Edit+Beta: Minh Miu
Điền Tiểu Mãn quan tâm nhất đương nhiên chính là vấn đề của mẹ Điền Đại Tráng, hỏi: “Búa, em gặp qua mẹ Đại Tráng sao?”
Búa gãi tóc, chớp đôi mắt đậu xanh, nói: “Anh nói là thím Dương? Đương nhiên gặp qua, con người thím rất tốt, cũng rất ôn hòa. Không giống những lão nương khác trong thôn chúng ta, động một chút lại gào to mắng chửi người.”
Điền Tiểu Mãn nghĩ thầm:Ngược lại cùng với tưởng tượng giống nhau. Mẹ Đại Tráng, chỉ là nhìn ảnh chụp có thể nhìn ra là một tiểu thư khuê các trầm tĩnh phong độ, lại kết hợp với giáo dưỡng ngày thường của Đại Tráng, càng là cùng với người nơi đây hoàn toàn không giống.
Điền Tiểu Mãn lại hỏi: “Nghe nói mẹ của anh ấy còn rất có học vấn?”
Búa lắc đầu: “Em không biết. Chẳng qua, hẳn là, nghe nói, trước kia trường ở quê thiếu giáo viên, thím Dương còn bị mời đi làm giáo viên nữa, dạy ngữ văn và âm nhạc.”
Điền Tiểu Mãn ngạc nhiên nhướng lông mày: “Âm nhạc?”
Búa gật gật đầu, nói: “Hình như còn biết đàn nhạc khí gì đấy nữa. Chẳng qua, biết nhạc khí gì em không biết, em là nghe người khác nói, nhưng, thím Dương sức khỏe không tốt, về sau thì không đi nữa.”
Thấy Điền Tiểu Mãn biểu tình dường như không tin, Búa vội vàng bỏ thêm một câu: “Thật sự. Anh Đại Tráng cũng biết nữa, ảnh biết thổi địch và kèn ác-mô-mi-ca, thổi rất hay. Đều là mẹ anh ấy dạy.”
Đại Tráng hóa ra còn có thể thổi địch và kèn ác-mô-ni-ca, nhìn không ra thằng này còn đa tài đa nghệ, sao không bày một chút nét đẹp nội tâm của anh cho tôi? Điền Tiểu Mãn trong lòng đang nghĩ đến vui vẻ, đồng thời đối với lai lịch mẹ Đại Tráng càng thêm tò mò, lại hỏi: “Mẹ Đại Tráng cô ấy nhất định lớn lên rất đẹp, chẳng qua, Đại Tráng lớn lên không phải quá giống mẹ anh ấy.”
Vốn dĩ Điền Tiểu Mãn thiếu chút nữa nói ra “Đại Tráng lớn lên không giống cha anh ấy”, nghĩ đến ngày đó Đại Tráng nghe thấy sau đó mặt đen một bộ dạng không vui, Tiểu Mãn kịp thời đem câu kia nuốt trở vào.
Dù Điền Đại Tráng không ở, cậu cũng bảo toàn tiềm thức của Đại Tráng, hơn nữa, không muốn làm cho anh tức giận.
Búa nghĩ nghĩ, nói: “Đẹp? Em không cảm thấy. Thím quá gầy, trên mặt xương cốt lồi ra, mắt lại lõm xuống dưới như vậy, nhìn quái dị dọa người.
Điền Tiểu Mãn tưởng tượng mẹ Đại Tráng nằm lâu ở trên giường bệnh đem một thân tao nhã đều làm hỏng, không khỏi lòng có chút ưu tư, nhất thời tâm tư xa xôi, nói không ra lời.
Búa một mình chơi ngứa ngáy khó chịu, đem cái quạt lông vũ của mẹ Điền Đại Tráng khi còn sống đã dùng qua quạt quạt, giả vờ giả vịt đong đưa hai cái, nói: “Ta là Chu Cát Lượng. Quạt lông vũ đong đưa, mười vạn mũi tên cầm ra.”
Điền Tiểu Mãn lúc này mới tỉnh hồn lại, bĩu môi, nói nói: “Liền nhóc, còn muốn làm quân sư? Làm A Đẩu còn không kém bao nhiêu.”*A Đẩu: con của Lưu Bị, thời Tam Quốc bên Trung Quốc, ví với kẻ bất tài vô dụng.
Búa giận đến cắn răng, nếu không phải anh Tiểu Mãn, nó đã sớm tức giận đến chống nạnh mắng to nói bậy rồi. Đứa nhỏ trong nông thôn có thẹn thùng, nhưng tính cách phần lớn là không tốt, nhất là Búa trước sau như một không có người dạy bảo, lời nói thô thục như “X mẹ mày” các loại đều là nói đến thuận miệng, chỉ là trên người anh Tiểu Mãn có một luồng khí thế, nó dù thế nào cũng không dám ở trước mặt anh Tiểu Mãn làm càn nói lung tung, chỉ có thể vểnh miệng sinh hờn dỗi.
Tiểu Mãn đầu vốn thông minh, thay đổi cũng nhanh, thấy Búa không vui, liền đánh vỡ cục diện cười ha ha: “Kì thật A Đấu cũng không tệ, người ta vẫn là hoàng đế đó, Gia Cát Lượng cũng phải nghe ông ta. Chẳng qua Búa chúng ta không thích thì thôi, nếu không nhóc thử làm Triệu Vân, ngũ hổ thượng tướng, cũng không tệ.”
*Gia Cát Lượng: nhà chính trị của Thục Hán thời Tham Quốc, tự là Khổng Minh, phò tá Lưu Bị dựng nên Thục Hán.
Búa liền vui vẻ, học kinh kịch đóng vai A Đấu một lát rồi cắt ngang diễn Triệu Vân tướng quân, lại quấn quít Tiểu Mãn muốn đánh cờ, chính mình chạy đi tìm bàn cờ quân cờ đến, bày tạm ở trên giường Tiểu Mãn, vẻ mặt giống như con chó nét mặt khẩn cầu.
Giết nhóc còn không phải một bữa ăn sáng? Điền Tiểu Mãn không sao cả, nghĩ thầm, vừa vặn lại thuận tiện hỏi một chút.
Búa một lát liền tiến vào trạng thái, tâm tư toàn bộ đều đặt trên bàn cờ, cắn quân cờ nhíu mày vẻ mặt đau khổ, Tiểu Mãn hỏi cái gì nó liền đáp cái đó, ít qua đầu óc.
Tiểu Mãn ở trong lòng cười trộm, ngoài miệng lơ đãng hỏi ra vấn đề quan tâm nhất: “Ai, nhóc có biết trước kia Anh Đại Tráng cùng với ai từng nói qua yêu đương hay không?”
Kì thật, vấn đề này không hỏi cũng biết đáp án. Chẳng qua, Điền Đại Tráng ngày đó khi nắm tay Tiểu Mãn đúng lúc bên cạnh trình diễn bức tranh tình dục sống động, khiến anh cứng ngắc囧 xấu hổ vài ngày sau cũng không chịu cùng Tiểu Mãn ngủ chung giường, khiến Tiểu Mãn không thể không cảm thán: thằng này sờ tay nghe âm thanh cũng cứng không chịu nổi, sau đó chạy vào nhà vệ sinh nhìn cũng biết là trình độ ngây thơ đến cỡ nào, nhất định là chưa bao giờ nói qua tình cảm yêu đương ngớ ngẩn.
Nhưng, Điền Tiểu Mãn ở trong lòng xác thực cảm thấy có chút khó tin, nếu như đúng như ngày đó cậu nói giỡn, Điền Đại Tráng thằng này được xưng tụng là cao phú soái của thôn bản rồi, tính cách cũng tốt lại chịu khó sẽ yêu thương người, cũng không phải trời sinh là cong, trước kia còn lẩm bẩm muốn cưới vợ nữa, lẽ ra nên được cô gái trong thôn thích, hơn nữa, nhìn xem Xuân Sơn bên cạnh sinh hoạt vợ chồng biểu diễn tình sự rất hào phóng, nói rõ người thôn này rất khai hóa nha, như thế nào Điền Đại Tráng cũng hai mươi hai rồi, còn có thể là một tờ giấy trắng?
Búa không há miệng nói: “Nói chuyện yêu đương? Anh Tiểu Mãn anh là hỏi có cô gái muốn gả cho Anh Đại Tráng phải không? Không biết, nên không có, chẳng qua người thích Anh Đại Tráng cũng không ít, chính là...”
Phát giác được Búa trong lời nói do dự Tiểu Mãn vội vàng hỏi: “Sau đó? Nói mau ah.”
Búa vừa chơi quạt lông vũ trong tay, đem lông trên quạt mở ra khép lại, vừa nói: “Về sau có người tạo tin đồn thất thiệt về Anh Đại Tráng, nói ảnh vóc dáng rất cao, người cao sớm muộn gì cũng phải chết sớm, gả cho ảnh sau này trở thành quả phụ, còn nói, ảnh mệnh cứng, đem cha mẹ khắc chết, tương lai khắc chết vợ và con vân vân.”
Điền Tiểu Mãn nghe được tức lại buồn cười: “Ai mẹ nó nhàm chán như vậy tạo những tin đồn thất thiệt này, bắt được đánh chết nó.”
Búa bỗng nhiên đem con mắt nhỏ liếc qua liếc lại, lấm la lấm lét nói: “Nhưng anh Đại Tráng rất được, tuy hiện tại không có nữ thích ảnh, nhưng là có nam thích ảnh nhé.”
Điền Tiểu Mãn chấn động, còn tưởng Búa nói chính là mình, thoáng cái mặt đỏ rần, lại nghe thấy Búa nói: “Chính là Nhị Ngưu thôn Hưng Hoa, Nhị Ghế đó thích anh Đại Tráng, nếu không phải hai thôn cách khá xa, anh ta nhất định mỗi ngày đến trông coi anh Đại Tráng bán tao.”
Điền Tiểu Mãn vốn tưởng rằng, Điền Đại Tráng coi như là nói qua yêu đương, nhiều lắm thì là cùng “Tiểu Phương” trong thôn có chút trẻ trung tình cảm lưu luyến giống như nước sôi, ngược lại là cũng không quá chú ý, nhưng là “Tiểu Phương” bỗng biến thành “Tiểu Phương” bản nam lập tức khiến Tiểu Mãn không tiếp nhận được rồi, trong lòng oán hận tốn hơi thừa lời: Còn tưởng rằng anh là một tờ giấy trắng, kết quả anh nha chân đạp hai thuyền.
Trong lòng phiền muộn cùng lòng đố kị nhưng không cách nào hướng Búa một đưa nhỏ kể ra hoặc phát tiết, Điền Tiểu Mãn buồn bực trong chốc lát, lại hỏi: “Anh Đại Tráng của nhóc ở chỗ này không có thân thích sao? Anh như thế nào cho tới bây giờ không thấy qua.” Đây cũng là một nghi vấn cho tới nay của Điền Tiểu Mãn, người trong thôn này phần lớn là họ Tiểu Mãn, nghe nói tổ tông vốn dĩ là một nhà, cho nên hoặc ít hoặc nhiều đều có chút quan hệ thân thuộc, như thế nào gia đình Điền Đại Tráng lại giống như là Thạch Đầu từ trong khe đá xuất hiện, không riêng mẹ anh không có thân bằng, ngay cả cha anh bên ngoài cũng giống như không có thân thích, cái này có chút kì quái, nhưng Điền Đại Tráng giống như kiêng kì cái này, chưa bao giờ nói.
Búa nói: “Anh Đại Tráng có một nhà chú thím, chỉ là hình như cãi nhau trở mặt rồi, người hai nhà rất ít lui tới.”
Chú thím? Vậy hẳn là quan hệ thân cận, như thế nào sẽ cãi nhau trở mặt cả đời không qua lại với nhau? Điền Tiểu Mãn cảm thấy lúc này nhất định có thứ gì đáng đào móc, liền cảm thấy hứng thú mà hỏi: “Cãi nhau mà trở mặt? Vì chuyện gì cãi nhau mà trở mặt?”
Búa đang muốn mở miệng, đã thấy anh Đại Tráng khuôn mặt tuấn tú đen lại tiến vào, không vui nói: “Thằng nhãi con biết cái đếch gì, liền há mồm nói lung tung. Chuyện nhà người khác, mày nhiều chuyện cái gì.”
Búa thấy tình thế không ổn, vội vàng chuồn đi, ngay cả cơm tối cũng không cọ.
Điền Tiểu Mãn trên mặt có chút không nhịn được, ngượng ngùng nói: “Anh hôm nay như thế nào về nhà sớm như vậy?” Đồng thời, Tiểu Mãn trong lòng dấy lên ngọn lửa, nghĩ thầm, tôi còn không có hỏi anh chuyện “Tiểu Phương” phiên bản nam cái gì kia, anh hướng tôi bày sắc mặt gì?
Chẳng qua, nếu nghiêm túc muốn đi hỏi Điền Đại Tráng, Điền Tiểu Mãn lại không hạ được mặt mũi, nghĩ thầm, mình là ai, đáng giá cùng một thằng nào đó trong thôn tranh giành tình nhân sao? Cái đó cũng không khỏi quá thấp kém đi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhặt Tổng Tài Sinh Bánh Bao
Chương 23
Chương 23