DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sự Báo Thù Của Tang Thi Hoàng
Chương 16

Edit: Zombie cưỡi Lợn

Beta: Khanhky10660187_643227329128327_3101175714977007319_n

Hai nữ nhân nhu nhược bình thường đương nhiên không có khả năng trở thành đối thủ của Mộ gia gia.

Bên ngoài rất nhanh truyền đến âm thanh xé nuốt đủ để khiến sắc mặt người trắng bệch.

Mộ Lê Thần tuy rằng mặt không chút thay đổi, kiếp trứơc hắn mang theo một đàn tang thi, cho dù hắn là tang thi hoàng, cũng không có khả năng ngăn cản bản năng ăn thịt của tang thi không có trí tuệ. Cho nên loại âm thanh này nghe nhiều đã sớm trở thành quen.

Nhưng những người khác ở trong phòng lại không bình tĩnh được như hắn.

Ngay cả An Dương đã có chuẩn bị tâm lý trước sắc mặt cũng tái nhợt, những người khác đều nhịn không được nôn mửa trong phòng.

Khứu giác mẫn cảm của Mộ Lê Thần thập phần khó chịu, hắn nhíu mày, sau đó lạnh lùng nhìn đám người Mộ Dung, An Như trốn trong phòng nhìn lén: “Bước ra đây hết cho tôi!’

Mấy người trốn trong phòng dưới ánh mắt lạnh lẽo của Mộ Lê Thần, không có dũng khí cãi lời hắn, lo lắng cho kết cục của mình rồi sẽ giống với đống thịt nát ngoài kia.

Mộ Thanh Loan kéo Liễu Nhứ đang không dám đi ra ngoài đến phòng khách, cô nhìn tới sắc mặt không chút thay đổi của Mộ Lê Thần lập tức bán đứng ba người Mộ Dung.

“Anh, cửa là do Mộ Lê Dật mở, mấy người đó tấn công gia gia là do ba và dì gọi bọn hắn cách cửa phòng trộm mà công kích, không liên quan đến em!”

Mộ Dung thấy Mộ Thanh Loan cư nhiên dám bán hắn, tức đến hung tợn trợn trừng mắt: “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ta như thế nào có thể bảo người khác xuống tay với…. ……. gia gia?”

Mộ Thanh Loan tính toán đá văng ông bố không đáng tin tưởng này để lấy lòng người anh cường đại Mộ Lê Thần, cho nên đối với cái nhìn căm tức của Mộ Dung không có chút sợ hãi nào.

Cô cười nói: “Chính mắt tôi nhìn thấy, ngay cả đối thoại của ông với mấy người đó tôi vẫn còn nhớ rất rõ, có muốn tôi lặp lại một lần không?”

Mộ Lê Thần sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm Mộ Dung đang cố giấu phẫn nộ dưới thần sắc hoảng sợ. Tuy rằng hắn đối với Mộ Thanh Loan khoanh tay đứng nhìn cảm thấy không vui, nhưng hắn biết lúc đó cô có muốn cản cũng không cản được.

Cho nên Mộ Lê Thần hận nhất vẫn là đám người Mộ Dung.

Bọn họ chính là muốn giết Mộ gia gia!

Chung quy, Mộ gia gia bây giờ chỉ là tang thi cấp thấp thông thường, dưới công kích của ba dị năng giả, chỉ có một con đường chết.

Mộ Lê Thần không khỏi nhớ tới kiếp trước khi hắn hỏi An Dương Mộ gia gia chết lúc nào, thần sắc An Dương liền do dự.

Kiếp trước, cái chết của Mộ gia gia nhất định không thiếu thân ảnh đám người Mộ Dung này.

Hơn nữa Mộ gia gia chỉ là tang thi thông thường, cho dù là một người vô cùng tầm thường cũng có thể giết chết, đám người Mộ Dung liền không chứa hắn.

Kiếp trước hắn là tang thi hoàng, bọn họ có phải hay không đã nghĩ tới chuyện đẩy hắn vào chỗ chết? Chỉ là bởi vì thực lực không đủ giết hắn còn cần hắn che chở, cho nên đến cuối cùng lựa chọn đem bán hắn vào viện nghiên cứu?

Được! Rất được! Thật sự là rất được!

Lúc này Mộ Lê Thần chỉ cảm thấy lửa giận từ kiếp trước tràn lên, hắn trực tiếp một tát đem Mộ Dung đánh ngã trên mặt đất, chân đạp lên vai hắn.

Chỉ nghe một tiếng hét thảm thiết cùng với tiếng xương cốt gãy trộn vào với thịt, Mộ Dung bị Mộ Lê Thần chà đạp dưới chân mà đau đớn ngất đi.

Mộ Lê Thần hừ lạnh một tiếng, tạo một thuỷ cầu lạnh ngắt ném vào mặt Mộ Dung, khiến cho hắn tỉnh lại.

Tác phong nhanh nhẹn ngày trước của Mộ Dung đều bị tiêu thất (biến mất), cả người chật vật, vẻ mặt vặn vẹo.

Bả vai Mộ Dung bị Mộ Lê Thần một cước đạp nát, đau đến mất đi cảm giác, hắn miễn cưỡng há miệng thở dốc, khổ sở phát ra tiếng: “A Thần!”

Hai chữ kia là mang theo thống khổ cùng cầu xin.

Mộ Lê Thần bất vi sở động, mặt không chút thay đổi hỏi: “Điều Mộ Thanh Loan nói là thật?”

Mộ Dung không dám thừa nhận, hắn sợ nếu lúc này mình thừa nhận nhất định sẽ khiến Mộ Lê Thần cuồng nộ một cước đạp chết.

“Không phải… Đương nhiên không phải sự thật, ta như thế nào có thể làm ra loại chuyện đó? Chắc chắn là tiện nhân kia ghi hận ta lúc trước bỏ lại mẹ con cô ta nên bây giờ mới nói xấu ta như vậy! A Thần, ngươi phải tin ba ba, ba ba sẽ không…”

Mộ Lê Thần không kiên nhẫn ngắt lời hắn: “Cái cửa kia cũng là do ông mở?”

Khoé môi Mộ Dung run run vài cái, sau đó không chút do dự nói: “Là em ngươi cùng mẹ ngươi mở ra, ta ở trong phòng không có đi ra ngoài. A Thần, ba ba nói đều là sự thật, ta không có…”

“Ông nói cái gì? Rõ ràng là ông gọi A Dật đi mở cửa, là ông nói nếu lão tang thi trở thành bất tử chúng ta sẽ có nguy hiểm.”

An Như nhân lúc Mộ Dung đang đối phó với Mộ Lê Thần, mang Mộ Lê Dật lui qua một bên, tận lực làm giảm sự hiện diện của họ, kết quả nghe được Mộ Dung không chút do dự đem mẹ con họ bán đứng, nhất thời trong lòng vì muốn cứu hắn mà hứơng Mộ Lê Thần cầu tình liền tiêu thất, phẫn nộ xông lên cào vào mặt Mộ Dung.

Mộ Lê Thần nhìn Mộ Dung cùng An Như nháo thành một đoàn, đem Mộ Dung bị cào cho nở hoa đạp vào chân, lui về sau vài bước, đối với màn đấu tranh nội bộ cực phẩm mà thờ ơ lạnh lùng, Mộ Dung tuy rằng không có Mộ Lê Thần áp chế, thường xuyên đi phòng tập thể thao tập thể hình giữ dáng, khí lực so với An Như lớn hơn nhiều, thế nhưng hắn bởi vì xương bả vai bị Mộ Lê Thần giẫm nát, tay trái giống như bị phế đi, tay phải bởi vì đau đớn mà vô lực, nhưng vẫn làm một bộ bất cứ giá nào cũng không để mụ đàn bà chanh chua An Như chiếm thế thượng phong, mặt bị cào toàn là máu.

An Như cũng là một loại khó xử, quá mệt mỏi, lo lắng mình sẽ không chiếm được chút tiện nghi nào, trước phản kích của Mộ Dung lui ra, chỉ có miệng là hùng hùng hổ hổ.

Mộ Dung lúc trước hắn đã chịu nhiều uỷ khuất từ Mộ Lê Thần, chỉ là Mộ Lê Thần quá cường lực, hắn phản kháng không nổi nhưng cơ bản cũng không dám phản kháng.

Lúc hắn bị nữ nhân này cào cho một mặt đầy máu, hắn thật sự không còn nhịn nổi nữa!

Một phen lau mặt, nhìn máu trên tay, cảm giác được trên mặt một trận đau đớn, tức thì sùi bọt mép tiến lên cho An Như một cái tát.

Vốn đang mệt có chút khó thở, An Như không kịp phản ứng, bị một cái tát này làm cho tai ong ong, đầu váng mắt hoa.

Một cái thành công, lúc Mộ Dung còn muốn tiến lên làm thêm vài cái nữa, An Như vừa hồi phục tinh thần được Mộ Lê Dật đứng bên cạnh vội vàng kéo ra thoát khỏi cái tát thứ hai.

Tinh thần đã kịp hồi phục, An Như gắt gao trừng mắt nhìn Mộ Dung cả người đầy máu, tức đến thở kịch liệt, ngực phập phồng không ngừng, tay chộp lấy một chiếc ghế hung hăng đi lên: “Ngươi cư nhiên dám đánh lão nương?”

Đọc truyện chữ Full