DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Thụ Phiên Nhiên
Chương 73

Lâm Tĩnh Minh không nhìn thấy Ngô Hạo, trời tối đen, huống hồ ở giữa lại cách Lạc Thư anh nhìn thế nào cũng cảm thấy không đủ. Về phần Lạc Thư thì vô cùng khẩn trương, cậu sợ bị Ngô Hạo trả thù, nhưng nghĩ thế nào cũng cảm thấy không đến mức ấy.

Lạc Thư cảm giác Ngô Hạo dịch lại gần mình, còn mình thì dựa vào Lâm Tĩnh Minh. Không nghĩ tới lại nghe thấy Ngô Hạo cười.

“Hai anh em mình làm bạn đi, thật sự.” Ngay sau đó Ngô Hạo nói, tiếng không lớn, vừa đủ cho Lạc Thư nghe thấy, sau đó liền rời đi.

Lạc Thư cảm giác anh ta hình như rất thành khẩn, sau này thỉnh thoảng cậu cũng nhận được điện thoại hoặc tin nhắn của Ngô Hạo, thường thường là nói cho Lạc Thư ở đâu có đồ ăn ngon, chỗ nào chơi vui, mời hai người cùng đi. Ban đầu Lạc Thư từ chối, sau này không chịu nổi dụ dỗ, Ngô Hạo xem như là người sành ăn, hai người ăn cơm cũng rất vui vẻ. Lâm Tĩnh Minh tuy biết nhưng là không phản đối, bởi vì Ngô Hạo không liên hệ Lạc Thư nhiều, giống như là thỉnh thoảng nhớ ra mời đi ăn cơm, lần đầu tiên Lâm Tĩnh Minh đi theo cùng rồi sau đó để cho Lạc Thư tự mình đi, mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào anh sẽ không cự tuyệt người đối tốt với Lạc Thư, cho Lạc Thư không gian tự do của riêng mình, đây cũng là điều mà Lâm Tĩnh Minh chậm rãi học được.

Ngô Hạo không ở, cậu muốn ngồi thẳng lưng nhưng mà Lâm Tĩnh Minh không chịu, ôm lấy eo Lạc Thư không chịu buông tay, là người vô cùng thích giở trò sỗ sàng, cứ thế Lạc Thư tựa vào vai Lâm Tĩnh Minh, khiến cho không biết bao nhiêu người đằng sau phải mơ màng suy nghĩ.

Lần này về nhà Lạc Thư và Lâm Tĩnh Minh bỏ Quách Vân Đình và Lý Duệ vệ trước, về nhà còn bị Quách Vân Đình giấu đầu lòi đuôi rống vài câu, sau đó tỏ vẻ rộng rãi mà tha thứ, Lạc Thư chẳng nói gì được cả.

Lâm Tĩnh Minh lần này về nhà suy nghĩ xong xuôi một việc nên vừa bỏ hành lý xuống liền kéo Lâm lão gia tử vào phòng, kéo ghế ra mời gia gia đầy nghiêm túc.

“Ái chà, rốt cục nhịn không nổi chính thức thẳng thắn với ông già này?” Lâm lão gia tử nhàn nhã uống trà do cháu trai rót, chậm rì rì mở miệng.

“Gia gia –”

“Còn muốn làm nũng? Gọi Lạc Thư đến, không phải là chuyện của hai người sao? Một mình đến là như thế nào.” Lâm lão gia tử không thèm nghe mà bắt đầu làm bộ làm tịch.

“Gia gia cũng không phải không biết rõ Lạc Thư không biết gia gia đã biết chuyện của hai chúng cháu, lại nói, là cháu trai ông không tốt, khiến cho em ấy áp lực rất lớn.”

“Thôi thôi, có người yêu liền quên gia gia, không phải muốn gia gia thay cháu nói chuyện với cha mẹ sao, chẳng lẽ cháu thật sự nhìn không ra hai người kia rõ ràng sao?”

Lâm Tĩnh Minh cúi đầu, Lâm lão gia tử nói tiếp. “Chẳng lẽ cháu nghĩ mình có thể mãi giấu diếm được sao? Mẹ cháu mấy năm nay coi như là thật sự trưởng thành, cháu cho rằng hai người quyên giúp người đứa trẻ kia chỉ là vì tình yêu? Bọn họ cũng là muốn mang đến cho cháu một tin tức, khiến cháu yên tâm.”

“Cháu biết, cám ơn mọi người.” Lâm Tĩnh Minh cúi đầu xuống.

“Nhưng mà có tin xấu phải nói trước, các cháu cũng phải muốn bên Lạc gia đồng ý không phải sao? Cần gia gia hỗ trợ gì cứ việc nói thẳng, gia gia nói không chỉ là vợ chồng Lạc Dũng, cả họ nhà ấy đều phải đồng ý, bằng không cúi đầu không thẩy ngẩng đầu gặp, ngày sau thương tâm sẽ là hai đứa. Còn có, tình cảm của cháu chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến công việc sau này, ý kiến của gia gia là trước hết cứ giấu diếm về sau lại nói.”

“Dạ vâng.”

“Được rồi, ngồi máy bay lâu cũng mệt rồi, đi nghỉ ngơi đi. Nhưng việc này trước hết không cần nói cho thằng nhóc Lạc Thư kia biết, đợi đến khi kéo nó vào nhà làm con dâu hẵng nói, gia gia xem cháu chiều vợ mình, tuy rằng thực có lỗi với nhà Lạc dũng, nhưng con dâu vẫn là của nhà chúng ta, nghe rõ chưa?”

Lâm Tĩnh Minh gật đầu rời đi.

Mùa đông này, Lạc Dũng đột nhiên nay ra ý tưởng khiến Lạc Thư tham gia bơi mùa đông, Lạc Thư vốn không biết bơi lội nên phải dạy trước, bằng không đến khi tham gia sẽ vô cùng mất mặt. Lạc Thư hoảng sợ ôm đùi Hà Thục Phương đều vô dụng, nói mình thi đại học xong Hà Thục Phương không coi mình là con Hà Thục Phương cũng mặc kệ.

Ngày đó, Lạc Thư gặp người nào cũng kể khổ, Lâm Tĩnh Minh đến cùng với Tôn Thắng Siêu về nhà nghỉ tết cổ động cùng nhau bơi.

Tiến vào phòng thay đồ cởi quần áo Lạc Thư cảm giác cả người lông tơ dựng đứng lên, nhanh nhẹn cầm lấy quần bơi Lâm Tĩnh Minh đưa cho thay vào, Lạc Dũng hoảng sợ nhìn hai người, Lạc Thư không thèm để ý đến mà nói, “Bố chưa cho con mua đồ mà đã đến, còn không cho người khác mua cho con sao!” Lạc Thư vừa nói, Lâm Tĩnh Minh bên kia đeo mũ bơi và kính bơi cho cậu, “Lạc Lạc, kính bơi anh mua loại có số, nếu không em sẽ không nhìn được, thế nào, nhìn xem?”

Lạc Thư giơ ngón tay cái lên, “Rất rõ ràng!” Tôn Thắng Siêu đứng đằng sau đầy mặt ngay ngốc, thẳng đến khi Lạc Thư gọi mới bắt đầu đổi quần bơi anh đã cầm từ lâu.

Nói là Lạc Dũng muốn dạy Lạc Thư bơi lội kì thật người dạy là Lâm Tĩnh Minh, Lạc Dũng trước nói bơi một vòng làm nóng người cũng chỉ có mình Tôn Thắng Siêu đi sao, hai người bơi về chỉ thấy Lâm Tĩnh Minh đứng ở dưới nước khuyên Lạc Thư xuống dưới.

Hai người tứ chi tiếp xúc quên, hoàn toàn không biết hai người còn lại nhìn có cảm giác gì. Biết vì sao người nam nữ có tình cảm với nhau hay đến bơi lội sao, dễ dàng sinh gian tình, cũng dễ dàng bị người ngoài nhìn ra.

Lạc Thư mới được 20 phút đã chịu không nổi, gào thét phải đi về. Lạc Dũng cũng phát hiện hôm nay nhiệt độ hơi thấp, mọi người liền tắm nước ấm về nhà. Lạc Thư và Lâm Tĩnh Minh cùng nhau tắm rửa kì cọ vui vẻ, kì thật hai người cố ý làm cho Lạc Dũng xem, Lạc Thư về nhà liền nhìn thấy sách tâm lý đặt trên bàn trà, coi như là để lại dấu vết.

Trở về Tôn Thắng Siêu nói có chuyện cần nói với Lâm Tĩnh Minh, hai người đi trước, Lạc Thư liền bị giao cho lão ba nhà mình, ban đầu không ai nói chuyện, Lạc Dũng chịu đựng có thể nói là rất tốt, về đến nhà nhìn đến vợ đang ở trong bếp nấu ăn liền vọt vào, Lạc Thư có thể đoán được đại khái hai người nói những gì, không phải là đồng tính luyến ái sao, cậu vẫn vui mừng tự tại như trước.

Huấn luyện bơi mùa đông cứ thế chết non, Lạc Thư ngày hôm sau vui vẻ đến tìm Lâm Tĩnh Minh khoe khoa

ng liền phát hiện bên môi anh bị bầm tím, Lạc Thư mặc kệ Lâm lão gia tử đang nhìn, lôi Lâm Tĩnh Minh vào phòng, “Anh đánh nhau à? Hay là gặp bọn cướp?”

Đọc truyện chữ Full