DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Show Ân Ái Đều Phải Chết
Quyển 2 - Chương 17: Ngủ đến mức số liệu tràn cả ra

05

Một tiếng sau, hai người vẫn dây dưa cùng một chỗ. Trong lúc tình cảm mặn nồng, Tần Mộ Vũ lướt môi hôn ra sau gáy Hội Trần, đặt xuống một dấu ấn đỏ chói đầy ái muội ngay trên làn da trắng nõn của đối phương.

[ Trạng thái ] Máu của Hội Trần -1.

Hội Trần: “…”

“Người em ngọt quá.” Tần Mộ Vũ thấp giọng nỉ non, lại liên tiếp đặt xuống một chuỗi dấu hôn.

[ Trạng thái ] Máu Hội Trần -1.

[ Trạng thái ] Máu Hội Trần -1.



“Anh có thể ôn nhu một chút không hả?” Hội Trần dùng thanh âm đã có chút khàn khàn mà kháng nghị, “Rụng máu em kìa…”

“Hửm –” Tần Mộ Vũ cúi đầu chặn lại bờ môi của người bên dưới, động tác lại càng mạnh mẽ hơn, chiếc giường bằng gỗ Hoa Lê đắt nhất thương thành cũng chịu không nổi mà vang lên từng hồi kẽo kẹt.

[ Trạng thái ]Máu Hội Trần -5.

[ Trạng thái ] Máu Hội Trần -5.

Hội Trần bị hoạt động của người trên thân làm cho bắt đầu rên rỉ trong nức nở: “Chậm một chút… Nhẹ thôi! Chịu không nổi… A!”

Tần Mộ Vũ phát ra một tiếng gầm nhẹ trong cổ họng, gắt gao ghì chặt Hội Trần vào ngực, cả hai đồng thời đạt tới cao trào. Khi sung sướng cực độ qua đi, cảm giác mệt mỏi và uể oải lập tức lan tràn ra khắp toàn thân, Tần Mộ Vũ xuống khỏi người Hội Trần, nghiêng mình đem đôi phương kéo vào lồng ngực, đắp chăn lên, cùng hắn kề tai chạm tóc mà nằm.

[ Trạng thái ] Tinh lực Hội Trần -500.

[ Trạng thái ] Tinh lực Tần Mộ Vũ -500.

Hội Trần trừng mắt nhìn dòng chữ của hệ thống đang trôi nổi trên đỉnh đầu, lại đảo mắt nhìn thanh trạng thái biểu thị tinh lực đã cạn sạch của mình, oán giận nói: “Một ngày chỉ có thể hồi phục tổng cộng 1000 tinh lực, sáng sớm một lần, giữa trưa một lần thế là lập tức về không, cái game rách nát này còn có thể ngon hơn được nữa hay không vậy?”

Tần Mộ Vũ cười nhẹ: “Một ngày hai lần vẫn không đủ? Em muốn ba lần hả?”

Hội Trần nhéo lên lưng người kia một cái, vội vàng diễn giải: “Ý của em là em còn muốn làm những việc khác nữa, cường hóa trang bị, nấu đồ ăn, nuôi súc vật… tất cả đều cần tinh lực, ai thèm một ngày ba bận với anh chứ?”

Tần Mộ Vũ trầm ổn mà gật gật đầu: “Oh.”

Hội Trần không nói gì thêm, tự thi triển một kỹ năng hồi máu ở trên thân thể mình, khi máu đầy, những vết sưng đỏ bầm tím sau một hồi kích tình ở trên người hắn tức biến mất không còn thấy bóng.

Bịp bợm hết sức, đây quả thực là một kỹ năng thần kỳ mà tiểu thụ nào cũng tha thiết ước mơ đấy nhá!

Hồi máu xong, Hội Trần quay sang Tần Mộ Vũ, làm bộ xụ mặt mà lơ đễnh hỏi: “Anh có thể làm ra một bug khiến cho tinh lực của chúng ta phục hồi không giới hạn hay không?”

Tần Mộ Vũ thoáng cái liền hiểu ý, sau đó rất không nể tình mà cười ra thành tiếng.

“Coi như em không hỏi gì hết, ngủ đi!” Hội Trần đập cái gối lên mặt Tần Mộ Vũ, sau đó mặt đỏ tai hồng chui vào trong chăn.

[ Trạng thái ]Tinh lực Hội Trần +1000.

[ Trạng thái ]Tinh lực Tần Mộ Vũ +1000.

Tần Mộ Vũ chọt chọt Hội Trần ở dưới lớp chăn: “Bảo bối, anh đã thêm trở lại rồi.”

Hội Trần kiên quyết giả bộ ngủ: “Khò — ”

Hai giờ chiều, Tần Mộ Vũ đem Hội Trần đang ngủ đến tối tăm cả đất trời lay tỉnh, nói: “Bảo bối dậy thôi, chuẩn bị đi đánh phó bản.”

Hội Trần uể oải ngồi dậy.

Tần Mộ Vũ dùng ngón tay quẹt lên khóe miệng đối phương, cười nói: “Ngủ đến chảy cả nước miếng.”

Hội Trần ngáp một cái, nói giỡn: “Ngủ đến mức số liệu cũng tràn ra đó.”

Tần Mộ Vũ cười ha ha.

Hội Trần nhìn hắn một cái, lại nói: “Kỳ thực anh không muốn đi đánh phó bản cũng không sao cả, chúng ta tùy tiện đi đâu đó chơi…”

Tần Mộ Vũ nhanh chóng mặc trang bị chuyên dụng cho T phó bản vào: “Muốn.”

Hội Trần chậm chạp mặc trang bị trị liệu của mình: “Anh có thể thử chơi DPS, làm T mỗi ngày đều bị đánh.”

Tần Mộ Vũ lại cười: “Làm cái gì cũng vậy thôi, trong game không có cảm giác đau, không cần xót anh đâu.”

Hội Trần nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.

Tần Mộ Vũ ghé sát lại, hôn hắn một cái, nói: “Đi thôi bảo bối, tỷ lệ rớt ra tài liệu làm Tranh Vũ đã được chỉnh lên mức cao nhất, cái vũ khí đó em đeo trên lưng nhất định rất đẹp, anh vẫn muốn kiếm cho em một cái.”

“Cũng được.” Hội Trần gật đầu.

Tần Mộ Vũ chống cằm suy nghĩ một lát, lại nhẹ nhàng thở dài, nói: “Cách thức để kiếm Tranh Vũ vẫn không thay đổi, chỉ có thể thông qua việc đánh phó bản, không thì anh trực tiếp thả vào ba lô của em rồi.”

“Có thể điều chỉnh tỉ lệ rớt ra đã là tốt lắm rồi.” Hội Trần xoa xoa đầu Tần Mộ Vũ tựa như đang dỗ dành một con cún bự.

Tần Mộ Vũ cười cười, lại nói: “Chờ anh lớn mạnh hơn một chút nữa là sẽ ok thôi.”

Hội Trần khẽ cong khóe miệng: “Chậm rãi mà lớn, đừng có gấp.”

06

Phó bản Thần cung Côn Lôn nằm ở đỉnh núi Côn Lôn, mà núi Côn Lôn thì lại ở góc trên bên trái của bản đồ, cách thành chủ một quãng rất xa, vì không muốn đến muộn cho nên hai người cưỡi ngựa xuất phát trước thời gian hẹn nửa giờ.

Tần Mộ Vũ nắm chặt dây cương trong tay, Hội Trần ngồi ở phía trước hắn, nửa thân trên lười biếng mà dựa vào lồng ngực kẻ phía sau, từng miếng từng miếng cắn vào quả táo vừa mới hái xuống ở nông trại nhà mình, thỉnh thoảng lại đút cho Tần Mộ Vũ một quả. Khi hai người cưỡi ngựa ra khỏi cửa thành, Hội Trần đang quay đầu nhét một quả táo vào miệng Tần Mộ Vũ, tầm mắt vừa vặn đối diện với một NPC thủ vệ ở đây.

Binh lính thủ thành A lập tức đỏ mặt, cúi đầu: “Khụ… À… Ừm…”

[ Tán gẫu cận ] Binh lính thủ thành A: “Người tới là ai?”

Hội Trần: “…”

Trong thế giới game, không một cái gì có thể thoát khỏi ánh mắt của Tần Mộ Vũ, hắn nhìn chằm chằm binh lính thủ thành A trong chốc lát, rồi quay sang nói với Hội Trần: “Anh phát hiện hắn vừa nhìn thấy em thì liền đỏ mặt.”

Hội Trần loáng thoáng cảm thấy có chút đau ku: “Em cũng thấy vậy.”

Ấy vậy mà còn bị NPC thầm mến…

Tần Mộ Vũ quất một roi lên mông ngựa, sau đó hai người vùn vụt phóng đi, binh lính thủ thành A cô đơn đứng tại cửa thành, cùng với binh lính thủ thành B, đồng loạt đưa mắt nhìn về phía xa xăm.

Hai người đi được một quãng, bầu không khí dường như có phần xấu hổ.

Tần Mộ Vũ phun ra một cái hạt táo, bất chợt mở miệng: “Em tốt như thế, có người thích cũng là chuyện bình thường thôi.”

Hội Trần “ừ” một tiếng, lại đút cho Tần Mộ Vũ một quả táo khác: “Cũng may anh không ghen bậy.”

Tần Mộ Vũ buồn bã nói: “Anh ghen.”

Hội Trần: “…”

Tần Mộ Vũ há miệng ăn táo, còn tranh thủ vươn đầu lưỡi mềm mềm qua ngón tay của Hội Trần: “Anh hiểu tất cả đạo lý trên đời, nhưng anh vẫn ghen.”

Hội Trần rụt tay về, liếm liếm đầu ngón tay của mình.

Bỗng nhiên thanh âm của Tần Mộ Vũ lại trở nên ủy khuất: “Về sau em đừng có đưa nước mơ cho hắn nữa.”

“Được.” Hội Trần dứt khoát đáp ứng, “Nhưng mà, lần trước em đưa nước mơ cho hắn cũng không có ý gì đặc biệt cả, chẳng qua thấy bọn hắn ngày nào cũng phải đứng bất động ở cửa thành thực là vất vả, lại nghĩ anh cũng đã từng có khoảng thời gian như vậy, cho nên mới cảm thấy đau lòng. Về sau sẽ không làm vậy nữa đâu.”

“Thôi được rồi.” Tần Mộ Vũ thở dài, “Về sau để anh đưa.”

Hội Trần: “…”

Tần Mộ Vũ: “Vừa rồi em nói anh mới nhớ, kỳ thức trước kia anh cũng đã từng như vậy.”

Hội Trần dựa đầu lên vai Tần Mộ Vũ, giương mắt nhìn bầu trời cao xanh thăm thẳm của thế giới ảo, hít vào mùi hương hoa cỏ nhàn nhạt bởi vì vó ngựa giẫm lên mà tan vào trong gió, cảm nhận cảnh vật hai bên liên tục thay đổi hòa vào tiếng nước chảy róc rách của sông ngòi…

Hắn yên tâm khép đôi mắt lại, nhịn không được mà nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên gặp Tần Mộ Vũ khi xưa —

07

Đó là chuyện của ba năm về trước, lúc ấy game này còn ở trong giai đoạn thử nghiệm.

Hội Trần lần đầu tiếp xúc với game này khi mười chín tuổi, tức là năm thứ nhất đại học. Khi đó hắn cũng giống như hàng ngàn hàng vạn game thủ bình thường khác, ngồi trước màn hình máy tính điều khiển nhân vật của mình, làm nhiệm vụ, thăng cấp, đánh quái, chờ thanh tiêu thụ vật phẩm chạy hết mỗi khi ăn uống một thứ gì, nhìn NPC lặp đi lặp lại một câu thoại ngàn đời không thay đổi…

Hội Trần tên thật là Tô Huy Thần, thời điểm khởi tạo nhân vật hắn lười nghĩ tên, vì thế liền dùng hai chữ đồng âm với tên thật của mình để đặt cho nhân vật. Khi đó hắn đang được nghỉ đông, cha mẹ đều là người làm ăn buôn bán, bình thường cực kỳ bận rộn, hơn nữa tinh lực chủ yếu đều đặt lên người đứa con gái còn nghịch ngợm hơn cả con trai của mình, mặt khác Hội Trần lại thông minh, thành tích học tập không tồi, cho nên có mải miết chơi game online cũng không ai quản.

Hội Trần chơi môn phái trị liệu, bởi vì so với giết người, hắn càng thích cảm giác mang một DPS lông tóc vô thương thoát ra từ giữa vạn quân phe đối địch hơn. Lúc ấy, người chơi trị liệu ít hơn DPS nhiều lắm, bên cạnh đó thủ pháp của hắn lại tương đối lợi hại, cho nên hắn rất được hoan nghênh ở trong bang, cả ngày đều chạy theo một đám phần tử hiếu chiến thích PvP đi dạo bản đồ giết người chơi phe đối địch.

Trong game có một môn phái tên là Thiên Lan, trong bản đồ khu vực của phái Thiên Lan có một loại khoáng thạch vô cùng trân quý, số lần làm mới có hạn, là một trong những tài liệu chế tạo vũ khí phẩm chất cao hàng đầu. Vì thế cho nên mỗi lần khoáng thạch được tái sinh, người chơi muốn ép vũ khí liền tụ tập lại đây tranh cướp đến đầu rơi máu chảy. Hội Trần là một game thủ RMB(*),muốn cái gì cơ bản là sẽ trực tiếp dùng tiền để mua, không cần tự mình đi đánh. Thế nhưng, trong bang hội vẫn có người muốn loại khoáng thạch này, huống hồ trong quá trình tranh cướp tài nguyên còn có thể thoái mái mà đánh nhau với người chơi phe đối địch, cho nên Hội Trần cũng thường xuyên theo nhóm DPS trong bang đi cướp đồ.

(*) Game thủ RMB: loại game thủ chuyên nạp tiền. RMB = nhân dân tệ

Có một lần, khi hắn đến bản đồ phái Thiên Lan đoạt khoáng thạch, không biết vì sao người chơi thuộc phe đối địch đặc biệt nhiều, liên tục đánh cho đám người Hội Trần vỡ trận. Mắt thấy tình thế không xong, Hội Trần liền sử dụng “Khinh công” chạy trốn, thoáng cái liền bay tới cổng vào môn phái Thiên Lan.

Cổng vào môn phái Thiên Lan thực là yên tĩnh, bởi vì trận dịch chuyển của kỹ năng “Ngự kiếm” không được đặt tại khu vực quanh đây, mà vùng phụ cận cũng không có NPC giao nhiệm vụ, cho nên bình thường rất ít game thủ xuất hiện ở chỗ này. Vách núi cách đó không xa có một thác nước đang ào ào đổ xuống, những dòng nước đập vào bờ đá vỡ vụn rồi bắn tung thành rất nhiều hạt nhỏ trong suốt giữa tầng không, cuối cùng rơi xuống mặt hồ xanh biếc, tạo ra từng vòng gợn sóng, từ kịch liệt rồi dần dần yên ả lại. Bên bờ hồ có một con đường đá nhỏ, quanh co uốn khúc trên mặt cỏ của núi non, kéo thẳng tới cổng phái Thiên Lan hiên ngang sừng sững. Phía sau cổng có một cầu thang đá nối lên một nơi xa xăm không cách nào nhìn thấy, khí thế bạt ngàn không sao tả hết. Mà ở hai bên cổng vào có hai thủ vệ song song đứng gác thực trang nghiêm.

Hội Trần rơi xuống cái hồ bên dưới thác nước, vội vàng dùng “Khinh công” bước trên những chiếc lá sen để chạy lên bờ, sau đó ngồi xuống ở cạnh cổng để chậm rãi hồi lại lượng máu đã bị đám người phe đối địch đánh đến sắp cạn queo.

Chung quanh hắn không có một game thủ nào, chỉ có hai NPC canh cổng, lần lượt là “Thủ vệ Môn phái Thiên Lan – Đệ tử A” và “Thủ vệ Môn phái Thiên Lan – Đệ tử B”.

Hội Trần ngồi được một lát, máu liền hồi đầy vì thế đứng dậy định rời đi. Thế nhưng đúng vào lúc ấy, kênh Tán gẫu cận bỗng nhiên nhảy lên một dòng chữ.

[ Tán gẫu cận ] Thủ vệ Môn phái Thiên Lan – Đệ tử A: “Tôi là ai? Tôi ở đâu? Tôi đang làm cái gì?”

[ Tán gẫu cận ] Hội Trần: “…”

Cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng tới cổng vào môn phái Thiên Lan, cho nên phản ứng đầu tiên chính là: đây chắc là lời thoại cố định của NPC gác cổng đi. Lúc ấy, hắn còn không khỏi nảy sinh cảm giác kính nể vì cái lời thoại tràn đầy hơi thở triết học này.

Để xác nhận, Hội Trần dùng chuột chọt một cái vào Thủ vệ Môn phái Thiên Lan – Đệ tử B.

[ Tán gẫu cận ] Thủ vệ Môn phái Thiên Lan – Đệ tử B: “Người tới là ai?”

Hội Trần lại chọt.

[ Tán gẫu cận ] Thủ vệ Môn phái Thiên Lan – Đệ tử B: “Người tới là ai?”

Hội Trần chọt tiếp.

[ Tán gẫu cận ] Thủ vệ Môn phái Thiên Lan – Đệ tử B: “Người tới là ai?”

Hội Trần vẻ mặt mờ mịt mà dùng chuột chọt sang Thủ vệ Môn phái Thiên Lan – Đệ tử A, cụ thể vị trí con trỏ chuột chọt vào chính là bên lườn của đệ tử A.

[ Tán gẫu cận ] Thủ vệ Môn phái Thiên Lan – Đệ tử A: “Đừng đụng, ngứa chết.”

[ Tán gẫu cận ] Hội Trần: “Mi đây là có chuyện gì?”

Gõ xong dòng chữ, trái tim Hội Trần bỗng nhiên kinh hoàng mà đập thùm thụp, hắn lại dùng chuột chọt lên người Thủ vệ Môn phái Thiên Lan – Đệ tử A một lần nữa.

[ Tán gẫu cận ] Thủ vệ Môn phái Thiên Lan – Đệ tử A: “Ấy, thiếu hiệp, sao ngài lại sờ vào nơi đó…”  

Hội Trần xanh mặt, đem con trỏ chuột dịch khỏi hạ bộ của đệ tử A.

Không bình thường! Cái NPC này không bình thường!

Đọc truyện chữ Full