DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhặt Tổng Tài Sinh Bánh Bao
Chương 60

Edit+Beta: Minh Miu

Chu Nguyên Dịch lần này đến, còn rất chu đáo mang rất nhiều quần áo đồ dùng cho con nít, hơn nữa đều là rất cẩn thận mở ra cũng đã giặt một lần, đợi đứa nhỏ ra đời thì có thể dùng. Hắn gọi Đại Tráng qua nhận, một mẫu một kiểu chỉ cho Đại Tráng xem, đều là những công dụng gì, khiến cho Đại Tráng vừa cảm kích vừa xấu hổ, nói: “Bác Chu quá phí tâm rồi, ngay cả cái này cũng giúp chúng cháu suy nghĩ đến. Ngược lại là cháu cùng An Trình cái gì cũng không chuẩn bị.”

Chu Nguyên Dịch cười nói: “Tôi cũng không có phí tâm gì, đều là bảo dì Mai đi mua, tôi cũng không biết hiện tại người khác nuôi đứa nhỏ, lại có nhiều trò như vậy. Xem những cái này, này là công ty thiết kế đồ dùng giúp mấy đứa nhỏ, thật sự là, chỉ có cậu không nghĩ đến, không có chuyện bọn họ không làm ra.”

Dì Mai là người làm thuê hơn mười năm ở Chu gia, làm việc cẩn thận thỏa đáng, Chu Nguyên Dịch liền dặn dò một câu, bà liền đem vật phẩm có khả năng dùng đến đều thu thập đến.

Quần áo nhỏ ở bên trong bao gồm các loại áo lót dài ngắn, kiểu thắt nút, kiểu nút áo, kiểu trùm đầu cũng có, còn có quần áo toàn thân, có thể đem bảo bảo bao toàn thân giống như túi gấu, cùng với các loại áo khoác màu sắc tươi đẹp, còn có giày bảo bảo mềm mại, tất vải,băng gạc khăn tay lau miệng, khăn vòng cổ dùng ăn cơm vân vân.

Mặc dù là tã cũng là rất quan trọng, dùng tã lót bên ngoài thuận tiện mau lẹ, dì Mai còn dùng vải bông mềm mại thuần trắng làm một chồng có thể giặt tã, áo lót nhựa giấy plastic, liền không dễ làm dơ giường, còn có tã lót ngăn chặn nước tiểu, khăn tay ướt chuyên dùng cho bảo bảo, dầu trẻ sơ sinh, phấn rôm vân vân, không phải nước tới chân rồi mới nhảy.

Bình sữa cũng có rất nhiều mục, bình sữa lớn nhỏ cộng lại năm sáu cái, cùng với núm vu cao su các loại, nghe nói là phân theo tuổi, bảo bảo một tháng tuổi lúc dùng núm vú bú sữa không giống với lúc sáu tháng, cho nên, dù Mai đều phân chia các dạng ra rồi, còn có bàn chải bình sữa, nồi trừ độc, dụng cụ hâm sữa vân vân.

Đại Tráng cầm lấy một bình sữa, bên trên còn dẫn theo một đồ vật giống như máy bom nước, hỏi: “Đây lại là cái gì? Dùng làm gì?”

Chu Nguyên Dịch tranh thủ thời gian đem vật kia đoạt xuống, thấp giọng chửi bới nói: “Dì Mai cũng thiệt là. Loại này cũng mua đến. An Trình chỗ nào cần dùng đến.”

Đại Tráng vốn không có lưu tâm, chỉ là túy ỳ hỏi, chợt phát hiện cha vợ đại nhân biểu hiện trước sau như một gặp chuyện không sợ hãi mặt rõ ràng đỏ lên, không khỏi ở trong lòng hơi ngạc nhiên. Lại nghiêng mắt liếc nhìn, nhìn thấy cha vợ đại nhân đem vật kia nhét vào bên trong ngăn kéo, lại càng hiếu kì hơn.

Vì vậy đợi cha vợ sau khi đi, Đại Tráng lén lút từ trong ngăn kéo cầm ra, trở về phòng hướng vợ đại nhân nhờ dạy bảo.

An Trình cũng không biết đó là vật gì, nhưng, bây giờ là thời đại internet nha, lên mạng kiểm tra.

Mở ra website xem xét, An Trình con mắt tức thì liền trợn tròn, Đại Tráng còn không rõ ràng chuyện gì xảy ra, đã thấy cậu liên tục sợ hãi không ngừng nhìn chữ thập đỏ ở phía trên, trong miệng mắng chính mình: “Hỗn đản, cầm loại vậy này đến trêu ghẹo tui.”Đại Tráng hô oan uổng, đã thấy cả khuôn mặt kể cả lỗ tai vợ đều hồng thấu, liền giống như quả táo lớn, Đại Tráng bỗng nhiên liền hiểu, buộc miệng nói: “Anh còn nghĩ là cái gì, hóa ra là dùng hút sữa?”

An Trình đem vật kia ném về phía anh, xấu hổ nói: “Anh còn nói. Mau đem nó ném đi.”

Đại Tráng cười hì hì đi qua, nói: “Xác thực là đồ vô dụng. Mặc kệ có hay không, đều không dùng được nó. Loại việc này, để anh làm được rồi, cam tâm tình nguyện cống hiến sức lực.”

Nói xong, móng vuốt sói sờ lên, thanh âm cũng mập mờ khàn khàn: “Vợ, có thể hay không có sữa? Trước hết để cho anh nhấm nháp một ngụm thử xem?”

An Trình tức giận đến muốn mắng chửi người, bỗng nhiên nhíu mày ôm bụng.

Đại Tráng sợ tới mức không dám lại nói hưu nói vượn, vội vàng ôm lấy vợ, nói: “Vợ, em làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?”

An Trình lông mày nhíu chặt, trong cổ họng rên rỉ: “Hình như...phía dưới chảy nước...”

“À?” Đại Tráng hoàn toàn không hiểu, nghĩ thầm, lúc này, vợ không phải là đang câu dẫn mình đi? Cúi đầu nhìn, quả nhiên thấy An Trình dựa vào trên khăn trải giường lan tràn một mảnh nước đọng, thật đúng là chảy nước, nước này không phải là nước kia, Đại Tráng biết dị thường, vội vàng nói: “Đừng sợ, đừng sợ, anh đi mời bác sĩ đến.”

An Trình ngắt tay anh, nhịn xuống cảm giác không thoải mái, nhẹ nhàng nói: “Em không sợ, hẳn là bảo bảo sắp sinh ra. Cha ở chỗ này, gọi ông một tiếng. Ông...có kinh nghiệm.”

“Được.” Đại Tráng liền tranh thủ đặt vợ dựa vào đống nệm trên giường, sau đó bước nhanh tới cửa, hướng về phía lầu dưới hô một tiếng: “Bác Chu! Chú Lê! Anh Trình em ấy hình như sắp sinh rồi.”

Chu Nguyên Dịch cùng chú Lê nghe động tĩnh, đều phi thân lên lầu. Chu Nguyên Dịch trông thấy An Trình tuy phá nước ối, lại còn không có phát cáu, sắc mặt xem như bình thường, ngược lại không có nhiều kinh hoảng, hỏi An Trình: “Con bây giờ cảm thấy như thế nào?”

An Trình nói: “Bụng hơi đau, nhưng, còn có thể nhịn được...”

Chu Nguyên Dịch nói: “Vậy chịu đựng, cha lập tức gọi điện thoại để cho bác sĩ tới.”

Nửa giờ sau, bác sĩ An liền chạy tới. Mà lúc này, An Trình đau bụng rõ ràng liên hồi, tựa ở trên người Đại Tráng, ôm lấy bụng mình, toàn thân mồ hôi như mưa, thỉnh thoảng phát ra tiếng hô thống khổ: “Ah...đau quá...đau chết...”

Đại Tráng vẫn ôm An Trình, gọi một tiếng vợ, thân thể cao lớn kia cũng run lên, lòng đau đến tột đỉnh, cũng là một đầu mồ hôi. Thấy Chu Nguyên Dịch vừa buồn cười vừa tán thưởng, con rể này, thật đúng biết đau người.

Bác sĩ An đã đến, việc thứ nhất chính là dọn bãi, tuy cùng Chu Nguyên Dịch là giao tình lâu năm, nhưng, một vòng người quây quanh như vậy, còn kêu to, khiến bác sĩ như thế nào chuyên tâm làm việc? Liền nói: “Nếu ở tại bệnh viện, mấy người cũng không thể ở lại chỗ đó, bởi vì đối với công tác của tôi là một loại quấy nhiễu. Cũng may tôi còn có hơn mười năm kinh nghiệm, mấy người lại lo lắng như vậy, liền lưu lại một người đi. Sản phu lúc không còn khí lực cũng cổ vũ một tiếng.”Chu Nguyên Dịch vốn muốn ở lại cùng con trai, dù sao mình cũng là người từng có kinh nghiệm sản dục, hoặc ít hoặc nhiều có thể giúp An Trình một chút, nhưng, nhìn Đại Tráng bộ dáng thất hồn lạc phách, liền tự giác nói: “Được, chúng ta đều đi, Đại Tráng ở lại chỗ này là được rồi.”

Đại Tráng cảm kích nhìn cha vợ đại nhân, cha vợ đại nhân đã mang theo chú Lê quay người đi rồi, còn đem cửa đóng lại.

Bác sĩ rất nhanh chóng trải rộng ra đệm vệ sinh, lại để cho Đại Tráng hỗ trợ đem An Trình dời qua.

Sau đó, đem quần áo An Trình đều cởi hết, làm hai chân cậu mở rộng ra nằm ngửa.

Chỉ là, vào lúc này trong mắt Đại Tráng, lại không có một tia kiều diễm, chỉ có đau lòng cùng may mắn, nghĩ thầm, hoàn hảo là để cho mình ở lại, nếu là cha vợ đại nhân... ông nhìn thấy con trai chịu khổ như vậy, đánh mình một trận mới có thể giải hận?

Bác sĩ đem dụng cụ giám sát tâm thai đặt ở trên bụng to cuae An Trình chuyển động, nhẹ giọng an ủi An Trình miệng hô thống khổ không thôi: “Chớ sợ chớ sợ, tim thai nhi đập vô cùng hữu lực, là một đứa nhỏ khỏe mạnh, vội vàng muốn đi ra xem thế giới này, cậu phải làm cha, phải cố gắng lên.”

Đại Tráng lệ nóng doanh tròng theo sát nói: “Vợ cố gắng lên.”

An Trình đau đến tinh thần đều hoảng hốt, đứt quãng nói: “Đau đến chịu không được nữa rồi, còn có bao lâu mới có thể sinh ra?”

Bác sĩ lườm Đại Tráng, trấn tĩnh nói: “Đau là bình thường, không đau mới không đúng. Cậu lúc này mới mở hai ngón tay, còn phải tiếp tục cố gắng.”

Cũng may cơn đau từng cơn yên tĩnh một lát, An Trình nghĩ ngơi hít thở, không quá năm phút, lại đau, lần này khí thế rào rạt, An Trình cảm giác thân thể của mình như bị một chiếc búa lớn bổ ra, lần nữa phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Đại Tráng đau đến hận không thể dùng thân mình thay thế, nắm tay An Trình, nói năng lộn xộn an ủi: “Không đau, lập tức không đau nữa, đau? Đau liền nhéo anh đi... cả đời liền đau liền đau lần này, lần sau chúng ta không sinh nữa...”

Bác sĩ bất đắc dĩ nói: “Người nhà, cho cậu ở lại chỗ này, là cho cậu ổn định tâm tình của cậu ta, không phải để cho cậu cùng cậu ta cùng một chỗ hô to gọi nhỏ, cãi nhau. Được rồi, hiện tại không lên tiếng, nghe tôi...”

Bác sĩ trầm ổn nhu hòa nói: “Vì tiểu bảo bảo đáng yêu, phải dũng cảm làm cha. Được, bây giờ nghe tôi...hít vào...đều đều thở ra...lại hít vào...lại thở ra... được, bảo trì loại tiết tấu hô hấp này, hiện tại hơi dùng thêm chút sức...”

Đại Tráng không dám nói lời nào, liền chăm chú cầm chặt tay An Trình, cho cậu dũng khí, cho cậu ủng hộ, nói cho cậu biết, anh ở chỗ này, cùng em, cùng bảo bảo, cùng một chỗ.

Đau từng cơn như cũ một hồi một hồi đánh úp lại, An Trình cảm giác mình đang phải chịu nổi khổ cực hình thập đại Mãn thanh, trong chốc lát như bị ngàn vạn cây châm đâm lấy, trong chốc lát như bị búa tạ gõ, trong chốc lát như là bị một cái cưa cưa lấy...Đáng hận nhất chính là, toàn bộ thân thể mình đều là chỗ yếu ớt nhất, đồng thời liên lụy thần kinh, thật sự là khổ không thể tả.Mồ hôi An Trình từng tầng từng tầng chảy ra, toàn thân ướt đẫm, giống như là ngâm trong nước, cũng theo từng cơn đau khi thì kịch liệt khi thì hòa hoãn mà phát ra thanh âm rên rỉ kêu đau cao thấp. Nhưng, bác sĩ giảng dạy phương pháp hô hấp này xác thực dùng rất tốt, sản đạo ở trong thống khổ cùng mồ hôi giãy dụa từng chút từng chút mở ra, rốt cục.

Một thanh âm tiếng khóc trẻ con nỉ non vang lên, tuyên cáo sinh mệnh mới đến.

Đại Tráng kích động đến không thể tự chủ được, dán ở bên tai An Trình nói: “Vợ, sinh rồi. Chính xác là một tiểu tử mập mạp.”

An Trình thậm chí không kịp liếc mắt nhìn đứa nhỏ đỏ hồng kia một cái, đã bị mệt mỏi cực độ bao lấy, lâm vào ngủ say.

Đại Tráng lo lắng không thôi, gấp giọng hỏi bác sĩ: “Em ấy không sao chứ?”

Bác sĩ nhẹ giọng nói: “Không có việc gì, quá mệt mỏi, rất nhiều người đều như vậy. Để cho cậu ta ngủ một giấc thì tốt rồi.”

An Trình làm một giấc mộng thật dài.

Ở trong mộng, chính mình tựa hồ lại biến trở về một thiếu niên nho nhỏ, hướng về phía trước chạy trốn, càng không ngừng chạy trốn, mắt thấy tới điểm cuối cùng ở phía trước, nhưng, vào lúc mình sắp tiếp cận, con đường dưới chân không hiểu sao lại biến dài...mệt sắp chết rồi...

An Trình quýnh lên, liền tỉnh, mở mắt ra, liền có một khuôn mặt to sáp qua, giọng nói ôn nhu mà trầm thấp ở bên trong là tràn đầy mừng rỡ: “Vợ, em tỉnh rồi?”

An Trình thanh âm thô ách, nói: “ Anh tại sao không đi chăm sóc Bảo Bảo?”

Đại Tráng vội nói: “Cha của em cùng Bảo Bảo, anh đương nhiên là phải trông coi em. Hiện tại cảm thấy như thế nào? Còn đau không?”

An Trình lắc đầu, nói: “Không đau. Nhanh cho em xem Bảo Bảo một chút.”

Đại Tráng đang muốn đi, đã thấy cha vợ đại nhân ôm Bảo Bảo đẩy cửa tiến vào, cười mỉm nói: “An Trình tỉnh? Tôi nghe thấy thanh âm, nghĩ nó cũng nên tỉnh, tỉnh lại chuyện đầu tiên khẳng định chính là muốn gặp Bảo Bảo, liền đưa tới.”

An Trình chống cánh tay liền muốn đến đón Bảo Bảo, Đại Tráng vội vàng dìu cậu dựa vào trên người mình, nói: “Em đừng nhúc nhích, thân thể còn chưa khỏe, trước đừng ôm Bảo Bảo, chờ em tốt rồi, muốn ôm bao lâu ôm bấy lâu.”

Đại Tráng từ trong tay cha vợ đón Bảo Bảo, Bảo Bảo tuy khỏe mạnh, thể trọng đạt tới 3.6 kg, nhưng, ở trong lòng bàn tay Đại Tráng liền thật giống một bé mèo kitty lớn tí tẹo, Đại Tráng cẩn thận từng li từng tí mà bế nó, giơ cao cho An Trình nhìn.

Chu Nguyên Dịch dở khóc dở cười nói: “Đại Tráng, Bảo Bảo không thể ôm như vậy, cháu ôm như vậy sẽ làm nó té, phải đem cái đầu nó tựa vào trên cánh tay của cháu.”

An Trình làm một cái khẩu âm hình dáng “đồ đần” Đại Tráng vội vàng dựa theo lời cha vợ đại nhân nhắc nhở, đem Bảo Bảo dựng thẳng mà ôm, giống như ôm lấy châu báu đồ cổ dễ dàng bị hư, đưa đến trước mặt vợ đại nhân hiến vật quý: “Vợ, em xem Bảo Bảo chúng ta, thật là đáng yêu.”

Đứa nhỏ nho nhỏ nằm trên khuỷu tay Đại Tráng nằm ngáy o o, com mắt nhắm chặt, nhưng là nhìn chiều dài con mắt, nhất định là một đôi mắt xinh đẹp, tiểu oa nhi mới sinh ra đoán chừng là ngâm lâu ở bên trong nước ối, làm da còn có nhiều nếp nhăn, nhưng, xúc cảm kia, mịn trơn mền đến nỗi sữa trái cây đông lạnh đều kém hơn.

An Trình ngừng thở nhìn tiểu bảo bối đưa đến trước mặt mình, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở ra, sợ thở mạnh, sẽ quấy nhiễu mộng đẹp của bảo bối.

An Trình cứ nhìn vậy mà chăm chú nhìn vào khuôn mặt tiểu bảo bối của mình trọn vẹn một phút, trong nội tâm tràn đầy yêu thương.

Thẳng đến...

Tiểu bảo bối tựa hồ cảm thấy cha và ba tràn đầy ý nghĩ-yêu thương nhìn chăm chú, cái miệng nhỏ nhắn giật giật, chép miệng một cái, bỗng nhiên, lông mi nhỏ nhạt mày nhíu một cái, con mắt cũng không mở ra, liền oa oa khóc lên.

Hai người cha mới cũng không biết là chuyện gì xảy ra, An Trình bất chấp thân thể của mình còn chưa khở, muốn từ trong tay Đại Tráng đoạt lấy tiểu bảo bối, nói: “Nhất định là anh ôm con trai không thoải mái, em đến.”

Đại Tráng ủy khuất nói: “Anh rõ ràng đang an ổn ôm con trai, động tác đặc biệt nhẹ nhàng, chỗ nào ôm nó không thoải mái?”

An Trình không nói đạo lý nói: “Chính là anh tay chân vụng về. Để em. Để em. Nhanh cho em đi.”

Chu Nguyên Dịch bước nhanh tiến lên, nói: “Đừng cãi cọ, vẫn là cha ôm đi, là Bảo Bảo muốn bú sữa mẹ rồi.”

An Trình luyến tuyến nói: “Hóa ra Bảo Bảo đói bụng, con cũng muốn đút sữa cho nó ăn.”

Đại Tráng không biết làm sao lại hiểu sai rồi, có lẽ là nhớ tới cái ngày dụng cụ hút sữa đó, ở bên tai An Trình nhỏ giọng hỏi: “Em có sữa sao? Phải hay không trước dùng cái dụng cụ hút sữa kia tới hút?”

An Trình mặt thoáng cái bạo hồng, cha vợ đại nhân cũng hung hăng liếc mắt nhìn Đại Tráng, không rên một tiếng mà đi ra ngoài.

Nếu không phải nhìn Đại Tráng khuỷu tay còn ôm Bảo Bảo, An Trình quả thực muốn áp dụng bạo lực gia đình rồi, để cho anh nói bậy.

Đại Tráng uể oải cực kì, làm ba mới thật khó a, vừa mới xảy ra chuyện gì? Thoáng cái đem vợ cùng cha vợ đại nhân đều đắc tội.

Cha vợ đại nhân cầm một bình sữa chứa nước sữa trắng như tuyết bước vào, bắt đầu chỉ dạy vợ chồng sơn như thế nào đút cho bảo bảo uống sữa: “Trước tiên đem sữa bò nhỏ một giọt ở trên tay của mình, thử xem độ ấm, nếu không nóng mới dám cho Bảo Bảo uống. Lúc bắt đầu đút cho ăn, phải đem Bảo Bảo dựa vào bên trong khuỷu tay chính mình, cánh tay nâng mông nó, ừ, như vậy, thân thể dâng lên bốn mươi lăm độ, lúc cho ăn, chỉ cần dùng núm vú cao su, ừ, như vậy, ở miệng nhỏ của nó cọ qua cọ lại, nó cảm thấy, sẽ há mồm đến hút...”

Đại Tráng dựa theo lời dạy bảo của cha vợ đại nhân ôm tiểu bảo bối bắt đầu dùng bình đút sữa, quả nhiên tiểu bảo bối là đói bụng, ngậm lấy núm vú sữa cao su liền không buông, trên gương mặt thịt thịt phồng lên, rất dùng sức hút, một lát liền có thể nhìn thấy trên đầu nhỏ toát ra giọt mồ hôi sáng long lanh.

An Trình nghiêng người sáp đến, khóe môi treo lên nụ cười ấm áp, nói: “Nhìn Bảo Bảo ăn dùng sức, ngay cả mồ hôi đều xuất ra, thấy rõ bú sữa mẹ cũng là việc tốn sức.”

Chu Nguyên Dịch cười nói: “Đó là việc đương nhiên. Nếu không thì làm sao có câu, nói là, dùng hết sức lực để bú sữa. Cho nên nói, Bảo Bảo bú sữa, lớn lên, còn có tương lai học tập đều phải dùng sức lực, cũng phải cố gắng, hai người làm cha và ba cũng phải nỗ lực, làm tấm gương tốt cho Bảo Bảo.”

Đọc truyện chữ Full