ღღღ
“A, Ngụy Thất, đã lâu không gặp,” Cố Tiểu Tịch có chút kinh ngạc khi thấy Ngụy Thất ở Dạ ngữ, tháng trước Ngụy Tiếu Ngữ đã khẳng định với y rằng Ngụy Thất là muốn quay lại làm trợ lý cho Ngụy Tiếu Khiêm.
Còn cụ thể là hỗ trợ công việc gì thì quả thật Cố Tiểu Tịch đã phải cấm bản thân không được nghĩ tiếp.
“Tiểu Tịch,” Ngụy Thất gật đầu, tươi cười nói, “Mới một tháng thôi mà.”
Cố Tiểu Tịch ngồi vào ghế, nhìn Ngụy Thất trong bộ đồng phục bartender quen thuộc, y nhịn không được liền hỏi: “Không phải theo… anh trai Tiếu Ngữ đi công tác à?”
Ngụy Thất nhìn dáng vẻ khẩn trương của Cố Tiểu Tịch, mỉm cười trấn an: “À, tại cậu Tiếu Khiêm phải đi Trung Đông vào tháng trước, mà mấy hôm nay Ngụy Đại lại có việc gấp, cho nên để tôi qua đây thay mặt vài ngày.”
Nghe được đáp án của anh, đối phương mới như trút được gánh nặng, bật người dậy, dùng giọng điệu khoái trá nói: “Là vậy hả, anh ở đây làm tôi vui lắm, nói thật tôi lúc nào cũng nhớ anh, anh vắng mặt làm tôi thấy không được quen…”
Đối với nhân vật “Ngụy Tiếu Khiêm”, Cố Tiểu Tịch tỏ ra vô cùng kín đáo, thậm chí còn tránh nhắc cả tên, mà chỉ dùng là danh xưng là “anh trai Ngụy Tiếu Ngữ” thay thế.
Đương nhiên, Ngụy Thất đối với phản ứng này cũng tập mãi thành quen, hơn nữa còn tỏ ra thấu hiểu. Chính thức biết Ngụy Tiếu Khiêm là năm tám tuổi, lần gặp mặt khi đó khiến anh liền nhận ra vận mệnh cả đời của mình sau này.
“Mà… Ngụy Thất, anh và anh trai Tiếu Ngữ đã ở cùng nhau từ lúc nhỏ hả,” Cố Tiểu Tịch tỏ ra vẻ “Tôi chỉ là quan tâm tới anh thôi, chứ không phải nhiều chuyện đâu nha.”
“Tôi nghe Tiếu Ngữ kể vậy á.”
“Ừ… cũng không có gì,” Ngụy Thất nghiêng đầu, rót cho Cố Tiểu Tịch một ly Baileys. Cố Tiểu Tịch bày ra dáng vẻ chuẩn bị nghe kể chuyện, rất thích ý nhận lấy ly rượu, “Cám ơn.”
“Lúc tám tuổi thì tôi gặp cậu Tiếu Khiêm,” Ngụy Thất kể đơn giản lại, “Mười tuổi thì bắt đầu đi theo cậu Tiếu Khiêm.”
“Chỉ có vậy?”
“Đúng vậy…” Ngụy Thất mỉm cười, trước câu hỏi của Cố Tiểu Tịch, sau đó quay sang một bồi bàn, “Muốn cái gì?”
“Bàn số chín, một ly Grasshopper,” Nói xong, người nhân viên này liền cười với Ngụy Thất, “Anh Ngụy Thất, lâu rồi không gặp.”
Nụ cười này thật không chê vào đâu được, đối phương giống như không phải nhân viên trong quán bar, mà là một đại sứ trong bữa tiệc nhận được phỏng vấn với chương trình nổi tiếng, nở nụ cười thật hoàn hảo với trước camera.
“… Thiệu Đình Chi?” Ngụy Thất kinh ngạc nhìn đối phương, ý nghĩ đầu tiên là anh chàng đang mượn địa điểm này để quay phim sao.
“À, anh ta giờ đang làm việc ở đây,” Giọng của Cố Tiểu Tịch có chút buồn bực, xem ra là vẫn còn khúc mắc với ngôi sao điện ảnh này.
“Làm việc ở đây?” Ngụy Thất không tin nhìn về phía Cố Tiểu Tịch, “Cậu Tiếu Ngữ trả lương cho anh ta là bao nhiêu?”
“Giống như nhân viên bình thường khác,” Cố Tiểu Tịch thở dài, “Nhưng giờ anh ta còn đang thử việc, nên tiền lương chắc chỉ được năm mươi phần trăm thôi.”
“… Phải không đấy?” Ngụy Thất thuần thục rót rượu mint xanh biếc vào bình lắc, tiếp là rượu cacao trắng, lại thêm một ounce sữa tươi, anh không cần dùng ly đong vẫn có thể xác định được lượng chính xác, rồi từ từ bỏ vào vài viên đá, “Tôi là người phụ trách ở đây.” Tuy rằng ban đầu thì hơi kinh ngạc, song anh cũng nhanh chóng nhận ra, ngôi sao điện này ảnh này tới đây cũng không phải vì thể nghiệm cuộc sống —— đương nhiên, càng không thể là vì đóng phim, bởi dù có trả giá cao tới đâu, Ngụy Tiếu Ngữ cũng sẽ không cho mượn địa điểm.
“Tôi không còn là diễn viên nữa, ” đối phương thản nhiên nói.
Ngụy Thất đang lắc bình liền dừng lại một chút, sau đó im lặng rót thứ rượu màu xanh biếc vào ly 9 oz Coupette, đặt thêm lá bạc hà tươi để trang trí, rồi đẩy tới trước mặt Thiệu Đình Chi: “Hy vọng anh cầu người được người.”
“Cảm ơn.” đối phương đặt ly Grasshopper lên khay, ly cocktail liền tản ra hương bạc hà nhè nhẹ mát mẻ, cùng mùi thơm của vị cacao, tin rằng vị khách nữ đã gọi nó sẽ thích.
“Công nhận, Ngụy Thất vẫn bartender giỏi nhất ở quán này,” Cố Tiểu Tịch hơi ngậm ngùi, từ khi Ngụy Thất rời đi, quán cũng mất đi gần một phần ba khách. Tuy Dạ Ngữ không dựa vào nguồn thu tại đây, nhưng vẫn sẽ khiến người ta hơi rầu rĩ, chẳng ai lại ngại nhiều tiền cả, “Nói thật, anh rất thích hợp với công việc này, nếu anh có thể trở về thì tốt rồi…”
“Ừm, cậu nói cũng có lý…, ” Ngụy Thất tươi cười rạng rỡ. “Mà cậu định chuẩn bị đào hố hả?”
Cố Tiểu Tịch tựa như chú thỏ nhỏ bị hù sợ, vai liền hơi so lại, nhưng sau đó lập tức phủ nhận: “Làm việc ở đây thì thiệt cho anh quá! Tuy rằng kỹ thuật pha chế của anh rất tốt, nhưng đây không phải nghề nghiệp có tiền đồ!”
Ngụy Thất lộ nụ cười cưng chiều với Cố Tiểu Tịch, không biết vì sao khi dễ Cố Tiểu Tịch lại là một việc khiến người ta cảm thấy thật thú vị —— a, có lẽ Ngụy Tiếu Khiêm cũng nghĩ vậy đấy.
Ngụy Thất nghĩ tới đây, nhìn thoáng qua vẻ hãi hùng của Cố Tiểu Tịch, Ngụy Tiếu Khiêm thật ra có cảm tình với Cố Tiểu Tịch, song cách biểu đạt có vẻ không ổn thôi. Nghĩ vậy, Ngụy Thất nghiêm túc tự hỏi, tuy Ngụy Tiếu Khiêm có ném Shirley từ trên lầu xuống, nhưng đó thật ra lại là một cách tỏ ra hữu hảo phải không.
“Ngụy Thất.”
Ngụy Thất cảm thấy giọng này quen thuộc, nhưng lập tức không nhớ ra được.
Ngẩng đầu lên thì mới phát hiện đó là Ngụy Ngũ không gặp từ lâu.
“Đã lâu không gặp,” Ngụy Thất tươi cười, thấy Ngụy Ngũ vẻ mặt ngưng trọng, tâm sự nặng nề, nên quay đầu sang nói với Cố Tiểu Tịch, “Có thể giúp tôi đi tìm Giang Lai thay ca được không?”
“À, được.” Cố Tiểu Tịch ngoan ngoãn gật đầu, xoay người rời khỏi quầy bar. Y cũng đủ thông minh, biết đó là cách nói khéo của Ngụy Thất với mình. Còn Giang Lai, ấy, hôm nay hình như không phải ca của cậu ấy, hay là khỏi qua quấy rầy cậu ấy đi —— huống chi hôm nay là ca của Thiệu Đình Chi.
Thấy Cố Tiểu Tịch đi rồi, Ngụy Thất mới ngồi xuống đối diện Ngụy Ngũ, mỉm cười: “Cô chủ có khỏe không?”
“Ừ…” Ngụy Ngũ không yên lòng trả lời, “Mới từ Lễ trao giải bên Mĩ về, giờ thì đang vui nên không ngủ được.”
“Giống lần trước hả?” Ngụy Thất hòa nhã hỏi.
“Ừ.” Ngụy Ngũ gật đầu.
Ngụy Thất bỗng lấy ra chai Miltonduff Whisky, chậm rãi rót rượu vào ly: “Cậu rất ít khi tới đây tìm tôi.”
Ngụy Ngũ nhận ly rượu, từ trong ly tản mát ra mùi mật ong dịu nhẹ, hắn khẽ lắc ly rượu để mùi hương bay lên: “À, bởi hôm nay Ngụy Đại không ở đây.”
“Là chuyện liên quan tới Ngụy Đại sao?” Ngụy Thất khẽ nhíu mày, một khi đã liên quan tới Ngụy Đại thì chắc chắn không phải việc gì tốt —— cái đó không phải là do tính cách hay thái độ của Ngụy Đại, mà chỉ vì quyền lực của cô nàng.
Miltonduff Whisky được sản xuất bên trong lãnh thổ của một tu viện Speyside tại Anh. Viện trưởng mỗi ngày đều cầu nguyện cho dòng nước ở đây nhận được lời chúc phúc của thánh thần, bởi vậy nước ở đó mới được gọi là “Nước sinh mệnh”. Miltonduff Whisky có vị rất thanh, phù hợp cho nữ giới cũng như những người không uống được rượu. Ngụy Ngũ chính là thuộc loại uống rượu rất kém.
Tình cảm của Ngụy Thất và Ngụy Ngũ thật ra rất tốt, bởi vì khi còn nhỏ hai người là cùng được Ngụy gia nhận nuôi, trước đó lại từng ở chung một chỗ. Mặc dù đã không còn nhớ gì về những chuyện xảy ra trước khi vào Ngụy gia, song nó vẫn như là một cảm giác ràng buộc, khiến hai người luôn giúp đỡ nhau khi ở Ngụy gia.
Ngụy gia nhận nuôi rất nhiều trẻ con, ông cụ cảm thấy so với việc bỏ tiền mời vệ sĩ bên ngoài thì thà huấn luyện từ nhỏ còn hơn, lúc bé thì càng dễ nắm trong tay, lại có thể học được nhiều thứ. Và quan trọng hơn là, một khi những đứa bé này không nghe lời, ông cụ sẽ có quyền xử lý chúng.
Ngụy Thất, Ngụy Ngũ, tính cả Ngụy Đại cũng là một trong số đó.
Để có thể được xếp số vào Ngụy gia thì những đứa trẻ luôn phải nỗ lực, bởi chỉ có đi được đến bước đó mới khiến chúng có thêm tự do một chút, nếu không thì chỉ như sống trong nhà tù của Ngụy gia mà thôi.
“Là chuyện về Ngụy Cửu,” Ngụy Ngũ đặt miệng ly lên môi, nhẹ nhàng nói.
Ngụy Thất đang lau ly thì hơi dừng một chút: “… Ngụy Cửu sao?”
Ngụy Ngũ khẽ uống một ngụm Whisky, hai người cùng trầm mặc.
Lúc Ngụy Thất vào Ngụy gia là bốn tuổi, còn Ngụy Ngũ là ba tuổi, ở Ngụy gia ba năm thì Ngụy Cửu về. Lần đầu tiên Ngụy Thất và Ngụy Ngũ nhìn thấy Ngụy Cửu, đều cảm thấy đó là một chuyện thật khó tin.
Năm đó, Ngụy Cửu chỉ mới ba tuổi, cô bé mặc chiếc quần trắng vô cùng bẩn, bị người ta ôm trên tay mang qua cổng Ngụy gia. Cô nhóc có mái tóc xoăn nâu mỏng, đôi mắt là màu hổ phách xinh đẹp, da rất trắng, làm hai người còn tưởng đó là một thiên sứ không cẩn thận rơi xuống trần gian.
Từ đó về sau, phía sau Ngụy Ngũ và Ngụy Thất liền có thêm một cái đuôi nhỏ.
Có điều từ khi Ngụy Thất rời khỏi Ngụy gia năm mười tuổi, liền hiếm khi thấy Ngụy Cửu nữa. Mà mỗi lần gặp mặt, Ngụy Cửu đều sẽ có sự thay đổi, hoặc là nói con gái mười tám tuổi, vẫn là Ngụy Cửu đang lớn dần. Hồi trước còn có thể duy trì một năm gặp mặt một lần, song mấy năm gần đây, bọn họ gần như mất liên hệ.
Ngụy Ngũ trước kia luôn ở Ngụy gia, đến mười tuổi mới đi theo Ngụy Hựu Tuyết. Ngụy Hựu Tuyết là con gái nên gia tộc cũng không giao cho cô nhiệm vụ nguy hiểm mà, mà nhiệm vụ của cô chỉ là cần gả vào gia tộc nào có lợi cho Ngụy gia. Cho nên khi đó Ngụy Hựu Tuyết tựa cô công chúa nhỏ ngây thơ trong thế giới cổ tích, cho đến khi cô tiếp xúc giới giải trí.
Cho nên tình cảm của Ngụy Ngũ và Ngụy Cửu rất tốt, tựa như anh em ruột thịt vậy.
Ngụy Cửu có dòng máu lai, là người đầu tiên trong ba người bọn họ được Ngụy gia xếp số. Đương nhiên, ở Ngụy gia, toàn bộ số đều không có ý nghĩa gì cụ thể. Trừ Ngụy Đại và Ngụy Cửu.
Ngụy Đại là con số quan trọng nhất của Ngụy gia, nắm giữ quyền lực tuyệt đối, cho dù là chủ nhân, cũng có phần kiêng kị cô nàng.
Mà Ngụy Cửu, là con số cuối cùng, phụ trách tất cả kết cục.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tửu Sắc Tham Bôi
Chương 105
Chương 105