DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mệnh Trung Chú Định
Chương 11: Ngả bài

Lộ Trạch lái xe về nhà, đầu óc vẫn còn nghĩ đến những lời lúc nãy Thẩm Di nói với cậu trong phòng, nhớ lại từng chút từng chút, thật sự không thể bình tĩnh được.

Anh nói: “Có phải định đến trước gương xem môi em không? Không cần nghĩ là do côn trùng cắn, vì đó là anh làm.”

Anh nói: “Nói thật, trên cổ, xương quai xanh, còn ở đâu nhỉ? Anh quên rồi, nhưng dù sao thì những dấu vết đó đều do anh làm.”

Anh nói: “Không làm gì em là do tay anh không tiện.”

Anh nói: “Anh không đùa, ý nghĩ của anh rất rõ ràng, anh không tin em không biết.”

Anh nói: “Anh vốn là gay, anh cũng không để ý chuyện em là em trai anh.”



Lộ Trạch dừng xe ở ven đường, cứ lái tiếp thể nào cũng gây ra tai nạn. Sao lại như vậy? Lộ Trạch mở cửa sổ để gió từ bên ngoài thổi vào, nhưng trong lòng lại càng ngày càng rối. Chuyện bây giờ, có thể xem là không thủ thân như ngọc cho Diệp Tư Đình hay không? Chắc là bây giờ người ta cũng không còn thân thể để cậu phải giữ, mà chuyện này không phải trọng điểm!

Trong đầu đột nhiên hiện lên câu nói bị cắt ngang hôm đó của Diệp Xảo Như, chẳng lẽ là… Vậy tính hướng của Thẩm Di đã không còn là bí mật ở Thẩm gia? Nhưng làm sao có thể? Thẩm gia là một gia đình truyền thống bảo thủ, đã biết rồi mà còn có thể sống chung với nhau như chưa có gì xảy ra? Lộ Trạch lắc lắc đầu, lời nói hôm đó của Diệp Xảo Như hẳn không phải là chuyện này, chắc là không… Mà cậu lại không biết sự thật là người ta muốn nói đến vấn đề đó…

Lộ Trạch vừa ngạc nhiên với chuyện Thẩm Di là gay, vừa có chút áy náy với chủ cũ của thân thể này, mà với chính con tim của mình, Lộ Trạch cũng có chút không rõ, bởi vì khi còn sống, Lộ Trạch tuy từng nói chuyện yêu đương, nhưng tình cảm lại không sâu nặng cho lắm, sau khi chia tay hai người vẫn có thể hoà bình với nhau.

Lúc đó Lộ Trạch không biết mình thích nam hay nữ cũng vì nguyên nhân này, cậu không biết có phải vì duyên phận chưa đến hay không mà mỗi mối tình cậu đi qua đều nhàn nhạt, thậm chí cậu còn nghĩ, cứ kết hôn như vậy cũng chẳng sao. Có người bạn hỏi cậu liệu có thể là do cậu vốn không thích phụ nữ hay không, cậu cũng nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, nhưng đã nhiều năm rồi, mà vẫn không gặp được người đàn ông mình thích, cho nến sống đến 26 tuổi, tuy sự nghiệp thành công, nhưng vẫn độc thân.

Thẩm Di lại hoàn toàn khác cậu, anh biết mình muốn gì, thích thì sẽ ra tay, thể hiện tình cảm của mình ra ngoài, thậm chí còn thoải mái thú nhận anh có tâm tư gì với em họ mình, người đàn ông như vậy, một khi đã yêu sẽ yêu suốt đời. Nhưng tình yêu đó sẽ được mọi người chấp thuận sao? Diệp Xảo Như yêu thương cậu cháu trai này biết bao nhiêu, sẽ cho phép con trai mình bị bẻ cong sao? Thẩm Minh rất coi trọng danh tiếng của Thẩm gia, sẽ cho phép Thẩm gia xuất hiện một cặp đồng tính luyến ái sao?

Lộ Trạch thở dài, khởi động xe lần nữa, mấy chuyện đó hiển nhiên không phải chuyện cậu phải suy nghĩ vào lúc này, mọi chuyện còn chưa rõ đầu đuôi, bây giờ Thẩm Di cho cậu thời gian suy nghĩ, vậy trước hết cậu phải hiểu rõ lòng mình.

Trở lại Thẩm trạch, Diệp Xảo Như hỏi cậu rất nhiều vấn đề, tối qua Lộ Trạch không về, gọi điện cũng không ai nghe, bà đương nhiên lo lắng. “Xin lỗi dì, con quên gọi điện thoại cho dì, điện thoại con hết pin, uống mấy ly với bạn rồi ngủ ở nhà người ta.” Đây là cái cớ tốt nhất mà Lộ Trạch nghĩ ra được trên đường về, không ngờ Diệp Xảo Như nghe xong còn bất an hơn, bạn bè? Nam hay nữ?

Tuy là dì cậu, nhưng Diệp Xảo Như biết có một vài việc bà không tiện hỏi nhiều, con cái dù sao cũng có chuyện riêng của mình, cho nên chỉ nói vài câu rồi bảo cậu lên lầu nghỉ ngơi.

Về đến phòng, Lộ Trạch tắm rửa rồi ngồi trên giường lau tóc, lau một hồi lại nhịn không được thở dài, Thẩm Di nói cho cậu thời thời gian suy nghĩ, nhưng tính cách anh như vậy, có lẽ sẽ không để cậu suy nghĩ lâu, Lộ Trạch nghĩ nếu như cậu từ chối, Thẩm Di cũng sẽ chẳng bỏ cuộc.

Lộ Trạch không nhận ra mình đã vô thức hiểu rõ cả tính tình của người ta, lấy quyển sách ra đọc vài trang, nhưng đọc thế nào cũng không vào đầu, cuối cùng khép sách lại ngồi ngẩn ra.

Lúc Du Lập gọi tới, Lộ Trạch còn đang ngây người, sửng sốt thật lâu mới nhận ra: “Alô, lớp trưởng có chuyện gì sao?”

Giọng nói của lớp trưởng Du Lập ồ ồ truyền ra từ trong điện thoại: “Diệp Tư Đình, trong lớp có vài bạn tổ chức du lịch để chụp ảnh, có muốn tham gia không?”

Lộ Trạch ngạc nhiên, không ngờ cái cớ mình vừa mượn mấy ngày trước lại trở thành sự thật, có muốn đi không? Đương nhiên là có, nhưng lần này phải nói sao với Diệp Xảo Như?

Lộ Trạch báo với Du Lập là mình muốn suy nghĩ một chút, sau khi cúp điện thoại lại cân nhắc, thật ra lần này ra ngoài cũng là một cơ hội tốt để nghĩ kĩ những lời của Thẩm Di, nhưng hình như đây cũng là một kiểu trốn tránh.

Thẩm di ngồi ở công ty suy nghĩ suốt cả ngày, công việc cũng chưa hoàn thành được bao nhiêu, anh cảm thấy đây thật sự không phải là phong cách của anh, từ khi nào mà anh còn cho người khác cơ hội suy nghĩ? Vậy nên sau khi xong việc, anh lập tức chạy thẳng đến Thẩm trạch, đặc biệt làm theo ý mình.

Trền bàn cơm, ánh mắt Thẩm Di luôn cố ý liếc về phía Lộ Trạch, Lộ Trạch giả vờ như không thấy, cúi đầu ăn cơm của mình, vợ chồng Thẩm Minh cũng không phát hiện ra.

Sau khi ăn xong, Thẩm Di không vội đi mà ngồi trên ghế salon. “Thế nào? Nghĩ xong chưa?” Lộ Trạch hết cách với sự nôn nóng của anh, “Còn chưa tới một ngày? Anh định để em quyết định tương lai nửa đời sau của mình trong thời gian ngắn như vậy?”

“Nói quá đến vậy sao?” Thẩm Di bắt chéo chân, dáng vẻ vô cùng thảnh thơi, “Không thì chúng ta có thể ở chung trước được không?”

Mặt Lộ Trạch đầy cảnh giác: “Anh có ý gì?”

Thẩm Di cười: “Tuần này anh phải đi Pháp công tác, anh đã mua hai tấm vé máy bay.” Ý định kia cũng rất rõ ràng: Chúng ta cùng đi!

Lộ Trạch thiếu chút nữa phun máu ra ngoài, có người độc tài như vậy sao? “Anh chưa hỏi ý em?”

“Không phải bây giờ đang hỏi sao?” Thẩm Di không hề cảm thấy ngượng ngùng, vẻ mặt vô tội hỏi.

“Chờ chút, anh nói đi đâu?” Sao lại trùng hợp như vậy?

“Đi Pháp!”

Lộ Trạch chợt nhớ đến cuộc gọi lúc sáng của Du Lập, hình như bọn họ cũng nói là đi Pháp, lúc đầu Lộ Trạch rất bất ngờ bọn họ không ở trong nước mà lại chạy ra nước ngoài, sau đó suy nghĩ một chút, bọn họ là đều là con nhà có tiền, nhưng cậu lại cảm thấy không quen. Nhưng nơi như nước Pháp, những người chưa đến đều khao khát được đi, đúng không?

“Công ty trò chơi của anh còn có ở Pháp?” Lộ Trạch không cảm thấy giọng điệu của mình rất không khách khí, quay đầu hỏi. Thẩm Di chỉ mỉm cười: “Vậy em tin thật sao?” Đây chỉ là cái cớ để dẫn cậu đi ra ngoài chơi! Người này đúng là thật dễ tin người, Thẩm Di càng nghĩ càng thấy Lộ Trạch rất đáng yêu.

.

Đọc truyện chữ Full