Ngày thứ hai đi làm, quản lý hoa hướng dương nhân duyên thật tốt nhận được rất nhiều quà tặng. Nhưng Dung Tiểu Xuân có chút tâm thần bất định, thanh âm trong tiếng chuông kia nghe mấy lần, thật sự rất giống giọng nói của Bảo Du. Nhưng để cậu tin rằngBảo Du làm chuyện kiểu này, quả thực là nghìn lẻ một đêm!
Mãi cho đến buổi chiều, ông chủ Bảo xuất hiện. Cho Dung Tiểu Xuân nghỉ nửa buổi, trực tiếp bắt cóc.
“Làm, làm cái gì! Tôi, tôi không cần a a a!” Dung Tiểu Xuân ôm cột không buông tay.
Bảo Du cười híp mắt nói: “Tiểu Xuân, sinh nhật vui vẻ!”
“Ông chủ, chúng ta quay về được không! Tôi không muốn sinh nhật!” Dung Tiểu Xuân nơm nớp lo sợ.
Bảo Du tháo kính ra, cười nói: “Tiểu Xuân, đây là nguyện vọng trước đây của cậu mà.”
Dung Tiểu Xuân có phần khó nói, trước đây thần tượng Super Hero, nghĩ có thể có khả năng bay lượn như bọn họ thì nhất định rất tuyệt. Vì thế ngày nào đó cậu cùng bạn nhỏ Tiểu Du oán hận: “Tớ chỉ là muốn lúc sinh nhật đi nhảy bungee, cảm nhận một chút gió, cảm nhận một chút bay lượn… Nhưng mà ba mẹ tớ đều không đồng ý! Hừ, vì sao ngay cả nguyện vọng sinh nhật nho nhỏ hèn mọn như vậy cũng không thể chiều tớ một chút!” Cậu nhớ lúc ấy Tiểu Du trả lời là: “Nhảy Bungee không phải bay lượn, Bungee là rơi xuống.” Nếu có cỗ máy thời gian, Dung Tiểu Xuân rất muốn trở về lay tỉnh kẻ khốn nạn là cậu kia, mày quên mày từ nhỏ đã mắc chứng sợ độ cao hả?
Một bên ông chủ Bảo trông thấy biểu cảm rối rắm của Tiểu Xuân, hỏi: “Chẳng phải cậu muốn cảm nhận một chút gió, cảm nhận một chút bay lượn sao?”
Dung Tiểu Xuân run rẩy: “Ông chủ, đây không phải bay lượn, đây là rơi xuống mà.”
“Không có gì, tôi sẽ cùng cậu.” Ông chủ Bảo vung tay lên, quyết định.
Vì thế Dung Tiểu Xuân dường như dính chặt lấy người ông chủ Bảo đã bị đẩy xuống, tim đập kinh hoàng, adrenalin tăng vọt.
Khi toàn bộ rơi vào thời điểm ngừng lại, cậu nghe thấy Bảo Du ghé vào tai cậu nói một câu: “You jump, I jump.” Trong một giây này, mặt Dung Tiểu Xuân đỏ lên, vừa tức vừa buồn cười, trong lòng còn có một chút xao động lạ kì. Hai người bị treo trên sợi dây lắc qua lắc lại, sau đó Bảo Du lại thấp giọng nói một câu: “Tiểu Xuân, lời của cậu thực ra tôi để trong lòng đấy.”
Kỳ thật, ở trong tưởng tượng lung tung loạn xạ của Dung Tiểu Xuân, cũng có tình tiết đón sinh nhật một mình cùng Bảo Du. Không phải dùng bữa tối, cũng không có bánh gatô rất lớn, nhưng là lái xe ra biển hóng gió đã rất vui vẻ rất thỏa mãn. Đáng tiếc tưởng tượng thì phong phú, còn sự thật tạo cảm giác. So với năm ngoái ông chủ Bảo cùng toàn thể nhân viên chúc mừng sinh nhật cậu, năm nay thật đúng là vừa độc đáo vừa đáng sợ!
Ý tưởng của ông chủ Bảo kỳ thật rất đơn giản: Dung Tiểu Xuân, mau mau cảm động đi! Nhanh nhanh dùng đầu óc chậm chạp của cậu cảm nhận một chút hàm ý đằng sau lời thoại kinh điển kia đi.
Giống như tâm điện cảm ứng thông thường, đang dính chặt trên người ông chủ Bảo sau đó lại bị công việc của nhân viên tác động Dung Tiểu Xuân đột nhiên nói: “A, ông chủ, chuông báo kia có phải do anh ghi âm không?”
Vốn đang có phần chờ mong, Bảo Du đen mặt: “Tự cậu đến hỏi Dung Hạ đi!”
Dung Tiểu Xuân sờ sờ cái mũi, quả nhiên chỉ có Dung Hạ mới có thể nghĩ ra phương pháp nhàm chán như vậy. Bất quá, hóa ra người thứ nhất chúc cậu sinh nhật vui vẻ quả nhiên là ông chủ mà! Dung Tiểu Xuân lại vui vẻ. Đến nỗi cái gọi là lời thoại kinh điển của ông chủ Bảo đã bị ném ra khỏi đầu! Giao tiếp với loại sinh vật não phẳng, không thể quanh co nha!
Bảo Du nhất định chờ thời cơ thích hợp. Bên trong suy nghĩ của hắn, hắn và Dung Tiểu Xuân nước chảy thành sông mà cùng một chỗ. Hắn muốn đợi Dung Tiểu Xuân có mối tình đầu đáng thương kia đến bày tỏ, như vậy, hắn có thể cho cậu thật nhiều thật nhiều vui mừng ngạc nhiên.
“A, hóa ra cậu có tâm tư như thế? Tôi cũng thầm lặng nghĩ như vậy lâu rồi!”
Muốn cho cậu một sự hoàn mỹ, cũng muốn để cho khúc mắc trong lòng mình một cơ hội tránh bị đụng vào. Đáng tiếc trời không cho lòng người toại nguyện, trong lúc ông chủ Bảo vô tình phát hiện Dung Tiểu Xuân có ý với mình đến nay, Dung Tiểu Xuân căn bản không hề có chút ý định nào về việc bày tở tình cảm của mình. Tệ hơn chính là, xem mắt hay gì đó cũng bị nâng lên thành chương trình nghị sự.
Tất cả suy nghĩ vui vẻ đều bị làm rối loạn, ông chủ Bảo thực mất hứng. Về phẩn kẻ ầu mỡ đều không thấm kia, người chậm chạp dị thường, ông chủ Bảo lại càng bỏ qua ý nghĩ để cậu hiểu rõ. Xem bộ dáng là nhất định phải xuất chiêu!
Qua một buổi chiều hãi hùng, Dung Tiểu Xuân lúc chạng vạng về nhà cùng mẹ mừng sinh nhật, mẹ mới là đại công thần khổ cực! Trên đường về nhà Dung Tiểu Xuân tưởng tượng lại còn có phần nghĩ mà sợ. Nhưng khi ở cùng người nhà, cậu lại nhịn không được đắc ý.
“Cha, cha vĩnh viễn sẽ không biết loại cảm giác này, thật sự là rất kích thích!” Người thứ nhất Dung Tiểu Xuân khiêu chiến là ba Dung mắc chứng sợ độ cao.
“Hừ,” ba Dung hừ lạnh một tiếng, “Con chính là được thừa hưởng quá nhiều tinh túy của ba.”
Dung Tiểu Xuân nghĩ đến bộ dạng khốn khổ ôm cột phát run của mình, oán hận nói: “Vì sao Tiểu Hạ không mắc chứng sợ độ cao? Ba hại con hôm nay xấu mặt!”
Dung Hạ nhịn không được nói chen vào: “Anh Bảo thật đúng là có tâm, ước nguyện sinh nhật nhàm chán của anh trước đây anh ấy đều nhớ rõ!”
Dung Tiểu Xuân cười ha hả: “Đó là đó là, tuy rằng kinh hồn táng đảm trong chốc lát, nhưng đáng giá!”
“Ông chủ của các con từ nhỏ mẹ đã coi cậu ấy là một đứa trẻ ngoan, Tiểu Xuân trước đây con đùa cợt nóng nảy tuyệt giao với cậu ấy, hiện tại có thấy hối hận không?” Mẹ Dung cũng tham gia đề tài này.
Dung Tiểu Xuân nhớ bản thân mình ngày xưa hành động theo cảm tính, cười khan hai tiếng.
Tính từ khi làm bạn cùng Bảo Du, đến lúc tuyệt giao, tiếp đó về sau yên lặng quan tâm, sau đó rất để ý lẫn tình đầu vô vọng, tiếp tục là hai năm qua dường như làm bạn. Lặp đi lặp lại cũng đến hai mươi năm, rốt cuộc có hối hận về những năm tuyệt giao không? Nói không thì là gạt người, nhưng cảm nhận khi ấy sao có thể nói rõ ràng được đây.
Dung Tiểu Xuân thật sự vì sắp đặt hôm nay của Bảo Du mà cảm động, nếu như không có tình bạn chân chính, ai sẽ nhớ rõ ước nguyện sinh nhật ngốc nghếch của bạn cùng chơi ngày bé đây? Song chỉ là cảm động, cũng không dám sinh ra vọng tưởng.
Dung Tiểu Xuân chưa từng nghĩ tới chuyện tỏ tình. Tình yêu của cậu chỉ là yêu thích thuần túy, thậm chí không nghĩ rằng đối phương sẽ chấp nhận. Tóm lại chính là “Tình chẳng biết từ chốn nao, một hướng khắc sâu”*, nhưng một chút cử chỉ suy nghĩ lại là “Gửi chăng vào tình, ngăn chăng vào lễ”, cuối cùng Dung Tiểu Xuân chỉ có một câu “Tôi thích cậu, là chuyện riêng của tôi”.
Dung Tiểu Xuân cảm giác bản thân bình tĩnh đến đáng sợ, cậu nghĩ có lẽ Bảo Du chỉ có thể chấp nhận phụ nữ, cậu cho rằng Bảo Du có lẽ không tưởng tượng về cậu tốt như vậy, cậu nghĩ rằng có lẽ hai người sẽ không hợp tính cách mà nảy sinh khắc khẩu. Tóm lại cậu có các loại lý do ngu ngốc ngăn cản mình. Bởi không đi tỏ tình, không đi gặp gỡ, thì vĩnh viễn không có kết cục chia xa.
Nếu Bảo Du biết Dung Tiểu Xuân mãi chưa bày tỏ là vì tồn tại ý nghĩ như vậy, nhất định sẽ bị tức chết đi? Chỉ tiếc hai người quan điểm bất đồng, đều chỉ hiểu suy nghĩ bản thân.
“Tiểu Xuân, sinh nhật tuổi hai chín vui vẻ!”
Vừa qua sinh nhật hai chín tuổi, nam thanh niên lớn tuổi Dung Tiểu Xuân liền ở tuổi ba mươi mà đi trên đường lớn, vận mệnh một bước vào cửa, đuổi cậu nhất định phải lựa chọn.
Party mừng sinh nhật vừa kết thúc, Dung Tiểu Xuân đã bị ba Dung mẹ Dung thần thần bí bí kéo đến phòng sách nói chuyện. Chưa đầy một lát, Dung Hạ trong phòng bếp rửa bát chợt nghe thấy Dung Tiểu Xuân kia to giọng cất cao: “Mẹ, mẹ nói cái gì! Xem mắt?”
“Xem mắt!” Mẹ Dung nhắc lại như đinh đóng cột.
Dung Hạ cầm bát úp vào giá, đồng tình với anh trai lắc lắc đầu, chuyện gì phải đến vẫn sẽ đến mà!
——— —————-
*: Tên một cuốn tiểu thuyết. “Tình bất tri sở khởi nhất vãng nhi thâm” – tác giả Vũ Hân Yên
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phúc Hắc Tiên Sinh
Chương 3-2: Thích cậu là chuyện của riêng tôi (hạ)
Chương 3-2: Thích cậu là chuyện của riêng tôi (hạ)