DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quá Khí Minh Tinh
Chương 44

Văn Diễn Vũ phản ứng lại, bỏ ra tay Lục Nguyên, người cũng đã đứng ở trong thang máy.

Đây là thang máy nhỏ bên hông khách sạn, không có người.

Vách tường thang máy trơn bóng, phản chiếu biểu tình sững sờ cứng nhắc của Văn Diễn Vũ, thang máy vô tình chẳng chút để ý đến tâm tình hắn, từ tầng trệt nhanh chóng lướt lên tầng cao nhất.

Văn Diễn Vũ thở hắt một hơi, tùy tiện ấn vào nút xuống tầng trệt

Lục Nguyên nhanh ngắn ngăn tay ngắn: “Diễn Vũ, cậu muốn làm gì?”

“Để tôi về nhà.”

“Cậu không muốn giải thích với A Tầm sao?” Lục Nguyên kinh ngạc hỏi.

Văn Diễn Vũ khàn khàn: “Còn có cái gì để giải thích đâu?”

“Cậu không phải thích A Tầm sao, vậy thì đi nói với y rõ ràng đi a?”

“Anh ấy sắp đính hôn rồi.”

Lục Nguyên không kìm lòng nổi nói: “Cũng chính vì cậu ấy sắp đính hôn, cho nên cậu càng cần phải…”

Bình tĩnh lặp lại một lần nữa, Văn Diễn Vũ thậm chí còn mỉm cười: “Anh ấy sắp đính hôn rồi.”

“Như vậy…”

“Tôi bây giờ đến tìm Tiết Tầm, thì có thể thế nào đây? Đã muộn rồi. Tất cả mọi người cũng đã biết, nếu như vào lúc này xuất hiện chuyện gì bất ngờ, ảnh hưởng của nó sẽ vô cùng khủng khiếp”

Truyền thông, dư luận, gia đình, còn có trách nhiệm.

“Keng” một tiếng, thang máy đã đến tầng cao nhất.

Lôi Văn Diễn Vũ đi ra, hành lang trống trải nối thẳng đến hội trường đính hôn, đằng sau cánh cửa có chút hé mở, ánh điện huy hoàng rực rỡ.

“Lục Nguyên, anh vào đi, tôi xuống dưới.”

Thần sắc Văn Diễn Vũ phong khinh vân đạm, khiến Lục Nguyên muốn nổi giận cũng không cách nào nổi giận được.

“Diễn Vũ, cậu cần gì phải nghĩ ngợi nhiều như vậy, cũng đâu cần phải mang thêm cho mình quá nhiều xiềng xích? Trách nhiệm chuyện này vốn dĩ không thuộc về cậu, cậu cần gì đem nó đặt lên vai mình, cố gắng một mình mình khiêng?” Lục Nguyên tức giận, “Quen biết A Tầm từ khi còn nhỏ, thật sự đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy để ý quan tâm một người như thế, với tính cách của cậu ấy, trách nhiệm của cậu ấy, cậu sẽ gánh vác tất cả, cậu… Không cảm thấy đang khiến cậu ấy tổn thương sao?”

Đưa lưng về phía Lục Nguyên, Văn Diễn Vũ mệt mỏi giằng co.

“Người cậu thật sự cần phải giải thích và chịu trách nhiệm, không phải nên là A Tầm sao?”

“A Tầm dám bỏ mặt tất cả phản đối dư luận cũng người nhà, kiên quyết ở bên cậu, thế nhưng, Diễn Vũ, tại sao cậu lại không dám?”

Cậu rốt cuộc đang sợ hãi cái gì chứ?

Văn Diễn Vũ bình tĩnh đứng dậy, Lục Nguyên thở hổn hển.

Chậm rãi xoay người, Văn Diễn Vũ nói: “Vậy, Lục Nguyên, làm phiền anh rồi.”

*******************************************************************************

Tiết Tầm đứng ở cửa, nụ cười hơi cứng ngắc.

Mặc dù chỉ là đính hôn, thế nhưng nghi thức lại phô trương không thua gì lễ cưới, cho nên hắn đã cùng Đới Kỳ nghênh tiếp khách mời suốt hơn một tiếng đồng hồ.

Tâm lý trống rỗng, cảm xúc buồn bực thất lạc khó có thể giải thích được thay nhau tuôn đến.

Tầm mắt dừng lại ngay cửa, không biết đang chờ đợi cái gì.

Ước chừng nhận ra y đang thiếu kiên nhẫn, Đới Kỳ nhỏ giọng thì thầm với Tiết Tầm: “Tiết Tầm, nếu cảm thấy không tốt, anh đến kiểm tra hậu đài chuẩn bị như thế nào rồi, nơi này để một mình em đón khách là được.”

“Không có gì. Anh làm sao có thể để em một mình ở đây?”

Y cảm thấy, chính mình đã mắc nợ Đới Kỳ rất nhiều.

Thời điểm tìm tới Đới Kỳ, Tiết Tầm thực sự cảm thấy không thể mở miệng được.

Đới Kỳ lại như đã hiểu rõ, trên gương mặt vô cùng xinh đẹp nở nụ cười nhợt nhạt: “Anh muốn tìm em tung ra scandal hay là dứt khoát kết hôn giả?”

Tiết Tầm cười khổ: “Đới Kỳ, em ít nhiều gì cũng nên nói uyển chuyển một chút chút chứ.”

Đới Kỳ cúi đầu cười cười: “Đã quen nhau bao nhiêu năm rồi, anh và em cần gì phải vòng vo tam quốc nữa? Chỉ là anh tìm em, không sợ người kia của anh biết đến sẽ tức giận sao?”

“Tụi anh chia tay rồi.”

Đới Kỳ ngạc nhiên: “Làm sao có thể, không phải anh rất yêu anh ấy sao?”

Tựa hồ không muốn nhắc đến chuyện này, Tiết Tầm chỉ nhàn nhạt nói ra một câu: “Em ấy nói em ấy chừa từng thích anh.”

Đới Kỳ cười to: “Ôi, Tiết ảnh đế vạn người mê của tôi ơi, không ngờ anh cũng có ngày bị người ta bỏ rơi.”

Tiết Tầm đổi chủ đề: “Đừng nhìn hả hê như vậy chứ, anh đúng là muốn đến tìm em giúp đỡ, scandal cũng được, nhưng tốt nhất là xác nhận hôn ước, em biết chuyện của mẹ anh rồi, nếu đã muốn làm, anh chỉ muốn làm thật tốt. Anh biết chuyện này thật sự rất làm khó em, anh đến tìm cũng chỉ bởi vì em là lựa chọn tốt nhất, nếu như em không đồng ý, anh sẽ đi tìm người khác.”

Dù thế nào thì tạo scandal với Tiết Tầm đều vô cùng có ích, cho dù là kết hôn giả, lợi ích thu về là không thể đo lường.

“Em đồng ý.”

“Cái gì?” Tiết Tầm dường như không ngờ tới Đới Kỳ sẽ đồng ý nhanh như, thẳng thắn như vậy.

“Em sao lại không đồng ý được a? Qua mấy năm nữa chỉ sợ sẽ chẳng có ai thèm nhắc đến ảnh hậu Đới Kỳ, mỹ nhân xế chiều chẳng ai muốn nhớ đến, cùng anh đính hôn đối với em mà nói là chuyện có ích cho cả hai bên, dù sao thì chồng trước của em cũng là một gã đàn ông lộn xộn… Hơn nữa, em bây giờ không định kết hôn với người nào, đàn ông tốt thời nay, hoặc là đã chết hết, hoặc là sẽ thích nam nhân, em xem như là đã thấy rõ.”

Tiết Tầm bật cười.

Đới Kỳ nói vô cùng ung dung tiêu sái, thế nhưng, một người phụ nữ làm sao có khả năng không mong ước một lễ cưới trọng đại hoàn mỹ, không mong người chồng chung thủy chùng nhau sống đến trọn đời.

Bất luận là váy cưới hay lễ kết hôn, đối với một người phụ nữ mà nói, là di túc trân quý cả đời.

Y không thể cho cô quá nhiều, chỉ có thể cho cô một buổi lễ đính hôn long trọng, một cái gọi là danh phận… để bồi thường.

Đới Kỳ mặc một chiếc váy sườn xám thêu hoa mẫu đơn đỏ thẩm vô cùng tinh xảo đứng nghênh đón khách mời, từng đường chỉ sắc xảo tinh tế, hoàn toàn dựa trên dáng người cô thiết kế tạo thành, đường cong cơ thể xinh đẹp hoàn mỹ, tôn nên vóc dáng quyến rũ gợi cảm tuyệt trần.

Mặc dù trong nhà hàng có hệ thống sưởi ấm cực tốt, Tiết Tầm vẫn không nhịn được hỏi cô có cảm thấy lạnh không khi chỉ mang một bộ sườn xám này, Đới Kỳ cười cười nói, cô hiếm khi được nổi bậc đứng giữa đám đông, trở thành nhân vật chính như vậy, làm sao có thể gói mình trong lớp áo ấm to nặng.

Tiết Tầm biết, lễ đính hôn này, cô đã chuẩn bị bốn, năm bộ trang phục, mỗi một bộ đều do chính tay cô tỉ mỉ chọn lựa, có lẽ Đới Kỳ thật sự xem lễ đính hôn này là lễ đính hôn thật sự của mình.

Đột nhiên, cảm thấy có chút cảm động thương xót, bên ngoài lúc nào cũng ngời ngời tỏa sáng, thế nhưng mấy năm qua, Đới Kỳ đã phải chịu không ít đau khổ, sợ rằng không ai biết…

Nghĩ lại, Tiết Tầm cởi áo vét của chính mình ra, khoác trên người Đới Kỳ.

Ấm áp chợt xuất hiện khiến Đới Kỳ kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy Tiết Tầm mỉm cười: “Tuy rằng quần áo hôm nay rất đẹp, thế nhưng, cô dâu tương lai à, đừng đem mình làm lạnh, vậy thì vui quá sẽ hóa buồn.”

Tiết Tầm mỉm cười khiến Đới Kỳ trong nháy mắt thất thần.

Tỉnh lại, Đới Kỳ cũng mỉm cười đáp trả, thanh âm không lớn chỉ có Tiết Tầm có thể nghe thấy: “Chú rể tương lai, anh dịu dàng ôn nhu như thế, sẽ khiến em cảm thấy đây là thật.”

Tiết Tầm không đáp lời, ý cười cơ hồ trong nháy mắt biến cạn, đôi mắt đen láy cũng nhanh chóng trở nên u ám.

Không tiếng động than thở, Đới Kỳ vẫn mỉm cười hạnh phúc mà mỹ lệ, tâm lý lại không khỏi căng thẳng.

Cho dù Tiết Tầm ôn nhu đến mức nào, bất quá cũng chỉ vì cô mà bồi thường.

Người trong lòng anh ấy, vốn dĩ không phải cô

Bỏ lỡ lúc trước, thật sự, rốt cuộc không bao giờ có thể tìm về được nữa.

Văn Diễn Vũ, một người như vậy, anh làm sao có thể cam lòng từ bỏ?

“A Tầm.”

Thanh âm xa xa vang đến, Tiết Tầm liền biết người đến là ai: “Tiểu Nguyên, sao bây giờ mới đến? Tôi còn tưởng đêm nay cậu không thể tới được.”

“Không, ừ, tôi…” Lục Nguyên biểu tình hiếm thấy có chút muốn nói lại thôi.

“Muốn nói cái gì thì cứ nói đi.”

Lục Nguyên suy nghĩ một chút, do dự nhìn Đới Kỳ nói: “Có thể cho anh mượn A Tầm một chút được không?”

Đới Kỳ cười đến vô cùng dịu dàng, thậm chí còn có chút giảo hoạt: “Lẽ nào anh muốn bắt cóc chú rễ của em sao?”

Lục Nguyên căng thẳng lúng túng lắc đầu: “Khụ khụ, anh không…”

“Được rồi, đùa với anh thôi, còn tưởng thật, thái tử gia à, anh muốn mang đi thì mang đi đi, bất quá nhớ phải trả lại nha.”

Lục Nguyên gật đầu, kéo Tiết Tầm hướng lôi về lối thoát hiểm.

Dự cảm mơ hồ dâng lên, Tiết Tầm truy hỏi.

“Tiểu Nguyên, cậu muốn nói với tôi cái gì?

Lục Nguyên lắc đầu: “Không phải tôi, là Diễn Vũ.”

Theo tiếng nói vừa dứt, Tiết Tầm liền nhìn thấy một thân ảnh thon gầy đơn bạc cuối hành lang, hình như có chút gầy yếu, bóng người ấy vẫn luôn cúi thấp đầu, đôi mắt thẫn thời nhìn về phía thang máy, trên đầu mũ len màu trắng nhìn qua có chút buồn cười, hai quả cầu bằng bông theo gió lạnh chậm rãi lay động.

Chỉ cần liếc mắt một cái, Tiết Tầm liền nhận ra người trước mắt là ai, cũng chỉ cần liếc mắt một cái, tim Tiết Tầm lập tức nguội lạnh.

Nghe thấy tiếng bước chân, Văn Diễn Vũ nghiêng đầu.

Không biết có phải hay do ảo giác hay không, Tiết Tầm luôn cảm thấy Văn Diễn Vũ so lần trước mình gặp gầy đi nhiều lắm, thần sắc cũng tiều tụy hơn, cằm hơi nhọn, đôi mắt màu hổ phác như phủ đầy bụi, nhìn thấy hắn trong chớp mắt hoảng loạn, rồi lập tức cố gắng bình tĩnh lại.

Tiết Tầm nghe thấy thanh âm của mình chợt trở nên băng lãnh: “Tiểu Nguyên, cậu muốn dẫn tôi đến gặp em ấy?”

Lục Nguyên nắm tay, nhìn trời, lui về phía sau một bước, tới cửa: “Tôi đứng ở cửa.”

Không gian gần trong gang tấc, lập tức yên tĩnh.

Ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe đến rõ ràng, Văn Diễn Vũ chậm chạp không mở miệng, cảm giác hít thở không thông khiến Tiết Tầm như nghẹn cổ, y mở miệng trước.

“Em tìm tôi, có chuyện gì?”

Tiết Tầm hỏi vô cùng khách sáo, không chút chập chùng dư thừa, thậm chí ngay cả biểu tình cũng trở nên xa lạ, giống như những lúc y ứng phó với phóng viên

Văn Diễn Vũ không ngờ thái độ của Tiết Tầm sẽ thành ra thế này, trên thực tế, xưa nay Tiết Tầm chưa từng dùng thái độ như vậy đối diện với hắn, trì trệ một giây, Văn Diễn Vũ mới thấp giọng nói: “Xin lỗi.”

“Em muốn xin lỗi tôi cái gì?” Tiết Tầm thật nhanh đáp lời, mang theo châm chọc nói, “Nếu như là vì không thích tôi, muốn quăng cho tôi vài lời giải thích, thì hoàn toàn không cần thiết, tôi sắp đính rồi, những chuyện này đối với tôi đã không còn cần thiết nữa.”

Nháy mắt, Văn Diễn Vũ nói không ra lời.

Một lúc lâu, phun ra hai chữ: “Không phải.”

“Vậy thì là vì cái gì?” Ánh mắt Tiết Tầm gấp gáp, tốc độ nói càng lúc càng nhanh.

Cắn cắn môi, Văn Diễn Vũ cưỡng bách chính mình quay đầu lại, nhìn thẳng vào đôi mắt Tiết Tầm, từng chữ từng chữ từ từ nói rõ: “Em muốn nói xin lỗi là bởi vì em đã lừa anh, em nói em không thích anh, là giả.”

Đọc truyện chữ Full