Lục Nhất Hàng nhẹ nhàng ôm Thư Dật vào trong lòng, nói giọng khàn khàn “Ca… Chúng ta hòa hảo đi.”
Trong nháy mắt kia Thư Dật cơ hồ sẽ đáp ứng hắn.
Lục Nhất Hàng nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay vừa rồi bị hắn nắm phát đỏ của Thư Dật, gục đầu xuống, sườn mặt nhìn qua ấm áp tựa như năm đó.
Thư Dật đáy mắt đột nhiên ướt.
Thư Dật ngẩng đầu lên, nói giọng khàn khàn “Lục Nhất Hàng, cậu biết không, tôi từng chờ những lời này, chờ rất lâu… Lúc trước tôi ở Bắc Kinh tìm cậu một tháng trời, mỗi ngày đều nghĩ rằng, chỉ cần cậu xuất hiện, chỉ cần cậu xuất hiện thôi… nói rằng muốn hòa hảo, tôi sẽ coi như cái gì cũng chưa xảy ra, không bao giờ… tách ra nữa.”
Thư Dật nhắm mắt lại “Đáng tiếc, tôi chờ hơn một tháng, cái gì cũng không đợi được… Tôi chỉ có thể khuyên nhủ bản thân, cậu đã không còn thương tôi nữa rồi. Tôi còn yêu cậu, vậy nên tôi sẽ cho cậu tự do… Cậu hiện tại đây là tính cái gì?”
Lục Nhất Hàng dưới tay không ngừng, nắm tay Thư Dật như đang nắm hi thế trân bảo, nhẹ nhàng ấn xoa, thanh âm khản đặc “Vừa rồi… Các cô gái kia hỏi tôi, tôi không dám nói…”
“Mối tình đầu là ai….. Thư Dật. Người tôi thích nhất là ai… Thư Dật. Hiện tại thích ai nhất….. Thư Dật.” Lục Nhất Hàng giọng nói khàn khàn đầy tự giễu, cười “Đều là Thư Dật, đều là Thư Dật.”
Thư Dật quay đầu đi, nước mắt chảy dọc má.
Lục Nhất Hàng nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt y, nhỏ giọng nói “Ca, chúng ta hòa hảo đi.”
Thư Dật yên lặng trong chốc lát, lắc đầu, trầm mặc nói “Lục Nhất Hàng, cậu… Cậu hôm nay uống nhiều, chúng ta đều cần bình tĩnh một chút.”
“Tôi rất thanh tỉnh, Thư Dật…” Môi Lục Nhất Hàng run run, muốn nói lại thôi, như là chịu áp lực gì đó, cuối cùng vẫn là cái gì cũng không nói được, gật đầu “Lúc trước là tôi thực có lỗi với anh, tôi đáng chết, tôi cho anh thời gian.”
Lục Nhất Hàng nhẹ hôn lên trán Thư Dật, xoay người rời khỏi.
Ngày sau đó Thư Dật đều rất xấu hổ, vì nguyên nhân công việc nên y vẫn phải đi theo cạnh Lục Nhất Hàng.
Người khác chỉ biết y là trợ lý của Lục Nhất Hàng, Trịnh Nam cùng Diệp Tiểu Phi lại bởi vì Thư Dật luôn cường điệu nói rằng y và Lục Nhất Hàng không còn gì nữa nên cũng tin là thật, cho rằng hai người đã cắt đứt sạch sẽ.
Sự xấu hổ khi cùng một chỗ kia chỉ có bản thân đương sự hiểu được.
Sau ngày đó Thư Dật cũng có suy nghĩ, đúng ra thì, nếu nói y không còn thích Lục Nhất Hàng, Thư Dật có thể lừa được mọi người nhưng không lừa được chính mình, nhưng nếu bảo y hiện tại chấp nhận Lục Nhất Hàng, trong lòng vẫn có chút lấn cấn, rằng y lại nhảy hố một lần nữa.
Cố tình Lục Nhất Hàng lại nói “Cho anh thời gian.”, còn liền thực sự không hề quấy rầy Thư Dật, lại đừng nói đến làm ra cái gì trái quy củ, trước mặt người khác luôn chỉ một bộ dáng giải quyết công việc.
Thư Dật có đôi khi thậm chí hoài nghi lúc đó ở toilet là ảo giác tự mình tạo ra. Lục Nhất Hàng thật sự nói rằng muốn hòa hảo?
“Thư Dật! Bên này!” Diệp Tiểu Phi đang ngâm mình trong ôn tuyền vẫy tay gọi Thư Dật “Ở đây!”
Thư Dật lấy khăn mặt qua, chậm rãi bước vào ôn tuyền. Nước suối có hơi nóng, làn da y lại trắng, sau khi xuống nước da thịt lập tức biến đỏ.
Diệp Tiểu Phi cười cười lấy nước trái cây cho Thư Dật. Thư Dật uống mấy ngụm, thở dài một hơi, ngửa đầu nhìn không trung xuất thần.
Diệp Tiểu Phi dùng khăn mặt in hình con thỏ béo ú, nhảy lên ngồi chồm hỗm trên phiến đá nhẵn bên cạnh, lại giật lấy khăn của Thư Dật ôm cùng một chỗ.
Thư Dật chọc chọc cái mông con thỏ trên khăn, chậm rãi nói “Tiểu Phi… Ca nếu cùng Lục Nhất Hàng hòa hảo, cậu thấy thế nào?”
Diệp Tiểu Phi thiếu chút nữa thì ngã trượt xuống hồ, sặc một ngụm “Anh không phải nói… không thể nào sao? Lại nói năm đó hắn có thể không một lời nào đã đá anh, anh không sợ hắn lại lần nữa như vậy?!”
Thư Dật tự giễu cười “Cậu cứ coi như là anh đây không tự trọng đi.”
Diệp Tiểu Phi nghĩ nghĩ nói “Không phải chuyện có tự trọng hay không. Nếu Nam ca đá em, xong lại muốn hòa hảo, phỏng chừng em cũng nhịn không được mà do dự, chia tay lại khó chịu. Lúc ấy cùng một chỗ có bao nhiêu tốt người khác không biết nhưng bản thân lại rõ ràng… Càng miễn bàn lúc ấy hắn đối xử với anh tốt như vậy.”
Diệp Tiểu Phi không biết nên khuyên Thư Dật như thế nào “Ca… Em và Nam ca hôm qua còn mới nói, nói gì đâu, kì thật theo như điều kiện của anh muốn tìm một người thật sự không khó, chính là anh vẫn không tìm ai khác, loại sự tình này không nói khác được, anh tự xem bản thân mình đi.”
Thư Dật gật gật đầu, không cần nhiều lời nữa, lấy khăn mặt con thỏ quấn quanh người đi ra.
Tiết mục tối hôm sau là Trịnh Nam sắp xếp, tiệc hồ bơi.
Lục Nhất Hàng không mang theo đồ bơi tới, sau bữa tối Thư Dật liền cùng hắn đi chọn mua.
Thư Dật cũng không mang theo, vừa lúc cũng chọn một cái.
Thư Dật chọn lựa mấy cái, cuối cùng quyết định lấy một cái kẻ màu đen.
Lục Nhất Hàng nhìn thấy cũng không chọn nữa, trực tiếp cầm một cái cùng kiểu khác số đo.
Thư Dật sửng sốt, nhìn bộ dáng không chút thay đổi của Lục Nhất Hàng, cũng không thể nói gì khác, lấy hai cái quần bơi đi tính tiền.
Sau khi trở lại phòng, Thư Dật đi cắt mác trên quần bơi, nhìn hai cái quần hơi mỏng có chút thẹn thùng.
Chốc nữa hai người mặc giống nhau đi ra ngoài người khác có thể nhìn ra cái gì không? Nhìn ra cũng không có gì, vốn chính là sếp và trợ lý, cùng nhau mua cũng không có gì kì quái đi. Lại nói đều là màu đen, kiểu dáng cũng thực bình thường, cũng không thể nhìn ra cái gì đi…
Trong đầu Thư Dật lộn xộn, nhìn thời gian, lắc đầu vọt vào phòng tắm mặc quần bơi vào, bên ngoài mặc quần đùi bãi biển, trên mặc thêm áo sơ mi rồi đi ra.
Thư Dật gõ cửa phòng Lục Nhất Hàng, đợi một lát hắn cũng liền đi ra. Lục Nhất Hàng liếc mắt nhìn Thư Dật một cái, thấp giọng nói “Chốc nữa đừng uống cái gì lạnh, tôi bảo nhân viên khách sạn chuẩn bị cháo cho anh.”
Thư Dật nhấp nhấp môi, gật đầu. Lục Nhất Hàng cũng không nói gì nữa, xoay người xuống lầu.
Phía dưới mọi người đã đến khá đông đủ, hai người cởi quần áo ngoài, tạp vụ lập tức nhận lấy cất đi.
Lục Nhất Hàng vừa xuất hiện liền bị vài người quen biết kéo đi. Thư Dật tự động bước chậm tụt lại phía sau vài bước.
Diệp Tiểu Phi nhìn hai người trái phải đi tới, nhỏ giọng nói “Các anh đã…”
Thư Dật lắc đầu “Không có, chỉ là mua quần bơi giống nhau. Trịnh Nam đâu?”
Diệp Tiểu Phi mặt có chút hồng, ngượng ngùng nở nụ cười “Bọn em vừa rồi đấu một trận, anh ấy thua, đi lấy bánh ngọt cho em rồi.”
Thư Dật bật cười “Đấu cái gì, hắn còn có thể thua cậu?”
Diệp Tiểu Phi đắc ý dào dạt “Thi bơi năm mươi mét, lúc bơi được một nửa em đuổi không kịp, liền tụt quần anh ấy, anh ấy vẫn trốn không dám ngoi lên… Ừm, em liền thắng.”
Thư Dật bi ai thay cho Trịnh Nam, như thế nào lại rước được cực phẩm như vậy.
Thư Dật không thể uống đồ uống có cồn, không có phải xã giao cùng ai, lại lười xuống nước cùng nhóm mấy cô gái vui đùa ầm ĩ, tự mình ra ghế dài nằm xuống.
Ghế nằm rộng rãi thoải mái, Diệp Tiểu Phi cũng tới nằm theo, hai người câu được câu không nói chuyện.
Không lâu sau Trịnh Nam mang bánh ngọt tới, đưa cho Diệp Tiểu Phi “Của em, ăn đi.”
Diệp Tiểu Phi hắc hắc cười, bưng lại đây bảo Thư Dật ăn cùng.
Bánh ngọt rất thơm, phần cốt bánh bông xốp màu vàng kim, kem bánh màu lam vị việt quất, bên trong có nhân việt quất tươi, trên mặt kem phủ thêm một lớp sốt ô mai, nhìn là muốn ăn.
Thư Dật lắc đầu “Cơm chiều ăn không ít, không ăn.”
Diệp Tiểu Phi cầm bánh tự ăn, còn thường thường chọn ra mấy quả việt quất tươi đút cho Trịnh Nam.
Thư Dật không muốn ngồi đây cản trợ vợ chồng son ngọt ngào, đứng dậy đi đến bên cạnh bể bơi nghịch nước.
Thư Dật ngồi xuống bên cạnh hồ, đem hai chân ngâm xuống nước, nước có chút hơi lạnh.
Có người nói trời mưa, Thư Dật liền ngẩng đầu nhìn. Bể bơi này có trần làm bằng thủy tinh, trời mưa rất to, có thể nhìn thấy bọt nước uốn lượn theo mái vòm thủy tinh chảy xuống, rất đẹp.
Lúc Thư Dật đang muốn đi lên, có một người đàn ông đi tới ngồi xuống bên cạnh y, cười cười “Như thế nào không ra chơi?”
Thư Dật nhìn xem người vừa tới, xác định không quen biết, nở nụ cười “Dạ dày không thoải mái, lười động.”
Người tới trên dưới ba mươi tuổi, vóc dáng cao, thông cảm gật đầu nói “Ngày hôm qua tôi liền chú ý tới anh, ừm… Nói thế nào nhỉ, ấn tượng với anh tốt lắm, tới một mình sao?”
Thư Dật không muốn nhắc tới Lục Nhất Hàng, nói “Ừm, Trịnh Lâm là em họ của bạn tôi, tôi cũng có quen biết… Đến chung vui.”
Người đàn ông nhìn trái phải, vươn tay nhẹ nhàng chạm lướt bên cổ Thư Dật.
Thư Dật theo bản năng nghiêng người tránh.
Người đàn ông nhún vai, cười “Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn nói với anh một tiếng, nên nhìn xem chút.”
Người đàn ông chỉ chỉ bên gáy cổ mình ý bảo Thư Dật, nhẹ giọng nói “Dấu hôn, nên nhìn qua chút.”
Thư Dật trong lòng cả kinh, chẳng lẽ là ngày hôm qua… Thư Dật cố gắng nhớ lại, nhưng vẫn là nhớ không rõ Lục Nhất Hàng có lưu lại dấu hôn không.
Thư Dật làm bộ như không thèm để ý nở nụ cười, không nói tiếp.
Người đàn ông lại đến gần một chút, thấp giọng nói “Tôi có chút tò mò, anh là 0?”
Cái này Thư Dật hoàn toàn hiểu được, người nọ là nhìn ra y cũng thuộc giới, lại đây tán tỉnh.
Thư Dật vẫn rất kì quái, những người này làm sao có thể nhận ra người khác là cùng giới mà tới?
Thư Dật không muốn có nhiều dây dưa, khách khí nở nụ cười “Ngại quá, tôi không…”
“Ở đây làm cái gì?” Lục Nhất Hàng không biết tới từ khi nào, cúi người kéo tay Thư Dật đứng lên “Nước lạnh, dạ dày không lại đau chứ?”
Thư Dật có chút xấu hổ, gật gật đầu “Không, không đau.”
“Tôi bảo người ta mang cháo tới rồi, đi ăn chút.” Lục Nhất Hàng lúc này mới nhìn thấy người đàn ông kia “Anh quen sao?”
Thư Dật lắc đầu “Không quen.”
Người đàn ông đứng lên đang muốn giới thiệu, Lục Nhất Hàng lại trực tiếp ngó lơ, cười khẽ “Không quen… Vậy đi thôi.”
Người kia vẻ mặt xấu hổ, Thư Dật lại bó tay, nở nụ cười xin lỗi, xoay người theo Lục Nhất Hàng trở về phòng.
Trên đường trở về phòng Thư Dật vẫn trầm mặc, chờ vào tới hành lang ít người, Thư Dật rốt cục nhịn không được, thấp giọng nói “Lục tổng… Chúng ta còn chưa hòa hảo, cho dù là hòa hảo, cậu… Cậu cũng không thể hạn chế tự do của tôi như vậy.”
“Hạn chế tự do của anh?” Lục Nhất Hàng nhấp môi, cười khổ “Khi nào cơ? Tôi chỉ là gọi anh về ăn cháo mà thôi, này cũng không được?”
Thư Dật nhìn ra Lục Nhất Hàng mang theo chút cảm giác say, phỏng chừng dễ cáu kỉnh, chỉ đành kiềm chế tính tình, thấp giọng nói “Cậu biết tôi không phải nói cái này, vừa rồi người kia tôi căn bản không biết, chỉ là tán gẫu vài câu mà thôi, sao cậu lại thất thố như vậy? Bị người khác thấy được sẽ có ấn tượng xấu với cậu…”
Lục Nhất Hàng cười lạnh “Hóa ra là căn bản không biết, kia hắn cũng càng không phải thứ gì tốt, không biết không thể ngồi gần như vậy sao? Còn động tay động chân với anh…”
Thư Dật biết hắn nhìn thấy, đang muốn giải thích lại không cam lòng, thầm nghĩ lại cũng chưa có hòa hảo, vì cái gì phải giải thích.
Thư Dật mím môi không nói gì thêm, Lục Nhất Hàng cũng không nhắc lại nữa, đi theo cùng vào phòng Thư Dật.
Tạp vụ đẩy xe đồ ăn tiến vào, Lục Nhất Hàng thanh toán tiền và boa xong liền đuổi người đi, tự mình múc cháo cho Thư Dật. Lục Nhất Hàng bưng bát cháo đặt trên bàn trà, bản thân thì ngồi bên cạnh Thư Dật.
Thư Dật nhìn thấy cũng vẫn bất động.
Lục Nhất Hàng chà chà mặt, hạ thấp thanh âm “Hôm nay là tôi không tốt… Nếu anh giận, muốn đánh tùy anh, đừng nghẹn khí mà không ăn gì, hại dạ dày.”
Thư Dật nguyên bản trong lòng quả thật có chút không thoải mái.
Y không phải thật sự giận Lục Nhất Hàng quản nhiều, trước kia thời điểm còn cùng một chỗ, Lục Nhất Hàng có bao nhiêu bá đạo Thư Dật sớm đã quen.
Y không thể quen được chính là phương thức xử sự hiện tại của hắn, đối với người mới gặp ngay cả khách khí cơ bản cũng không cho, nhiều lần như vậy dễ dàng đắc tội với người ta. Đều là người trong thương giới, trời biết khi nào cần nhờ đến người ta, luôn như vậy sao được?
Thư Dật thấy Lục Nhất Hàng như vậy cũng không nói gì, nhìn trên bàn, cháo gạo trắng nấu với nhím biển.
“Tôi hỏi bác sĩ… đều nói loét dạ dày ăn nhím biển tốt nhất, tôi nhớ rõ anh cũng thích ăn cái này.” Lục Nhất Hàng do dự, lại nói “Anh ăn thử chút, nếu dễ ăn về sau ăn nhiều chút… dưỡng dạ dày.”
Thư Dật biết Lục Nhất Hàng đây là cho bản thân một bậc thang, cũng thôi không tiếp tục làm căng nữa, vì một người căn bản không biết thật sự không đáng để giận dỗi.
Thư Dật lấy bát cháo, nhím biển tươi mới bắt trong ngày được chuyên chở bằng máy bay tới, mỗi ngày chuẩn bị như vậy, Lục Nhất Hàng là tốn nhiều tâm tư. Thư Dật không nói chuyện, cúi đầu ăn cháo.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tự Thị Cố Nhân Lai
Chương 18
Chương 18