*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai người nằm trong chăn âu yếm nhau một lúc, Tống Phi Lan ngậm đầu lưỡi của Đào Nguyên không buông, dường như chỉ có hôn anh như thế thì cậu mới có thể yên tâm rằng từ nay về sau sẽ cùng người này gắn bó kề bên mãi không chia lìa.
Đào Nguyên cũng để cậu nhõng nhẽo, trên đời này trừ anh ra, không có ai có thể hiểu được em ấy đáng yêu đến nhường nào.
Hai người tựa như một cặp sinh đôi, trong em có anh, trong anh có em.
Sáng hôm sau, Tống Phi Lan vẫn còn nắm chặt bên dưới của Đào Nguyên, rúc đầu vào hõm vai anh, giống như một đứa trẻ to xác đang ôm gấu bông của mình. Đào Nguyên cười thở dài, vỗ vỗ tay cậu, nói: “Nắm hồi nó đứt bây giờ.”
Tống Phi Lan cũng tỉnh, chẳng những không buông ra mà còn nghịch ngợm vuốt ve mấy cái, bị Đào Nguyên xoay người đè xuống, anh hôn lên môi cậu, thấp giọng hỏi: “Không muốn dậy đúng không?”
Tống Phi Lan vẫn còn đang mơ màng, cậu không trả lời, chỉ cười hì hì vươn tay bóp mông anh, lẩm bẩm: “Phí quá, vừa vểnh vừa tròn thế này mà.”
Đào Nguyên vốn đang động tình nhất thời bị cậu làm cho buồn cười đến tụt cả hứng, chỉ có thể hung tợn trả đũa nói: “Chỉ cần cái mông vừa vểnh vừa trắng vừa tròn này không bị phí là được.”
Anh hất mạnh chăn, lật Tống Phi Lan đang nằm bên trong lại như lật bánh xèo, làn da trắng nõn trơn bóng lộ ra, thiếu điều còn trắng hơn da mặt. Tống Phi Lan hệt như có cảm ứng muốn cứu mông mình, nhưng đã muộn, da thịt mềm như bánh màn thầu bị bàn tay to lớn của Đào Nguyên tét hai cái, lập tức đỏ ửng lên, Tống Phi Lan gào thét: “Đồ thú tính!”
Khóe miệng Đào Nguyên lộ ra một nụ cười nhạt, anh không để bụng, khom lưng xuống hôn nhẹ một cái. Cảm giác được đôi môi mềm mại trên làn da, Tống Phi Lan quay đầu, khẽ gọi: “Đào Nguyên…”
Đào Nguyên cười cười buông cậu ra, lại vỗ vỗ cái mông tròn vểnh như hai gò đất, nói: “Dậy mau.”
Tên Tống Phi Lan không tiết tháo kia dĩ nhiên không muốn, cậu không cam lòng bò dậy, ngồi trên giường nhìn tấm lưng trần của Đào Nguyên hét: “Sáng sớm thả chim người ta ra xong lại không chịu trách nhiệm…”
“Đừng nói nhảm nữa, mau dậy đi.” Đào Nguyên đứng trong nhà vệ sinh vừa đánh răng vừa nói.
Tống Phi Lan y hệt như chim bay về rừng phi vào wc, đứng ở bồn cầu giải quyết: “Hôm nay đi hỏi cung có cần chiến lược gì không anh? Ai đóng vai hiền ai đóng vai ác?”
Đào Nguyên nhổ bọt kem đánh răng, súc miệng, sau đó xoay người vào buồng kính mở vòi hoa sen, nói: “Không cần, em cứ ngồi im, cứ nhìn anh mà làm.”
Tống Phi Lan đứng ngoài nhìn vách kính phủ đầy hơi sương, cũng muốn vào theo, nào ngờ Đào Nguyên đã sớm đoán trước, một tay giữ cửa một tay gội đầu, không cho cậu vào.
“Em đánh răng đi, lát nữa hãy vào tắm.” Nếu không thì cả hai biết bao giờ mới tắm xong, Tống Phi Lan rất biết cách quyến rũ đó.
Tống tổng đang ham muốn khó nhịn lại bị từ chối, cậu bĩu môi, đành phải xoay người đi đánh răng. Mỗi lần Đào Nguyên tắm rửa y như đi đánh giặc, chiến đấu đúng 6 phút là xong, phải gọi là vẩy nước thì đúng hơn. Tống Phi Lan vừa mới rửa mặt xong, đang chuẩn bị cạo râu đã thấy Đào Nguyên tắt vòi hoa sen đi ra, cậu nhịn không được hỏi: “Tắm có sạch không đấy?”
Đào Nguyên cười cười không đáp, kéo khăn tăm trên giá xuống quấn quanh người, lại cầm dao cạo râu trong tay cậu, nói: “Để anh làm cho.”
Tống Phi Lan đưa bàn chải cạo râu (1) cho anh, Đào Nguyên không nhận, dùng tay bôi kem cạo râu cho cậu.
“…” Tống Phi Lan đành yên lặng cất bàn chải đi, nâng cằm lên cho anh làm, mím miệng nói: “Anh chậm thôi, đừng làm em bị trầy.”
Đào Nguyên chỉ cười dài, động tác vô cùng nhẹ nhàng từ tốn, lưỡi dao nhẹ nhàng trượt trên da cậu. Hai tay Tống Phi Lan vịn vào hông anh, người nọ vẫn khỏa thân, cậu đứng một lát lại bắt đầu sờ mó lung tung, bị đối phương làm một câu: “Còn sờ nữa là trầy thật bây giờ.”
Tống Phi Lan không nhúc nhích, nhìn nước chậm rãi chảy xuống trên cơ ngực của anh, mấp máy môi nói: “Để một mâm thịt kho tàu trước mặt mà không cho ăn, ích kỉ quá chừng.”
“Thế em nhắm mắt lại đi.”
Tống Phi Lan liền nghe lời nhắm tịt hai mắt lại, thế mà vẫn muốn đùa giỡn: “Không nỡ.”
Đào Nguyên không đáp, giúp cậu cạo ria mép xong thì đập đập dao cạo lên bồn rửa, nói: “Được rồi, em rửa mặt đi.”
Tống Phi Lan chui vào buồng kính vẫn còn giăng đầy hơi nước, Đào Nguyên đứng ngoài rửa dao cạo râu cất đi, sau đó đem quần áo sạch vào cho cậu: “Anh đi mua đồ ăn sáng, em xong thì chờ anh một lát.”
Cửa phòng mở ra rồi lại khép lại, tâm trạng của Tống Phi Lan hệt như bầu trời lúc này, sáng sủa đến ngàn dặm không mây.
Khi Đào Nguyên cầm cà mèn và bánh quẩy về thì Tống Phi Lan mới tắm xong đang đứng ở phòng khách lau đầu, nghe thấy chồng mình phàn nàn: “Sao em chậm thế?”
“… Em còn chẳng chê anh tắm nhanh không sạch thì thôi.” Tống Phi Lan vừa lau tóc vừa nhỏ giọng nói.
“Thì anh có chê em đâu.” Đào Nguyên đặt đồ ăn xuống, khóe môi lại vô thức cong lên: “Lau nhanh rồi qua ăn sáng, mình đi sớm cho đỡ đông.”
Tống Phi Lan qua loa xoa đầu, vắt khăn mặt lên lưng ghế dựa. Tóc cậu hãy còn sũng nước, chứng OCD của Đào Nguyên lại nổi lên, cứ cảm thấy nước trên tóc cậu sẽ nhỏ vào chén cơm. Anh đứng dậy bước qua giúp cậu lau đầu, mái tóc xoăn của Tống Phi Lan bị anh làm xù hết lên.
“Đào Nguyên, khai thật đi, lúc nãy xuống lầu anh trông thấy bồ cũ hoặc em xinh trai nào đó đúng không?” Đôi mắt hoa đào của Tống Phi Lan híp lại: “Sao lại thô bạo với em thế này. Mấy lời ngon ngọt thường ngày của anh đâu? Dịu dàng săn sóc của anh đâu?”
Đào Nguyên cười một tiếng, cố ý nói: “Đêm qua bị em ăn hết rồi.”
“…” Bản mặt già nua của Tống Phi Lan đỏ bừng, nghĩ thầm sao chồng mình càng lúc càng mất tiết tháo vậy, cứ mở miệng là lại nói mấy lời đen tối thế kia, chẳng lẽ bị mình lây sao?
Hai người ăn sáng xong rồi ra ngoài, ở thành phố lớn thì sớm hay muộn cũng vậy, trên đường lúc nào cũng có người, huống chi hôm nay là cuối tuần, người ở khu Tây muốn đi thăm người thân ở khu Đông, người phía Nam lại muốn xuống công viên cây xanh ở phía Bắc, tóm lại phương tiện giao thông công cộng không giây phút nào là rảnh rỗi.
Lúc Tống Phi Lan xuống lầu, cậu lại gọi Đào Nguyên lái xe đi, không cần chen chúc trên xe bus nữa. Đào Nguyên nhìn cậu một cái, hỏi: “Không sợ à? Mình chen một chút cũng không sao đâu.”
“Có sao đó.” Tống Phi Lan đáp: “Chỉ cần nghĩ tới chuyện anh bị một đám người chen qua chen lại ăn đậu hũ thì em thà run rẩy ngồi ô tô còn hơn.”
“…” Đào Nguyên dở khóc dở cười, vươn tay búng một cái lên gáy cậu: “Sao lại nhỏ mọn thế này?”
“Thì nếu là em thì em cũng sẽ cố tình chen tới sờ mó anh thôi, ai bảo anh đẹp trai thế.” Dứt lời, cậu vừa định bước lên xe lại nghe Đào Nguyên bảo: “Em ngồi ghế đằng sau ghế lái đi, chỗ đó khá an toàn.”
… Cái xe này có chỗ nào an toàn hả, lần trước không phải đuôi xe của bọn mình bị tông nát đó sao?
Lời đã đến đầu môi lại nuốt vào, Tống Phi Lan ngoan ngoãn ra chỗ “an toàn” ngồi, kéo dây đai rồi nói: “Đi thôi.”
Bình thường Đào Nguyên lái xe rất cẩn thận, lần này còn cẩn thận hơn, tuy thế, dọc đường Tống Phi Lan vẫn lo sợ hết nhìn Đông tới nhìn Tây.
Nhà Tôn Hưng khá hơn khu ổ chuột kia, thuê đến hai gian, có thể do bà chủ bị bệnh nên phòng ốc lôi thôi đúng kiểu đàn ông, tàn thuốc trong gạt tàn trên bàn trà đã sắp đầy tràn. Lúc Tôn Hưng nhìn qua lỗ mắt mèo trông thấy bọn họ, ông ta lại có vẻ bình tĩnh, không nói gì, chỉ mở cửa mời cả hai vào.
Tống Phi Lan và Đào Nguyên im lặng nhìn nhau một cái. Trong phòng rất yên ắng, cánh cửa phòng bên cạnh đóng chặt, Đào Nguyên liếc mắt đánh giá nó. Tôn Hưng chỉ vào bộ sô pha vá chằng vá đụp bằng chỉ đỏ trong phòng khách, nói với bọn họ: “Mời ngồi.”
Hai người ngồi xuống, Tôn Hưng rót từ chiếc siêu màu xanh ra hai cốc nước nóng đặt lên trên bàn. Tống Phi Lan nhìn hai chiếc cốc thủy tinh lớn nhỏ khác nhau, không nói gì.
Tôn Hưng khá mập, chắc vừa thức dậy, trên người mặc một chiếc áo thun đẫm mồ hôi, mặt mày suy sút nói: “Độ này tôi lu bu quá, không dọn dẹp tiếp đón được, xin lỗi.”
Đào Nguyên nhìn qua, quan sát gương mặt của ông, vẫn rất nho nhã lễ độ tiếp lời: “Uống say đúng là không tốt, hại người hại mình.” Anh dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Không sao đâu, nhưng người yêu của tôi bị chấn thương tâm lý, xe cũng hỏng hết.”
Tôn Hưng cụp mắt, trông ông ta rắn rỏi và chất phác, không giống người sẽ cố ý tông chết ai đó, đôi mắt hình tam giác nhỏ xíu không dám đối diện với bọn họ, ông ta nhìn chằm chằm vào chiếc cốc đang bốc khói nghi ngút trước mặt: “Cảnh sát giao thông nói với tôi là tôi chắc chắn sẽ bị hủy bằng lái xe, hơn nữa cũng phải thương lượng với các cậu, các cậu muốn sao?”
Đào Nguyên đáp: “Cho dù là ra tòa hay giải quyết riêng thì ông đều phải bồi thường cho chúng tôi.” Ánh mắt anh quét một vòng căn phòng, giống như đang tính toán giá trị ngôi nhà này vậy.
Tôn Hưng nhìn anh như thế, vội vàng nói: “Đây là phòng tôi thuê trọ, không phải là nhà của tôi, tôi… cũng không có nhiều tiền, xin anh thư thả ít bữa được không?”
“Tôi nghe cảnh sát nói bà Tôn đang bệnh nặng?” Đào Nguyên nhìn ông, trên mặt lộ ra một nụ cười vô cùng ôn hòa: “Người yêu của tôi cũng biết chuyện này, em ấy nói không bằng chờ thêm một thời gian, bảo tôi đừng ép uổng ông.”
Người yêu của Đào Nguyên – Tống Phi Lan ngồi bên cạnh im thin thít, đan tay vào nhau lộ ra một nụ cười hiền lành.
Tôn Hưng tựa hồ không ngờ bọn họ lại dễ tính như vậy, ông kinh ngạc há miệng, một lúc lâu sau mới nói: “Vậy rất cảm ơn hai người! Vợ tôi đang nằm viện, tiền chỉ có ra chứ không có vào, trong nhà thật sự rất khó khăn! Nhưng các cậu yên tâm, qua độ này dù phải đập nồi bán sắt tôi cũng nhất định bồi thường cho các cậu!”
Đào Nguyên đáp: “Không cần phải thế, chiếc xe kia có bảo hiểm vài bộ phận, còn lại thì bỏ đi. Hơn nữa tôi nghe nói ông cũng chỉ làm lái xe tạm thời? Ông trả nổi không?”
Tôn Hưng càng cúi thấp xuống, trầm mặc không nói gì. Đào Nguyên lại mở miệng: “Tôi chỉ muốn biết một chuyện, chúng ta chưa từng gặp nhau, lúc xảy ra tai nạn thì khoảng cách khá xa, thế sao lúc mở cửa ông lại có vẻ quen biết chúng tôi thế? Không cần hỏi đã cho chúng tôi vào nhà sao?”
“Tôi…”
Tống Phi Lan nhìn môi Tôn Hưng run rẩy, nghe ông ta ấp úng: “Cái này… Mấy ngày nay cảnh sát thường xuyên đến đây điều tra, tôi nghĩ cả hai cũng là…”
Lời này của ông ta không hợp lí, khi hai bên gặp nhau, Tống Phi Lan và Đào Nguyên còn chưa kịp nói gì, Tôn Hưng rót nước xong đã nói “Xin lỗi”, chứng tỏ ông ta hiểu rõ thân phận của bọn họ. Nhưng không đợi cả hai chất vấn, ông ta đã nhanh chóng phát hiện, lại vội vàng vớt vát: “Tôi nhìn thấy hình chụp của hai cậu ở đồn cảnh sát!”
Tống Phi Lan vẫn luôn nhìn ông ta, nếu lúc đầu cậu còn ôm chút hy vọng, nay đã hoàn toàn tin đây là một vụ án mưu sát chưa đủ bằng chứng để ra tòa, có người thật sự muốn giết cậu.
Đào Nguyên ngồi cạnh vẫn lãnh tĩnh như cũ, cười cười: “Ông Tôn này, sao ông lại nhìn thấy ảnh chụp của chúng tôi ở đồn cảnh sát được nhỉ? Cùng lắm họ chụp lại hiện trường tai nạn thôi chứ, chụp chúng tôi làm gì? Có phải tuyển người mẫu đâu.”
Tôn Hưng trầm mặc đan hai tay vào nhau.
“Ông Tôn, cây ngay không sợ chết đứng, ông chỉ cần nói cho tôi biết, vụ tai nạn lần đó thật sự là do ông say rượu sao?” Đôi mắt tràn ngập lệ khí của Đào Nguyên xuyên qua mắt kính nhìn thẳng vào ông ta, ánh mắt vừa lạnh lẽo lại vừa sắc bén.
Tôn Hưng cắn răng không nói tiếng nào.
Tống Phi Lan nhìn dáng vẻ của ông ta, cậu suy nghĩ một lát rồi mở miệng: “Ông Tôn, lúc ấy chỉ thiếu chút nữa thôi, tôi và tiên sinh nhà tôi đã không thể ngồi đây nói chuyện với ông được nữa rồi.”
Cậu vừa dứt lời, Tôn Hưng ngẩng phắt đầu nhìn cậu, sau đó lại vội vàng cúi xuống, hiển nhiên trong lòng đang xúc động.
Tống Phi Lan nghĩ, lúc này không thể bức ép ông ta, ít ra ông ta vẫn còn chút nhân tính, nếu ông ta tự nói ra thì tốt, mà nếu cứ dồn ông ta quá có khi còn bị dội ngược.
Đào Nguyên quay đầu lại liếc mắt nhìn cậu một cái, tựa hồ hiểu ý cậu, anh quay đầu lại nói với Tôn Hưng: “Ông Tôn, hôm nay chúng ta dừng ở đây, nếu ông có gì muốn nói thì có thể gọi tôi bất cứ lúc nào cũng được.” Anh bấm bấm điện thoại, nghe thấy di động trong túi áo ông ta reo lên rồi mới ngắt máy: “Bà Tôn nên nhanh chóng chữa bệnh đi, tôi có quen vài tổ chức từ thiện có thể hỗ trợ cho gia đình đấy.”
Trời tháng Tư, Tôn Hưng ngồi đó mà mồ hôi như tắm.
Lúc hai người từ nhà ông ta bước ra mới có 11 giờ sáng, cả bọn nói chuyện cũng không lâu lắm. Tống Phi Lan ngồi trên xe hỏi Đào Nguyên: “Anh nghĩ ông ta có gọi lại cho anh không?”
“Không đâu.” Đào Nguyên vừa khởi động xe vừa lắc đầu: “Bản chất của con người là ích kỉ, nếu Tôn Hưng thừa nhận có người chủ mưu, ông ta sẽ không tránh khỏi tội mưu sát, thể nào cũng phải vào tù, vợ ông ta còn đang bệnh nặng, cho dù là vì vợ hay vì bản thân, ông ta cũng sẽ không nói thật.”
Tống Phi Lan thở dài, nói: “Vậy bao giờ chúng ta lại đến?”
“Chờ một thời gian nữa xem sao, vợ Tôn Hưng bệnh nặng lắm rồi nên ông ta mới lâm vào đường cùng, nhận giết bọn mình để lấy tiền. Chúng ta có thể chờ ông ta đi tìm chủ mưu đòi tiền hoặc khai thật mọi chuyện. Mấy ngày sau lại đến nói lý với ông ta, kích thích ông ta một chút.” Đào Nguyên nói xong, lại thông qua kính chiếu hậu nhìn cậu, hỏi: “Có đói không? Trưa nay em muốn ăn gì?”
Tống Phi Lan cũng không sốt ruột, tính cậu không phải kiểu làm cho ra nhẽ mới chịu, cậu tạm thời gác việc này qua một bên, hỏi lại Đào Nguyên: “Anh muốn ăn gì?”
————————————————
(1) Bàn chải cạo râu: Dùng để bôi kem cạo râu =)), trông như cái cọ kabuki của mấy chị blogger làm đẹp nhỉ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cuộc Sống Sau Khi Kết Hôn Với Sếp
Chương 46
Chương 46