DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vĩnh Hằng - Rosespy
Chương 8

Không biết qua bao lâu, tôi mở mắt ra, cảm giác có thể miêu tả y hệt trong tiểu thuyết: tôi đang ở đâu đây? Thiên đường hay địa ngục? Đột nhiên một thân ảnh lọt vào mắt tôi, là một nữ y tá xinh đẹp, nàng tươi cười ngọt ngào như mật làm người ta ngất ngây

– “Thật tốt quá, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi. Anh họ của anh vừa mới rời khỏi”– nàng nhìn tôi nói

– “Anh họ? Tôi khi nào lại có anh họ? Người nào là anh họ đâu?”– tôi hỏi

Nàng bật cười: “Chắc anh có nhiều họ hàng quá nên không nhớ hết. Là một người đĩnh đạc tuấn tú, hình như là Tổng tài. Thực xin lỗi, tôi mới vừa vào làm nên không biết rõ sự tình, nhưng người kia tự giới thiệu anh ấy là anh họ của anh mà”– nàng nói

Nghe nàng thao thao bất tuyệt, tôi đại khái biết được ai mạo danh rồi, còn ai trồng khoai đất này?

– “Anh thật hạnh phúc”– nàng ngưỡng mộ

– “Sao cô lại nói như vậy?”– tôi lộ ra nụ cười sát gái quen thuộc, nàng lập tức đỏ mặt

– “Người anh họ kia cả ngày đều ở bên chăm nom anh, lo lắng vì sao anh chưa tỉnh. Lúc nào cũng cầm tay anh lo lắng….”– nàng dường như nhớ tới điều gì đó, ánh mắt có chút ướt át- “Anh hạnh phúc hơn tôi nhiều….. Thật xin lỗi, nhưng nhìn tình cảm anh em hai người tốt như vậy, tôi thật sự……. Người kia hẳn là rất yêu thương anh”

– “Cô là ngưỡng mộ tôi hay ngưỡng mộ hắn?”– tôi cười hỏi

Nàng càng đỏ mặt hơn: “Nếu anh cần gì, cứ ấn cái nút kia. Tôi là Tiểu Khả”– nói xong liền quay đi

Tiểu Khả, tôi sẽ nhớ kĩ cái tên này. Tôi cứng còng nằm trên giường bệnh, bụng còn âm ỉ đau, tay cắm ống truyền dịch, chân đang tiếp thuốc giảm đau, lại còn bình nước biển lủng lẳng trên đầu. Tôi bây giờ nhìn thật giống rối gỗ nha. Chằm chằm nhìn lên trần nhà trắng xóa, tôi một chút buồn ngủ cũng không có, hẳn là bản thân đã ngủ nhiều lắm đi

Cửa mở, tôi quay đầu nhìn, là Vu Dương vào thăm

– “Cáp, tiểu tử cậu cuối cùng cũng tỉnh rồi”– hắn cười ngồi xuống chiếc ghế bên giường bệnh

– “Tôi rốt cuộc đã ngủ bao lâu rồi?”– tôi hỏi hắn

– “Bao lâu? Với cậu thì chỉ là một giấc ngủ, với tôi là 15 ngày, còn với Trương Tổng là 15 năm rồi”– hắn đắc ý nhìn tôi

Tôi nhíu mày cảm thấy lời nói hắn có vấn đề: “Tiểu tử cậu muốn nói cái gì?”

– “Vương lão đệ, ngươi cùng Trương công tử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hai người có quan hệ gì?”

Tôi vốn định dịch người một chút, không ngờ lại động đến vết thương nên buồn buồn ừ một tiếng: “Tiểu tử cậu không thấy tôi giống như chết rồi à? Còn đùa giỡn như vậy?”– tôi chau mày nhìn hắn

Hắn thật vui vẻ cười trên nỗi đau của người khác: “Nếu cậu chết, cũng sẽ có người chôn cùng, lo cái gì?”

– “Ân?”– tôi thật sự không hiểu hôm nay hắn uống nhầm thuốc gì

– “Được rồi. Là hắn bảo tôi đến đây. Trung Dương hôm nay đã bị Hoàn Á chúng ta thâu tóm, nếu không hắn đã đích thân chạy đến đây rồi, không chừng còn túc trực bên linh cữu cậu cũng nên. Hắn bị cậu làm cho điên lên rồi, nếu cậu không tỉnh lại, có khi hắn san bằng cả cái bệnh viện này cũng nên. Hôm nay nhận được điện thoại của bệnh viện nói cậu đã tỉnh, hẳn bận việc nên liền bảo tôi chạy đến, sợ cậu nằm một mình lại buồn. Tôi nói hai người các cậu…..”

Tôi lập tức đánh gảy lời hắn: “Hắn là sợ tôi chết phải mang tội giết người thì có. Giờ tôi còn nằm đây là phúc đức cho hắn lắm rồi. Bảo cậu đến? Hừ, có cậu bên cạnh tôi càng nhanh chết hơn”

– “Vương lão đệ, cậu nói năng chua ngoa như vậy có phải hay không là bị hậu phẫu? Don’t break my heart again”– hắn khoa trương làm điệu bộ đau lòng. Tôi cười cười

– “Cậu yêu hắn không?”– Vu Dương thấp giọng hỏi tôi

– “Nàng sao? Cậu hỏi Tiểu Khả hả? Cô ấy trong sáng thuần khiết lắm, tôi không dám vấy bẩn nàng”

– “Ai là Tiểu Khả?”– đầu heo hắn bắt đầu có phản ứng- “tôi không phải nói cô gái nào, chúng ta biết nhau nhiều năm như vậy, nói thật ra tôi biết cậu chưa hề yêu bất kì cô gái nào. Tôi nói không sai đi! Tôi không phải gay, nhưng kẻ ngốc cũng nhìn ra cậu đem Trương tổng cải tạo thành công rồi, hắn chưa gì đã bị cậu làm cho phát điên”

– “Cải tạo cái rắm! Vu Dương, coi như là tôi cầu cậu đi, cậu biến lẹ giùm tôi cái, tôi sắp chết rồi còn không được nghỉ ngơi”– tôi nhắm mắt lại

– “Được được, tôi đi tôi đi. Bất quá có câu này cũng phải nói với cậu, nếu cậu không yêu hắn thì đừng đùa bỡn làm gì, không thì cả hai sẽ tổn thương như nhau”

– “Cút!”– tôi phát hỏa, Vu Dương sao lại nói những lời này? Hắn rốt cuộc là đến thăm tôi hay đến nói hộ cho Trương Khải Huy? Thật uổng công bao năm nay tôi xem hắn là bằng hữu mà!

Đọc truyện chữ Full