ tối, đều có bầu trời vắng lặng làm phông nền.
Văn Diễn Vũ cũng không biết rốt cuộc mình muốn viết cái gì, chỉ là luôn muốn viết một vài thứ, có thể là một câu chuyện, cũng có thể chỉ là một lời phán đoán…
Ngày qua ngày, khí trời bắt đầu ấm lên, dưới lầu, cây đào kết mới được gieo mầm chậm rãi nở hoa, những bộ trang phục dày nặng bị thu hồi vào sâu trong tủ quần áo, Bạch Lục đã trưởng thành ban đêm sẽ meo meo cọ loạn, xấp giấy trong tay Văn Diễn Vũ cũng càng ngày càng dày.
Chậm rãi xoay người, Văn Diễn Vũ đứng lên, đem đồ vật cẩn thận thu dọn, mặc áo khoác ôm Bạch Lục đi đến cửa hàng thú cưng.
Đó là một cửa hàng thú cưng lớn nhất trong thành phố, thiết bị và tài nguyên đều rất đầy đủ, bên ngoài cũng trang hoàng vô cùng ấm áp.
Uyển chuyển biểu đạt hy vọng có thể giúp Bạch Lục tìm một đối tượng để phối ngẫu, cô gái trẻ lắng nghe tỉ mỉ lời dặn dò dò xong, rất nhanh giúp Văn Diễn Vũ liên lạc với một đối tượng.
Văn Diễn Vũ cười cười, an tĩnh ngồi ở một bên chờ.
Không lâu sau, một người mang theo ba, bốn con mèo đực cấp tốc chạy vào.
Hai người cũng không khỏi đối mặt nhau.
“Diễn Vũ, tại sao lại là cậu?”
Văn Diễn Vũ dùng vẻ mặt ngạc nhiên nói ra câu hỏi tương tự.
Nửa giờ sau, trong nhà Văn Diễn Vũ, vài con mèo nhỏ hưng phấn nhảy lên nhảy xuống, nô đùa lẫn nhau.
Lục Nguyên đưa đến cho Văn Diễn Vũ một lon bia, lúng túng cười: “Tôi thật không ngờ lại là cậu.”
Tiếp nhận, mở ra Griphook, Văn Diễn Vũ ngửa đầu uống một hớp, nói thẳng: “Tôi cũng ngờ nha.”
Lục Nguyên hai tay che mặt, bộ dáng rất không tự nhiên: “Tuy rằng tôi thật sự rất yêu động vật, thế nhưng lại sợ chết khiếp lũ mèo này, hai con lớn thì không sao cả, nhưng mấy con nhỏ quá mức… Cậu tưởng tượng đi, sáng sớm tỉnh lại phát hiện ba bốn con mèo nhỏ nằm úp sấp trên người cậu, liên tục cọ cọ bộ vị nhạy cảm trên người cậu? Loại cảm giác đó, quả thực… Không thể diễn tả thành lời.” Lại bổ sung, “Quả thực so với anh trai tôi còn đáng sợ hơn.”
Nghe thấy lời này, phối hợp với biểu tình quái đảng khó có thể hình dung cua Lục Nguyên, Văn Diễn Vũ không khỏi cười to lên.
Cười một hồi, phát hiện Lục Nguyên đang thẳng tắp nhìn chằm chằm hắn.
Văn Diễn Vũ kỳ quái chỉ mình, nhìn về phía Lục Nguyên: “Làm sao vậy? Trên mặt tôi có cái gì à?”
“Không phải.” Lục Nguyên lắc đầu, “Chỉ là thật lâu rồi không nhìn thấy cậu cười vui vẻ như vậy, thời điểm lần trước nhìn thấy là, à…” Suy nghĩ một chút, “là trước khi ( quân thần) được công chiếu đúng không.”
Thần sắc Văn Diễn Vũ trong nháy mắt yên tĩnh lại.
Thời điểm ( quân thần) vẫn chưa được công chiều… Nói ra, cũng không phải rất lâu.
Chỉ là, khi đó…
“Diễn Vũ, mấy ngày nay ( hành trình nguy hiểm) của A Tầm luôn dẫn đầu ở quốc nội, Cậu đi xem không?”
Không chút lý do, trái tim quặng thắt.
Khi đó… Tiết Tầm còn ở bên cạnh hắn.
Đã, gần như nửa tháng không nhìn thấy Tiết Tầm, cũng không có tin tức gì.
Hắn còn nhớ rõ, lần cuối cùng nhìn thấy Tiết Tầm.
Một người kiêu ngạo như vậy, lại dùng thanh âm khàn khàn vô lực tự giễu.
—— em nói chia tay vậy thì chia tay đi, tình cảm của tôi không phải đem đến để cho em tùy ý chà đạp, em không muốn, sẽ có người muốn.
Rõ ràng là lời nói ngạo mạn, thế nhưng trong lúc Tiết Tầm nói, đôi mắt y gần như chết lặng, mà Văn Diễn Vũ biết, một đao trí mạng kia, là chính mình đâm.
Là hắn đẩy ra Tiết Tầm, là hắn khiến Tiết Tầm tổn thương, hết thảy đều do hắn tạo thành.
Ngơ ngác, Văn Diễn Vũ mới cố gắng ổn định thanh tuyến nói: “Tôi còn chưa kịp xem, phim ấy… đóng rất tốt sao?”
“Đâu chỉ là rất tốt!” Nhắc đến ( hành trình nguy hiểm), Lục Nguyên không nhịn được hoa tay múa chân nói: “Bộ phim này từ nội dung đến thiết kế đều vô cùng tuyệt vời, giữa phim còn có một đoạn miêu tả cảnh tượng một ngôi mộ cổ, hoàn toàn là dùng hiệu ứng 3D, cậu biết không, ngay cả chút xíu không ổn cũng không có, chân thực đến mức dường như hiện ngay trước mắt, phong cảch vừa chân thực vừa huyền ảo, thật sự là… Nếu như nước mình cũng có kỹ thuật hoàn hảo như vậy, căn bản sẽ bán đến cháy vé! Diễn Vũ, cậu nhất định phải đi xem!”
Văn Diễn Vũ gật đầu.
Nếu tốt như vậy, số lượng vé bán ra nhất định vô cùng nhiều, nhân khí Tiết Tầm lần này vẫn sẽ tiếp tục tăng vọt….
Một khi trọng tâm câu chuyện rơi vào chủ đề điện ảnh, Lục Nguyên lập tức trở thành một chiếc máy hát, lải nhải liên tục đến những bộ phim điện ảnh gần đây nhất, đồng thời đưa ra một vài bình luận, thuận tiện xen lẫn một ít chuyện liên quan đến giới giải trí.
Có kiên trì của chính mình, có cái để mình yêu thích đam mê, đúng là vô cùng hạnh phúc.
Miệng khô lưỡi khô, Lục Nguyên uống một hớp bia, lúc này mới nhận ra Văn Diễn Vũ mất tập trung.
Dường như đột nhiên nhớ tới cái gì, Lục Nguyên im bặt, cẩn thận dò hỏi: “Văn Diễn Vũ, có phải cậu có tâm sự?”
Bình thường cho dù anh nói nhiều hơn nữa, Văn Diễn Vũ cũng sẽ nghiêm túc lắng nghe xong, sẽ không giống như bây giờ, cứ như vậy… Giống như hồn vía trên mây.
Văn Diễn Vũ lắc đầu cười: “Làm sao có thể a?”
“Cậu còn vì chuyện của A Tầm mà không vui sao?”
Nụ cười Văn Diễn Vũ cứng ngắc vài giây, lập tức nói: “Tại sao anh lại cảm thấy như vậy chứ? Tôi cũng đâu có gì không vui, đính hôn là chuyện vô cùng tốt, nghe nói đã quyết định vào tháng sau, tôi còn chưa kịp chúc mừng anh ấy.”
Nói xong lời này, sau cả Lục Nguyên cũng trầm mặc hồi lâu.
Rất lâu sau, mới nói: “Diễn Vũ, có phải là tôi quá chậm chạp ngu ngốc không? Cậu và A Tầm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao mỗi lần tôi đứng trước mặt hai người nhắc đến lẫn nhau, các cậu đều sẽ thay đổi, không chút tự nhiên…”
“… Có sao?”
“Tuần trước, khi A Tầm tham gia một buổi tiệc điện ảnh ở quốc nội, nửa đêm, kiên quyết lôi tôi ra ngoài uống rượu, gào thét điên cuồng, quả thực là say như chết, tôi muốn kéo cũng kéo không được, tôi còn tưởng là vì chuyện của bác gái… Nhưng mà, lúc cậu ấy say, liên tục lặp đi lặp lại tên của cậu… Quen biết A Tầm lâu như vậy rồi, đó là lẫn đầu tiên tôi thấy cậu ấy hồn bay phách lạc … Nếu như không phải đêm đó tôi không say, ngày hôm sau tỉnh lại, nhìn thấy bộ dạng đường đường chính chính bình thản của A Tầm, tôi còn tưởng rằng đêm đó mình nằm mơ.” Lục Nguyên cắn đôi môi khô khốc, mới nói tiếp: “Nếu như các cậu đã không muốn nói, tôi cũng sẽ không cưỡng ép các cậu, chỉ là, các cậu đều là bạn bè của tôi, tôi không muốn tiếp tục nhìn thấy các cậu như vậy, nếu có hiểu lầm gì, chi bằng mở miệng trực tiếp hỏi, các cậu như vậy…” Vò rối tóc của chính mình, Lục Nguyên cật lực suy nghĩ dùng từ gì để miêu tả, “Như vậy, thực sự khiến tôi nhìn thấy rất khó chịu.”
“Không có gì cả, giữa chúng tôi không có gì.”
Nhìn thấy Văn Diễn Vũ thực sự không muốn nói, Lục Nguyên cũng không tiện tiếp tục nữa.
Lục Nguyên cực kỳ không thích xen vào việc riêng tư của bạn mình, thế nhưng, vô luận là Tiết Tầm hay Văn Diễn Vũ, đều là hai người bạn mà anh vô cùng coi trọng, hai người đều rầu rĩ không vui, hơn nữa vừa nghe đến tên của đối phương thì lập tức giống như đạp phải bom mìn, anh thực sự rất uất ức.
Tầm mắt nhìn quanh, nhìn thấy cuốn notebook dày nặn Văn Diễn Vũ đặt ở trên bàn.
“Ôi chao, đây là cái gì?”
“Chỉ là tùy tiện viết mà thôi.”
“Vậy tôi có thể xem được không?”
“Ừm.”
Thuận tay mở ra đọc, Lục Nguyên chăm chú nghiên cứu.
Câu chuyện khá dài, thế nhưng cũng không quá phức tạp, là câu chuyện giữa cha và con.
Một người cha thô tục thiển cận không chấp nhận lý tưởng của con trai, người con trai bất ngờ phát hiện mẹ mình là một thiên kim tiểu thư, bởi vì luật cải cách văn hóa, phải gả cho một anh nông dân nghèo hèn, hiểu lầm rồi hóa lý giải, tình thân và tình yêu.
Lục Nguyên vẫn yên lặng xem hết, mãi đến tận khi sắc trời chuyển đen, hít sâu một hơi, thanh thanh cổ họng, nhìn Văn Diễn Vũ nói: “Diễn Vũ, cho tôi mượn nội dung kịch bản này được không, tôi muốn quay phim.”
Văn Diễn Vũ hơi kinh ngạc: “Có thể, đây chỉ là…” Tôi tùy tiện viết.
Lục Nguyên kéo tay Văn Diễn Vũ, ánh mắt kiên định: “Diễn Vũ, để tôi quay phim, cậu tới diễn, tôi sẽ khiến nó trở nên nổi tiếng.”
Thời điểm đọc nó, trong đầu Lục Nguyên không ngừng hiện lên các loại hình ảnh cảnh tượng cũng như cùng ống kính, từng chút từng chút đều vô cùng rõ ràng, loại cảm giác đó quá mức cường liệt, anh quả thực không cách nào khống chế được.
“Lục Nguyên, không phải trước đây anh đã có kịch bản muốn quay rồi sao?”
Lục Nguyên không chút nghĩ ngợi trực tiếp đè lại vai Văn Diễn Vũ, giống như lúc quay phim, khí thế mạnh mẽ không cho người ta cơ hội từ chối: “Không sao, cái kịch bản kia sau khi ăn tết mới được hoàn thành, có thể trước tiên dừng lại, tôi muốn quay cái này, tôi sẽ dùng tốc độ nhanh nhất tìm nhà tài trợ sản xuất và nhân viên, dùng thời gian nhanh nhất khởi động máy, cậu phải tin tưởng tôi!”
Văn Diễn Vũ bất đắc dĩ cười cười, gật đầu.
Lục Nguyên đi rồi, Văn Diễn Vũ lưỡng lự hồi lâu, mới quyết định đi xem ( hành trình nguy hiểm).
Người người chen nhau ùn ùn kéo đến, khiến vé xem phim trở nên vô cùng quý hiếm, không ít người đã xem một lần còn tiếp tục mua vé vào xem lần nữa.
Một mình ngồi trong rạp chiếu phim đông như mắc cửi, Văn Diễn Vũ có chút không thích ứng.
Chỉ chờ đến tất cả tia sáng trong rạp đều được tắt hết, thời điểm chỉ còn lại ánh sáng trên màn ảnh, Văn Diễn Vũ mới bắt đầu nghiêm túc xem.
Cảnh quay của Tiết Tầm không ít, đều dùng những pha hành động làm chủ.
Vốn dĩ đã luyện qua một chút võ công, lại được chuyên gia võ thuật chỉ dạy, chế tác hậu kỳ cắt ghép khéo léo, khiến động tác của Tiết Tầm hiện lên vô cùng xinh đẹp tiêu sái, từng chiêu từng thức đều thẳng thắn dứt khoát khiến mọi người không nhịn được than thở thán phục, đặc biệt còn mặc trang phục thổ cẩm truyền thống của người Trung Quốc, phong nguyệt sắc mây, tay áo lớn vòng eo thon gọn, theo từng động tác nhẹ nhàng phiêu dật, khí chất thanh quý.
Phối hợp với nụ cười như có như không nơi khóe môi Tiết Tầm, nghiễm nhiên là một cao thủ võ thuật thần bí Trung Quốc.
Y hơn nửa năm trước.
Rất giống bây giờ, vô cùng tuấn tú, cũng tràn đầy tự tin.
Thời điểm nhìn thấy Tiết Tầm hóa thân thành nhân vật vẫn luôn thầm lặng bên người bảo vệ nữ chính, nữ chính lại một lòng chỉ có người kia, biểu tình Tiết Tầm đau đớn thương tổn, khiến Văn Diễn Vũ trong lòng bỗng nhiên đau xót, cơ hồ ức chế không được, ấn ngực thở dốc, ổn định hô hấp.
Mãi đến tận khi bộ phim kết thúc, Văn Diễn Vũ hoàn toàn không nhớ được chút hiệu ứng hoàn mỹ nào, nội dung đặc sắc phiêu lưu như thế nào, điều duy nhất y nhớ, chỉ có dáng dấp của Tiết Tầm, không thể nào xóa nhòa được.
Tiết Tầm trong phim và Tiết Tầm ngoài thực tế lại vô cùng giống nhau, ánh nhìn tuyệt vọng, đau đớn khổ sở, không cách nào nói rõ thành lời.
Cảm giác khổ sở tương tự đột ngột làn tràn tới
Văn Diễn Vũ cười khổ tự giễu, đây coi như là tự làm tự chịu?
Mấy ngày sau, nhận được tin tức của Lục Nguyên.
Anh lần này tựa hồ vô cùng quyết tâm, mượn về nội dung Văn Diễn Vũ tùy ý viết, thức trắng mấy đêm biên soạn sửa chữa thành một kịch bản hoàn chỉnh, chỉ trong vòng mười ngày đã tìm được đầy đủ nhân lực, chỉ cần hơn nửa tháng nữa là có thể chuẩn bị tốt hết thảy mọi thứ, chỉ cần chọn diễn viên nữa là xong, lập tức khởi quay.
“Ngày khởi quay đã được quyết định vào ngày hai mươi lăm tháng này, Diễn Vũ, tôi đã cùng Amy nói chuyện xong, hợp đồng lập tức sẽ gửi đến cho cậu, họp báo tuyên bố khởi quay, cậu nhất định phải đến!”
Văn Diễn Vũ yên lặng lặp lại.
Hai mươi lăm… Đây không phải là…
Ngày đính hôn của Tiết Tầm sao?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quá Khí Minh Tinh
Chương 42
Chương 42