Phan Thần nhìn xe chạy vào trung tâm, đây là khu C cũng là khu trọng điểm được phòng thủ nghiêm ngặt nhất.
“Mặc Nhiễm, sao chúng ta có thể vào khu này? Dị năng giả chẳng phải đều ở khu B sao?”.
Thư Vĩ thông qua kính chiếu hậu nhìn Phan Thần một cái “Cậu cũng không nhìn xem ông anh đây là ai? Khu C thì sao có cái gì không thể vào”.╭(╯^╰)╮
Phan Thần đánh giá Thư Vĩ “Vậy anh là ai?”.◔̯◔
Thư Vĩ xém chút nữa đã thắng gấp lại, Dạ Mặc Nhiễm quay đầu đi cười khẽ, Phan Thần vẻ mặt mê mang chờ đợi đáp án của Thư Vĩ, Thư Vĩ hừ lạnh một tiếng không thèm để ý đến Phan Thần nữa, Phan Thần đành phải hỏi Dạ Mặc Nhiễm.
“Anh ấy là ai vậy? Chẳng lẽ không phải là lái xe của cậu sao?”.◔̯◔
Lần này Thư Vĩ thật sự được như mong muốn thắng xe lại, còn Dạ Mặc Nhiễm cười đến vai run run.
“Tên khốn, cậu dám xem tôi là lái xe sao, cậu bị cận thị bao nhiêu độ, nếu bị cận phải mua kính mà đeo chứ”.╭ (╰_╯)╮
“Tôi mỗi năm đều đi kiểm tra, tôi không có bị cận, tôi nhìn anh như thế nào cũng rất giống nha, nếu không sao đi tới xe anh liền ngồi vào ghế lái”◔̯◔
Thư Vĩ thật muốn đánh cho Phan Thần một trận bầm dập “Đó là bởi vì chiếc xe này là của bổn thiếu gia” ╭ (╰_╯)╮
Phan Thần hiểu ra một chút liền gật đầu “Thì ra là như vậy, không hổ là người khu C, thật có tiền nha”.
Dạ Mặc Nhiễm rốt cục không nhịn được nữa cười ra tiếng, Phan Thần cảm thấy khó hiểu nhưng thấy Dạ Mặc Nhiễm cười cũng vui vẻ cười theo. Thư Vĩ hung hăng liếc hai người một cái lại nhận mệnh tiếp tục làm lái xe. Phan Thần nhìn thấy chỗ ở của Dạ Mặc Nhiễm liền không khỏi trầm trồ khen ngợi, Phan Thần trước nay vẫn ở trong những khu nhà trọ nhỏ chưa bao giờ ở trong biệt thự cả, vào thời điểm này mà còn được ở trong nơi tốt như vậy Dạ Mặc Nhiễm đúng là thật lợi hại.
Mang Phan Thần đi dạo để biết thêm tình hình chung quanh, đồng thời cũng cho thuộc hạ đến chỗ Phan Thần để đem mấy món đồ của Phan Thần đến đây, Thư Vĩ nhìn thấy Phan Thần đi rồi liền cọ lại bên cạnh Dạ Mặc Nhiễm “Đầu tên kia có phải có vấn đề gì hay không? trước kia không phát hiện ra được”.
“Đầu cậu mới có vấn đề, Phan Thần từ nhỏ lớn lên trong quân đội nên tính tình rất đơn thuần, cậu cho là ai cũng tính tình giảo hoạt giống như cậu sao….lái xe~~~”╭(╯ε╰)╮
“Mẹ nó, Mặc Nhiễm cậu thật xấu xa quá đáng”.
Dạ Mặc Nhiễm cầm sách tựa vào sô pha, Thư Vĩ liền giật cuốn sách trong tay cậu “Xem không được thì đừng xem, biết cậu đang nhớ Phương Cẩm, yên tâm đi, Phương Cẩm làm lão đại lâu như vậy cũng không phải chỉ ngồi không, cậu thật đúng là…ai…hỏi thế gian tình là gì, khiến người ta nguyện cùng sinh tử”.
“Cậu bị Lý Mạc Sầu nhập sao, gần đây chắc xem nhiều truyện Kim Dung quá rồi đó”.
“Thật ra…tôi cũng muốn tìm được một người như vậy, trước kia tôi không biết mình sống để làm gì, hiện tại lại càng không biết”.
Dạ Mặc Nhiễm quay đầu nhìn mây trắng đang trôi “Sẽ gặp được, nhất định sẽ gặp được”.
“Mong là như vậy, Băng Băng ơi, trưa nay chúng ta ăn món gì?”.
Không quen với tâm trạng u buồn như vậy, đành mượn cớ khác để chạy mất. Dạ Mặc Nhiễm vẫn tiếp tục tựa người vào sô pha nhìn mây trôi đến trôi đi, nếu bây giờ không phải mạt thế thì tốt biết bao nhiêu. Lan Dương vừa vào cửa liền nhìn thấy Phan Thần, hai người rưng rưng nước mắt ôm nhau cả nữa ngày, sau đó lại vào trong phòng nói chuyện. Tiểu Võ quay về vẫn lập lại hình ảnh như vậy, bất quá không có rưng rưng nước mắt. Mà kéo tay Phan Thần vênh vang tự đắc khoe với Tá Thỉ.
“Hừ…người anh em tôi nói cho cậu biết, anh ta là người xấu, luôn khi dễ tôi, sau này cậu nhất định phải giúp tôi giáo huấn anh ta, các cậu là bọ đội chẳng phải thường luyện tập quyền pháp gì đó sao, cứ đánh anh ta đi, tuyệt đối đừng nương tay”.
Phan Thần nhìn Tá Thỉ vội vàng lắc đầu “Sao có thể tùy tiện đánh người được, cậu yên tâm, tuy tôi không thể giúp cậu đánh người nhưng nếu anh ta khi dễ cậu, tôi nhất định sẽ giúp cậu”.
Tiểu Võ cảm động gật gật đầu, nhìn thấy hình ảnh này Thư Vĩ không tự giác làm rơi miếng khoai tây chiên trên tay xuống đất.
“Mặc Nhiễm, đứa nhỏ này không đơn giản chỉ là đơn thuần mà thật sự chính là ngu xuẩn, cậu nên cho người trông chừng cậu ta, nếu không sớm muộn gì cậu ta cũng bị lừa đi mất”.
Dạ Mặc Nhiễm không quan tâm đến Thư Vĩ, chạy về phía Phương Cẩm, kiểm tra từ đầu đến chân anh một lần rồi mới yên tâm, nhìn tang thi bị dây xích sắt trói lại, Dạ Mặc Nhiễm lo lắng nhíu mày, Phương Cẩm vuốt mi của Dạm Mặc Nhiễm lại kéo cậu ôm vào trong ngực.
“Nếu lỡ không được, vậy anh họ phải làm sao đây?”.
Tay Phương Cẩm vẫn đặt sau lưng Dạ Mặc Nhiễm không nói gì, Dạ Mặc Nhiễm buông anh ra “Anh đi nghỉ ngơi trước đi, em đi xem”.
“Anh cũng đi”.
Dạ Mặc Nhiễm nhìn Phương Cẩm cũng không nói gì xem như ngầm đồng ý, Phương Cẩm không cho những người khác đến gần hậu viện bữa bước, anh canh giữ bên cạnh Dạ Mặc Nhiễm. Dạ Mặc Nhiễm nhìn tên tang thi đang kêu gào không ngừng, trong tay ngưng kết ra liên hoa, dùng tinh thần lực chuyển đóa liên hoa lên phía trên đầu của tên tang thi, nước trong đóa liên hoa chậm rãi rơi lên người tên tang thi, tang thi đột nhiên an tĩnh lại, Dạ Mặc Nhiễm nhất thời cảm thấy vui vẻ, nhưng chuyện vui vẻ này cũng không kéo dài được bao lâu, tên tang thi kia đột nhiên dùng sức làm đứt dây xích tấn công thẳng về phía Dạ Mặc Nhiễm. Phương Cẩm vẫn đang trong tình trạng đề phòng liền kéo Dạ Mặc Nhiễm ra, đồng thời ngưng kết dị năng hướng về phía tang thi. Lúc trước là năm khỏa lôi điện hiện tại đã thành một đường lôi điện có thể nắm trong tay.
Lôi điện trong chớp mắt xuyên qua đầu của tên tang thi, Phương Cẩm vội vàng chạy đến xem Dạ Mặc Nhiễm từ trên mặt đất, Dạ Mặc Nhiễm cúi đầu không nói gì, Phương Cẩm lo lắng cậu bị thương vội vàng chạy lại dìu cậu đứng lên. Dạ Mặc Nhiễm cầm lấy tay Phương Cẩm.
“Cẩm, làm sao bây giờ…em không cứu được anh họ…em không cứu được anh họ…Cẩm…em không cứu được anh họ”.
Phương Cẩm ôm Dạ Mặc Nhiễm vỗ vỗ trấn an, Dạ Mặc Nhiễm thấy dị năng thạch trong đầu tang thi vừa bị Phương Cẩm đánh liền đẩy Phương Cẩm ra để đi qua đó xem “Anh xem, dị năng thạch này lớn hơn những dị năng thạch trước đây chúng ta thấy”.
Phương Cẩm nhặt dị năng thạch lên kéo Dạ Mặc Nhiễm đi vào phòng, Dạ Mặc Nhiễm cầm dị năng thạch tiếp tục nhìn “Cẩm, anh nói xem có phải là nước trong hồ đã làm cho tang thi tiến hóa nhanh hơn, dị năng thạch cũng to hơn hay không, nước trong hồ không thể trị được độc của tang thi, ngược lại còn làm cho tang thi trở nên lợi hại hơn, tuyệt đối không thể để cho anh họ dùng cái này, nếu không đến lúc đó nhất định là phải giết anh họ rồi”.
“Muốn khôi phục phải dùng như thế nào?”.
Dạ Mặc Nhiễm cười cười “Cái này là dị năng thạch không phải tinh thạch, đối với em không có tác dụng nhiều, anh sử dụng để tăng thêm dị năng đi, anh mạnh hơn rồi bảo vệ em cũng giống nhau thôi”.
Dạ Mặc Nhiễm thấy Phương Cẩm không động đậy lại nhìn chằm chằm mình bèn nhíu mày nhìn anh “Anh không tin lời em nói?”.
“Ừ”
“Anh…”
Dạ Mặc Nhiễm thật không ngờ Phương Cẩm sẽ nói trực tiếp như vậy, tuy rằng cậu thường thường vẫn hay lừa gạt anh, nhưng anh cũng không cần nói trắng ra như vậy ╭(╯^╰)╮
Dạ Mặc Nhiễm đứng lên xoay người bước đi “Giận sao?”.
Dạ Mặc Nhiễm kéo tay anh bỏ ra “Đúng đó, anh không tin em, em sao có thể không tức giận được, hừ…”╭(╯^╰)╮
Phương Cẩm đứng tại chỗ không tiếp tục kéo cậu lại, đợi cho Dạ Mặc Nhiễm đi xuống thang lầu gần ra đến cửa Phương Cẩm mới lên tiếng “Anh tin em”.
So với chuyện bị cậu lừa, anh càng không hy vọng cậu rời khỏi anh, chỉ cần trong lòng anh biết được khi nào cậu nói thật, khi nào cậu nói dối như vậy là được rồi. Dạ Mặc Nhiễm quay đầu lại nhìn vẻ mặt băng sơn đầu gỗ của anh.
“Nói như vậy rất ủy khuất cho anh đi, chúng ta đánh cược” Sau đó cậu bước đi.
–000–
Trí nhớ con cá vàng: Cá vàng vừa nhổ răng… au ắm a … *ôm má*
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Mạt Thế Chi Ngã Đích Băng Sơn Tình Nhân
Chương 125: Thử nghiệm thất bại
Chương 125: Thử nghiệm thất bại