*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tống Phi Lan nhìn gương mặt của Đào Nguyên, cậu nghĩ thầm, em vừa nhìn thấy anh đã có thể quên hết mọi chuyện trong dĩ vãng, một lòng một dạ chỉ có anh, nhưng anh nhìn em lại nhớ đến những việc lúc trước.
Trong lòng nghĩ vậy, ngoài miệng lại không nói, Tống Phi Lan khẽ mỉm cười, nhón chân hôn lên cằm Đào Nguyên, nói: “Ừ, ai quên phải cho người còn lại chịch nhé.”
Đào Nguyên nắm cằm cậu lắc lắc: “Thèm muốn anh đến vậy cơ à?”
“Dạ.” Tống Phi Lan quàng tay qua lưng anh đỡ Đào Nguyên đi tiếp, vừa đi vừa dâm dê hát: “Thỏ con ngoan, mau mở cửa ra, mau mở cửa ra, để ta vào nào…” (1)
Giọng hát của cậu uốn éo y hệt Cửu Khúc Thập Bát Loan (2), Đào Nguyên nhìn cậu phì cười, nhịn không được hôn lên khóe miệng cậu dưới màn sương buổi sớm.
Lúc hai người đến công ty thì mới 8 giờ rưỡi, Tống Phi Lan ngồi trong phòng làm việc một lát, sau đó thay một bộ quần áo nhẹ nhàng đi lên phòng tập. Một thực tập sinh từng được cậu chỉ đạo đang luyện nhảy bên trong, ngoại hình tuy không quá đẹp nhưng khá ưa nhìn, trang điểm xong chắc cũng đủ để thu hút khán giả, Tống Phi Lan đứng ngoài cửa nhìn cậu ta nhảy một lúc rồi mới lên tiếng chào hỏi: “Tới sớm thế.”
Cậu trai kia khoảng 17, 18 tuổi, trông vẫn trẻ con, cười cười nói: “Chào buổi sáng Tống tổng, tôi cũng vừa đến thôi.”
Tống Phi Lan liền bước qua xem cậu nhảy lại bài hôm trước một lần, nhìn là biết mấy ngày rồi cậu ta rất siêng năng luyện tập, Tống tổng vui lắm, không giáo viên nào lại không thích học sinh chăm chỉ cả, lúc dạy cậu lại càng tận tâm hơn. Hai người nhảy một lát, không biết từ khi nào Đào Nguyên đã đứng trước cửa phòng, Tống Phi Lan nhìn vào gương thấy anh bèn để cậu trai kia tập tiếp, cậu lau mồ hôi, dựa vào tường hành lang hỏi: “Sao anh lên đây? Có chuyện gì à?”
Bây giờ còn sớm, ở hành lang công ty chẳng có ma nào cả, chỉ có thể nghe thấy tiếng nhạc mãnh liệt vang dội từ trong phòng tập nhảy vọng ra. Đào Nguyên gật gật đầu, một tay ấn cậu lên tường.
Tống Phi Lan hỏi: “Sao thế?”
Đào Nguyên cúi đầu hôn lên bờ mi ướt mồ hôi của cậu, đáp: “Nhớ em.”
Tống Phi Lan mím môi nhịn cười, gương mặt không kìm được lóe lên sự hạnh phúc, cũng sáp qua hôn môi Đào Nguyên: “Em cũng nhớ anh.”
“Tối nay mình ngủ chung nhé?”
“Vâng.” Tống Phi Lan vươn tay ôm eo đối phương, đem cái đầu ướt sũng cọ vào vai anh. Cơ thể hai người đều nóng hầm hập, nhất là Tống Phi Lan, cậu vừa vận động xong, tay chân đều nóng, quần áo mùa xuân mỏng manh của hai người dán sát vào nhau, dường như muốn bốc cháy. Tống Phi Lan bỗng nhiên híp mắt hỏi: “Vào wc không?”
“…” Đào Nguyên hiểu ý cậu, anh cảm thấy Tống Phi Lan tuy rằng không cao to, nhưng đúng là một con ngựa đực nhỏ vừa không có tiết tháo vừa dồi dào tinh lực. Anh do dự một lát, thật ra trong lòng cũng rất thích, liền hỏi: “Em… muốn à?”
“Muốn chứ, cơ mà nhà vệ sinh công cộng ba chấm lắm, mình qua khách sạn bên cạnh thuê phòng đi?” Tống Phi Lan đề nghị.
“…” Đào Nguyên nhịn không được phì cười, lần nào nói chuyện với Tống Phi Lan cũng chưa tới hai câu đã bị cậu chọc cười bể bụng.
“Thôi dẹp đi…” Tống Phi Lan nhìn anh như thế là đủ hiểu kết quả, cơ mà vẫn nhịn không được ôm anh dụi dụi. Đào Nguyên ôm cậu, lách người vào một phòng trống cạnh đó, đưa tay đóng cửa lại. Tống Phi Lan sáp qua hôn anh, lát sau lại nói: “À, chiều nay em có hẹn với Trương Đại Tiên đấy, em ăn cơm với anh xong rồi đi.”
Đào Nguyên ôm mặt cậu hỏi: “Hẹn ở đâu? Mấy giờ về?”
“Ở phố Bình An, là quán bar của bạn Trương Đại Tiên, 12 giờ em về được không?” Tống Phi Lan lấy lòng kéo kéo vạt áo anh, nịnh nọt cười nói.
“10 giờ.”
“11 giờ rưỡi.”
“11 giờ, không được trả giá nữa.” Đào Nguyên nhéo nhéo vành tai cậu. “Thật muốn móc em vào thắt lưng.”
Cũng không biết do đàm phán thắng lợi hay bị lời tâm tình của anh làm cảm động, Tống Phi Lan cười hì hì đáp: “Vậy 11 giờ.”
“Đến lúc đó anh đi đón em.”
“Không cần đâu.”
Vì vấn đề này hai người lại “cãi yêu” một lát, thực tập sinh trong phòng tập đã sắp chết mệt.
Buổi tối Tống Phi Lan cùng Đào Nguyên cơm nước xong thì tự bắt xe đi, buổi chiều giao thông rất đông đúc, cho dù là tàu ngầm hay xe bus đều chật ních, Tống Phi Lan vốn định liều mạng chen lên, cuối cùng vẫn thất bại, bị một bà bác mông to đẩy xuống, lúc này mới ngoan ngoãn gọi taxi.
Quán bar trang trí rất đẹp, thường xuyên mời ca sĩ hát live, thỉnh thoảng cũng có vài ban nhạc nổi nổi đến biểu diễn.
Tống tổng hôm nay tới rất sớm, mới 8 giờ rưỡi nên trong quán chỉ có vài người, dưới ánh đèn lay động, xung quanh rất yên tĩnh. Trương Đại Tiên vẫn chưa tới, Tống Phi Lan gọi một li hồng trà lạnh, kỳ thật đi bar mà uống trà với nước trái cây thì hơi mất mặt, nhưng Đào Nguyên ra lệnh không cho cậu uống rượu, Tống Phi Lan rất tự giác tuân thủ, chẳng những không phản kháng mà còn y như một tên biến thái hớn ha hớn hở. Cậu ngồi xuống băng ghế bọn họ hay ngồi bấm di động, chủ quán bar có quen cậu, bưng mâm trái cây bước qua chào hỏi: “Lâu quá Tống tổng không ghé chơi nhỉ, còn tưởng cậu kết hôn xong tu luôn rồi chứ.”
Tống Phi Lan cười cười, quơ quơ bàn tay đeo nhẫn: “Đúng là tu rồi đấy, đừng có khích tôi.”
Ông chủ hàn huyên vài câu với cậu rồi đi, điện thoại của Tống Phi Lan liên tục báo có tin nhắn, toàn là của Đào Nguyên, hỏi cậu đã tới chưa, ngồi ở đâu, uống cái gì, bạn bè đã đông đủ chưa, có bị tên yêu quái đồng giới hay khác giới nào rù quến không… Tóm lại đều là mấy chuyện thiếu muối, thế mà Tống Phi Lan cứ nhắn qua nhắn lại với anh, hai người vô cùng nghiêm túc tán nhảm.
Lúc Trương Đại Tiên tới Tống Phi Lan còn chưa nhắn xong, cậu rất thích nhắn tin với Đào Nguyên, cảm thấy còn vui hơn hẹn bạn đi chơi nhiều, thoáng cái đã muốn về nhà chịch chịch.
“Đang nói chuyện với người đẹp nào đó?” Trương Đại Tiên ngồi cạnh ghé đầu qua.
Tống Phi Lan nhanh chóng úp màn hình điện thoại xuống đùi, nói: “Là chồng tớ.”
“Vẫn còn dính nhau cơ à? Tưởng bữa cãi nhau xong ly hôn luôn rồi chớ, lần này cậu kiên trì ghê.” Trương Đại Tiên mới tí tuổi mà đã ly hôn hai lần, lần nào cưới cũng hoành tráng chạy ra tận Aegean (3) chụp ảnh, lần nào cũng qua loa chia tay.
“Cậu nghĩ ai cũng giống cậu hả?” Tống Phi Lan hiển nhiên rất hiểu anh ta, vươn tay nói: “Video đâu? Có mang đến không?”
Trương Đại Tiên moi từ trong quần ra một cái usb hình chibi superman đưa cho cậu: “Cậu bội bạc quá đi, chưa gì đã đòi đồ rồi.”
“Nếu tớ vừa đòi tiền đền bù của Chân Ly vừa đòi usb thì đó mới là bội bạc, còn cái này phải gọi là tiền trao cháo múc.” Tống Phi Lan nhét usb vào túi.
Trương Đại Tiên không để ý cậu, thấp giọng bảo: “Nói thật, lúc cậu bị tai nạn tớ sợ lắm, con đường chúng ta đua xe đã được phong tỏa kia mà, lúc chiếc xe tải kia xuất hiện tớ còn tưởng mình đang nằm mơ, tớ không tin chuyện này không có vấn đề.”
Video này lấy từ camera theo dõi trên đoạn đường đó, nhà Trương Đại Tiên khá có tiếng, anh ta cũng thông minh trượng nghĩa, ngay đêm Tống Phi Lan bị tai nạn đã lo xa mà sao chép video trước, quả nhiên ngày hôm sau cảnh sát đi điều tra thì đoạn băng gốc đã không thấy tăm hơi, nhân viên nói là máy móc hôm đó có trục trặc nên phải tắt đi sửa chữa.
Tống Phi Lan cười khổ, cậu thở dài: “Tớ cũng chẳng biết có nên điều tra hay không nữa, nếu tra ra thật thì lúc đó tớ phải làm gì?”
Từ xưa đến nay chuyện nhà giàu hãm hại nhau luôn lặp đi lặp lại. Trương Đại Tiên cũng hiểu, chỉ có thể vỗ vỗ vai cậu, lẳng lặng an ủi.
Lúc này trong quán đã bắt đầu sôi động, có một nam ca sĩ lên hát, giọng hát dịu dàng, diện mạo cũng không tồi, có điều cằm hơi dài. Trương Đại Tiên chỉ vào người trên sân khấu: “Nhìn thử coi có tiềm năng không?”
“Không nhìn, mất công bồi dưỡng xong cậu lại hốt của tớ đi.” Tống Phi Lan nói móc anh ta.
“Ầy, chuyện này tớ với cậu thanh toán sòng phẳng rồi còn gì, ai nhắc lại làm chó nha.”
“…” Tống Phi Lan câm nín nhìn Trương Đại Tiên.
Đám con nhà giàu đa số là cú đêm, Trương Đại Tiên chẳng qua đến đưa đồ cho cậu nên mới đi sớm, lúc mấy người còn lại tới nơi đã sắp 10 giờ. Một đám xưng anh em với nhau, kỳ thật cũng chẳng thân thiết lắm, cùng lắm là do quan hệ rộng, giống như Tống Phi Lan làm trong giới giải trí nên quen biết mà thôi.
Mọi người đang quàng vai bá cổ tám chuyện, Trương Đại Tiên vô tình nhìn lên sân khấu, bỗng nhiên cảm giác người đang đứng có chút quen mắt, vội vàng vỗ đùi Tống Phi Lan kêu cậu nhìn: “Kia có phải ông xã cậu không? Cái anh cao to đó đó.”
Tống Phi Lan bị anh ta làm giật bắn mình, quay đầu nhìn lên sân khấu, thế mà là Đào Nguyên thật!
Cậu đứng phắt dậy, sao anh ấy đến đây mà không nói tiếng nào, còn chạy lên sân khấu làm gì.
Tống Phi Lan thấy Đào Nguyên cầm micro nhìn sang phía cậu, ánh mắt hai người giao nhau. Đào Nguyên nhìn rất ngầu, mặc áo da màu đen, không giống hình tượng thường ngày trong công ty. Anh không nói gì, ngồi xuống ghế đẩu, ra dấu với người bên cạnh, trong quán lập tức vang lên giai điệu nhẹ nhàng.
Tống Phi Lan đang hết hồn, Trương Đại Tiên kéo mãi mà cậu cũng không chịu ngồi xuống, đành phải để cậu đứng.
Trên sân khấu, Đào Nguyên đã đưa micro đến bên môi, ánh mắt anh nhìn Tống Phi Lan, dùng âm thanh trầm trầm gợi cảm hát: “Đã bao lâu rồi lòng anh không đổi, yêu em đã gần sáu năm, em nên chuẩn bị sẵn sàng, vì anh chưa bao giờ định ngừng tình yêu này lại. Có thể thương một người đã quý giá biết bao nhiêu… Em không sai, em cũng không cần hổ thẹn, có lẽ tình cảm của anh với em là vô nghĩa… Nhưng dù em muốn anh hao mòn thêm mười năm cũng chẳng hề gì…”
So với ca sĩ chuyên nghiệp thì Đào Nguyên hát không hay lắm, nhưng Tống Phi Lan nghe xong thậm chí muốn rơi nước mắt.
Đào Nguyên chắc cũng chỉ vừa nghĩ ra, hát xong liền đi xuống, không đến chỗ cậu mà rời khỏi quán bar. Tống Phi Lan vội vàng chạy theo, thấy anh im lặng đứng đó, hình như là đang chờ cậu.
Tống Phi Lan chạy tới, đứng trước mặt anh thở dốc, hai mắt nhìn anh nhưng không biết phải nói gì, mở miệng ra rồi lại im lặng. Đào Nguyên nhìn cậu, trên môi anh lộ ra một nụ cười, hai tay đang nhét trong túi rút ra nâng mặt cậu hôn.
————————————————
(1) “Thỏ con ngoan, mau mở cửa ra, mau mở cửa ra, để ta vào nào…”: Đây là chi tiết trong một câu chuyện “Thỏ con ngoan ngoãn” của Tq, để tránh cho thỏ con bị sói ăn thịt khi thỏ mẹ vắng nhà, thỏ mẹ mỗi khi trở về đều hát câu “Thỏ con ngoan, mau mở cửa ra, mau mở cửa ra, để ta vào nào…” để làm ám hiệu.
Ngày nay giới trẻ còn dùng chữ “thỏ con” để chỉ MB hoặc người damdang, nên “mở cửa” ở đây là mở cái gì thì các bạn biết rồi đó:^)
(2) Cửu Khúc Thập Bát Loan: Tên một con đường uốn khúc ở Ninh Lạng, Lệ Giang.
(3) Aegean:
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cuộc Sống Sau Khi Kết Hôn Với Sếp
Chương 39
Chương 39