DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cuộc Sống Sau Khi Kết Hôn Với Sếp
Chương 44

Tống Phi Lan nói mười câu thì hết chín câu đã dính đến chuyện cái tờ rym. Đào Nguyên cảm thấy cậu không chừng thật sự là poodle chuyển thế, anh ôm cậu cười một lát, lại hỏi: “Sao em thích wc thế?”

“Thì ở đây làm gì còn chỗ nào khác? Nếu anh không để ý thì mình làm ngay trong văn phòng cũng được.” Tống Phi Lan cọ cọ vào người anh.

“Cục cưng à, hai ngày nay em không chịu đi làm, vừa đi đã đòi văn phòng play, cứ thế thì sớm muộn gì bọn mình cũng cạp đất ăn đấy.” Đào Nguyên lại ôm cậu hôn hôn, anh không nhắc đến chuyện Chân Ly nữa: “Đi, bắt đầu làm việc thôi.”

“…” Tống Phi Lan câm nín, rõ ràng là anh ôm em trước, tại sao cuối cùng lại thành em rù quến anh thế? Có còn biết nói lý không?! Có còn biết vương pháp không?!

Cậu không thèm so đo nữa, bĩu môi liếc Đào Nguyên một cái, quay trở về phòng làm việc của mình.

Trên bàn đã có một chồng kịch bản, còn có một ít văn kiện đã được Đào Nguyên xem qua đang chờ cậu ký tên. Tống Phi Lan lật lật, xử lý giấy tờ xong thì ngồi dựa vào lưng ghế, hai chân gác lên bàn, tiện tay rút một cuốn kịch bản bắt đầu xem.

Mãi đến khi Đào Nguyên mang bữa xế vào cậu mới ngẩng đầu lên, có vẻ rất đắm chìm trong câu chuyện.

“Hôm nay siêng vậy?” Đào Nguyên cười nói.

“Bộ này được đấy.” Tống Phi Lan bỏ chân xuống, cầm cà phê uống một ngụm.

Đào Nguyên ngồi xuống ghế đối diện cậu, vừa đặt bánh matcha ngàn lớp trước mặt cậu vừa hỏi: “Bộ nào thế?”

“Bộ ‘duyên phận nửa đời’, kể về một cặp đồng tính luyến ái lén lút quen nhau trong thời kỳ dựng nước. Thụ là một bác sĩ trong thôn, trắng trẻo xinh xắn, công là một anh nông dân cơ bắp quằn quại…”

Tống Phi Lan còn chưa nói xong, Đào Nguyên đã nhịn không được cắt lời: “Em đừng có thêm từ miêu tả lung tung vào, nghe em nói xong phim hay cỡ nào cũng thành GV.”

“… Thì em kể vậy để anh dễ hình dung hơn còn gì?” Tống Phi Lan ăn một miếng bánh, quyết định không so đo với anh nữa, tiếp tục nói: “Nhưng lúc ấy hai người bọn họ chỉ dám lén lút qua lại, công có rảnh thì qua ngủ với thụ. Cha mẹ của thụ đều mất trước Cách mạng, thụ khổ cực không nơi nương tựa, trong nhà chỉ còn mình cậu ấy. Nhưng gia đình của công vẫn có cha có mẹ, hơn nữa anh ta là con trai độc nhất, còn lại toàn là con gái…”

Đào Nguyên tiếp lời: “Cho nên về sau công kết hôn với một cô gái khác?”

“Ừ.” Tống Phi Lan đáp: “Trước khi công kết hôn, thụ cùng anh ta ân ái lần cuối rồi nói ‘Về sau đừng tới tìm em nữa, duyên phận của hai ta đã hết, hãy đối xử với cô ấy thật tốt’, thằng công khốn nạn quá đi á á á!!!” Cậu kể đến đó thì rú lên.

Đào Nguyên buồn cười nhìn cậu, hỏi: “Rồi sao nữa?”

“Rồi thụ không qua lại với anh ta nữa, sau khi công kết hôn có tới tìm thụ mấy lần nhưng thụ không chịu gặp. Sau đó nữa, công đi nơi khác làm việc, thụ một mình ở lại trong thôn, vẫn làm bác sĩ, độc thân qua gần nửa đời người. Đến năm cậu hơn 40 tuổi, công mới áo gấm về làng, ly hôn vợ, dẫn con trai cùng theo đuổi thụ. Thụ vẫn không quên anh ta liền đồng ý, hai người cùng sống với nhau trong thôn nửa đời còn lại.” Tống Phi Lan nói xong vẫn còn hơi thổn thức, cậu mếu máo.

“Mấy cái phim lệch lạc kiểu này mà chiếu bảo đảm sẽ bị ném đá đến chết, hơn nữa về sau bọn họ ở lại trong thôn không bị dân tình đồn đãi à? Tuy rằng lúc ấy đã cải cách nhưng tư tưởng của mọi người vẫn vô cùng bảo thủ, anh thấy biên kịch viết bộ này hơi bị lý tưởng hóa.”

“Lệch lạc chỗ nào?! Lệch lạc chỗ nào hả?!” Tống Phi Lan hiển nhiên đã bị câu chuyện này làm cảm động, trừng mắt nhìn Đào Nguyên: “Cho dù có lệch thì cũng là thằng tra công kia lệch, thụ thật tốt biết bao, kiên cường biết chừng nào! Hơn nữa biên kịch cũng nhắc đến chuyện đó mà, đúng là có người mắng chửi bọn họ, nhưng thụ đã khám bệnh cho thôn dân bao nhiêu năm rồi, cậu ấy rất tốt bụng, cho nên đa số mọi người đều im lặng.”

“…” Đào Nguyên nhìn cậu giống như một đứa trẻ đang nổi giận, anh bật cười hỏi: “Em muốn quay bộ này à?”

Tống Phi Lan chỉ lo ầm ĩ với anh, nghe anh nhắc tới mới hoàn hồn, nghĩ nghĩ rồi nói: “Haiz, lúc xem xong em cũng nghĩ tới vấn đề này. Câu chuyện tuy rằng rất cảm động, nhưng bối cảnh lại diễn ra ở nông thôn, tình tiết bình bình, không có cao trào, trong khi giới trẻ hiện nay chỉ thích kiểu nhân vật hở cái là ngồi trên máy bay trực thăng rải tiền, không hiểu được tình yêu bình lặng thế này, có khi còn chửi hai người đó là tra công tiện thụ, rating chắc không cao đâu.”

Đào Nguyên chờ cậu phân tích xong mới cười nói: “Vậy em còn la lối cái gì?”

“…” Tống Phi Lan nhìn dáng vẻ hiện tại của Đào Nguyên, cảm thấy anh vừa đẹp trai quyến rũ vừa thiếu đánh.

Đào Nguyên thấy cậu im lặng, hỏi: “Sao em không nói?”

“Em không muốn nói chuyện với anh nữa.” Tống Phi Lan cúi đầu không nhìn anh, vô cùng tập trung ăn bánh ngọt.

Đào Nguyên lại bắt đầu cười ha hả: “Thì anh có nói gì đâu.”

“Anh chê câu chuyện này không hay, trong khi kịch bản rõ ràng tuyệt thế kia. Anh không thể nào hiểu được tình yêu cháy bỏng của những thanh niên văn nghệ bọn em dành cho văn học đâu.” Tống Phi Lan đau đớn đáp.

Đào Nguyên đã cười đến mức sắp làm đổ cà phê: “Rồi rồi, kịch bản hay lắm, vậy em quay bộ đó đi.”

“…” Tống Phi Lan nghẹn họng, một lát sau mới miễn cưỡng cãi lại: “Văn học là văn học, tiền là tiền.” Vừa dứt lời, cậu lại khoe khoang: “Thứ nhất, em là chồng anh, thứ hai là ông chủ công ty, cuối cùng mới là Tống Phi Lan. Không thể vì sở thích cá nhân của em mà mặc kệ lợi ích của gia đình và công ty đúng không?”

Đào Nguyên biết cậu đang dẻo mỏ, nhưng vừa nghe cái câu “thứ nhất, em là chồng anh” kia vẫn nhịn không được thấy ấm lòng, tên này rất biết cách khiến người ta cưng mình.

Đào Nguyên chống cằm mỉm cười nhìn cậu. Tống Phi Lan nói xong lại dò xét sắc mặt của anh, thấy anh mãi mà không nói lời nào, còn tưởng anh giận, lập tức e dè đứng lên muốn qua xin lỗi. Không ngờ, Đào Nguyên lại đưa tay vẫy vẫy cậu, Tống Phi Lan lập tức vô cùng vui vẻ chạy tới, quăng hết tiết tháo mà quên sạch bài diễn văn hoàng tráng ban nãy của mình. Cậu ôm cổ Đào Nguyên, đặt mông ngồi lên đùi anh, hệt như một chú chó con đang lấy lòng chủ nhân mà hôn cằm đối phương.

Tan tầm, hai người đến siêu thị mua đồ ăn và hoa quả, mới vừa cơm nước xong lại có điện thoại của Tống Đông Lai gọi tới: “Ngày mai hai đứa có về không? Bố nói nhà bếp nấu thêm cơm.” Thời trẻ thì không sao, nhưng lúc già rồi lại muốn có con cháu quây quần bên người mình.

Tống Phi Lan đang rửa chén, Đào Nguyên liền đưa di động lên cạnh tai cậu. “Dạ về, nhưng chắc tụi con sẽ qua trễ một chút.”

“Sao thế? Con có chuyện gì à?” Tống Đông Lai hỏi.

“Con muốn ngủ nướng.”

“…”

Quả nhiên, đầu dây bên kia lại bắt đầu quát nạt: “Ngủ cái gì mà ngủ! Đã sắp 30 rồi mà cả ngày hết ăn lại nằm, bố bảo mày đi đẻ mày cũng lằng nhà lằng nhằng, mày còn làm được cái gì nữa không?! Sáng mai liệu hồn mà lên sớm!”

Sau khi cúp điện thoại, Tống Phi Lan cảm thấy màng nhĩ đã tê rần. Đào Nguyên hỏi cậu: “Em nói vậy làm chi cho bố mắng?”

“Em chỉ định nhõng nhẽo xíu thôi mà.” Thật ra là do cậu ngứa miệng đó.

10 giờ sáng hôm sau Tống Phi Lan mới bò dậy, mái tóc xoăn của cậu rối bù, cậu nhìn Đào Nguyên đang ngồi trong phòng khách đọc sách liền đi qua leo lên người anh, vùi mặt vào cổ anh, mơ màng nói: “Sao chồng không gọi em dậy?”

Đào Nguyên buông sách xuống: “Anh muốn xem em có thể ngủ tới chừng nào.” Anh nhìn đồng hồ, nói: “Được mười hai tiếng luôn.”

“…” Tống Phi Lan đành leo xuống, mếu máo chui vào wc, nếu ảnh còn như vậy nữa thì sau này phải chỉnh sửa gia pháp thôi.

Đào Nguyên bỗng kéo cậu một cái, Tống Phi Lan ngã lên đùi anh, cậu vội vàng chống tay vịn sô pha ngồi dậy: “Anh bình tĩnh, vết thương trên chân anh còn chưa khỏi hẳn mà.”

Đào Nguyên cũng không để ý, nâng mông Tống Phi Lan, hôn lên khóe miệng của cậu, nói: “Em còn chưa hôn anh chào buổi sáng.”

“Hehe…” Tống Phi Lan cười tủm tỉm, ôm mặt anh thơm mạnh một cái, nói: “Chồng em càng ngày càng quyến rũ.”

Rửa mặt xong Tống Phi Lan lại ăn chút gì lót dạ, mỗi lần về Tống gia cậu đều không no, có lần còn nghĩ mình không cao lên được là do hồi xưa ở đó riết nên bị suy dinh dưỡng.

Lúc hai người ngồi trên xe bus thì đã sắp 11 giờ, Tống Phi Lan cơ hồ có thể tưởng tượng cảnh Tống Đông Lai gào vào mặt cậu.

Khi cả hai đến khu biệt thự của nhà họ Tống đã là giữa trưa, không ngờ có người đến còn trễ hơn so với họ. Đôi chồng chồng vừa bước xuống đã thấy một chiếc xe dừng lại trước cổng Tống gia. Tống Tư Duy cầm ví đứng một mình ngoài xe, cô cúi xuống, hình như đang nói chuyện với người bên trong.

Đào Nguyên nhìn kỹ, người ngồi trên ghế lái không phải là Lý Thừa Nghiệp, hình như là tài xế lần trước đi cùng Tống Tư Duy.

Tống Tư Duy ngẩng đầu, mới vài ngày không gặp mà cô đã tiều tụy hơn nhiều. Xe rời đi, cô cũng nhìn thấy cả hai, khóe miệng cong lên lộ ra một nụ cười nhẹ: “Đến rồi à?”

Tống Phi Lan gật gật đầu: “Em còn tưởng mỗi mình em chưa tới, anh rể không đi ạ?”

Tống Tư Duy không muốn nhiều lời chuyện nhà mình, đáp cho có lệ: “Công việc của anh ấy bận lắm.”

Tống Phi Lan và Đào Nguyên liếc mắt nhìn nhau một cái, bọn họ không nói gì nữa, cả ba cùng đi vào.

Không khí trong nhà hệt như ngày bình thường, hình như cũng không vì chuyện nhà Tống Tư Tuệ mà thay đổi. Trình Mạn Phương ngồi trong phòng khách ôm cháu gái, vợ chồng Tống Tư Tuệ an vị ngồi bên cạnh bà, mỉm cười nhìn con gái đang chơi với bà ngoại, giống như không hề có chuyện gì xảy ra.

Tống Phi Lan không ngờ Tống Tư Tuệ tính tiểu thư thế mà lại dàn xếp ổn thoả được, dù sao chẳng ai nhịn nổi chuyện chồng mình ngoại tình cả, có lần một thì chắc chắn sẽ có lần hai. Đầu óc cậu lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, nếu cậu ngoại tình, Đào Nguyên đại khái sẽ trói cậu vào giường thao thành hoa hướng dương, sau đó nhốt cậu trong phòng, ngoại trừ ăn uống ngủ nghỉ đi vệ sinh ra thì không cho cậu làm gì nữa. Không biết tại sao Tống Phi Lan cứ cảm giác Đào Nguyên nhất định có thể làm mấy chuyện tâm thần như thế.

Nếu Đào Nguyên ngoại tình thì sao nhỉ? Mình cũng chỉ biết mỗi chiêu khóc thôi, ngẫm lại thật là xót xa biết bao.

Trong phòng ăn đã dọn cơm xong, Tống Đông Lai đi tới, ánh mắt quét một vòng, nói với Tống Tư Duy: “Thừa Nghiệp lại không tới à?”

“Anh ấy đang bận.” Tống Tư Duy rũ mắt trả lời.

“Lúc nào cũng bận! Ngày nào cũng bận! Ngay cả thời gian tạt về nhà ăn bữa cơm cũng không có?! Con xem nó bao lâu không chịu về đây rồi? Cả Tết cũng thế!” Tống Đông Lai hiển nhiên hơi bực.

Trình Mạn Phương khẽ thở dài, vỗ vỗ lưng ông, bà ta vừa định mở miệng giảng hòa, nào ngờ Tống Tư Duy lại không im lặng như mọi ngày nữa: “Bố không biết vì sao anh ấy không đến ư? Nếu lúc trước bố chỉ cần giúp anh ấy một chút thôi thì Lý thị đã không đến mức phải bán tống bán tháo đi như bây giờ.”

Tống Đông Lai không ngờ cô ta sẽ cãi lại, trợn mắt cả buổi mới nói: “Lúc ấy bố cũng đang kẹt tiền.”

“Đang kẹt tiền mà vẫn đưa cho Tống Phi Lan mấy ngàn vạn quay phim truyền hình sao?” Khuôn mặt nhu nhược của Tống Tư Duy vì gầy đi mà lộ ra góc cạnh, nhìn kỹ thì có vẻ chua ngoa.

“Đó không phải tiền của bố. Con không hiểu qui tắc của ngành giải trí đâu, tiền bố đưa cho nó là của ngân hàng tư nhân…” Ông ta còn chưa kịp nói hết câu, Tống Tư Duy đã xoay người rời đi, Trình Mạn Phương gọi mãi mà cô cũng không đáp, Tống Phi Khanh đành phải đuổi theo.

Tình cảnh hiện giờ vô cùng xấu hổ, Đào Nguyên nắm tay Tống Phi Lan, hai người đứng đó im lặng không nói. Một lát sau, Trình Mạn Phương bảo: “Kệ con bé, chúng ta ăn cơm đi.”

Tống Đông Lai tức giận quát: “Không ăn!” Sau đó xoay người lên lầu.

Đào Nguyên kéo Tống Phi Lan đi theo an ủi, Tống Tư Tuệ đứng dưới cầu thang trào phúng nói: “Cũng biết tranh thủ thời cơ quá ha.”

Đọc truyện chữ Full