Bọn họ hiện tại nói chuyện Nam Bác nghe không hiểu, quả nhiên lớn tuổi cùng người trẻ tuổi thực sự khác nhau sao? Nghe ý tứ của Phong Tranh, Thiên Nguyên ở trên mạng quen biết rất nhiều em gái? Thật sự là gia hỏa ngây thơ buồn cười, trong hiện thực rõ ràng cũng có rất nhiều nữ nhân thích mình, lại muốn chạy đến trên mạng câu em gái… Cuối cùng câu được tiểu thụ.
Mà nhóm người này ở trên mạng là quan hệ như thế nào?
Tuổi nhỏ nhất Thẩm Hoài bộ dạng dường như có quyền lực lớn nhất, những người khác đều thực nghe lời hắn, nói không đi chơi sẽ không đi chơi, ở trong phòng không biết làm gì.
Nam Bác không có hứng thú vây xem, y tỉnh lại thấy mình tới nơi này chỉ đơn giản là lãng phí thời gian. Còn có rất nhiều công việc chờ y xử lý, Kim Hạ cũng đã thấy được, không còn gì tiếc nuối, cần phải trở về.
Cùng Kim Hạ chào hỏi: “Anh phải đi, đêm nay lên máy bay.”
Kim Hạ từ trong kịch bản ngẩng đầu lên: “Gặp lại.”
“Chuyện em cùng Thiên Nguyên anh tạm thời giữ bí mật.”
Kim Hạ nhún vai, ý nói hắn không sao cả chuyện anh có đi đến trước mặt ba Thiên Nguyên mật báo hay không.
“Kỳ thật anh chẳng kém gì y.” Nam Bác bắt đầu đẩy mạnh tiêu thụ, “Em thử qua là biết.”
“…”
“Vĩnh bất quá kỳ.” Nam Bác tiến lại gần, y so với Kim Hạ chỉ cao hơn 2cm, đầu khẽ nâng lên, “Có thể hôn không?”
“Không thể.”
Nam Bác cười cười, tựa hồ sớm đoán được đáp án, Kim Hạ càng lãnh đạm y càng muốn ngừng mà không được, càng muốn chinh phục hắn.
“Gặp lại, Kim Hạ.”
Kim Hạ mải miết xem kịch bản, Thiên Nguyên Sát Na đi ra, liếc nhìn hắn một cái: “Thiểm Thiểm, em kịch bản cầm ngược.”
“…”
Kim Hạ tuyệt vọng mà đem mặt chôn ở trong kịch bản. Hắn không hiểu, Phong Tranh sao lại có thể cầm lấy kịch bản liền dung nhập vào nhân vật, Hiên Phi sao có thể vừa nhìn kịch bản là có thể diễn trò, Thiên Nguyên Sát Na sao có thể một hơi phối toàn bộ lời kịch… So với ba người bọn họ, hắn áp lực lớn đến phải ra ngoài thông khí, Loạn Thế Lưu Tinh lại ở YY ca hát giải quyết áp lực.
Hắn nhìn thấy văn tự dày đặc liền thất thần, nói nghiên cứu kịch bản, nhưng thật ra là ngẩn người.
“Anh phối xong rồi?”
“Không, mới phối xong kỳ 3 Không Kiếp, đi ra ngoài thông khí.” Thiên Nguyên Sát Na nói, “Anh thấy Phong Tranh cũng đến cực hạn, một ngày phối năm người sẽ bị phân liệt.”
“Hiên Phi?”
“Hắn đã phân liệt.”
“…”
“Anh có khỏe không?”
“Của anh không nhiều lắm a, chỉ ba người.”
“Chỉ ba người anh còn có thể kéo ra ba tháng.” Kim Hạ vuốt lại mái tóc lộn xộn của y, “Bị Phong Tranh đập?”
“Sức mạnh của em ấy thật khủng bố, anh không bao giờ … dám đắc tội nữa.”
“Cho nên hắn không thích hợp, hơn nữa nếu cùng với em, thấy em sẽ đánh em.”
Thiên Nguyên Sát Na đem đầu gối lên bả vai Kim Hạ, hưởng thụ thời khắc yên bình khó có được này, đi vào sẽ lại là cảnh tượng gà bay chó sủa. Y và Phong Tranh ở trên mạng người hâm mộ thường vì ai hồng hơn ai đã gây chiến với nhau, lại bởi vì Tiên Bối kéo hai người đến kịch tổ 《 Chuyến xe hạnh phúc 》mà rối thành một đoàn.
Nếu không phải cùng Loạn Thế Lưu Tinh khiến hai người thân nhau, bọn họ cũng sẽ không quen biết. Nhưng bởi vì nguyên nhân y kéo âm, Phong Tranh vài lần đối y tranh cãi, Thiên Nguyên Sát Na đuối lý không cùng hắn tính toán. Mà từ khi y và Thiểm Thiểm yêu nhau, Phong Tranh lại nơi nơi chốn chốn nhằm vào y, lòng dạ hẹp hòi giống như tiểu thụ.
Hai người rúc vào nhau, Kim Hạ nói thầm: “Em muốn chơi trò chơi.”
“Anh muốn hôn em.”
“Cho anh hôn.”
“Cho em chơi.”
Hai người ăn ý quay mặt, hôn môi lẫn nhau. Miệng mới vừa chạm vào một chỗ, còn chưa kịp xâm nhập, liền cảm nhận được một cỗ sát khí đập vào mặt.
Phong Tranh mặt lạnh lùng xuất hiện: “Thiểm Thiểm, phối âm.”
Kim Hạ nhìn chằm chằm Thiên Nguyên Sát Na, ánh mắt kia đang nói: Nhớ rõ anh đã hứa.
Thiên Nguyên Sát Na nói: “Thiểm Thiểm muốn chơi trò chơi, anh thay hắn phối.”
Phong Tranh: “Anh cút a.”
Thiên Nguyên Sát Na: “Thiểm Thiểm, em ấy bắt anh cút.”
Kim Hạ thống khổ mà đem mặt chôn ở trong lòng ngực của y: “Em không sống nữa.”
Thiên Nguyên Sát Na nghiêm nghị: “Phong Tranh, em cướp đoạt thời gian hắn chơi trò chơi tương đương cướp đoạt sinh mệnh của hắn.”
Phong Tranh vừa nhìn bộ dạng kinh sợ của Kim Hạ liền mềm lòng: “Được rồi, cho anh chơi một chút.”
Kim Hạ cả người như đầy sức sống, để Thiên Nguyên Sát Na đem máy tính ra trước mặt hắn, hắn đăng nhập trò chơi, hồn nhiên tiến vào trạng thái quên mình.
Thiên Nguyên Sát Na thì thực hiện lời hứa của y, tiến vào phòng thu âm.
Cái gọi là phòng thu âm thật ra là thư phòng nhà Hiên Phi, hắn bình thường ghi âm trong phòng. Lần này khách tới, tất cả mọi người đem theo laptop còn có tai nghe, khi Thiên Nguyên Sát Na đem tai nghe và mạch của mình lấy ra thì Phong Tranh quyết định tất cả mọi người dùng mạch của y để ghi âm. Năm người luân phiên ghi âm, bị mấy cặp mắt nhìn chằm chằm ghi âm còn có thể phát huy ra một nửa thực lực đây tuyệt đối là tâm lý quá cao, Loạn Thế Lưu Tinh chịu không được áp lực thành mặt than, sau đó chạy qua phòng Hiên Phi đi ca hát.
Tiếng ca y mơ hồ từ trong phòng truyền ra, Kim Hạ nghe thấy cũng ngân nga theo, tiếp theo liền đăng nhập YY vào phòng Loạn Thế Lưu Tinh, cùng y ca hát.
Phong Tranh lần nữa đi ra ngoài: “Thiểm Thiểm, anh ca hát thật có tinh thần nha.”
Kim Hạ tắt mạch, hát một tiếng giọng nói cũng thay đổi.
Phong Tranh: “Được rồi, anh hát hay lắm, thanh âm nhỏ lại chút, để chúng ta bên trong ghi âm.”
Ngày thứ nhất đã bị Kim Hạ làm cho hồ đồ đi qua, đến buổi tối phân phòng thì thuộc tính nữ vương của Phong Tranh bùng nổ, đem Loạn Thế Lưu Tinh cùng phòng đá ra khỏi phòng: “Công thụ thụ thụ bất thân, anh cút ra!”
Loạn Thế Lưu Tinh rít gào: “Em không phải công sao!”
Phong Tranh thản nhiên cười: “Đúng vậy, anh là thụ, cho nên anh cút.”
“…”
Hai người tranh cãi ầm ĩ, hai phòng cách vách được xem náo nhiệt. Hiên Phi còn buồn ngủ, ôn nhu hỏi làm sao vậy. Phong Tranh ác nhân cáo trạng trước: “Anh ta ngủ cứ cọ cọ, ghê tởm chết.”
Loạn Thế Lưu Tinh biện giải: “Chỉ tại tôi không tắm rửa bị hắn ghét bỏ, tôi nói nam tử hán một ngày không tắm, ca mùa đông một tuần không tắm!”
Phong Tranh vẻ mặt ghét bỏ ghê tởm: “Tóm lại, anh không chịu thì đừng nghĩ hiện lên giường của ca! Đến một lần ném anh một lần!”
Hiên Phi khuyên giải nói: “Lưu Tinh cậu phải đi tắm, không cần tiết kiệm điện nước dùm tôi, Phong Tranh có tính khiết phích cậu cũng không phải không biết.”
Loạn Thế Lưu Tinh khốn khổ muốn chết bị Phong Tranh đối đãi như vậy tâm tình cực kém, giận dỗi nói: “Chết cũng không, ca ngủ sô pha, hiếm lạ hắn!”
Y dù nói thế nào cũng là khách, Hiên Phi đành phải nói: “Vậy cậu ngủ giường của tôi, tôi ngủ sô pha.”
Phong Tranh ôm lấy đầu ngón tay hắn: “Anh theo em ngủ.”
Hiên Phi bạn trai không chịu, Hiên Phi ý bảo y an tâm một chút: “Em cùng Phong Tranh ngủ, thuận tiện hảo hảo giáo dục tiểu tử này. Ai, em luôn khi dễ Lưu Tinh, y vốn đã nhị, bị em khi dễ biến thành thiếu não.”
ngốc
Loạn Thế Lưu Tinh sờ cái đầu, nói thầm: “Cậu mới thiếu não.”
Thiên Nguyên Sát Na xem hết náo nhiệt, liền ôm Kim Hạ trở về phòng, đột nhiên, sau lưng cắt tới một đạo sát khí lạnh thấu xương, y xoay người, chỉ thấy dép lê Phong Tranh bay tới trước mặt, phanh một tiếng đập lên mặt y: “Tôi vừa rồi nghe thấy anh khi dễ Thiểm Thiểm.”
“…”
Hiên Phi thấp giọng: “Em trả thù nói thẳng, anh xem như không nghe thấy.”
Kim Hạ không nói gì nhìn Thiên Nguyên Sát Na, không khỏi nhớ tới y ở trong trò chơi mỗi ngày bị hắn đuổi giết, Thiên Nguyên Sát Na cũng như vậy, không phát hoả, một mặt nhường nhịn. Này nếu đổi lại là hắn, đã sớm nổi giận. Thiên Nguyên Sát Na tính tình quá tốt lại khiến Phong Tranh càng thêm nóng nảy: “Không được khi dễ Thiểm Thiểm.”
“Hắn thích bị anh khi dễ.” Thiên Nguyên Sát Na cười cười.
Phong Tranh giơ lên một cái dép lê khác, Thiên Nguyên Sát Na lắc mình vào phòng, Loạn Thế Lưu Tinh yêu sách: “Phong Tranh cả đêm đều ghé lên tường nghe trộm các người.”
Vì thế dép lê kia bay đến lên mặt cậu ta.
Kim Hạ đóng cửa lại, Thiên Nguyên Sát Na mới vừa chạm vào người hắn liền đẩy ra: “Phong Tranh nghe lén.”
“Chúng ta nhỏ giọng một chút.”
“Không làm một ngày anh sẽ chết? Nghỉ ngơi đi, em thấy giọng anh sắp câm rồi.”
“Em thử một ngày ghi âm 8 tiếng xem, Phong Tranh có ý chỉnh anh.”
“Hiên Phi nói anh nhận một bộ kịch cùng em ấy CP?”
“Còn đang suy nghĩ, anh không muốn cùng hắn cp. Em không biết, hắn làm chủ dịch kịch có thể thuận lợi dùng Thập bát đoạt mệnh thúc giục phương, ai dám kéo kịch hắn, hắn sẽ một ngày thúc giục ngươi mười tám lần, liên tục một tháng em nếu không giao âm hắn trực tiếp tới nhà giết người, thực khủng bố!”
“…”
“Cho nên, anh không muốn cùng hắn hợp tác.”
“Anh chỉ cần thành thật giao âm không phải xong rồi sao?”
“Nói thật dễ dàng. Thiểm Thiểm, phối âm là cần trạng thái, dưa hái xanh không ngọt, như tốc độ hôm nay, dù ra âm mẹ nó chứ âm khẳng định sẽ bị phản, ghi cái gì, quả thực lãng phí thời gian.”
” Những Kế Hoạch kia nào dám để anh phản âm, anh có thể giao âm các nàng liền cảm tạ trời đất, đại thần.”
“Chị em dám.”
“Ách, nàng ngoại lệ.”
Kim Lăng trong việc để CV phản âm thái độ luôn luôn cường thế, dù có đối mặt đại thần, nàng cũng ôn nhu hòa khí thương lượng phản âm hay không, thông thường Thiên Nguyên đại thần Kế hoạch đều không dám đắc tội, điều này cũng làm cho tật xấu kéo âm của y ngày càng nghiêm trọng. Chỉ có Phong Tranh cùng y một cấp bậc đại thần, mới dám đắc tội y như vậy, không sợ chết dùng mười Thập bát đoạt mệnh thúc giục phương. Đáng tiếc chính là, Phong Tranh khinh thường cùng y hợp tác, mười tám tất sát kỹ đoạt mệnh thúc giục cũng thi triển không được.
Kim Hạ đã lĩnh giáo công lực kéo âm của Thiên Nguyên Sát Na, hắn đồng thời còn kiêm chức vụ thúc âm, hiện tại hắn thúc âm Thiên Nguyên không được, hắn mà thúc, Thiên Nguyên Sát Na liền vô lại: “Thiểm Thiểm giao âm anh liền giao âm.” Mà hắn công lực kéo âm đứng sau Thiên Nguyên Sát Na, thậm chí có khi trò giỏi hơn thầy.
Điều này làm cho hắn thẹn với chị mình. Hôm trước Kim Lăng còn gọi điện thoại để hắn thúc âm Thiên Nguyên đại thần, đừng kéo Không Kiếp nữa.
Trông cậy vào hắn Thiên Nguyên Sát Na không biết kéo tới khi nào, may mắn Phong Tranh tương đối mạnh thế, Thập bát đoạt mệnh thúc giục phương khó khăn lắm mới có tác dụng, Thiên Nguyên Sát Na liền đền tội.
Mấy ngày nay y có thể trả không ít nợ đi. Kim Hạ nói: “Thiên Nguyên, kịch kia của Phong Tranh anh nhận đi, em hi vọng tác phẩm của anh có thể nhiều một chút.”
Kim Hạ phát huy tính chất đặc biệt của thiếu não phấn: “Anh đã lâu không có tác phẩm mới, em gần như sắp quên cảm giác manh của anh.”
Thiên Nguyên Sát Na gắt gao ôm Kim Hạ, xoa nắn sống lưng gầy yếu không thấy thịt của hắn, không biết xấu hổ nói: “Cơ thể của anh so với thanh âm của anh không kém bao nhiêu, em đổi lại chỗ manh.”
“…”
Kim Hạ khẽ hé đôi môi đỏ mộng.
” Nói gì?”
“… Phong Tranh nghe lén.”
“…”
Thiên Nguyên Sát Na bất đắc dĩ thở dài: “Anh đi mở nhạc.”
Cách vách. Hiên Phi bất đắc dĩ nhìn Phong Tranh dính sát trên tường: “Y mở nhạc, chúng ta ngủ đi.”
Phong Tranh nghe loại nhạc Heavy Metal cách vách, ngực một trận buồn bực: “Công tắc nguồn điện ở nơi nào? Ca đi tắt!”
là một thể loại nhạc rock phát triển vào cuối những năm 1960 và đầu 1970, chủ yếu ở Anh và Mỹ
“Thiên a!” Hiên Phi kêu rên, “Hai người các người cp đi, ca mặc kệ!”
Hắn kéo chăn qua, nằm xuống đi ngủ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Võng Phối Đại Thần VS Võng Du Đại Thần
Chương 56: Thập bát đoạt mệnh phương
Chương 56: Thập bát đoạt mệnh phương