Công nhân dệt may bắt đầu làm việc vào sáu giờ sáng, rồi phải đứng đến chín giờ đêm. Trong thời gian đó họ chỉ có thể dừng lại để ăn trưa, toàn bộ thời gian còn lại phải quan sát mạch điện máy tiện chăm chú. Đây là một công việc vô cùng buồn tẻ, hơn nữa lúc nào cũng phải khom người, vì thế phi thường mệt nhọc.
Nhà xưởng vô cùng oi bức vì không cho phép mở cửa sổ, làm như vậy là để phòng ngừa gió thổi sợi bông trong phòng ra bên ngoài, gây lãng phí. Điều này khiến cho căn phòng nóng bức ngập tràn sợi bông nhỏ xíu. Trên vách tường của nhà xưởng có dán một dòng chữ thật to: “CẤM LỬA.” Cách đây mấy hôm có một nhà xưởng bị cháy, lúc ấy đã dẫn đến nổ mạnh, khiến hàng chục công nhân mất mạng, tất cả mọi người còn lại đều bị bỏng. Dường như đốt lửa bên trong nhà xưởng rất dễ dàng gây phát nổ, nhưng không ai biết vì sao.
Tôi ngây người trong xưởng dệt một lúc đã thấy miệng khô lưỡi khô, như thể trong khoang mũi ngập tràn sợi bông. Thật sự không biết những người suốt ngày làm việc ở trong này làm sao có thể chịu được. Sau sáu giờ làm việc liên tục, tiếng chuông trong nhà xưởng vang lên đúng mười hai giờ trưa. Các công nhân có thể dừng tay ăn cơm, mặc dù thời gian chỉ có mười mấy phút đồng hồ.
Không có nơi dành riêng cho việc ăn cơm, tất cả mọi người đều mang theo thức ăn ra ngoài nhà xưởng mà ăn. Người phụ trách phân phát thức ăn là một người đàn bà rất béo. Mỗi người cầm một cái bát, sau đó xếp hàng nhận thức ăn ở đây. Mỗi người chỉ được cấp một miếng bánh mì nhỏ, cùng với một chén cháo loãng, bánh mì dường như còn lẫn lộn vụn gỗ, cho nên có màu nâu nhàn nhạt. Trong cháo có cả cặn màu đen, hơn nữa có lẽ là gạo lâu năm, có cả sâu trùng trong đó. Vì vậy bạn có thể nhìn thấy những con sâu trắng thật nhỏ nổi lềnh bềnh phía trên mặt cháo. Nhưng những người này căn bản không quan tâm đến những điều đó. Các công nhân nuốt từng miếng từng miếng, lúc đói bụng được ăn cơm đã là tốt lắm rồi. Kiếp trước tôi cũng từng trải qua những ngày rất khốn khổ, thậm chí còn phải ăn cả thịt chuột.
Công nhân nơi này cơ bản đều trẻ tuổi, đứa bé nhỏ nhất ở đây chỉ mới sáu bảy tuổi. Một số người đầu đầy tóc bạc, nhưng trên thực tế bọn họ nhiều nhất chỉ có ba mươi mấy tuổi. Năm tháng lao động vất vả thật sự đã khiến cho bọn họ có vẻ già nua.
Tôi ngồi bên cạnh Anne nói chuyện phiếm với cô, cô hào hứng nói về những đứa bé con nhà hàng xóm, căn bản không đề cập đến chuyện xảy ra ngày hôm qua. Tôi thật sự không ngờ Anne sẽ lấy một người đàn ông thô bạo như vậy. Cô ấy là một cô gái tốt, xứng đáng với người đàn ông tốt nhất.
“Hai người kết hôn từ lúc nào? Vì sao tôi chưa bao giờ nghe cô đề cập tới?” Tôi vẫn mở miệng hỏi.
Anne bất đắc dĩ nhún nhún vai. “Anh cũng biết, người hầu nữ không được phép lập gia đình. Tôi quen Andre từ rất lâu rồi, chỉ là trước đây chưa kết hôn mà thôi.”
Sau đó cô bật cười rạng rỡ. “Đừng như vậy mà, Owen thân mến. Andre là một người tốt, chỉ là anh ấy gặp phải chuyện không vui mà thôi.”
Có lẽ Anne thật sự thương hắn, vì vậy thời điểm cô ấy nhắc đến người chồng của mình, vẻ mặt vẫn mang theo biểu tình hạnh phúc.
Sau đó tôi mới biết được, Andre là một hoạ sĩ. Thời niên thiếu hắn rất có tài năng, những bức tranh của hắn từng được một vị thương nhân mua với giá cao. Cha mẹ hắn muốn con mình trở nên nổi bật, vì thể đã bỏ ra rất nhiều tiền để hắn được vào học viện nghệ thuật. Đáng tiếc sau khi lớn lên, tranh của hắn không được mọi người xem trọng, về sau cơ hồ không bán được một bức.
Anne vừa là bạn từ bé vừa là người yêu của hắn, hai người cũng từng trải qua những ngày tháng nồng nàn. Nhưng theo thời gian qua đi, khi tranh của Andre vẫn không bán được, hắn lại không chịu làm nghề khác, phải để Anne chu cấp nuôi dưỡng, tính tình hắn càng ngày càng tệ. Nhưng Anne vẫn luôn tin tưởng hắn sẽ thành công, cho nên chưa bao giờ rời khỏi hắn.
“Thật ra tôi vẫn rất hài lòng với cuộc sống hiện nay, ít nhất cũng có công việc. Anh có biết khi trang viên Momon sa thải tất cả người hầu, có rất nhiều người không tìm được việc, phải chịu cảnh thất nghiệp.” Anne thở dài nói. “Đúng rồi, anh còn nhớ quản gia Selena không?”
Tôi sửng sốt một chút, gật gật đầu. “Tất nhiên, bà ấy có khoẻ không?”
“Tôi không biết, nhưng tôi có nghe nói bà ấy đã đi về phương Bắc, bởi vì cuộc sống của bà sau khi rời khỏi trang viên Momon thật sự không tốt. Anh có biết, cả đời bà làm quản gia, nhưng lúc rời khỏi trang viên Momon thì chỉ có thể làm người hầu nữ. Bà là người phụ nữ đã được giáo dục, chủ nhân mới lại xem bà ấy như đầy tớ già mà sai khiến việc nặng. Thật đáng thương, cố gắng cả đời đều là công dã tràng. Bà ấy đành phải rời khỏi thủ đô, lánh về phương Bắc. Ít nhất ở nơi đó có thể tìm được công việc của nữ quản gia.” Anne nói.
Tôi bất giác siết chặt tay, cảm xúc hổ thẹn dâng lên từ dưới đáy lòng. Thời điểm tôi trả thù cả nhà Tử tước, cơ bản không hề quan tâm đến quản gia Selena. Bởi vì trong kiếp trước bà ấy đã bắt buộc tôi đến chăm sóc Nam tước bị bệnh đậu mùa, ngay lúc đó tôi đã nghĩ rằng việc ấy căn bản là ép tôi đi chết. Cho nên mặc dù cả đời này bà ấy vô cùng tin tưởng tôi, tôi vẫn oán hận bà vì những gì bà đã làm trong kiếp trước. Nhưng bây giờ nghĩ lại, bà ấy phải rời khỏi nơi mà mình đã làm việc suốt cả đời, thậm chí căn bản không biết là do tôi âm thầm tính kế sau lưng bà, hành vi của tôi quả thật đê tiện đến mức không thể mở miệng nổi.
Vào lúc này, một vài người đàn ông ăn mặc bảnh bao bước đến. Các công nhân vội vàng đứng dậy, đi vào trong nhà xưởng.
Anne thấp giọng thúc giục tôi. “Chủ xưởng và đám chó săn của hắn ta đến, chúng ta mau chóng trở về làm việc thôi, nếu không bọn họ sẽ mắng chúng ta lười biếng. Cho dù không bị đuổi cũng sẽ bị trừ tiền lương.”
Nhưng công việc bắt đầu không được bao lâu, tôi chợt nghe một tiếng thét. Ngay sau đó là tiếng nhóm công nhân hô hoán, một người phụ nữ chạy từ trong nhà xưởng ra, vừa chạy vừa hét. “Cứu mạng! Chúa ơi, có một đứa bé bị quấn vào trong động cơ rồi!!”
Tất cả mọi người đều chạy về phía nhà xưởng, tôi cũng đi theo mọi người. Nhưng vừa đi vào đã lập tức hoảng sợ, có một bé trai bị mắc kẹt ở trong tuabin vận hành máy dệt khổng lồ. Dòng máu chậm rãi chảy ra từ bánh răng, cánh tay của cậu bị xoắn vào bên trong bánh răng.
Máy dệt nhanh chóng được tắt, nhưng đứa bé vẫn còn mắc trong tuabin khổng lồ. Trông cậu chỉ khoảng mười tuổi, vô cùng nhỏ gầy, trên gương mặt có rất nhiều tàn nhang. Cậu kêu la thảm thiết, đến hiện tại đã không thể chịu nổi đau đớn kịch liệt mà ngất đi. Gương mặt vốn dĩ tái nhợt bây giờ đã không còn giọt máu nào.
Rất nhiều người vây quanh cậu bé, mỗi người đều sợ đến mức mặt tái mét. Tôi nghe được có người đang cầu nguyện với Thượng Đế.
“Chuyện gì đã xảy ra??” Một vài người đi vào, hoá ra là chủ xưởng trẻ tuổi và quản lý Martin.
“Không phải tôi đã cảnh báo các người rồi sao? Phải tránh xa tuabin ra, các người đều là đồ ngu ngốc!” Martin hoảng loạn nói.
Trong nhà xưởng có khoảng bảy tám tuabin lớn, mỗi cái tuabin phải nặng hơn một ngàn ki lô gam. Nếu không cẩn thận để quần áo mắc vào thì không chừng cả người sẽ bị quấn theo. Tuy nhiên nhà xưởng lại không hề trang bị bất cứ biện pháp bảo vệ nào cả.
“Các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau đi gọi bác sĩ!!” Người chủ xưởng trẻ tuổi lên tiếng.
Chủ xưởng họ Gabriel, là một người thanh niên 20 tuổi trẻ trung, vừa mới tiếp quản sản nghiệp gia tộc từ cha mình, nhìn qua vô cùng non nớt. Hắn không cao, nhưng thân thể lại rất khoẻ mạnh, có một mái tóc xoăn màu đen, đôi mắt vô cùng linh hoạt và ăn diện vô cùng phú quý. Bảo hắn ta phú quý là bởi vì quần áo hắn mặc vô cùng hoa lệ, lại còn mang đầu tóc quăn màu bạc, nhìn qua rất giống những quý ông quý tộc chưng diện trong quá khứ. Nhưng trên thực tế, xã hội thượng lưu đã không còn mặc những bộ quần áo loè loẹt như chú hề này nữa, ngược lại những người có địa vị thấp hơn, ví dụ như người hầu mới có thể ăn mặc như vậy.
Hiển nhiên hắn không tìm hiểu kỹ càng về thời trang đang lưu hành lúc này, nếu không phải người khác nói cho tôi biết hắn là chủ xưởng, tôi căn bản không thể tưởng tượng được hắn là ông chủ nơi này. Bởi vì hiện tại trong giới quý tộc, nếu có quý ông nào ăn mặc như vậy mà xuất hiện trong các buổi tiệc, nhất định sẽ trở thành trò cười lớn nhất trong ngày.
Ông râu rậm Martin vội vàng đi tìm bác sĩ. Ông ta vừa chạy ra ngoài vừa hét to với đám công nhân. “Nơi này không có việc của các người, mau đi làm việc đi!”
Tôi phát hiện đứa bé kia vẫn còn đang chảy máu, áo quần của cậu ấy cơ hồ ướt sũng máu. Mặt đất dính dấp đỏ sẫm, hơn nữa máu vẫn không ngừng trào ra. Tôi vội vàng đi qua, hỗ trợ đè lên một mạch máu trên tay đứa bé. Tôi đã từng nghe Nam tước nói, nếu có người bị thương nặng mà máu vẫn không ngừng chảy, nhất định phải chú ý bịt miệng vết thương lại. Làm như vậy quả thật sẽ giúp máu không chảy mạnh nữa.
Ngài Gabriel tò mò nhìn tôi một cái. “Cậu rất lạ mặt, mới tới hả?”
Tôi trả lời hắn. “Vâng, thưa ngài.”
Hắn gật gật đầu, không nói gì nữa.
Không qua bao lâu, ông râu rậm dẫn theo một người vội vàng chạy đến.
Tôi ngẩng đầu vừa thấy, lại sững sờ ngay lập tức. Người vừa đến là một người đàn ông 50 tuổi, mái tóc hoa râm, nhưng tinh thần quắc thước, sống lưng thẳng thắn, hai mắt sáng ngời. Bạn vẫn có thể nhìn ra được bộ dáng tuấn tú đẹp đẽ hồi còn trẻ tuổi từ gương mặt của ông.
Bác sĩ chạy đến rồi quỳ trên mặt đất, chỉ nhìn đứa bé một cái, liền mở thùng dụng cụ tuỳ thân ra, rồi lấy một sợi dây da buộc vào cánh tay của đứa bé. Ông chú ý đến việc tôi vẫn luôn dùng tay ấn vào tay đứa bé, vì thế tán thưởng gật gật đầu. “Là ai dạy cậu làm như vậy?”
“Là chủ nhân trước đây của tôi, ngài ấy nói làm như vậy có thể ngăn cho máu không chảy quá nhiều.”
Ông bác sĩ gật gật đầu với tôi. “Cậu làm rất tốt, không để cho máu chảy quá nhiều, vì vậy đã bảo vệ được tính mạng của đứa bé này.”
Ông ta ca ngợi làm tôi kích động đến đỏ mặt, tôi thật không ngờ sẽ gặp lại ông ấy lần thứ hai. Kiếp trước ông ấy chính là ân nhân cứu mạng của tôi.
Ông ấy chẳng những chữa bệnh miễn phí cho tôi, còn cho tôi đồ ăn. Nhưng tôi vì tránh né cảnh sát nên đã âm thầm rời đi. Tôi thậm chí chưa từng hỏi tên của ông ấy. Nhưng tôi chỉ cần nhìn một lần là đã có thể nhận ra ông, bởi vì người này lúc nhìn người khác vẫn luôn ôn hoà, tràn ngập yêu thương. Ông vẫn luôn dịu dàng với những người xa lạ, lại không cần bất cứ sự báo đáp nào.
“Đứa bé này cần phải được phẫu thuật cắt bỏ ngay lập tức.” Bác sĩ nói. “Giúp tôi đưa nó đến một địa phương sạch sẽ.”
“Đến phòng làm việc của tôi đi. Nơi đó rất sạch sẽ.” Ngài Gabriel nói.
Đứa bé được đưa vào văn phòng, bác sĩ bảo tất cả những người không liên quan ra ngoài, không để người khác xem ông ấy làm phẫu thuật.
Tôi rửa bàn tay đầy máu xong rồi chuẩn bị rời đi, ngài Gabriel lại bỗng nhiên mở miệng hỏi tôi. “Cậu từng làm người hầu của một bác sĩ sao?”
“Không, thưa ngài.” Tôi lắc đầu nói. “Chủ nhân trước đây của tôi là một vị Nam tước.”
“Nam tước?” Ngài Gabriel tò mò hỏi. “Nếu đã như vậy, vì sao cậu không tiếp tục làm người hầu? Vì sao lại đến nhà xưởng của tôi.”
Tôi thuận miệng nói bậy. “Chủ nhân đuổi tôi đi, cũng không viết cho tôi lấy một bức thư giới thiệu.”
“Vậy sao? Tôi thấy cậu nhất định là một anh chàng lười biếng thích dùng mánh lới nhỉ.” Hắn cười nói. “Chủ nhân trước đây của cậu tên gì? Là vị Nam tước nào?”
“A…” Tôi nhíu mày nói. “Ngài ấy hiện đã vô cùng nghèo túng, xin thứ lỗi cho tôi không tiện để lộ tên ngài ấy. Điều này sẽ làm giảm phẩm giá của một quý tộc, ngài cũng biết hiện tại có rất nhiều nhà quý tộc nghèo túng đều không thể thuê nổi người hầu..”
Tôi dùng những lời hạ thấp giới quý tộc này để lấy lòng vị thương nhân nhà giàu mới nổi trước mặt. Hắn cười ha ha nói. “Cậu nói không sai, làm người hầu trong những nhà quý tộc nghèo túng đó nói không chừng còn không được trả lương. Cứ làm việc chăm chỉ trong xưởng của tôi, làm tốt thì nhất định sẽ có tiền đồ sáng lạn.”
Vị quý ông này trái lại vô cùng sảng khoái, không giống với những kẻ quý tộc kệch cỡm khác. Tôi thành tâm thành ý xoay người làm lễ với hắn, không ngờ lúc đứng thẳng người dậy lại thấy được đôi mắt nhỏ trong suốt của hắn.
Hắn kích động nói. “Tư thế hành lễ của cậu rất đẹp, có thể dạy tôi được không?”
————-
Lời tác giả: Nhân vật chính không phải bác sĩ cũng không phải thương gia. Bởi vì tiêu đề là “Người hầu của quý ông” tất cả mọi người đều hiểu.
Tôi viết chương này chủ yếu để cho ông bác sĩ xuất hiện. Nếu tôi còn viết bộ thứ ba về quý ông, thì ông ấy sẽ là nhân vật chính. Tôi nghĩ nếu muốn viết, dứt khoát viết bộ ba về quý ông gì gì đó luôn. =.=
Băng: Cho những ai chưa biết, đây là bộ đầu tiên tác giả viết, sau đó là bộ “Trang viên của quý ông” (Thân sĩ đích trang viên). Bộ đó cũng hay lắm, mọi người tìm đọc QT thử đi:3
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Hầu Của Quý Ông
Chương 38
Chương 38